BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hạ Thái Trần Quốc Phiệt. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hạ Thái Trần Quốc Phiệt. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 7 tháng 9, 2022

"CHÚC THƯ", THƠ HUY PHƯƠNG - Hạ Thái giới thiệu

Huy Phương là bút danh của nhà văn Lê Nghiêm Kính cựu giáo sư Nguyễn Hoàng Quảng Trị, động viên khóa 16 Thủ Đức, phục vụ tại Cục Tâm Lý Chiến thuộc / Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị Quân Lực VNCH. Qua đời ngày 25 tháng Hai năm 2021 tại California.
Là một cây viết tạp ghi tài ba nhất theo như nhận xét của nhà bĩnh bút Bùi Bảo Trúc. Ông từng bị lưu đày ra tận miền cực Bắc VN sau tháng Tư 75. Ông cũng là một nhà thơ với một số bài dư âm còn mãi vang vọng, “Thưa Thầy, còn nhớ em không…” được ca nhạc sĩ Hoàng Đoàn phổ nhạc là điển hình.


   
                Nhà thơ Huy Phương

 
CHÚC THƯ    
(Trích trong “Ga Cuối Đường Tàu”)
 
Tôi người lính già ở xa tổ quốc
Xa chiến trường lưu lạc tới đây
Nơi quê người sương pha tuyết đổ
Mang nỗi đau con ngựa lạc bầy.
 
Ngày tôi bỏ đi, bạn bè đồng đội
Vẫn hiên ngang cho đến phút sau cùng
Đã tự hiến thân mình cho tổ quốc
Thắng hay thua thì cũng vẫn can trường.
 
Không phải chỉ chịu ơn người đã chết
Tôi như còn mang món nợ nước non
Chết không nghĩa là tắt hơi thở
Sống đôi khi cũng có nghĩa chết mòn.
 
Khi tôi chết ván hòm xin đậy nắp
Có vui chi nhìn người lính chết già
Hổ thẹn đã không tròn ơn nước
Tiễn tôi chi, thêm phí một vòng hoa.
 
Hãy quên tôi người lính già lưu lạc
Đừng phủ lá cờ tổ quốc cho tôi
Anh em tôi trong những giờ tuyệt lộ
Nằm lại bờ lúc chiến hạm ra khơi.
 
Chiến hữu tôi chết đầu sông cuối biển
Ngày tan hàng đành nằm lại quê hương
Không ai trổi cho khúc kèn truy điệu
Không có ai phủ giúp ngọn cờ vàng.
 
Hãy phủ cờ lên nấm mồ tử sĩ
Xác bị xới đào trong nghĩa trang xưa
Hãy rải hoa trên con đường thấm máu
Phút lui binh phải gãy súng buông cờ.
 
Anh là ai mang ngọn cờ tổ quốc
Nhân danh ai, đứng phủ lá quốc kỳ.
Chúng ta là những con người bỏ ngũ
Quên anh em nằm lại để ra đi.
 
Ta lành lặn để bao người thương tật
Ta sum vầy đành để bạn chia phôi
Ta đến bến để bao người chết biển
Dù ấm êm cũng thương nhớ một đời.
 
Danh dự này dành cho người đã chết
Đã hy sinh để giữ vững ngọn cờ
Không phải tôi, người lính hèn bỏ ngũ
Để sống còn trong lúc bạn sa cơ…
 
                                        Huy Phương
                                        (1937-1921)
 *
 
Đăng lại bài thơ này như là dành một phút tưởng niệm một người thầy, một người anh, một chiến hữu, một bạn đồng cảnh… từng cùng có mặt trên mảnh đất quê hương Quảng Trị, từng cùng can qua những đoạn đường gian nan từ ngày oan nghiệt ấy.
 
Xin cám ơn giáo sư Trịnh Huy Trường và phu nhân là Cô Vân Anh, người bạn thân thiết của nhà văn Huy Phương đã sốt sắng giúp tôi trong khi sưu tầm.
Trân trọng.
 
