Chi hội Văn học nghệ thuật La Gi vừa ra mắt giai phẩm HOA BIỂN chào mừng thị xã La Gi tròn 15 năm thành lập (2005-2020). Giai phẩm Hoa Biển tập trung vào các đề mục chính: Đối thoại, Biên khảo, Đất và người La Gi, Năm tháng và ký ức, Thơ, Văn xuôi, Ẩm thực, Nhiếp ảnh nghệ thuật… Riêng phần ẩm thực, một nét khó quên của đất và người La Gi, lâu nay ít được khai thác, lần này trong Hoa Biển, hiện lên một cách chi tiết với những con đường, góc phố bán hàng đêm… đầy ấn tượng qua bài viết của cây bút nữ Huỳnh Thục Oanh.
Tác giả bài viết Huỳnh Thục Oanh
ĂN KHUYA Ở LAGI, AI BIẾT ?
Huỳnh Thục Oanh
Từ lúc nào, La
Gi hình thành những điểm ăn khuya. Những điểm mà tín đồ ẩm thực, sành ăn… không
hẹn mà gặp nhau cho dù khi ấy đêm đã về sáng. Xa La Gi, người ta thường nhớ về
những điểm ấy cho dù đường về không phải lúc nào cũng thuận tiện và nghĩ bụng
là đi được. Chính vì vậy, có người bạn kể rằng rất nhớ phở đêm La Gi…
Một bát phở nóng hổi với nước dùng sóng sánh, thơm mùi
quế, thịt bò ngon ngọt thái miếng vừa đủ ăn, sợ cay nhiều, nhè nhẹ thả vào vài
lát ớt là ngon hết biết. Người ăn ngất ngây với hương vị đậm đà gia vị của quán
phở gia truyền Ba Lô, Minh Ký …dọc đường Bác Ái. Những chiếc xe tủ nhỏ đơn sơ,
vài cái bàn nhựa nhỏ đơn sơ của người bán hủ tíu gõ là món ăn dễ tìm nhất trên
các vỉa hè dọc đường từ Phước Hội đến Tân An. Ngoài phở nước còn có phở xào hoặc
phở chiên cũng được ưa thích bởi hương vị riêng.
Món ăn khoái khẩu,
bình dân được giới trẻ ưa chuộng nhất là chả lụi. Bánh tráng từng miếng mỏng, bỏ
tôm thịt vào làm nhân, se chặt thành miếng chả hình chữ nhật nhỏ, bằng đôi bàn
tay khéo léo người bán xiên vào một thanh cây và nướng giòn vàng- Nước mắm nêm
thêm chút ớt xanh cay cay, tê tê nơi đầu lưỡi,
phối hợp cùng rau dưa là ngon đúng điệu, cũng như dễ dàng tìm thấy ở các
ngã đường.
Có thể thấy, từ người
giàu có đến người lao động đều không ngại ngần, không vội vàng, không kiểu
cách khi ăn uống dưới trời khuya mát mẻ, đặc biệt là vào tiết Thu.
Một cây đèn led
nhỏ ở ngã ba đường Lê Lợi - Thống Nhất, cô Năm với thâm niên hơn 30 năm bán chè
nóng. Hàng trăm hạt đậu trong nồi chè, hạt nào cũng mẩy tròn tăm tắp, khẽ cắn
thì mềm thơm tan ra nơi đầu lưỡi. Ăn xong rồi mà cứ muốn nán lại mãi chẳng muốn
đứng lên vì vương vấn mùi thơm của nước cốt dừa khó cưỡng…
Đêm đi dần về
khuya, về sáng, cũng là lúc trở dậy của những người cần lao. Với người làm đêm,
ăn khuya bao giờ cũng là sự bổ sung năng lượng. Trên con đường xuống biển, dưới
ánh đèn đường mờ, tỏ, thỉnh thoảng xuất hiện
những người đàn ông, bàn tay, bàn chân to bè, thô ráp những ngón, đầu đội chiếc mũ có hai miếng vải phủ tai, lặng lẽ
mua những chiếc bánh mì của những chiếc xe bán ven đường. Thứ bánh ấy
theo chân lao động biển đến nơi làm việc, nơi lớp lớp chiếc thuyền đang đậu, dập
dềnh sóng, hoặc đang rầm rầm tiếng máy,
chờ giờ ra khơi…
Thế nhưng nhiêu đó đã đủ chưa? Tôi biết có người vợ trẻ
gốc La Gi, xa quê đã lâu. Đêm đầu tiên về quê, ngủ trong khách sạn sang trọng,
nhưng đến nửa đêm vẫn khẽ lay vai chồng bảo rằng không thể ngủ được. Chị nói chị
muốn cùng anh đi trên những con đường mà tuổi thơ chị từng đi trong những đêm
mùa thu, rồi cùng thưởng thức vài món ăn khuya. Người chồng sau vài phút bất ngờ,
liền mặc thêm áo, bước ra đường. Một chút lạnh, người vợ nép vào vai chồng thầm
thì nói về món bánh canh. Món bánh canh mà người vợ nhớ nhất là bánh canh cô Hiền
gần chùa Quảng Đức. Cô Hiền được mẹ truyền cho nghề làm chả cá rựa hấp, và làm
cả một thời con gái đến khi trung tuổi nên sau này nhiều người La Gi trước khi
trở lại Mỹ, đều đặt cô làm chả, mang theo. Nhưng cô Hiền chỉ bán ban ngày. Ban
đêm, bánh canh chả cá La Gi cũng là một sự đua tranh của nhiều phụ nữ hai vai một
gánh nuôi chồng con, vì vậy bánh canh vẫn khá là ngon.
Người chồng một tay ôm nhẹ thắt lưng vợ, dìu vợ đi như
sợ tiếng giày cao gót làm xao động sự tĩnh mịch đêm, khẽ khàng bảo vợ nên tìm quán nào đó ghé vào. Vợ ứ
ừ trong cổ, bảo chồng ghé vào khu Đại Đồng trên đường xuống biển. Ở đây, ngoài
bánh canh còn có mì Quảng, bánh căn, bún bò, trứng vịt lộn, sinh tố trái cây
và… bánh xèo. Đôi vợ chồng đêm ấy, thay
vì ra về sau khi thưởng thức tô bánh canh khuya nóng hổi, cùng những lát chả cá
rựa dòn ngọt (như người vợ nói phải giả cá trong nhiều giờ đến mỏi nhừ tay, sau
đó hấp lên mới được như thế), đã ngồi nán lại bởi họ phát hiện: có rất nhiều
người tìm đến ăn khuya, mỗi người một chuyện, làm nên bức tranh đêm của La Gi đặc
sắc mà nghề viết của anh mong muốn nắm bắt.
Cứ thế hai vợ chồng gần như trọn đêm với La Gi khuya,
với vài món ăn người vợ nhớ. Mà đâu chỉ có hai vợ chồng, nhiều người ở Sài Gòn,
cách La Gi chưa đầy hai trăm cây số vẫn kể cho nhau nghe rằng: rất nhớ những
đêm ăn khuya.
Vậy đó, bạn thử
một lần lang thang, ghé vào những điểm ăn khuya để khám phá LaGi kể cả khi đồng
hồ điểm 24h. Sẽ hấp dẫn, cũng như cảm nhận được nhịp sống năng động không ngừng
nghỉ của một thị xã ven bờ sóng luôn thức và đầy sức sống…
Huỳnh Thục Oanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét