Nguồn:
https://soha.vn/bai-viet-khien-du-luan-trung-quoc-day-song-neu-co-tam-nhin-chung-ta-nen-dung-ve-phia-anh-lat-do-nha-thanh-20191009142859437.htm
https://soha.vn/bai-viet-khien-du-luan-trung-quoc-day-song-neu-co-tam-nhin-chung-ta-nen-dung-ve-phia-anh-lat-do-nha-thanh-20191009142859437.htm
Phùng
Học Vinh là tác gia đương đại nổi tiếng Trung Quốc. Ông sinh năm 1979 tại Dương
Giang, Quảng Đông, tốt nghiệp Học viện Pháp luật, Đại học Ngoại ngữ Quảng Đông,
hiện đang sinh sống tại Hồng Kông.
Ông
có nhiều tác phẩm khiến dư luận Trung Quốc dậy sóng vì quan điểm phê phán mạnh
mẽ những điều chướng tai gai mắt trong xã hội. Bài viết “Vì sao tôi coi thường
các nhà sử học Trung Quốc” là một ví dụ.
Bài viết khiến dư luận Trung Quốc dậy sóng:
NẾU
CÓ TẦM NHÌN, CHÚNG TA NÊN ĐỨNG VỀ PHÍA ANH, LẬT ĐỔ NHÀ THANH
Phùng Học Vinh
“Các nhà sử học Trung Quốc là một nhóm những người giảo
hoạt, họ hiểu được nhân quả của việc cắt gọt các sự kiện lịch sử để phù hợp với
thị hiếu của độc giả”, học giả Phùng Học Vinh viết.
Các nhà sử học Trung Quốc là một nhóm những sự nực cười.
Hôm nay chúng ta cùng thảo luận xem họ là loại người như thế nào.
Một trong những sự nực cười lớn nhất của các nhà sử học
Trung Quốc là có tiêu chuẩn kép để nhìn nhận vấn đề. Ví dụ, kỵ binh nhà Thanh
thảm sát thành Gia Định - khi tiến vào Trung Nguyên - là tội ác, nhưng cũng là
đội kỵ binh nhà Thanh tàn sát sạch người của Dzungar Khanate - một đế quốc du mục
trên thảo nguyên châu Á - không phân biệt nam nữ già trẻ, lại được gọi là “dẹp
yên Dzungar Khanate”.
Cùng là thảm sát nhưng giết chóc không có lợi cho bản
thân gọi là tội ác, giết chóc có lợi cho bản thân lại được gọi là công trạng.
Còn nữa, Hung Nô không thể tấn công vào lãnh thổ nước
tôi, nhưng tôi có thể tấn công ra sa mạc, truy sát Hung Nô. Những người khác
đánh vào thì là xâm lược, tôi đánh ra là tự vệ. Hán Vũ Đế nam chinh bắc chiến,
thu gom vùng đất rộng lớn của người khác vào túi riêng nhưng tôi không thấy nhà
sử học nào đứng lên và đưa ra một lời chỉ trích. Vì sao vậy? Vì vị trí quyết định
suy nghĩ.
Các nhà sử học không thể đối mặt điều này vì nếu không
có xâm lược thì lãnh thổ của người Hán đến từ đâu?
Người Nhật sáp nhập Đài Loan và Triều Tiên để trở
thành đế quốc Nhật Bản thì gọi là xâm lược. Tuy nhiên, Tần Thủy Hoàng sáp nhập
sáu quốc gia và thống nhất Trung Hoa thì lại là công thần lịch sử.
Lập trường của bạn quyết định thế giới bạn nhìn.
Còn nữa, chia tách Mông Cổ là một tội ác nhưng chia rẽ
Triều Tiên lại là công trạng.
Còn nữa, các thủy binh Mỹ giương oai ở Trung Hoa Dân
Quốc (Đài Loan) thì coi là quốc sỉ (sỉ nhục quốc gia); hạm đội Bắc Dương của Đại
Thanh giương oai ở Nagasaki Nhật Bản thì coi là Quốc khánh.
Còn nữa, người Anh đã thiết lập tô giới ở Thượng Hải,
đó là sự xâm lược. Đại Thanh thiết lập tô giới ở Triều Tiên, đó lại là thân thiện.