                                                                 Hạ Thái Trần Quốc Phiệt

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2022

THÁNG BẢY LÊN ĐỒI - Thơ Hạ Thái


   
                   Nhà thơ Hạ Thái


THÁNG BẢY LÊN ĐỒI
 
Tháng bảy trên đồi cỏ đã khô
tháng bảy mưa ngâu đã đến mùa
những cánh hoa vàng còn hương sắc
tên tuổi nào đời đã biết chưa.
 
Trên đồi gió nhẹ lùa hiu hắt
lớp lớp kề nhau những nấm mồ
xác lá úa tàn bay lác đác
linh hồn vất vưởng giữa hư vô.
 
Oan khiên tháng bảy chờ xá tội
lột xác hồn thiêng hướng cõi trời
chú chim từ dạo xa lìa tổ
cánh lông dẫu đủ vẫn chơi vơi
.
Tháng bảy lên chùa lòng bối rối
tấm thân lưu lạc - lạc xa đàn
bể khổ lan man quỳ sám hối
gẫm mình tội lỗi mấy cho cam.
 
Lưng chùa núi dựng sương bàng bạc
mắt trần ngán ngợp bóng phù vân
lướt mỏng mây mờ tung cánh hạc
cất vút tầng cao - vút mấy tầng.
 
Chừ đứng nơi này đồi cỏ úa
tích xưa tháng bảy đợi mưa ngâu
bên cầu chờ mãi chim Ô Thước
ngăn đường chắn lối biết về đâu.
 
                                      Hạ Thái
                                        1996

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2022

THI NHÂN VÀ THI CA: HẠ THÁI TRẦN QUỐC PHIỆT - Chu Vương Miện & Khanh Tương thực hiện

Ba mươi lăm năm nhìn lại con đường
Thời gian dài tưởng chừng rất ngắn
 

Hạ Thái Trần Quốc Phiệt tên khai sinh là Trần Quốc Phiệt.
Sinh năm 1945, quê quán An Lưu, Triệu Phong, Quảng Trị.
Từng là:
- Nội trú sinh VBA Huế (56 – 63)
- Học sinh các trường Trần Quốc Toản Huế, Kỹ Thuật Huế, Nguyễn Hoàng Quảng Trị, Quốc Học Huế.
-  Sĩ Quan QL/VNCH, khóa 22 Trừ Bị Thủ Đức. Phục vụ đơn vị tác chiến từ Trung Đội Trưởng đến Tiểu Đoàn Trưởng.
- Qua các trại tù: Long Giao, Sơn La, Nam Hà, Xuân Lộc, Cây Gừa Cà Mau.
 
Đến Mỹ năm 1991, nhân viên Stanford University Hospital, về hưu ở tại thung lũng hoa vàng (Silicon Valley).
 
Sinh hoạt Văn Nghệ:
Cộng tác với Nhân Văn (San Jose) Chứng Nhân (Texas) 1991 – 1993.
- Phụ trách mục Văn Học, mục Thơ và thơ Đường xướng họa trang mạng saigonecho 2009.
- Chủ biên trang web Hương Đồng Cỏ Nội.
- Cộng tác thường kỳ tạp chí Văn Học Nghệ Thuật Cỏ Thơm ở Virginia & DC từ 20 năm nay.
- Cộng tác với saimonthidan.com, và vài trang blogspot khác khắp nơi.
- Chuyển dịch toàn tập “Tiên Sơn Thi Tập” của Hiệp Biện Đại Học Sĩ Trần Đình Túc với hai thể thơ Cổ Phong và Đường luật gồm 220 bài, xuất bản năm 2017 tại San Diego California.
- Có mặt trong các tuyển tập Quốc Học Đồng Khánh vùng Vịnh và các đặc san Quảng Trị ở Nam Bắc Cali và các nơi khác.
- Hiện tại đang săn sóc một mảnh vườn văn nghệ … với chủ đề lịch sử, địa lý, nhân văn…và một vườn cây kiểng đa sắc tộc.
 
