BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tịnh Bình. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tịnh Bình. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2025

ĐÔNG SANG, MÙA ĐI – Thơ Tịnh Bình


   

 

ĐÔNG SANG...
 
Thu đi đâu rồi đấy ?
Bâng khuâng nhành heo may
Mùa đông chưa kịp đến
Sót vài tia nắng gầy
 
Gót thu như bịn rịn
Dạo quanh trên lá vàng
Quả thơm mùi thơ ấu
Hương nhãn chín dịu dàng
 
Gió vườn trưa trốn ngủ
Chim ngơ ngác gọi đàn
Ánh mắt ai sau lá
Tiễn nắng về mênh mang
 
Thu đi đâu mà vội
Bẽn lẽn khăn gió quàng
Sớm mai sương chợt thức
Chuốt từng sợi đông sang...
 

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2025

CHÙM THƠ NGẮN CỦA TỊNH BÌNH




1.
Cười tươi trước gió sen thanh
Hoa rơi cánh rụng lại thành đài gương
Bao phen dầu dãi mưa sương
Búp tơ e ấp khẽ vươn mặt hồ...
 
2.
Lá đâu tranh sắc cùng hoa
Âm thầm diệp lục hoan ca mặt trời
Dịu dàng che giọt nắng rơi
Điểm tô hoa mãi rạng ngời đẹp xinh...
 
3.
Một thời hoa bướm đã trôi xa
Ngây thơ mắt ngọc giọt sương ngà
Hồn nhiên cứ ngỡ trần là thật
Bất giác tỉnh rồi giấc mơ hoa...
 
4.
Này đây ngọn cỏ cành sương
Nhắc ta quán niệm vô thường phút giây
Dòng đời tan hợp bèo mây
Dụi con mắt thức giữa ngày chiêm bao...
 
                                         TỊNH BÌNH

Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2025

TIẾNG QUÊ VỌNG GỌI – Thơ Tịnh Bình


   

Biết tìm đâu vệt mây chiều cố xứ
Mắt hoàng hôn ầng ậng nước nhớ nhà
Ta xa lạ giữa bốn bề vội vã
Chợt thèm quê
Cỏ dại
Một lối về...
 
Nghe sông gọi lời phù sa ngọt lịm
Nước về đâu trăm sóng nhỏ lạc dòng
Đớp bóng mình cá lầm mê nguồn cội
Vỡ bóng rằm trăng òa khóc mặt sông
 
Thương bóng núi trầm mặc cùng lau lách
Những đàn bò mê mải gặm hoàng hôn
Nhòa dáng khói cánh đồng như thiếp ngủ
Tiếng mục đồng bảng lảng vọng chiều hôm
 
Nhói lòng không cỏ may ghim chân bước
Quê mình ơi man mác điệu ru hời
 
Bay về đâu cánh chim trời nặng nợ
Lả giọng mây chiều... Tiếng quê gọi mòn hơi...
 
                                                        Tịnh Bình

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2025

CÁNH ĐỒNG QUÊ MẸ, TRỞ NGỌ - Thơ Tịnh Bình




 
CÁNH ĐỒNG QUÊ MẸ
 
Tôi còn nợ một khoảng trời
Vô ưu mây trắng đọng lời ca dao
Cánh diều thơ ấu nghiêng chao
Thềm sân hoa khế rụng vào giấc mơ
 
Tôi còn nợ mãi lời thơ
Khúc ru nhịp võng ầu ơ trưa hè
Ngõ làng râm mát bờ tre
Ngỡ vòng tay mẹ chở che tháng ngày
 
Tôi còn nợ một sớm mai
Con chim chèo bẻo chờ ai giọng trầm
Mưa chiều nhỏ giọt lâm thâm
Nhòa trong bóng mắt lặng thầm mái tranh
 
Bấm vào lòng đất mà xanh
Cánh đồng quê mẹ trĩu nhành lúa thơm
Thương sao những rạ cùng rơm
Bay lên vạt khói chiều hôm nhớ nhà...
 

Thứ Ba, 30 tháng 9, 2025

CHẠM THU, MẶC NIỆM SEN, VÔ NGÔN - Thơ Tịnh Bình


    


CHẠM THU
 
Chợt xa rồi khúc giao mùa bảng lảng
Lá mùa thu ẩn hiện sớm mai thơm
Ngày ươm gió mọc đầy trời hoang vắng
Áo vàng thu phơ phất nắng mơ màng
 
Nghe se sẽ dịu dàng hương nội cỏ
Chạm cúc hoa ngỡ màu nhớ tinh khôi
Thu kịp đến trao mùa xưa thinh lặng
Lơ đãng heo may bối rối hương thầm
 
Hong tóc gió trở về mùa thiếu nữ
Hát vu vơ theo bầy sẻ vô tư
Thu lắng đọng thương mùa sen đi vắng
Ru nồng nàn giọt ký ức mềm môi
 
Mưa thánh thót vỗ về đêm lặng
Phố trầm tư tiếng gió mơ hồ
Rưng sắc lá tiễn mùa quá vãng
Lối mờ sương loang vết thu tàn...
 

Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2025

BUỔI CHIỀU MÙA THU, SƯƠNG TRẮNG BAY – Thơ Tịnh Bình


   


BUỔI CHIỀU MÙA THU
 
Rơi chiếc lá thu thật khẽ
Dường như chiều mênh mông...
 
Ngón tay gầy lướt trên phím thời gian
Cọng gió thổi sợi buồn mê mải
Ánh mắt màu thu u uẩn
Ám ảnh suốt mùa dài
 
Gió về lối gió
Những đám mây màu tro như chực khóc
Chiều ầng ậng nước
Lòng tưởng êm tiếng sóng
Muôn lối đổ về sông
 
Chiếc lá cuối cùng vờ đi đâu đó
Chiều trống rỗng mênh mông
Khúc hát mùa thu ai ngân nga giai điệu
Như dắt tôi về vườn xưa
Vùng cỏ dại sương mù...
 

Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2025

GIỌT TRẦM VU LAN, NGÓ VỀ QUÊ MẸ, KHÚC RU TÌNH MẸ - Thơ Tịnh Bình


   

 
GIỌT TRẦM VU LAN...
 
Mẹ yêu con... Lẽ tất nhiên vẫn thế
Bởi ngàn đời nước mắt cứ chảy xuôi
Tình rộng lớn chẳng bao giờ đong đếm
Nghĩa mẹ công cha như núi ngất trời

Con khôn lớn trong vòng tay ấm áp
Nên vóc nên hình từ huyết mẹ tinh cha
Bao sương gió mẹ gánh gồng tất cả
Con vào đời nâng đôi cánh bao la

Nhưng năm tháng cứ trôi về phía trước
Mẹ già rồi... Bạc trắng mái đầu cha
Con kiêu hãnh tự cho mình tài giỏi
Những bước chân xa mãi một mái nhà

Cha già rồi... Mẹ sao mà lẩm cẩm
Thật là phiền con ngao ngán thở than
Nuôi cha mẹ con đếm đong ngày tháng
Công biển trời bao lai láng đành quên
 
Mẹ già rồi... Đâu "dám trách" con ơi!
Cha lặng lẽ thu mình vào một góc
Chữ hiếu là chi ? Con chưa được học
Tháng Bảy giọt trầm... Bật khóc đóa Vu Lan...
 

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2025

HƯƠNG TUỔI THƠ, TA VỀ VỚI TUỔI THƠ TA, NGẬP NGỪNG THU – Thơ Tịnh Bình


   

 
HƯƠNG TUỔI THƠ
 
Giấu vào trong quả thị
Hương mùa thu xôn xao
Chút nắng vàng như thể
Tỏa khu vườn nôn nao
 
Gió thơm mùi cổ tích
Bà đi chợ đàng xa
Chú vàng anh đánh tiếng
Cô Tấm chợt hiện ra
 
Ơi mùa thu quả thị
Hương tuổi thơ ngọt ngào
Bao lâu rồi vẫn ngỡ
Ánh trăng vàng treo cao...
 

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2025

KHU VƯỜN KÝ ỨC - Thơ Tịnh Bình


   
 

KHU VƯỜN KÝ ỨC
 
Trong khu vườn hoài niệm mùa ấu thơ
Nơi ô cửa sổ
Mở ra những sớm mai
Chíu chít bầy chim sẻ ngậm về hạt nắng
Tưới tẩm những non xanh
 
Bay lên từ gác bếp
Chòng chành sợi khói
Ủ mùi khét nắng lên tóc bà tóc mẹ
Rau đắng đất sau hè
Ai có còn thương ?
 
Bảng lảng hoàng hôn
Tiếng trẻ ngây thơ gọi cánh diều chấp chới
Cỗ xe bò đi về trầm mặc
Trĩu nặng mùa vàng rực rỡ phía sau lưng
 
Những sớm mai lặng im
Tự ngắm mình giữa muôn trùng hồi tưởng
 
Chợt thảng thốt tiếng chim trên cao
Trong chiếc lồng hồi ức
Khu vườn... tan biến những non xanh...
 
                                           Tịnh Bình

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2025

CHO NGÀY TINH KHÔI, MỘNG SEN – Thơ Tịnh Bình

                    
    

CHO NGÀY TINH KHÔI
 
Sớm mai thả gió về trời
Gửi theo mây trắng nụ cười vô ưu
Trái tim thoát khỏi ngục tù
Không sân giận với oán thù sầu thương
 
Sớm mai gửi một nhành sương
Trong veo giọt lệ vô thường tử sinh
Lặng yên trước ánh bình minh
Buồn vui tan hợp chỉ mình mình hay
 
Đường trời gửi cánh chim bay
Nắng hồng ai thắp qua ngày bão giông
Đường trần sắc sắc không không
Có không cũng bởi tại lòng chấp vương
 
Giọt từ chan rải mười phương
Sen miền tịnh độ cúng dường Như Lai
Dọn lòng trước những sớm mai
Nguyện mong trọn vẹn một ngày tinh khôi...
 

Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2025

ẢO ẢNH THU, TRONG KHOẢNH KHẮC NÀY, TRĂNG HOÀI NIỆM – Thơ Tịnh Bình


   


ẢO ẢNH THU
 
Vòm lá xanh
Nơi mùa thu đứng đợi
Dưới tán cây ngủ quên
 
Mùa hạ tưởng chừng như không thể dài thêm
Bầy ve rỗi hơi không thể làm gì hơn ngoài âm thanh chói gắt
Tắt một bài nhạc buồn
Mặc lũ mưa reo ngoài kia
 
Đôi khi thèm một ban mai lặng im
Chỉ để nghe giọt sương cựa mình buổi sớm
Tiếng lá cây va vào nhau huyên náo
Chúng bần thần khóc tiễn mùa đi
 
Vẹt màn sương bay
Nơi hàng cây không thấy nữa mùa thu đứng đợi
 
Lá vẫn mùa xanh
Chỉ là ảo ảnh thôi
Tự huyễn hoặc mình điều không có thật
Nơi ánh sao xa vừa tắt
Vời vợi đêm dài
Le lói trăng nghiêng...
 

Thứ Tư, 4 tháng 6, 2025

THIÊN ĐƯỜNG TUỔI THƠ, NGỌT DÒNG PHÙ SA – Thơ Tịnh Bình


    


THIÊN ĐƯỜNG TUỔI THƠ
 
Mọc lên ngày cũ trầm ngâm
Cánh đồng thả khói xa xăm về trời
Đường quê cỏ biếc xanh lời
Hang xưa chú dế rong chơi chốn nào
 
Khẽ mừng cơn gió lao xao
Đong đưa hoa bướm bờ rào ngây thơ
Mái tranh sợi khói lững lờ
Tiếng gà trưa gọi ấu thơ tìm về
 
Chân trần in dấu bờ đê
Ngỡ năm tháng cũ chưa hề rời xa
Hồn nhiên nằm với cỏ hoa
Thương sao hình bóng quê nhà dấu yêu
 
Rơm vàng hóa khói đăm chiêu
Cánh cò bay lả giữa chiều bao la
Tảo tần mưa nắng đồng xa
Mồ hôi thấm đẫm áo cha bạc màu
 
Nghe thương từng đợt gió chào
Quạnh hiu nhà cũ nhuộm màu rêu phong
Về thương bông lúa ngậm đòng
Sông quê tình mẹ ngọt dòng phù sa...
 
