BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2024

THEO THỜI, EM, THƯ BẠN, CAO THẤP, TRÂU BÒ CHẾT – Thơ Chu Vương Miện


   


THEO THỜI
 
Thời nhà tranh vách đất
Thì cô đầu cô đít con hát
Khi nhà ngói thị thành
Có vũ trường và borden militaire
Kèn trống xập xình
Inh tai nhức óc
Có đủ loại Tây trắng đen nhẩy đầm
Có villa ngói đỏ ngói xanh
Có snack bar có sexy có cởi truồng
Có nhộng
Có quay phim và báo ảnh
Playboy
Chung chung thì cũng là cái Ấy
Cái bướm và con chim
Cu đất & cu cườm
 
 
EM
 
Là một cánh chim nhỏ bé
Ưa hát ca làm sống dậy một mùa xuân
“thơ Xuân Diệu”
Năm nay tròn 8 bó
 
Vừa liệt sĩ liệt dương
Nhẵn hết cả răng cỏ
Có mang súng bắn bên tai
Cũng như không
Súng lau chùi cẩn thận cất vào kho
Hết đạn “chỉ còn vỏ”
Xe tăng đại pháo cũng bỏ vào lò
Nấu chẩy ra thành thép
Nguyên chất
 
Thôi mời cánh chim nhỏ bé
Của cụ Xuân Diệu bay đi chỗ khác
Mà veo von mà ca mà hát

 
THƯ BẠN
 
Tám bó chẵn
Bạn cùng cục nợ đời
Dìa cố hương tìm lại quê nhà
Và người thân
Tim lại môi trường sống
Nhưng không có gì làm thoải trống [mái]
Vẫn nực vẫn mưa dầm gió bấc
Bà nhạc thì về nước Chúa
Bên bạn bà chị thứ bảy gần 100 tuổi
Tháp tùng theo
Đất nước đỡ nghèo
Nhưng chưa đứng thẳng lưng lên được
Sau 3 tháng bạn cùng gia đình
Về lại Hoa Kỳ
Gửi cho gói trà & cà phê dân tộc
Kèm theo thơ tay viết giản đơn
Không giản kép
Và viết như vầy:
“Từ giờ về sau đừng gửi gì
Và cũng đừng gọi phôn pheo gì nữa cả
Vì hai tai đã điếc đặc và mắt đã mờ”
Tình cố tri nếu có tạm stop
Vì mọi thứ đã vượt qua tầm tay
Không luyến
Không tiếc
 
 
CAO THẤP
 
Ăn đi trước
Lội nước đi sau
Anh làm quan cứ quan
Anh dân cứ dân
Anh mặc quần cứ măc quần
Anh ở lỗ cứ ở lỗ
Trước sao nay vậy
 
địa sanh thảo
Thiên sanh nhơn
Quân tử
Thuyền quyên
Sắt cầm hảo hợp
Loan phụng hoà minh
 
Văn nghệ có mầu xậm
Văn gừng có mầu nhạt
Thứ trên kho thịt gà
Thứ dưới sáo măng vịt
Văn nghẽo là văn nô [đùa]
Văn nô dịch [là không sáng tác]
Chỉ dịch của nước ngoài
 
 
TRÂU BÒ CHẾT
 
để lại da
dùng làm trống cơm trống cổ
cọp hổ
để lại bộ lông nhồi rơm
làm cọp giả để trong viện bảo tàng
hươu nai chết để sừng để gạc
cưa nhỏ ra nấu thành cao ban long
uống chữa đau lưng
tay sai chết
đám đàn em khóc thương
nạn nhân thì bình thường
tay sai được chủ đón đi
sống cũng như là thác
không còn ai nhắc tới
cũng như chả có ai thương tiếc
sống như cái xác
để lâu lâu nổ ngang kho đạn Long Bình
đùng đùng
anh nghiện họ nha bẹp
để lại một bộ bàn đèn
gờ một chiếc khay
một chiếc kim tiêm
toàn bộ để đi mây về gió
đồ nhà khó
vừa nhọ vừa thâm
chết đi để lại một cái váy
một cái áo
một cái yếm
 
100 năm bia đá thì mòn
100 năm bia miệng chả còn cái chi?
có chăng một mẩu bánh mì
nhai chơi đỡ miệng cười khì bỏ qua
 
100 năm người vẫn người ta
vẫn là kẻ cắp bà già gặp nhau?
100 năm nào có gì đâu?
chẳng qua sau trước qua cầu thế thôi?
 
                              Chu Vương Miện

Không có nhận xét nào: