BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Vấn Lệ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Vấn Lệ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2024

EM NÓI EM LÀM GIÓ ĐI LÊN NÚI CHẢI MÂY – Thơ Trần Vấn Lệ


   

EM NÓI EM LÀM GIÓ
ĐI LÊN NÚI CHẢI MÂY
 
Em cầm cây lược ngà,
hỏi:  "em đi đâu đó?",
Em nói:  "Em làm gió,
em lên núi chải mây!".
 
Hai đứa cùng chào tay,
em đi, tôi đứng lại.
Hình như tôi đứng mãi
... đến khi tóc em về!
 
Tôi hái một đóa quỳ,
nói với em:  "anh tặng".
Em cười và im lặng,
hương và hoa, tóc bay...
 
Tôi nâng từng chút mây
đưa vào bài thơ nhỏ,
nhớ hôm em làm gió
bỏ tôi, cầm lược ngà!
 
*
Thế mà mười năm xa,
tôi qua nhiều đại hải.
không hoa quỳ để hái,
chỉ quỳ ôm... hoa mây!
 
Không có gì đổi thay!
Tôi nhớ em thật nhé...
Nhất là mái tóc rẽ
của em... đã mười năm!
 
Tóc em-mây-phân-vân,
gió ngập ngừng thủ thỉ:
"Ai biểu đường thiên lý,
cái lược ngà hóa sương..."
 
                    Trần Vấn Lệ

Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2024

EM ƠI NHẮM CON MẮT MÀU XANH CỨT NGỰA XƯA – Trần Vấn Lệ



Hồi thuở anh làm Lính, mặc quần áo màu xanh.  Em!  Em đừng la anh, "Xanh, xanh-màu-cứt-ngựa"!
 
Xanh!  Xanh chi lạ rứa?  Chẳng phải xanh mộng mơ... màu của đám ruộng trơ sau mùa gặt còn rạ!
 
Màu xanh đó buồn quá!  Đồng bào không ai ưa... nhưng mà vì "phe ta" nên mong sao hết giặc...
 
"Giặc" không "nói" tôi Bắc... mà nói là người mình, cũng dáng dấp xinh xinh, nói năng rất... lễ độ.
 
Quân ta thật là khó!  Không biết tính làm sao? Mình không làm mình đau.  Đồng bào cũng đâu muốn...
 
Màu xanh khoác, không sướng.  Màu xanh cây lá rừng.  Mình đánh giặc ngập ngừng.  Mình thua giặc, ai biểu!
 
*
Tháng Bốn Bảy Lăm thiếu, phe ta lệnh đầu hàng.  Lính Bắc rất nghênh ngang lùa lính Nam ra Bắc!
 
Tự dưng mình thành giặc!  Áo quần xanh chó tha.  Từng cánh đồng đi qua, xe lửa, lính nhìn xuống...
 
Sông Bến Hải phiền muộn lửng lờ trôi trôi trôi!  Ta với Giặc, đều người, nụ cười nham hiểm thật!
 
Em ơi... nhắm con mắt... màu xanh cứt ngựa xưa!
 
                                                                                    Trần Vấn Lệ

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2024

BÀI THƠ MỚI NHẤT TÓC ƠI TÌNH YÊU – Trần Vấn Lệ



Em nói dễ thương:  "Đà Lạt lạnh lắm!". Em đưa tay nắm, ôi bàn tay thương!
 
Anh xa, dễ thường ba mươi năm nhỉ?  Về, em thủ thỉ... Đà Lạt vẫn xưa...
 
Em vẫn là Thơ!  Từng câu em nói.  Lang Bian vời vợi, mình lên đó nha?
 
Em thấy Nước Nhà, ngàn thông, con suối... Hai chân em duỗi, hai gót chân ơi!
 
Hai chân một đôi, mình là hai đứa, trời mưa nho nhỏ, hai đứa một ô...
 
Anh hái hoa mơ, hoa sim ngày cũ... Khi không anh rủ em vào chiêm bao...
 