Sông đi... đi đến phương nào?
Rộng vòng tay biển ôm nhau vào lòng
 
Mưa trời gieo giữa hư không
Bao giờ về lại thong dong mây nguồn
 
Cánh đồng hờ hững khói buông
Gục đầu bông lúa thầm ươm mùa vàng
 
Đồng dao thơ bé vương mang
Cái cò cái vạc ao làng đục trong
 
Cánh đồng và một dòng sông
Khúc ru tình mẹ nghẹn lòng quê hương
 
Chân trời góc bể về thương
Dây bầu dây bí thiên đường tuổi thơ...
 

Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2025

NHỮNG BÔNG HOA KHUYA – Thơ Tịnh Bình


   
 

Trên bầu trời đêm
Chong đèn thức cạn
Những vì sao
Như những bông hoa khuya âm thầm khép nở...
 
Đôi khi ánh sáng vầng trăng chỉ là kẻ phá bĩnh
Khi ta cần thắp lên niềm tin nhỏ nhoi giữa nền đêm
Đơn độc ngôi sao
Hàng vạn ánh sao
Có lẽ chúng chỉ cần bóng tối bầu bạn
 
Trả lại màu đêm về phía nửa bán cầu
Những ban mai cất lên ngày mới
Gã mặt trời nhú lên kiêu hãnh
Thản nhiên bầy gió
Khép mơ hồ giấc ngủ hoa khuya...
 
                                                                 Tịnh Bình
                                                                (Tây Ninh)

Thứ Hai, 26 tháng 5, 2025

KHÚC VE TRƯA, TRONG BUỔI SÁNG NÀY – Thơ Tịnh Bình


   

 
KHÚC VE TRƯA
 
Chợt gọi về da diết khúc ve trưa
Hạ chang chói thắp màu phượng lửa
Gầy thương nhớ bóng hình ai biền biệt
Sỏi đá cựa mình bước chân cũ buồn tênh
 
Nghe tha thiết khúc hạ tình chưa dứt
Đường hoa xưa đâu sắc tím đợi chờ
Qua lối vắng ước một lần tái hiện
Giọt mưa chiều lấp lánh sợi trong veo
 
Rơi thảng thốt ánh nhìn như quen lắm
Cánh diều bay chấp chới phía hoàng hôn
Ta cúi nhặt tiếng cười ai trong vắt
Gió dịu dàng miền lá biếc lao xao
 
Chiều rắc xuống muôn vàn thương nhớ cũ
Phía ngày xưa cứ ngỡ đã phai màu
Chỉ tại khúc ve nhói lòng ta chi nữa
Mỗi hạ về trách phượng cứ đơm bông...
 

Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2025

TRONG KHU VƯỜN MÙA HẠ, ĐOM ĐÓM ĐÊM HÈ – Thơ Tịnh Bình


       


TRONG KHU VƯỜN MÙA HẠ

Trong khu vườn xanh tiếng chim
Mát rượi đường bay của gió
Tôi trộm nghe đâu đó
Vài lời tình tự của cỏ và rêu
 
Huyên náo bên ngoài nhường chỗ lặng im
Mùa hạ chẳng thèm đánh thức lũ ve trưa ngái ngủ
Tiếng rao cất lên đứt quãng
Chưa kịp gọi ta về miền thơ ấu hôm qua
 
Đôi lúc chợt thèm cơn mưa áp thấp ban mai
Ngưng đọng màu trời xám xịt trôi ngang phố
Những mái ngói rêu cứ điềm nhiên xanh
Mặc lũ loa kèn váy áo tinh tươm ùa vào lòng phố
 
Với tay hái cho riêng mình chùm cổ tích
Nhắm mắt nghe lời gió vô thanh
Miền quá vãng chẳng thể nào quay lại...
 