Dòng Cuối: (trích đoạn lời bày tỏ cuối cuốn sách)
Cuối cùng thì “Trôi Giữa Dòng Đời” đã trình diện với gia đình, bà con và bằng hữu, trong đó chứa đựng những vần thơ chơn chất mộc mạc của một người đã luống tuổi từng kinh qua cuộc đời đầy cam go thử thách với biết bao khó khăn do thời thế tạo nên.
….
“Những ngày ra tù sống lang thang, thơ tôi làm thường viết trên bao thuốc lá cũng mất đi cả. Ngoại trừ một vài bài bạn hữu thân hiết còn giữ và gửi lại cho tôi sau này. Một phần nữa xin thưa là tôi làm thơ rất tài tử, làm đâu bỏ đó không bao giờ có ý lưu trữ để in ấn thành tập.”
….
“Dẫu sao đứa con tinh thần của tôi dù có muộn màng nhưng xem như mẹ tròn con vuông. Thì đây là một thi tập mang tính kỷ niệm, ít ra cũng mang màu sắc hoàn cảnh từng chặng đời tôi giẫm bước chân qua.
….
“Xin đa tạ với cao xanh đã cho tôi còn có mặt tới hôm nay giữa cuộc đời đầy giông bão sau bốn bận thương tích ngoài chiến trường, rồi hai cuộc tù cộng lại mười năm.

Nhờ vậy tập “Trôi Giữa Dòng Đời” mới hình thành và có mặt hôm nay
 
                                                                    Trân trọng kính chào
                                                                   San Jose, Sep 0 , 2020
                                                                  Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
 

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2022

CHIỀU NƠI ĐẤT TRÍCH - Thơ Hạ Thái


  
                             Nhà thơ Hạ Thái


CHIỀU NƠI ĐẤT TRÍCH
 
Mây chiều ơi ! mây chiều!
bàng bạc tản xa xôi
mang buồn hai thế kỷ
lững lờ… chậm rãi trôi!
 
Vết hằn còn in đó
khó nhạt nhòa phôi pha
tàng lưu trong ký ức…
theo suốt cả đời ta...
 
Qua rồi thời cung kiếm
ngựa bỏ lại rừng khuya
đâu gươm mài bóng nguyệt
mộng ước kể như thừa.
 
Mười năm dài diện bích
ngày về đò vắng đưa
tìm rừng khuya bóng ngựa
đồi sim tím trăng mơ...
 
Gió khơi hồn khắc khoải
phù vân loang cuối đồi
rượu buồn đêm tẻ lạnh
cóng buốt tháng ngày trôi...!
 
Dò quanh người thưa thớt
nhìn nhau cũng ngậm ngùi
xót lòng thương cố quận
với nỗi buồn chơi vơi!
 
Buổi chiều nơi đất trích
mờ mắt ngóng xa xôi
bước chân còn lầm lũi
lang thang mãi phương trời !
 
                              Hạ Thái
 

Thứ Ba, 31 tháng 5, 2022

MÌNH CÓ ĐI ĐÂU CŨNG LẠC ĐƯỜNG - Thơ Hạ Thái


   
                    Nhà thơ Hạ Thái
         
 
MÌNH CÓ ĐI ĐÂU CŨNG LẠC ĐƯỜNG
(Kỷ niệm một bài nối điêu với nhà thơ tài danh Trần Vấn Lệ)
 
"Mình có đi đâu... cũng lạc đường "
dấu ấn bên đời sạm vết thương
bản quán chừ đây thành cố xứ
để suốt đời mang nỗi nhớ quê hương !
 
Ở đâu mà chẳng có mưa có nắng
tội cho người giải nắng dầm mưa
Thái Bình Xanh lặng bừng nổi sóng
cuốn vùi uất hận ngập hồn thơ !
 
Sáng mai đọc "hôm nay ký sự"
ai sống cùng thời cũng phát điên
không điên mới lạ bà con nhỉ
điên đảo do đời vướng nghiệp duyên !
 
Cứ rằng nhắm mắt thây thời thế
đừng tự vấn ta khỏi bực mình
người xưa lang bạc chân giày cỏ
nay ta lạc bước mấy ai nhìn.
 
Đi để mà đi - không thể ở
mở cửa xuống thuyền chẳng còn ai
ở lại chết vinh thà cứ chết
oai hùng như tướng Trần Văn Hai...
 
Từ trái khuấy tan đàn rẽ nghé
niềm đau mắt ướt đẫm sương mờ
vào trại tập trung gom đủ mặt
góp chuỗi sống thừa đám ngu ngơ !
 
Tay cuốc tay dao... dầm mưa nắng
phên nứa tường che chắn gió lùa
hừng sáng ngày ngày nghe chim hót
"tràng thưa trẹt rách" điệu như xưa!
 
Bài thơ tôi kể đời mưa nắng
thử nối điêu "ký ức..." hợp bè
cũng cố gồng thân cất tiếng hót
khóc một thời xót nước thương quê !
 
Bởi chưng tương đắc nên nhắc lại:
"Về quê ?  Về quê ? Về Quê Hương ?
Chỗ nào đẹp hơn để yêu thương ?
Chỗ nào dễ ghét người ta bỏ ?
Mình có đi đâu... cũng lạc đường" (*)
 
Câu thơ đọc lại sao buồn quá
nhức nhối cõi lòng nước mắt tuôn!
 
                                        Hạ Thái
                                           2020
 
(*) Thơ Trần Vấn Lệ (nguyên khổ kết bài Hôm Nay Ký Sự)

Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2022

DÒNG SÔNG XƯA CÒN NGÀY TRỞ LẠI - Thơ Hạ Thái


   
                   Nhà thơ Hạ Thái
 
 
DÒNG SÔNG XƯA CÒN NGÀY TRỞ LẠI
(Tặng bạn bè đất Ngũ Phụng Tề Phi từng một thời cận kề cùng sống chết)

Tôi trở về thăm lại dòng sông
có bến ghe thuyền chài chen chúc
dòng nước hiền hòa hai mùa trong đục
gốc xoan bên đường đúng độ trổ bông
chỗ thân quen nay ai cũng lạ
tự xót xa rồi tự thấy đau lòng.
 
Tên quen thuộc một thời Cầu Móng
bên kia bờ Xuyên Mỹ quê em
người thuở trước - bây giờ ai còn mất
có còn ai chằm nón với xe tằm
đi lòn qua ngõ cũ ghé thăm
những đôi mắt nhìn theo xa lạ quá
trong những đôi mắt kia có mắt em không hở
lâu quá rồi tính lại mấy mươi năm.
 
Nước vẫn trôi ra biển xa xăm
tôi mây bạc giăng thành chiều núi nhạt
mấy mươi năm phong sương phiêu bạt
chưa quên mùi rượu gạo Xuyên Quang
chưa quên những ngày Nam Phước nắng chói chang,
đêm gật gù ngâm thơ thị trấn Điện Bàn
con đường tôi đi thân thương chừng lối
như vết hằn in đậm chẳng phôi pha.
Tôi trở về thăm lại dòng sông
có chiếc cầu dài như một đời chinh chiến
chiếc cầu còn ngủ yên tôi từng nặng lòng thương mến
khi tối trời dạo bước thâu canh
những đêm trăng sóng nước tròng trành
tôi lãng tử bơi thuyền mơ Lý Bạch
bên này bên kia hai bờ ngăn cách
nhịp nối liền xích lại kề nhau.
 
Thôi xa rồi - đành đoạn từ lâu
ai hiểu thấu hồn ai đau nhức
lúc trở về âm thầm tôi bật khóc
dấu vết bầm dưới ánh mắt trũng sâu
nước lững lờ qua trôi dạt về đâu
người đứng lại bên đời buồn cô quạnh
sóng gió mênh mang mưa chiều bay lành lạnh
lòng ngậm ngùi chạnh xót nghĩa anh em !
 