Tôi đang thao thao những lời mộng mị... Bạn ơi Thế Kỷ:  Hai Thế Kỷ Rồi!
 
Một giọt lệ rơi.  Một nước thống nhất.  Con ong làm mật, cái tổ nó đâu?
 
Người ở giang đầu, người thì hải giác... Mây bay gió dạt... Đà Lạt lạnh hoài...
 
Em nói bên tai: "Đà Lạt lạnh lắm!".  Em đưa tay nắm.  Áo ấm mưa sa!
 
*
Trường cũ mình qua.  Cái cổng đứng ngó.  Em không còn nhỏ.  Anh cũng tàn phai...
 
Mình còn bờ vai...
Vào nha?  Quán gió... Nhìn ra cửa sổ:  mưa trời bay mưa!
 
Em nhắm mắt chờ cái hôn rất nhẹ...
Rồi em, giọt lệ.  Mưa ơi bài thơ...
 
Vậy là đủ chưa?  Bài thơ mới nhất!  Tóc em phơ phất, tóc ơi Tình Yêu!
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2024

KIẾP SAU XIN CHỚ LÀM NGƯỜI LÀM CÂY KHUYNH DIỆP TRƯỜNG BÙI THỊ XUÂN – Thơ Trần Vấn Lệ


   
 

Hàng cây khuynh diệp của tôi ơi!
Tôi đứng đây, đâu?  Ở cuối trời?
Tôi nhớ về đâu?  Đầu đất nước...
Này đây là biển, nọ nương dâu...
 
Này đây mái ngói nhà xanh, đỏ
Không thấy nhà tôle, không mái tranh
Có những mái bằng chim chẳng đậu
(người ta gài đinh, không thích chim!)
 
Tôi đi trong phố, đời chen chúc...
Tôi ra ngoài đồng nhìn cò bay.
Tôi đứng chỗ nào?  Trên vũng nước?
Tự nhiên.  Gió thổi.  Tóc bay bay...
 
Tôi thương, tôi nhớ ngôi trường nữ,
Nhớ hàng khuynh diệp, chỉ vài cây
mà sao thăm thẳm đường muôn dặm
Tôi mất đâu rồi tuổi-thuở-trai?
 
Tôi chẳng còn ai bè bạn nữa,
Em học trò xinh xắn "Thầy ơi",
Thưa Thầy:... "Em, một Thuyền Nhân, nhé,
gặp lại Thầy, thương quá cõi đời!".
 
Chuyện kể, ngẩn ngơ, ngày hội ngộ.
Hình em:  Khuynh diệp lá đong đưa...
Bao nhiêu năm nhỉ mình xa cách?
Gió lạnh... Hình như gió buổi trưa...
*
Bạn thấy:  bài thơ tôi đứt đoạn,
"Đoạn Trường" vô tận hóa vô thanh...
Thầy Trò chạm mặt câu chào hỏi,
Trong gió...Em còn vạt áo xanh!
 
Ôi đó... dễ thương, khuynh diệp biếc
nhành cong, chim đậu tiếng xa xưa.
Trong tôi, bỗng giọt trời xanh ngắt...
"Em nhỉ, đời như một giấc mơ"?
 
                                  Trần Vấn Lệ

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2024

SÀI GÒN CHỈ MỘT NỬA GIỜ MƯA – Trần Vấn Lệ



Chỉ một nửa giờ mưa mà Sài Gòn ngập lụt!  Người muốn mưa vài phút, mát đó, được bao lâu? (*)
 
Những gì mình mong cầu, đất trời thường ngoảnh mặt Nhà Thờ, Chùa cao ngất... không đụng tới trời xanh!
 
Có lẽ những bức tranh họa cảnh đời là đúng?  Sống, lẽ Tự Nhiên là sống.  Sống, nào ai cảm động cảnh thương tâm ở đời...
 
Dĩ nhiên thấy khóc, cười, Trời kêu ai nấy chịu!  Người ta sống đủ kiểu... rồi cũng chỉ một đời!
 