Thứ Hai, 12 tháng 5, 2025

ĐƯỜNG MÂY TRẮNG GỌI – Thơ Tịnh Bình


  

 
ĐƯỜNG MÂY TRẮNG GỌI
 
Giọt nước nào rơi xuống
Hạt bụi nào bay lên
Nỗi buồn như rất thật
Sao chẳng thể thành tên...
 
Phiến mây trầm u uất
Lạc về đâu mưa nguồn
Lũ ve ngày tháng hạ
Dóng dả tựa hồi chuông
 
Triệu bước đi mải miết
Trên con đường ngàn năm
Trong vô vàn gương mặt
Đâu chân diện mục mình ?
 
Người rong chơi sáu cõi
Đã đến và rời xa
Dưới bóng cây cổ thụ
Hoài niệm ánh trăng già
 
Đời ta sương lá cỏ
Trước bình minh cúi đầu
Đường xưa mây trắng gọi
Đã qua rồi bể dâu...
 
                        Tịnh Bình
                        (Tây Ninh)

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2025

GỌI HẠ, MƯA ĐẦU MÙA, TRONG KHU VƯỜN MÙA HẠ - Thơ Tịnh Bình


   

 
GỌI HẠ
 
Lưng chừng nắng mùa xuân đâu rồi nhỉ?
Ngày trong veo tiếng chim gọi ngang trời
Ô cửa ban mai chút gì lạ lẫm
Gió trêu tóc mềm như thể rong chơi
 
Bằng lăng vội nở từng chùm tím biếc
Lối phố dài yên ả với hàng cây
Tiếng rao trưa rót nốt lặng tình cờ
Nghe mùa đi bước chân nào hoang hoải
 
Trong sắc nắng ẩn vòm xanh lấp lóa
Chấm loang nhòa e ấp giọt mưa sa
Lười viết câu thơ gọi mùa hạ thức
May tiếng ve nồng phượng đỏ gọi giùm ta...
 

Thứ Tư, 30 tháng 4, 2025

ĐÓA HOA THIÊNG, NGHÌN NĂM SAU TRƯỚC, THỞ – Thơ Tịnh Bình


   

 
ĐÓA HOA THIÊNG
 
Rồi một ngày phải đến
Ôi giây phút lìa xa
Cơn vô thường sinh tử
Những nỗi buồn trong ta
 
Người lang thang sáu cõi
Lênh đênh kiếp luân hồi
Đâu thân bằng quyến thuộc
Chỉ một mình đơn côi
 
Người về nơi nắng lóa
Còn trao nhau nụ cười
Vô ưu đôi mắt khép
Nhủ đời quán trọ thôi
 
Ai hay trời phương ngoại
Bát ngát cõi sen miền
Chợt nhận ra tịnh độ
Tâm này đóa hoa thiêng...
 

Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2025

TRẦM KHÚC THÁNG TƯ, GIẤC QUÊ – Thơ Tịnh Bình


   
 

TRẦM KHÚC THÁNG TƯ
 
Chỉ một cánh cò thôi...
Sao lòng ta mê mải ?
Những hồi tưởng mùa xanh vô tận
Đứa trẻ thơ ngây bay lả cánh diều
 
Tháng Tư
Màu mặt trời bốc cháy trên đám cỏ khô
Chẳng thể nào tìm lại
Con đường mòn li ti hoa dại
Và khúc hát mùa xuân
 
Nhặt nhạnh tàn tro
Trong bụi mờ dư âm quá vãng
Những hoài niệm thường mang gam màu tươi đẹp
Và non tơ như tiếng chim lích chích trên cành
 
Bay về đâu hỡi giấc mơ
Những cánh diều cánh cò chấp chới
Góc trời quê thương đến nhói lòng
Buổi chiều đứng im hoa súng tím
Có nghe gió nói gì trong mắt lá tháng Tư ?