BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Ngô Nguyên Nghiễm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Ngô Nguyên Nghiễm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2019

CUỐI NĂM UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH - Thơ Ngô Nguyên Nghiễm


Họ tên thật : Ngô Tấn Thiền.
Sinh ngày 12/08/1944 tại Châu Đốc (Thất Sơn-Nam Bộ).
Tốt nghiệp Đại Học Dược Khoa Sài Gòn.
Thơ văn được giới thiệu trên nhiều tạp chí văn chương trong và ngoài nước.
Đã xuất bản riêng 11 tác phẩm, không kể có mặt trong hơn 40 tác phẩm chung với bạn hữu.
Chủ trương tạp chí xuất bản Khai Phá trước 1975.

Các tác phẩm đã xuất bản:
- Dấu chân vó ngược, tập thơ, Thể Hiện 1964.
- Ngọn Gió Hơi Cuồng, tập thơ, (in chung Lưu Nhữ Thụy), Trình Diện Tuổi Đất 1966.
- Thơ Kinh Tự, biên luận, NXB Khai Phá 1971.
- Thiên Thu Ca, tập thơ, NXB Khai Phá 1972.
- Người Hành Giả Và Khúc Trường Ca Sinh Tử, tập thơ, NXB Khai Phá 1974.
- Tổ Ấm, tập thơ, NXB Trẻ 1988.
- Hiến Dâng Cát Bụi, tập thơ, NXB Mũi Cà Mau 1989.
- Hương Lửa, tập thơ, Văn Nghệ Châu Đốc 1990.
- Chớp Bể Mưa Nguồn, tập thơ, Văn Nghệ Châu Đốc 1992.
- Hoàng Hạc, tập thơ, Văn Nghệ Châu Đốc 2004.
- Trăm năm ngàn năm, tập thơ, Văn Nghệ An Giang 2008.

Tác phẩm in chung:
- 40 tuyển tập thơ và văn.
(Nguồn: Tác Giả Tác Phẩm Người Đồng Hành Quanh Tôi I)

Giới Thiệu Sách:
Tác Giả Tác Phẩm Người Đồng Hành Quanh Tôi (I -> VI):

     

CUỐI NĂM UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH

Chiều cuối năm gió thổi bật hồn ngươi
Tên lãng tử phiêu bồng thế kỷ
Cốc rượu đắng đổ đầy râu bạc
Hay là trăng soi xuống lệch đường trăng
Chiều cuối năm khí hậu mênh mang
Chau cổ tháp hồn xanh đá chảy

Hình như tiếng thảo trùng động đậy
Từng vi âm rơi rụng xuống hoàng hôn
Từng hơi thở bay ngập không gian
Nhả từng giọt hiển hoa bí tử
(Quanh thế gian, quỷ thần ngồi tư lự
Cháy lập lòe bát lửa đầy vơi)

Chiều cuối năm trổi dậy hình hài
Mưa lác đác bên ngoài trời đất
Quê ai, mà đỏ bè thủy lục
Đèn mù u vò võ ven sông

Lang bạt chưa đầy kín cánh buồm
Sao gió nở thổi tan hồn phách
Triệu năm sau, nếu có lần hóa thạch
Đời tử sinh còn gắn bó nơi nầy

Một mình uống rượu với ai đây
Tên lãng tử phiêu bồng thế kỷ
(Độc ẩm cho cháy càn khôn vậy
Rượu chừa chi nát dạ quỷ thần)
Chiều cuối năm núi vỡ quanh hồn.

          Ngô Nguyên Nghiễm

Thứ Hai, 10 tháng 9, 2018

NGÀY VỀ QUÊ CŨ NGHE TIN CON SÁO NHỎ ĐÃ SANG SÔNG - Thơ Ngô Nguyên Nghiễm

Nhà thơ Ngô Nguyên Nghiễm có họ tên thật: Ngô Tấn Thiền. Sinh năm: 1944. Quê quán: Châu Đốc, An Giang
Tốt nghiệp Đại học Dược khoa Sài Gòn. Thơ văn được giới thiệu trên nhiều tạp chí văn chương trong và ngoài nước.
Chủ trương tạp chí và nhà xuất bản Khai Phá trước 1975. Hiện sống tại Sài Gòn.
Đã xuất bản riêng 14 tác phẩm, một số tác phẩm tiêu biểu: Người hành giả và khúc trường ca sinh tử (thơ, 1974), Hiến dâng cát bụi (thơ, 1989), Chớp bể mưa nguồn (thơ, 1992), Hoàng hạc (thơ, 2004), Trăm năm ngàn năm (thơ, 2008), Tác giả tác phẩm người đồng hành quanh tôi (6 tập)…

       

NGÀY VỀ QUÊ CŨ NGHE TIN
CON SÁO NHỎ ĐÃ SANG SÔNG
(Tặng Phạm Nhã Dự, Hà Thúc Sinh, Võ Thạnh Văn
Trần Yên Thảo, Lâm Hảo Dũng, Lê Quang Đông…)

Rồi gió đêm nay cũng thổi qua
Mon men khe vách bóng trăng tà
Có người lữ khách trăm năm trước
Lộn kiếp giang hồ chinh chiến xa
Góc nhỏ cờ tàn, vó ngựa hí
Gươm cùn treo ngược dưới phong ba…

Hình như nước mắt chảy đâu đây
Tịch mịch năm canh, lá rụng đầy
Khách vén hồn xưa cho thế sự
Nhìn vào giọt máu hóa sương bay

Thì ra, đá cũng hóa tâm hồn
Khơi dậy hoàng hôn thăm thẳm buồn
Một khối oan ương chưa rữa nát
Hiện lên mâm ngọc chén cường toan
Chẳng mong tẩy xóa lòng chung thủy
Chỉ đụt thời gian làm mỏi mòn
Cảnh đợi cảnh chờ, người bạc trắng
Ngàn đời con sáo cũng sang sông!

Ngàn đời con sáo xổ lồng thôi
Khách đốt đèn ma cháy lẻ loi
Soi suốt trăm năm cô độc quá
Một mình như một cánh sao rơi…

Mai sau ai đứng đợi chờ đây
Chờ sóng trường giang lớp lớp đầy
Chờ kẻ vô tình đong đáy mắt
Sót vài hình ảnh với bèo mây

Hôm nay khách trở lại thăm quê
Cảnh cũ người xưa như giấc mơ
Mấy đóa tường vi canh cánh nở
Mang theo hương lửa đời hoang sơ
Ngổn ngang phế tích thăng trầm quá
Vết nứt thời gian chẳng xóa mờ
Kẻ ở lạnh lùng ngồi hóa đá
Ngày về chim khách hót bơ vơ…

               Ngô Nguyên Nghiễm