Nhìn đất nước đổi dời, nhìn cảnh đời tang hải, bao nhiêu trang giấy trải chì là bài Diễu Văn!
 
Phải chi... biết ăn năn, cầu, đường đừng ăn bớt... trời chỉ mưa trớt qướt, dân không phải lầm than!

*
Một Sài Gòn hiên ngang, hễ mưa là xuống cấp.  Không chỗ nào không ngập... cả bên Phú Mỹ Hưng.
 
Mở đường về phía Nam, nước không có đường thoát. Ngô Viết Thụ dặn trước, người sau không thèm nghe!
 
Thương Bác Hồ đỏ hoe hai con mắt pho tượng.  Thành phố càng to lớn...nỗi niềm càng bao la!
 
Con lội nước kêu Cha!  Vợ lội sình... Anh hỡi!  Người tứ phương đổ tới, kiếm cái ăn, nghẹn lòng...
 
Có hôm trời mưa giông, bà vé số ngả quỵ...  xe bus còi cứ hí... nước bật nắp cống, trôi!
 
Nắng - hồ con rùa, nước sôi!  Mưa, cầu chữ Y muốn lé.  Một thành phố hoa lệ, Sài Gòn ơi Sài Gòn!
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2024

TỔ QUỐC NÓI THẾ NÀO CŨNG RƯNG RƯNG – Trần Vấn Lệ



Máy bay mình đang bay ngang qua thành phố cũ... Đà Lạt kìa, thương nhớ, phấn thông vàng hay mây?
 
Em!  Cho anh bàn tay!  Chỉ anh đi, ngón út. Cho anh đi, hương mật của thành phố ngàn hoa...
 
Em!  Cho anh hôn nha thành phố ngàn thông mướt mái tóc em dài thượt con suối vòng Cam Ly...
 
*
Tôi không biết nói chi về một thành phố cũ nơi mà tôi từng ở... bây giờ tôi bỏ đi!
 
Nó còn lại những gì?  Lăng Nguyễn Hữu Hào khiêm nhượng những bậc cấp đơn sơ? 
 
Những bậc cấp trong mưa nước đổ về Tùng Nghĩa.  Quê em là Liên Nghĩa một thị trấn giữa rừng...
 
Những xe ngựa chạy không những tấm lòng đói khổ.  Những người Thượng đóng khố chống gậy đi lên non...
 
Thác Gougha dễ thương cứ đổ hoài nước mắt.  Tiếng cắc bùm thật chát xé rừng thông tan hoang...
 
Núi cao nhất, Langbian.  Núi Bà đó, em ạ.  Nghĩ người mình thật lạ, đặt tên núi:  Núi Bà...
 
Hồi xưa anh đi qua, núi nào cũng tên đó, nghe nó sao ngồ ngộ, nhớ em - một mình Em?
 
Anh đứng ở K' Loon ngó xa về Tà Cú, những đám mây quần tụ...em đang múa Rừng Ơi!
 
Những cánh rừng nằm phơi xương tàn thời hủy hoại... Anh biết sao mà nói... dưới kia:  rừng Lâm Viên?
 
Em ơi em!  Em!  M.  Dưới kia thành phố cũ... tất cả chắc đang ngủ chờ em về nâng niu?
 
Em, anh rất quý yêu... lá thông cài trên tóc.  Tự nhiên tình Tổ Quốc trong anh cũng bằng em...
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

Thứ Năm, 31 tháng 10, 2024

HẾT THÁNG MƯỜI – Trần Vấn Lệ



Còn chỉ ba ngày nữa là chấm dứt tháng Mười.  Cái tháng "bất phùng thời" nên không ai muốn nhắc... Rồi tháng Mười Một chắc sẽ có nhiều tâm tư?  Cuối năm mà ước mơ của nhiều người hóa bọt!...  Biển nào chứa nước ngọt, họa chăng chỉ Biển Hồ của Cambodia, Tàu gọi Cam Phổ Địa!
 
