Huy Uyên
MỘNG
NGƯỜI ÔM LÊN NÚI
Tháng giêng mùa sim nở
Biếc tím tận cuối đồi
Chiều sương rơi giọt áo
Nghiêng che vai em tôi !
Ngày em quay trở về
Sầu gởi theo bóng núi
Chập chùng sương bóng mây
Tôi một đời đứng đợi.
Mái nhà ai un khói
Ai đang thổi cơm chiều
Bên đồi sim chiều tối
Lá bên đường liêu xiêu.
Làng quê êm thanh-bình
Đêm sao trời lấp lánh
Có hai mái đầu xanh
Tim rộn ràng hò hẹn.
Đồi sim đêm trăng tỏ
Nước mắt người vây quanh
Ai một đời xa mãi
Đăm đắm nhìn lặng thinh.
Hoa tím chiều xa xưa
Trên đồi ai còn đứng
Hoang trôi đi không về
Chôn sâu từng kỷ-niệm.
Mộng người ôm lên núi...
Đêm trôi đi đâu trời đất
Sài-Gòn
Vườn nhà người thơm mùi
hoa sữa
Dỗ dành mãi chạy quanh
con tim
Đầu đường thả dài cơn òa
vỡ.
Những sáng mai thức dậy
Lẩn quất quanh đây giọng
cười
Người còn đó mà tôi nào
thấy
Bóng chùm ma Sài-Gòn chết
trôi !
Bước chân và những tháng
ngày buồn
Chuyến xe đi về Chợ Lớn
Sầu xưa ai trải kín chợ Bến
Thành
Đứng trước ngả ba
sửng sốt nhìn bàn tay năm
ngón.
Về chi đây xanh xao màu đời
lá
Sài-Gòn trôi xuôi đám mây
trời
Ra khơi xa mà lòng như đã
Tình-nhân xưa phụ rẫy
tình xưa !
Về chi đây sau mấy mươi
năm
Đứng giữa Sài-Gòn ôm mặt
khóc
Hồn bao năm một cõi mê
hoang
Trần-gian đó bây giờ đã
khác.
Lần quay lại Sài-Gòn
cầm nhầm quá-khứ
Dấu tích xưa trả lại ngày
xưa
Mù lòa tối tăm đường hạnh-phúc
Chôn tháng năm ngã tư ngả
bảy bơ-phờ.
Tóc bạc trắng và tình đã
phai
Tôi con chim mù lòa bói
cá
Tôi lìa cành chiếc lá rụng
rơi
Về đâu đây ơi Sài-Gòn
phù-thủy...
PHỐ
NGỦ PLEIKU
Một mình ly cà phê quán vắng
Đêm Pleiku thả sợi sương
buồn
Môi người xưa một đời
chát đắng
Ta xa nhau rồi sáng mai nụ
hôn.
Có phải em và mùa hè
Núi vây quanh nỗi nhớ
Trái tim người mọc rêu
Thả bên ai chùm bộc phá.
Tình rồi em có phôi pha
Treo lên cây niềm đau thập-tự
Lời cầu kinh im lặng phía
nhà thờ
Những con đường
những cặp tình-nhân chờ đợi.
Màu sương lạnh quanh đây
bảng lảng
Tôi, Pleiku mây nước mênh
mông
Dưới mưa đèn nhà người ngắt
quảng
Len lén niềm đau chà xát
tận lòng.
Đêm ngồi quán đợi em về
Nỗi nhớ bò dài hốt hoảng
Biển rộng hồ sâu tấc lòng
Pleiku
Phố ngũ quên con đường da
diết lạnh.
Mù tăm lối quay về quê cũ
Em bây giờ thả bước nơi
nao ?
Đóng cửa bên ai quắt quay
nỗi nhớ
Linh-hồn tôi xiêu lạc cõi
đi về.
Pleiku vội chôn huyệt mộ
tình sâu
Hình như đêm qua mưa tới
vội
Người còn ở lại níu đời
nhau
Có còn hai mắt ngập ngừng
lệ nhỏ.
Ngậm ngùi tôi cả đời cay
xót
Bài thơ thay bản di-chúc
cuối cùng
Bu quanh quán khuya bầy rắn
độc
Nghĩ về một nghĩa-trang, một
thuở hư-không.
Đêm đi qua phố ngủ Pleiku
buồn ...
DI
CHÚC TÔI !!!
Quán cà-phê đã vắng người
Lao lung tiếng hát bên trời
dấu xưa
Từ em một lối đi về
Con đường đã cũ khuất che
đoạn tình
Tôi cầm lên núi u-minh
Đốt quanh ký-ức đi tìm tuổi
tôi
Mai sau dù đã xa người
Cũng xin giữ lấy nổi trôi
dặm lòng
Tôi giờ một khúc hư-không
Dang tay nằm chết giữa
thung lũng buồn
Nỗi đau chôn lấp
nghĩa-trang
Mộ tôi thắp nến hai hàng
lệ rơi...
Huy Uyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét