Nguồn: Tạp chí Sông Hương số 232 - 06 - 2008
Trước năm 1945, mỗi lần đi qua Ái Tử, tôi không khỏi lo sợ… Một sự lo sợ mơ hồ. Còn vì sao mà sợ thì cũng chẳng biết.
Dinh Trấn Ái Tử
HOÀI
NIỆM ÁI TỬ…
Mùa hè mảnh đất Quảng Trị gió Nam Lào thổi ù ù làm cát
bụi dọc đường thiên lý bay mịt mờ như ai ném cát lên không trung. Còn về mùa
mưa, nhất là mưa mấy tháng đông kéo dài thì buồn lắm. Ngày ấy rừng còn dày lắm,
rừng lan ra đến đường sắt và ban chiều hay đêm tối là thú rừng ra tận quốc lộ
1A.
Khi tôi lên 8 lên 10 thì Ái Tử trở thành sân bay của
người Pháp. Nói cho đúng nghĩa thì Ái Tử chỉ là bãi bay cho loại máy bay bà
già, đa cô ta với tốc độ dưới 300 cây số giờ, có việc gì quan trọng mới hạ cánh
xuống Ái Tử.