Chế Lan Viên có lý:  "Tôi có chờ đâu, có đợi đâu!  Mang chi Xuân đến gợi thêm sầu?  Với tôi, tất cả đều vô nghĩa, tất cả không ngoài nghĩa Khổ Đau!".  Tất cả là chiêm bao...Nửa Thế Kỷ bèo bọt!  Tháng Mười coi trớt qướt!  Một hay Chạp... vậy thôi.  Mây trắng ngàn năm trôi, hạc vàng bay là biệt! (*)
 
Những "đồng bào" người Việt gặp nhau hết thấy mừng... Tất cả thành người dưng.  Năm mươi năm gió thoảng... Đời sống chỉ một thoáng!  Một thoáng là đời người!  Phúc-Lộc-Thọ câu chúc của Tàu họ viết ra thành chữ treo trước một dãy phố... thành ngôi chợ Viêt Nam!   Ai còn nhớ Quê Hương thì vào đây đứng ngắm cái bình nhang khói đậm bay mờ những cửa gương!  Ai còn nhớ Quê Hương?  Hỏi cháu con, không nói!
 
Tháng Mười bao nhiêu đợi bay qua một cái vèo...  Mùa Xuân ở Cheo Reo, mùa Xuân ở Phú Bổn... Đó có là phương hướng mình ngó về Trường Sơn?  Trại tù sáng chiều sương, tù tàn binh giụi mắt.  Cái gì cũng xa lắc từ lời hứa "anh em".  Mỹ Ngữ dùng nhem thèm:  Độc Lập Tự Do trên hết...
 
Ba ngày nữa, ngơ ngác:  Bao Giờ Tới Tháng Mười?  Hỏi chi để ngậm ngùi?  Tháng Mười... Tháng Ảo Tưởng!   Bão Trà My một hướng, hai câu Ôn Như Hầu:  "Tiếc thay một đóa Trà My, con ong đã thuộc đường đi lối về...". Khổ lắm!  Biết rồi!  Nói mãi! (**)
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ
 
(*) Cổ Thi:  Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản, bạch vân thiên tải không du du...
(**) Câu văn bất hủ của Vũ Trọng Phụng, tác giả Số Đỏ, Làm Đĩ... có tên đường ngay tại Hà Nội... từ năm 1975...

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2024

THÁNG MƯỜI NƯỚC MẮT AI ĐONG BAO NHIÊU LƯỢNG BẤY NHIÊU LÒNG VIỆT NAM – Trần Vấn Lệ



Khi chưa tới tháng Mười, người người đều hỏi:  "Bao giờ cho tới tháng Mười?".  Hỏi rồi cười.  Hỏi rồi khóc!  Một câu hỏi thôi sao mệt nhọc mệt nhoài?
 
Tháng nào chẳng tháng Mười"?  Tháng Bốn Bảy Lăm, thấy rồi, còn hỏi!  Con mắt mọc đuôi bởi vì nó biết nói!  Nhìn Mẹ, kia kìa, nhìn Cha kia kìa, nhìn em kia kìa...Đất Nước thời chia đôi, tình nào cũng chía cách!  Những viên gạch dính máu vỡ làm đôi, làm ba, làm bốn... Tháng Bốn mà, Giời ôi!
 
Ngày Mười tháng Mười năm 1954, Trần Dần tự dưng làm thơ, để đời một câu "thực tiễn"... như con én liệng sa trời mưa sa... "Tôi đi không thấy phố thấy nhà chỉ thấy mưa sa...".  Mắt của Mẹ già, buồn ơi, hun hút!
 
Tháng Mười có thật?  Tháng Mười giấc mơ?  Chiếc tàu há mồm nuốt bao sầu tủi!  Con đường tiếp nối, người đi người đi "từng đêm càng đông dần!".
 
Tháng Mười phân vân như dòng Bến Hải, nói đi nói lại:  " Con Sông Hiền Lương".  Tháng Mười bi thương, sao mong hoài vậy?  Trái tim bừng cháy chút lửa hy vọng, rồi thì mưa sa mưa sa...
 
" Lũ chúng ta
lạc loài dăm bảy đứa
bị Quê Hương ruồng bỏ
Giống Nòi khinh!".
 
Vũ Hoàng Chương ê mình làm thơ ê ẩm!
Tháng Mười ăn mắm... nó thấm về lâu!
 
Sáng nay tôi đứng bên lầu... hình như Ngưng Bích... xanh màu núi sông... Tháng Mười nước mắt ai đong?  Bao nhiêu lượng bấy nhiêu lòng Việt Nam!".
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2024

HEO MAY BỖNG LẠNH MẮT CON NGƯỜI – Thơ Trần Vấn Lệ


   

Mùa Thu năm nay về quá sớm!
Gió Bấc đã về bứt lá rơi...
Nắng Hạ mới lên chừng mấy bữa,
Heo may bỗng lạnh mắt con người!
 
Chị run rẩy ở hành lang gió,
Chị chắc bâng khuâng thuở biển trời?
Nửa Thế Kỷ qua còn nỗi nhớ,
Gió chiều ai biểu lạnh đôi môi!
 
Anh thì chắc dọc theo đường phố,
Đời quạnh hiu, buồn, mãi thế thôi!
Tuổi trẻ ướp mơ nhiều giấc mộng,
Bỗng dưng già cỗi, tại sao Trời?
 
Chuông ngân chuông ngân ngày lang thang,
Bá Nha không vuốt nữa dây đàn!
Tri âm, tri kỷ ai còn bạn,
Nói đi!  Tôi buồn... nghe hân hoan!
 
Chị buồn như thể câu thơ cũ
mà Diễm Châu từng đã xót xa:
"Chị về đây với người ta,
một hành lang rộng buồn da diết buồn!" (*).
 
                                          Trần Vấn Lệ
 
(*) Thơ Diễm Châu

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2024

ĐAU QUÁ ĐÒN HẰN RÁT HƠN LỬA BỎNG – Thơ Trần Vấn Lệ


 

 
Mạc Đỉnh Chi bực xé bức tranh
vẽ con chim sẻ đậu trên cành
cành tre biểu tượng người quân tử
chim sẻ đời coi đứa tiểu nhân!
 
Câu chuyện ngày xưa bên bữa tiệc
tưởng đùa mà triết lý cao sâu!
người Tàu đã hiểu người dân Việt:
yêu nước tâm can, cả cái đầu!
 
Đọc Sử, chúng TA không để ý,
học chơi và hiểu chỉ sơ sơ!
Văn xuôi, đọc đấy, câu nào nhớ?
đời nối tiếp đời cứ chuộng thơ!
 
Nguyễn Khuyến bực mình nên hạ bút
hai câu đủ giết hết người TA:
"Sách Vở Ích Gì Cho Buổi Ấy?
Xiêm Y Thêm Thẹn Cái Thân Già!"
 
Một ông Quan Bự vừa lên báo:
Lên Xuống Nhịp Nhàng, giỡn mặt chăng?
Uốn lưỡi bảy lần đau cái miệng!
Phát Ngôn Bừa Bãi Mới Là Quan?  (*)
 
                                   Trần Vấn Lệ
 
(*) bài báo đăng trên báo Đảng TA: 
https://thanhnien.vn/co-len-co-xuong-dan-thanh-van-hoa-viec-binh-thuong-trong-cong-tac-can-bo-185240709095333745.htm

Thứ Hai, 14 tháng 10, 2024

MỖI NGÀY MỘT BÀI THƠ CHO CON DỐC XƯA – Trần Vấn Lệ



Anh hứa với em:  Ngày một bài.  Thơ anh, anh làm không mượn ai.  Em, anh không mượn, nhưng anh trả cho xanh biếc hoài hoa lá Bồng Lai...
 
Làm một bài thơ không mấy phút, em ngàn Thế Kỷ anh tương tư!  Một câu đó đủ cho em nhíu cái cặp chân mày đã rất thơ!
 
Em chỉ là hoa mới dậy hương, anh đi làm thơ, anh lạc đường...Anh cảm ơn em Duyên rất ngộ, tình là mây bay là sương vương...
 
Có những buổi chiều xanh khói biếc, Mạ đang vần cơm, Mạ nấu canh?  Em vẫn nhảy dây hay cất cặp... hay nhìn xa xa đường Bà Trưng?
 
Ờ nhỉ hồi xưa em dễ ghét, học cho thị đậu Tú Tài thôi, ngày mai kệ nó em không biết mình trôi về đâu như mây trôi...
 
Không biết tại sao yêu lắm vậy, chân mày em chân mây xa xăm... Anh về, đã hết mười năm lính, em vẫn mùa Xuân với tuổi Xuân!
 
Bài thơ hôm nay, em nhìn đi -  em nguyên vẹn nhé thuở Xuân Thì... Em anh hoài nhỏ cho anh nhớ con dốc Nhà Làng anh mải mê...
 
... có mái tóc dài ai nhánh liễu... có chân mày ai như trăng non... có má hồng ai hoa mới nở... và có đôi môi trời ơi thương!
 
*
Đường Bà Trưng vẫn con đường mộng!
Mộng vỡ!  Ai bày cuộc biển dâu?
Con dốc Nhà Làng, tên biển gắn,
Bờ tường tựa núi sạch như lau...
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2024

HÌNH NHƯ GIÓ BAY PHẤN NỤ HOA NÀO LONG LANH – Trần Vấn Lệ



Anh gửi cho em thư, sao em không hồi đáp?  Hay thư anh đi lạc? Mà nhỉ... lạc ở đâu?
 
Không lẽ áo qua cầu, bay qua đầu, bay mất!  Không lẽ như lời Phật, Có tức thị là Không!  Thư anh... viết mông lung như chẳng từng câu nói.  Thư anh chỉ thăm hỏi em thế nào, đơn sơ.  Thư anh... như bài thơ để bên em buổi sáng cũng như chiều lãng mạn mình ngồi trên bờ ao... thấy có con cá tràu nó trào lên đớp nắng.  Thấy mây qua để bóng... cái bóng ngày hoàng hôn!  Em nhớ không, hoảng hồn nụ hôn anh bữa nọ?  Em nhớ không, có nhớ... chiều lạnh và em... run!
 
Thư anh gửi mấy hôm dám nhiều hơn, Thế Kỷ.  Chắc không phải tờ giấy xếp để trong phong bì.  Mà nó là gì?  Hơi thở anh?  Tan hết?  Coi như là anh chết trong lòng em.  Vườn cau Ngoại lem lem những vì sao mọc sớm.  Lúc đó miệng em   chớm cái nụ tình vườn mơ...
 
Anh kể em:  Ngày xưa có vườn hoa rất đẹp, có cô Tiên mang giép, hoa nở hồng gót chân...Hồi xưa, anh bâng khuâng nghĩ vườn hoa có chủ, rồi anh đi biệt xứ, Huế ơi là nhớ thương...
 
Bây giờ là hoàng hôn!  Chữ Nguyễn Du, đấy nhé!  Cái vườn hoa, hoa lệ... Cái cổng vườn, phong linh!  Em ơi, anh giật mình:  Thư anh, em chưa nhận?
 
Hình như gió bay phấn Nụ-Hoa-Nào-Long-Lanh?
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2024

MAY MÀ TRỜI CÓ GIÓ ĐUỔI ĐƯỢC THỜI GIAN BAY – Trần Vấn Lệ



Không gì buồn cho bằng khi người ta ngã bệnh!  Những gì mình toan tính không nhớ gi nữa đâu!
 
Tự nhiên lạ, cái đầu, đụng gì đâu, đau điếng?  Cũng lạ, cứ hé miệng là "đau!  Đau quá đi!".
 