Tôi trở về thăm lại dòng sông
thẫn thờ đọc câu thơ một thời xuôi ngược
sáng Câu Lâu tôi nhớ chiều Trung Phước
sớm Cà Tang thương mấy độ Khương Bình
con sông buồn dòng nước lặng thinh
không gió dập mà nghe lòng dậy sóng
lần trở về thăm lại dòng sông.
 
                                                    Hạ Thái
                                                      1998

Thứ Tư, 30 tháng 3, 2022

RƯỢU ĐÀO RÓT ĐÃI CỐ NHÂN – Thơ Hạ Thái


   
                                  Nhà thơ Hạ Thái 


RƯỢU ĐÀO RÓT ĐÃI CỐ NHÂN
(Y đề thập thủ liên ngâm của Sài Môn Chủ Nhân)
 
1-
Khó lòng tìm lại cao nhân
Văn thơ ai sánh Chu Thần được đây !
 
Hạ vần thơ xuống giấy hoa tiên
Thoáng bóng ngân hà sóng dạt nghiêng
Say chén bồ đào quên mất lối
Vạch cành nguyệt quế thấy còn tên
Người đi bận bịu nâng tay nải
Kẻ đến khoan thai đốt ngọn đèn
Giữa cõi thinh không nhiều huyễn hoặc
Hồn du lạnh buốt khúc hư huyền!
 
2 -
Vô thần xàm xỡ tục tiên
Ngón bài ba lá tráo miền đỏ xanh
 
Mộng giấc thừa lương khó đạt thành
Huyền mơ âm hưởng của vô thanh
Lâng lâng nhịp trúc chiều ly biệt
Trầm bỗng hồi chuông ý tử sinh
Kém chọn kép đào tuồng kịch cởm
Dở tìm vai diễn kém thông minh
Bày thêm hòm kiếng làm bùa ngãi
Giữa chốn ba quân quá hợm mình!
 
3 -
Thôi buồn chi cõi phù sinh
Mượn đường chắp nối lộ trình tiếp chân
 
Chìm nổi nhiều phen giữa cõi trần
Bởi mang nghiệp dĩ kiếp ca ngâm
Người còn biền biền đời quy ẩn
Kẻ vẫn miệt mài chí giáng lâm
Sông núi giờ đây buồn nghịch cảnh
Bến thuyền thuở đó khó tòng tâm
Loay hoay tìm đọc từng trang sử
Nét chữ người xưa giáng bút thần.
 
4 -
Gởi vài lời tặng bàng nhân
May ra góp nhặt gom phần dùm đây!
 
Chiều rơi núi dựng tỏa tàng mây
Ly cạn rồi ly lại rót đầy
Đêm xuống lạnh lùng cơn gió thoảng
Trời còn bàng bạc khóm mây bay
Cụng ly tương ngộ khơi niềm nhớ
Ngâm khúc hồ trường thấm cuộc say
Tiếc tưởng thương hoài vầng nguyệt bạc
Dễ đâu vơi được nhớ nhung này!

5 -
Ngày qua rồi lại qua ngày
Rừng hoang vu sẽ thành xây vượt từng
 
Trời hỡi thời gian chẳng thể ngừng
Tóc thề người cắt chấm ngang lưng
Quan san mây dạt thêm niềm nhớ
Biển đảo sóng vây chặn nỗi mừng
Bốn tốt láo lường thành bốn bại
Di vàng đanh đá hóa di hưng
Non sông gấm vóc còn chi nữa
Dâng ải vừa xong tiếp hiến rừng!
 

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2022

QUẢNG TRỊ MUÔN VÀN NHỚ THƯƠNG – Thơ Hạ Thái


  
                          Nhà thơ Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
                    (Thi Văn Đoàn Giới Tuyến – Quảng Trị)


QUẢNG TRỊ MUÔN VÀN NHỚ THƯƠNG
 
Ra đi từ độ còn măng sữa
lưu lạc tha phương mỗi nẻo đường
năm tháng in hằn trong nỗi nhớ
Quảng Trị ơi thương quá là thương!
 