Một loạt các tiêu chuẩn kép, tất cả đều là lừa đảo.
Xem thế đủ rồi!
Hãy soi vào gương đi, xem bạn có phải là người như vậy
không?
Nực
cười thứ hai: Đảo lộn logic
Các nhà sử học Trung Quốc, đồng thời cũng là một nhóm
người thích sĩ diện. Do đó, ngay cả khi mất nước, họ vẫn có thể được viết thành
một lịch sử đẹp. Ví dụ điển hình nhất là sự sáp nhập đế chế của người Hán (nhà
Tống) vào Đế quốc Mông Cổ.
Rõ ràng đế chế người Hán mất vào tay Mông Cổ nhưng các
nhà sử học Trung Quốc nói rằng đó cũng là một triều đại của Trung Quốc, được gọi
là "Triều Nguyên". Trên thực tế, căn bản không có cái gọi là
"Triều Nguyên", cái gọi là "Triều Nguyên", là đế quốc Mông
Cổ tung hoành khắp hai lục địa Á-Âu khi đó. Trong mắt những người cai trị Mông
Cổ thời đó, người Hán là tiện dân, là kẻ bị chinh phục. Triều Nguyên căn bản
không phải là Trung Quốc.
Khi Hốt Tất Liệt phái quân tấn công Nhật Bản, sự kiện
này được lịch sử Nhật Bản gọi là gì? Được
gọi là “cuộc tấn công của Mông Cổ”, tại sao người Nhật không gọi cuộc chiến
tranh xâm lược của nhà Nguyên là “cuộc chiến tranh xâm lược Nhật Bản của Trung
Quốc?” Bởi vì nhà Nguyên căn bản không phải là Trung Quốc.
Cái gọi là triều Nguyên chỉ là thời kỳ lịch sử mất nước
97 năm của người Hán, chỉ như vậy mà thôi. Căn bản không tồn tại “triều Nguyên”
gì cả, Thành Cát Tư Hãn cũng không phải là anh hùng dân tộc của Trung Quốc. Triều
Nguyên cũng không phải là một quốc gia của người Trung Quốc.
Nếu một đội quân xâm lược cướp nước tôi, xây dựng quốc
gia của riêng họ, sau đó quốc gia của họ lại trở thành quốc gia của tôi trong lịch
sử, thế thử hỏi cái gọi là kháng chiến chống xâm lược còn có ý nghĩa gì?
Đế quốc Đại Thanh cũng như vậy, cũng là lịch sử mất nước
của người Hán, khoảng 268 năm, Đế quốc Đại Thanh có phải là Trung Quốc không?
Không phải. Điểm này, Đinh Nhữ Xương, Đặng Thế Xương (tướng nhà Thanh) không
nhìn ra nhưng Tôn Trung Sơn lại hiểu rất rõ, cho nên năm chiến tranh Giáp Ngọ nổ
ra, Tôn Trung Sơn đã vội vã tìm đến lãnh sự quán Nhật Bản ở Hồng Kông, để làm
gì? Để xin hỗ trợ tiền, súng, Tôn Trung Sơn muốn Nhật Bản hỗ trợ tiền, ông muốn
thành lập một nhóm vũ trang, muốn [bản thân] ở phía Nam Trung Quốc và Nhật Bản
thực hiện thế kẹp Nam Bắc tấn công Đại Thanh.
Tại sao Tôn Trung Sơn muốn liên thủ với Nhật Bản để tấn
công nhà Thanh? Vì nhà Thanh không phải Trung Quốc. Trung Quốc đã mất từ năm
1644 rồi. Về điểm này, Tôn Trung Sơn hiểu rất rõ, Đồng minh hội năm đó cơ bản đều
hiểu rõ, cho nên Tôn Trung Sơn muốn Nhật Bản giúp ông lật đổ nhà Thanh sau đó
khôi phục quốc gia của người Hán.
Cho nên, chúng ta hãy cùng nhìn lại hai cuộc chiến
tranh nha phiến, người dân Trung Quốc chúng ta nên giúp đỡ ai? Đáp án là: Nên
giúp người Anh, đuổi người Mãn Thanh, sau đó dưới sự giúp đỡ của người Anh,
khôi phục lại quốc gia của người Hán. Sau đó, coi như là trả nợ, mở cửa toàn bộ
thị trường Trung Quốc cho người Anh, đây mới là con đường đúng đắn.