Người ta rên làm chi?  Đó là cách tự chữa?  Người ta muốn khép cửa, ánh sáng làm đau thêm!
 
Người thân ở một bên, không ai làm gì được... chỉ là bưng chén nước, đưa viên thuốc:  "Uống đi!".
 
"Xuyên Tâm Liên" bệnh chi?  Bệnh gì cũng nó trị!  Nó nhiều như hạt bí... Bác Sĩ viết toa cho!
 
Bệnh... thêm bệnh ngẩn ngơ!  "Xuyên Tâm Liên - Xin Đem Liệng"...Mười năm hơn "cải thiện", thuốc thần có cái tên!
 
*
Phật từng đi bốn bên thành quách che cung điện... thấy Sinh, Lão, Tử, Bệnh... Bốn Chín Năm Làm Thinh!
 
Chùa mọc lên linh đình.  Báo đăng toàn chuyện bậy.  Thích Chân Quang thì quậy, Thích Tâm Phúc làm hề.  Thích Nhật Từ thả dê.  Thích Thái Minh lông diễn...
 
Biết bao bệnh tai biến.  Đời biết bao tai ương.  Bệnh Viện thành Nhà Thương.  Xuyên Tâm Liên chủ chốt!
 
Di sản tùng đống, hốt, xếp kề nhau:  Nghĩa Trang!  Bệnh, có lúc mơ màng, thấy đời vui như Kịch!
 
Đường nào cũng Mai Dịch!  Đường nào cũng thênh thang... Bệnh, một mình, nằm lăn, cái drap nhăn... tưởng mặt!
 
Rồi thấy cả nước mắt dòng dòng Xuyên Tâm Liên!  Uống thuốc rồi ngủ yên, dậy thấy Thơ-Ràn-Rụa.
 
May mà trời có gió đuổi được thời gian bay...
 
                                                                                    Trần Vấn Lệ

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2024

BỐN CHÍN NĂM DÀI THẾ CHƯA ĐỨT HƠI THỞ DÀI – Trần Vấn Lệ


 
Mười giờ sáng chưa nắng.  Hôm nay không mặt trời?  Có thể mưa sắp rơi vào buổi trưa này lắm?
 
Mở email, không bạn... bèn tìm đọc lung tung.  Việt Nam bão Yagi ngừng, nhiều núi đồ để đống...
 
Bấm tấm hình, tôi phóng nhìn cho rõ một người.  Người con gái đứng cười, khúc bánh mì cắn dở...
 
Tôi thích cô gái đó vì cô rất hồn nhiên.  Nụ cười cô rất duyên, cả người bùn bám chặt!
 
Đọc bài, biết sự thật:  Cô là Cô Giáo Rừng, cô làm nhiệm vụ chung:  Giúp Đồng Bào Trong Lũ...
 
Cô giống đóa hoa nở trong lòng tôi... Dễ thương!
 
*
Mười ngày, tôi rất buồn:  Ngả bệnh, không thơ thẩn.  Hôm nay không có nắng... thấy buồn, trời sắp mưa!
 
Tôi sẽ có bài thơ nhảm như người nói sảng?  Bạn bè tôi sẽ chán, hết chơi tôi từ nay...
 
Tôi đưa hai bàn tay hứng gió và vuốt mặt.  Nghĩ bà con đang lạc trong rừng... giống tôi xưa!
 
Người Lính cũ mắt mờ.  Lẽ nào tôi ứa lệ?  Bốn chín năm dài thế... chưa đứt hơi thở dài!
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2024

NỤ HÔN NẰM TRÊN TỜ GIẤY – Trần Vấn Lệ



Ngày, mười tiếng đồng hồ, có hai giờ trời nắng.  Mùa Hè chắc đi vắng?  Mùa Thu mon men về?
 
Cái sân gạch đỏ hoe như bàn tay vẫy vẫy.  Cuộc chia ly như vậy... cũng không mấy là buồn!
 
Tôi nói nghe mà thương... Thơ hôm nay, thế đó.  Có cái gì nhơ nhớ... bài tập đọc hồi xưa...
 
Cái hồi tôi bé thơ:  Biệt Ly Sao Buồn Vậy?  Nước mắt nhỏ xuống giấy... mấy mươi năm còn nguyên?
 
Ơ nhỉ tôi vô duyên.  Biệt ly là cái cớ!  Chia ly , phân ly ngỡ những chữ giống nghĩa nhau?
 
Kệ nó, có gì đâu!  Thơ: Tự Do Trên Hết!  Ai đọc, thương hay ghét là chuyện, cũng Tự Do!
 
*
Tôi nhớ lại Bác Hồ:  "Không Có Gì Quí Hơn Độc Lập Tự Do".  Câu đó, không phải Thơ, nó chỉ là Khẩu Hiệu.  Thấy có gì thiêu thiếu, Trần Hưng Đạo, phải không? (*)
 
Hai Thế Kỷ một dòng máu Việt Nam ràn rụa.  Sông Bến Hải màu đỏ rồi sông Bến Hải xanh!
 
Chia ly không mong manh?  Chia ly đã lành lặn?  Nắng!  Hai tiếng đồng hồ nắng... cầu Hiền Lương rung rung...
 
Xe qua:  Giải Phóng Quân.  Xe về:  Chiến Lợi Phẩm.  Vạt áo, giọt máu thấm ngàn năm màu đỏ, xanh...
 
Hình như nắng long lanh?  Hình như màu nước mắt?  Tự Do giả hay thật?  Má ơi tàn cây nhang!
 
Má, tay nắm tay con.  Má còn... Mưa hay nắng?  Hai vai Má trĩu nặng suốt-đời-cha-con-bây! 
 
Má ơi... thơ con hay?  Má hôn đi tờ giấy...
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ
 
(*) Thơ Hồ Chí Minh khi qua Đền Kiếp Bạc làm và để lại cho Trần Hưng Đạo đọc:  "Bác anh hùng tôi cũng anh hùng - hai ta cùng một gánh Non Sông!  Bác đưa dân tộc qua Nô Lệ, tôi dẫn năm châu đến Đại Đồng!..."

Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2024

NHỮNG NGƯỜI THƯỢNG ĐỨNG CƯỜI TRONG NẮNG ĐẸP CHỚ QUÊ NHÀ MÃI MÃI THƠ – Trần Vấn Lệ



Hôm qua... nắng lại giống hôm kia, chờ đợi hơi mưa chẳng thấy về!  Vài bữa nữa thôi, Hè chấm dứt, phượng trường xưa chắc rụng từ khuya?
 
Ờ khuya thì mát, đêm thì gió, chỉ nắng ban ngày, đủ xót xa!  Nhiều lúc tôi như người thượng cổ, cái thời đồ đá sống lê la...
 
"Thu ăn măng trúc, Đông ăn giá...", thơ Trạng Trình vui, nhắc để vui.  Không biết bốn mùa trên tấm lịch. trong lòng sông suối mỗi ngày trôi!
 
Tìm ai như thể tim chim nhỉ?  Tìm tiếng còi xe lửa bỏ ga?  Tìm tiếng gà trưa eo óc gáy. Tìm móng tay người xé tim ta?
 
Ơi người xe lửa thời leo núi...mỗi tiếng rên đau từng vết thương.  Tàn tạ đã lành nhưng nước mắt mỗi buổi chiều đây mờ sương sương!
 
Ta làm thơ hay ta nghẹn ngào?  Mỗi con chữ rụng một vì sao!  Ngói trường xưa có rơi trong bão mà phấn sao thơm nước mắt trào?
 
Thương lắm các em!  Thầy đã biệt hết núi đồi, hết những lũng ngo...Những người Thượng đứng cười trong nắng, đẹp chớ!  Quê Nhà mãi mãi Thơ!
                                                                                      Trần Vấn Lệ