Mảnh đất nghèo đượm tình quê hương
nên nhớ mãi nồi cơm hấp sắn
giọng nói thân thương dễ chi quên đặng
âm ngữ riêng mang nặng nghĩa tình
 
Mong ngày về thăm lại Gio Linh
ngắm vầng trăng trên dòng Thạch Hãn
qua Triệu Phong ruộng đồng bát ngát
nghe tiếng chim chiền chiện ca chiều
 
Quê hương tôi Quảng Trị thương yêu
tôi đã khóc... đã cười... bao bận
cuộc lăng trầm đa đoan lận đận
giữa tro tàn gạch vụn xác xơ...
 
Khi trở về như thể trong mơ
mái trường xưa phố quen quên ngõ
làng thôn cũ... măng non mới ló
đếm người thân mới rõ mất còn!
 
Khi trở về tim chợt héo hon
cố không khóc nước mắt vẫn chảy
quê hương ơi... tình yêu thế đấy
nên tha phương cứ mãi mủi lòng...
 
Vẫn còn thèm ngụm nước dòng sông
con cá rô lửa rơm kho mặn
và tuổi thơ muôn vàn cay đắng
đã vươn lên từ vũng bùn đen
 
Quê hương... là những gì tưởng quên
nhưng thật ra hằn trong nỗi nhớ
lúc gần gũi không tìm thấy quý
khi xa rồi khắc khoải con tim
 
                  Hạ Thái Trần Quốc Phiệt

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2022

TÂM SỰ GIỮA ĐỜI – Thơ Hạ Thái


  
                         Nhà thơ Hạ Thái

 
TÂM SỰ GIỮA ĐỜI
(Tặng đôi bạn Hiếu Lan)
 
Dấu ấn ngày xuân bạn vẫn còn
ta thì biền biệt bước chân bon
từ khi nhạn lạc vào mây xám
là lúc gió xuyên dạt sóng cồn!
 
Ta từ treo kiếm bên triền núi
ngựa quỵ cổn khuya gục bãi hoang
tấm thân ngang dọc đành thôi cũng
tím cả tâm can... lụy đoạn trường!
 
Ngồi đây hoài niệm ngày xưa đó
thấm thía lạnh vào từng nỗi đau
trăng hỡi đêm nao còn sáng tỏ
chừ mờ mây khuất lịm hồn sâu
 
Cám ơn những tấm hình trân quý
năm chục năm non cổ tích rồi
nét chữ bài thơ đêm viết vội
cuộn tròn kỷ niệm bạn và tôi...
 
*
Ta trót nhiều phen say giữa chợ
tiếc đời nặng nợ phải gian nan
kể từ gãy súng tan hàng đó
đủ chuyện bẽ bàng... lắm oái ăm...
 
Nhân thế tình đời đà vốn vậy
thời gian không thể một phôi pha
cố vùi chuyện cũ mà không thể
chiếc bóng vô cùng chấp chới xa ...
 
                                    Hạ Thái
                                     2018

Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2021

EM TÔI: TRẦN QUỐC TRIỀN, NGƯỜI ĐI LÊN TỪ MUÔN VÀN KHÓ KHĂN - Trần Quốc Phiệt


Anh Trần Quốc Triền


Thế mà chú ấy đã khuất bóng đời non bảy năm rồi, ngồi một mình ngẫm lại như mới ngày hôm qua. Tất nhiên thời gian rồi cái gì cũng sẽ phôi pha nhạt nhòa, nhưng vết bầm này thì hằn sâu quá kỹ.
 
Thật ra tôi chưa muốn khơi lại cái sự mất mát quá lớn lao đó, vì chẳng biết lấy gì để bù đắp vào được, đành phải cố gắng giữ thái độ bình thản bằng cách im lặng, nhưng dẫu không khơi lại thì chính nó vẫn cháy âm ỉ trong lòng.