BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn TẢN VĂN. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn TẢN VĂN. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2024

TẢN VĂN MIÊN MAN – Trần Mai Ngân



Có những ngày qua đi cùng nắng gió, đôi khi là bão giông em vẫn lặng im ở nơi này - nhớ N đầy tràn nhưng vẫn không gọi, không nói… Và cứ thế thời gian trôi đi, trôi đi từ những tháng năm đó.
 
Mùa Thu đã qua. Những con lũ tràn mênh mông về thành phố nhỏ xíu này cũng đã hết, trả lại những sinh hoạt bình thường, trả lại mặt đường khô ráo lặng câm.
 
Dạo này em không làm thơ được. Có lẽ khi quá mức của buồn thương, của nỗi nhớ thì ngòi bút bất lực không miêu tả được, không thành tứ thơ được.
 
Người ta bảo bình thản được trước bão giông là đã đạt được lẽ sống. Em không mạnh mẽ thế đâu. Em nấp vào tường vách kỉ niệm để trốn bão. Ở đó em thấy phẳng lặng và bình yên.
 
Ở đó có tuổi mới lớn đẹp và tinh khôi như trang giấy mới thơm ngày thần tiên.
Đôi lúc, em ước chi được thay đổi. Và em không như em của bây giờ, cũng không gặp N, đừng phải gặp N… Nhưng đã gọi là điều ước thì mấy khi thành hiện thực.
 
Bây giờ, cuộc sống đang thu ngắn lại sau mỗi ngày thức dậy. Em bỗng muốn viết, viết về N, về em về cuộc đời. Viết và để lại mai sau này như một dấu tích chúng ta đã đến cuộc đời này và đã gặp nhau. Em không viết hay như nhà văn nữ Marguerite Duras trong tác phẩm Người Tình - vì em không dám viết hết sự thật ẩn sâu trong trái tim mình. Em sẽ bị lên án chăng hay sẽ được yêu thương thấu hiểu.
 
Thôi, không cần đâu.
Chỉ cần một vài nét phác họa, một vài câu nói thể hiện trong văn phong tự sự đơn giản này N đọc được và thấu đáo được.
 
Hiểu rằng, N quan trọng biết chừng nào.
N giống như một câu kinh thánh “lúc hạnh phúc hay đau khổ, lúc mạnh khỏe hay lúc ốm đau bệnh tật…”  em đều nghĩ đến N, gọi N. Em là một con chiên ngoan đạo nhưng bị Chúa bỏ quên và không cứu rỗi. Em không oán trách Chúa Phật, cũng không oán trách số phận trớ trêu của mình.
Em bằng lòng và trân quý những khoảnh khắc đã có, rất thật và rất đẹp của chúng ta.
 
Trời đã sáng rồi đó N. Em thức giấc và nghĩ và viết những dòng này như một người đang mộng du.
N nơi đó chắc cũng vừa dậy để chuẩn bị cho một ngày mới đã lâu không có em…
 
Mai mốt em sẽ viết tiếp về biển, về những dấu chân chúng ta đã in sâu trên đó…lâu lắm rồi, sóng làm trôi đi không thể tìm và nhớ chính xác ở đâu.
Khi em kể lại, N hãy cố nhớ và nhắc em nha… Chiều hoàng hôn và sóng!
 
Còn bây giờ, em thức dậy đây. Bắt đầu cho ngày mới với những bổn phận và trách nhiệm phải vuông tròn - không vướng bận và nghĩ về N! 
                                                                                    Trần Mai Ngân

Thứ Hai, 29 tháng 7, 2024

TẢN VĂN VIỆT, HÀNH TRÌNH MỘT THẾ KỈ - Lê Trà My



Nếu tính từ thời điểm xuất hiện những bài tản văn viết bằng chữ quốc ngữ của một số tác giả như Nguyễn Văn Vĩnh, Tản Đà đăng trên Đông Dương tạp chí, Nam Phong tạp chí thập kỉ thứ hai thế kỉ XX (những năm từ 1913 đến 1917) đến nay, tản văn hiện đại đã có hành trình một thế kỉ.
 
Một trăm năm đối với lịch sử một thể loại không phải là dài, song đối với tản văn, điều này rất có ý nghĩa. Từ một thể loại khởi đầu cho những sáng tác văn xuôi viết bằng chữ quốc ngữ ở miền Bắc, tản văn những thập kỉ sau có lúc trở nên mờ nhạt, gần như đi ngoài lề đời sống văn học, ít có tiếng nói trên văn đàn, thậm chí nhiều người còn không có ý thức về sự tồn tại của nó. Có lẽ không ai có thể dự đoán, một thể loại “xếp chiếu dưới”, chỉ để những người muốn trở thành nhà văn “tập dượt” viết lách, hoặc chỉ là một thứ “sân sau” để các nhà văn chuyên nghiệp thỉnh thoảng tạt ngang ngòi bút, đến đầu thế kỉ XXI lại có bước chuyển mình mạnh mẽ, đánh dấu sự “bùng nổ” của thể loại đến vậy.
 

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2022

TẢN VĂN MIÊN MAN… - Trần Mai Ngân



Có những ngày qua đi cùng nắng gió, đôi khi là bão giông em vẫn lặng im ở nơi này - nhớ N đầy tràn nhưng vẫn không gọi, không nói… Và cứ thế thời gian trôi đi, trôi đi từ những tháng năm đó.
Mùa Thu đã qua. Những con lũ tràn mênh mông về thành phố nhỏ xíu này cũng đã hết, trả lại những sinh hoạt bình thường, trả lại mặt đường khô ráo lặng câm.

