“Tại sao ông không viết đơn xin vào hội?”
- Tôi thẳng quen rồi, không thể nói dối được, càng không thể viết dối.
Đó là câu nói mà dăm năm trước ông ta đã dõng dạc nói to trước khi ngẩng mặt để kiêu hãnh bước ra khỏi cái diễn phòng sặc màu đỏ rực, để rồi giờ đây thì ông ta rụt rè nhút nhát khi bước vào cái tiệm vàng duy nhất trong chợ trấn, như nhà quê lần đầu lên tỉnh, như con sâu đất lặn hụp giữa bầy gà, như một nhà văn không còn cách nào khác nữa để tự nuôi lấy văn mình nơi hạ giới.