BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Từ Công Phụng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Từ Công Phụng. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2024

KIẾP DÃ TRÀNG – Từ Công Phụng sáng tác và trình bày


Chúng ta có câu thành ngữ:

“Dã tràng se cát biển Đông,
Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì”

(Trên internet ghi là “xe”)
 
Dã tràng là một loại cua biển, sống trên cát ẩm. Nó đào hang, rồi dùng chân, càng và miệng để se cát, nắn cát thành những viên có dáng hình tròn để che chắn bảo vệ hang. Nhưng mỗi khi có sóng biển lớn tràn tới thì cả công trình của nó bị san bằng. Thật tội nghiệp.
 
NS Từ công Phụng đã mượn sự tích này để nói tới những cuộc tình nhiều khi được vun đắp cẩn thận nhưng cuối cùng có lúc lại không may bị tan vỡ...

“Một mình ta đứng nhìn mối tình duyên tan theo
Ngàn con sóng gào bạc đầu
Nhẹ sầu lên dấu chân ghi cuộc tình nhòa trên cát
Lời người nghe đã chợt lạc loài
Trên thân dã tràng tủi phận
Hoài công tháng năm se cát biển Đông”.
 
         

Trong âm nhạc, Từ Công Phụng là một trong những nhạc sĩ rất đặc biệt, bởi viết bất kỳ ca khúc nào ra, ông cũng thích mình là người trình bày nó, rồi đến sau đó, ai yêu thích và đề nghị xin được hát thì ông mới gửi đi. Cũng chính vì vậy, Từ Công Phụng là nhạc sĩ sáng tác nhưng lại được mời lưu diễn rất nhiều để trình bày những ca khúc của mình như một ca sĩ chính, bên cạnh các ca sĩ khác, dù nổi tiếng nhưng vẫn là phụ họa cho ông.

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2020

NGƯỜI CHÀM TRONG MẮT TÔI - Nguyễn Ngọc Chính

Nguồn:
https://www.nguoicham.com/blog/1920/ng%C6%B0%E1%BB%9Di-ch%C3%A0m-trong-m%E1%BA%AFt-t%C3%B4i/


      
                           Tác giả Nguyễn Ngọc Chính


          NGƯỜI CHÀM TRONG MẮT TÔI
                                              Nguyễn Ngọc Chính
      
  Một ngày biếc thị thành ta rời bỏ
  Quay về xem non nước giống dân Chàm
                                         (Chế Lan Viên)

Ngoài tên gọi “Chàm” ta còn dùng các danh xưng như “Chăm”, “Hời”, “Chiêm Thành”… để chỉ một dân tộc đã từng có một quốc gia độc lập, hùng mạnh trong lịch sử, có nền văn hóa phát triển và là hậu duệ của các cư dân nền văn hóa Sa Huỳnh thời kì đồ sắt.