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2022

BỆNH DÃ QUỲ - Tản văn của Bạch Trọng Thạnh


Tác giả bài viết Bạch Trọng Thạnh
(thanhdalat)

Tháng mười âm lịch đã về mà mưa thu vẫn còn kéo rê qua đầu đông, dầm dề ướt át những con đường “quanh co bên gốc thông già” và làm ẩm mốc những tâm hồn. Một ngày tạnh mưa tôi cưỡi con ngựa nhỏ Sirius đi lên con phố trên đồi cao, và bất ngờ thấy vàng quỳ lốm đốm ở các triền đồi xa xa. Dầm mình trong cái mưa liên miên bất tuyệt của mưa thu phố núi, dã quỳ vẫn rập rờn phô sức sống trẻ trung, hồn nhiên xanh rì bờ bụi để đầu đông hé nụ đơm hoa. Những bụi hoa quỳ bất chợt sáng bừng giữa nền trời xám lạnh cuối Thu như muốn nói với ta mùa đông tạnh ráo đã trở về. Mà mùa đông phố núi đáng được đón chào bằng nụ cười rực sáng như thế lắm, vì nó có những nét riêng đầy quyến rũ: cái lạnh ngọt ngào, cái nắng ngời ngời. Nắng lạnh! Hồi còn ở Huế nghe câu hát của Trịnh: “…lung linh nắng thủy tinh vàng, chợt hồn buồn dâng mênh mông…” tôi không hình dung ra cái nắng thủy tinh là cái nắng như thế nào, đến khi lên Dalat sinh sống, bất chợt một ngày đầu đông nhìn thấy cái nắng lạnh ngời ngời trong veo tràn ngập không gian tôi không khỏi kêu lên: nắng thủy tinh!

Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2022

NHỮNG TẤM HÌNH – Tản văn của Đào Dân


Tác giả Đào Dân

Năm 1979, trong khi tôi đang trằn mình nơi miền Bắc lạnh giá thì ở Sài Gòn, mẹ tôi và bé Nga được anh Khinh chồng chị Anh đưa về quê hương Quảng Trị. Ngoài căn nhà nhỏ gần như đã mục nát trong một con hẻm ở Thị Nghè được bán đi với giá đủ để trang trải cho một chuyến xe về quê, chỉ còn lại đống sách báo mà tôi ký cóp tích lũy được trong mấy năm đi lính là có thể đem bán cân lấy chút tiền lẻ.
 

Thứ Hai, 30 tháng 8, 2021

THANH THẢN NÀNG THƠ – Tản văn của Tâm Nhiên



Cỏ hoa là tinh anh của trời đất, nhật nguyêt, nghìn năm kết tụ tạo nên rồi chuyển mình hóa hiện thành em, người em gái dịu dàng, duyên dáng, đoan trang, thuần hạnh, thanh thản một Nàng Thơ vô cùng diễm tuyệt.
 

Thứ Bảy, 12 tháng 6, 2021

NĂM MƯƠI BƯỚC CHÂN CỦA BIỂN – Tản văn Huỳnh Thục Oanh

             (Bài đã đăng trong Website Hội Nhà văn Việt Nam)
 
Tác giả bài viết Huỳnh Thục Oanh (Bình Thuận)
 

Chiều nay em ra biển bằng chiếc xe đạp ngày xưa thường dùng. Biển vắng. Con đường xuống biển trơ trọi những lều quán, những chiếc dù che được cột lại bằng đủ thứ dây, xếp hàng như những quân cờ trên đường, mặt bãi.
 
Từ đó, em đi về nơi của chúng ta…
 
Cội dương già, nơi chúng ta hay tựa lưng không còn. Em chỉ nhận ra nhờ những bước đi sau khi đếm đủ con số năm mươi. Anh ơi, còn nhớ lần đầu em đếm bước đi như thế, anh cười hỏi: Vì sao phải đếm? Em trả lời: Đếm để khi nào không còn anh thì về đúng chỗ của chúng mình.
 

Thứ Bảy, 15 tháng 5, 2021

HƯƠNG TOẢ ĐƯA NGƯỜI – Đinh Quang Tuyết



Chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa, ở quê nhà tít mù kia Xuân Thu và các cháu sẽ đưa anh rời căn nhà thân yêu của cõi tạm, để về miền miên viễn mịt mờ hương khói. Nơi ấy là nơi bình yên của kiếp người. Buông tay là hết, không còn trăn trở muộn phiền phải không anh? Hai anh em mình đã có biết bao kỷ niệm của một thời khốn khó để mà thương nhớ. Đến giờ phút biệt ly lòng buồn và xúc động vô cùng. Muốn khóc nhưng không thể khóc, lòng lại càng xót xa bởi sinh tử vô thường, hợp tan rồi tan hợp. Đời người bươn chãi hơn thua, cuối cùng cũng ra đi với hai bàn tay trắng.

Thứ Tư, 5 tháng 5, 2021

MƯA QUÊ HƯƠNG VÀ NGÀY VỀ BÊN MẸ - Đinh Hoa Lư


Tác giả Đinh Hoa Lư


Nước Mỹ hàng năm vẫn có ngày Lễ Mẹ bên nhà thì có ngày Vu Lan để nhớ về công ơn mẹ hiền. Lại một lần nữa, ngày Mother's Day năm 2021 này là ngày đầu tiên đánh dấu năm đầu tiên mấy anh em con MẤT MẸ.