Lưu ý: Dữ liệu lịch sử cho thấy Vương quốc Anh không
có tham vọng thôn tính lãnh thổ. Hợp tác với Vương quốc Anh không có nguy cơ mất
nước và mở cửa thị trường có lợi cho cả hai bên. Đây là vấn đề kinh tế.
Vì vậy, chúng ta nói nên ai bị đánh trong hai cuộc chiến
tranh nha phiến? Có phải “chúng ta” bị đánh không? Không. Đó là những kẻ xâm lược
Mãn Thanh bị đánh. Vương quốc Anh, lá cờ đầu về thương mại tự do, đại diện cho
một nền văn minh tiên tiến, nếu chúng ta là những người có tầm nhìn, chúng ta
nên đứng về phía Vương quốc Anh và cùng nhau lật đổ nhà Thanh và thiết lập quốc
gia của người Hán với nền kinh tế thị trường tự do.
Nực
cười thứ ba: Lừa mình dối người
Các nhà sử học Trung Quốc là một nhóm những người giảo
hoạt, họ hiểu được nhân quả của việc cắt gọt các sự kiện lịch sử để phù hợp với
thị hiếu của độc giả.
Ví dụ điển hình nhất là sự kiện hạm đội Bắc Dương của
đế quốc Đại Thanh năm 1886 giương oai giễu võ ở Nagasaki, Nhật Bản. Từ tài liệu
lịch sử ngày nay có thể thấy, thủy binh của Đại Thanh ra tay trước nhưng dưới
ngòi bút của các nhà sử học Trung Quốc, các sách vở lịch sử, tác phẩm điện ảnh
liên quan thì dường như, tình tiết thủy binh Đại Thanh ra tay trước đều đổi
thành Nhật Bản ra tay trước.
Lừa dối người có thể duy trì lâu dài được không? Không
thể lâu dài được. Vì bản tính con người vốn là đi tìm sự thật. Rồi sẽ có người
lên tiếng. Chẳng hạn là tôi.
Là một đội thủy binh của một quốc gia lớn, mạnh mẽ dựa
vào hạm đội pháo của mình đến vùng đất của người ta, ra tay đánh người, xong việc
lại không phản tỉnh mà còn ngang nhiên công khai nói dối trong sách sử, nói là
người ta ra tay trước. Đây là hành vi gì?
Đều thích mắng Nhật Bản đúng không? Thế bản thân thì
là gì? Người chạy 50 bước cười người chạy 100 bước, như thế cả thôi.
Có vụ lửa thiêu Viên Minh Viên. Bản thân đi giết sứ
đoàn đàm phán người ta, hai nước giao binh không được giết sứ. Đây là giáo huấn
của tổ tiên ai vậy? Giết sứ đoàn người ta, còn trách người ta đốt vườn nhà
mình?
Còn sự kiện Nghĩa Hòa Đoàn, các nhà sử học chỉ nói cho
bạn biết về Điều ước Tân Hợi mà Tuần phủ Sơn Tây Dục Hiền tiến hành giết các
giáo sĩ bất kể nam nữ già trẻ ở Thái Nguyên, tôi chưa từng thấy nhà sử học nào
đề cập đến dù chỉ một chữ.
Cắt gọt nguyên nhân, chỉ lưu lại hậu quả, đây chính là
thủ thuật thông thường được các nhà sử học Trung Quốc sử dụng để đánh lừa thế
giới.
Tuy nhiên, lừa mình dối người chỉ có thể sảng khoái nhất
thời, trong thời gian dài, mọi thứ sẽ lộ chân tướng, sáng rõ như ban ngày.
Tiêu chuẩn kép, đảo loạn logic, lừa mình dối người, thế
hệ của họ đã không thế cứu vãn được nữa, chúng ta đành phải gửi gắm hy vọng cho
thế hệ tiếp theo, hy vọng rằng những người trẻ của chúng ta, trong tương lai tất
cả đều là những người sáng suốt, đừng một lần nữa trở thành kẻ dối trá như vậy.
Phùng Học Vinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét