BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2019

CẢM NHẬN THƠ HOÀNG CHẨM - Lê Yên


       
                        Nhà thơ Hoàng Chẩm


          CẢM NHẬN THƠ HOÀNG CHẨM
                                                       Tác giả Lê Yên

Có những lúc đầu óc trống rỗng. Con chữ chơi trò trốn tìm... Trống rỗng một khoảng mênh mông... Nó thử sức kiên nhẫn của con người. Nhắm mắt lại thì thầm “Ừ, ta nghỉ chơi đây”. Lãng đãng như một dòng sông chia cắt đôi bờ thương nhớ, trong đầu tôi thấy nước! Là sông! Không phải sông nước ngọt ngào của miền Tây Nam bộ... Con nước đục ngầu, cuồn cuộn mùa bão lũ của miền Trung. Cơn gió Lào thổi thốc, hanh khô rám da người, cổ họng nóng ran cơn khát, chợt thèm một suối nước trong... Bẻ đôi cục đất nứt nẻ trưa hè, giữa ruộng lúa bao la... Có một người đã đem suối thơ của mình tưới lên những rát bỏng, khắc nghiệt làm mềm nắng cháy, thế giới thơ của ông có đủ yêu thương, có đủ Xuân, Hạ, Thu, Đông và chắc một điều không thiếu chiếc lá vàng và những giọt mưa... Đó là nhà thơ Hoàng Chẩm.
Ông được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất có nhiều dấu tích lịch sử. Quảng Trị! Cái eo miền Trung khắc nghiệt, như sự nén lại để đến thời điểm bung nở một đóa hoa tuyệt vời... Thơ với ông như hơi thở. Tôi chợt nhớ lời của một bài hát: “Quê hương anh là Quảng Trị/ Nhà của anh bên dòng sông Thạch Hãn/Thủa xưa đó anh học trường Nguyễn Hoàng/ Ngày hai buổi đi về đường Quang Trung…”


Chàng trai Hoàng Chẩm không ở bên dòng sông Thạch Hãn, con đường từ nhà anh đến trường Nguyễn Hoàng xa hơn đủ để cho những vần thơ vụng dại đầu đời ươm mầm dưới cơn mưa dầm the thắt vào tháng ngày Đông, hay những buổi tan trường nhạt nắng mà tưởng chừng Thu cũng hiu hắt lỡ làm rơi lá vàng vương trên tà áo trắng... Tất cả... Tất cả... Với thời gian đã chín mùi một Hoàng Chẩm hôm nay.

“Về thôi em nghe quê nhà rót mật
Một ngày yêu nghe hương lúa trải mùa
Tay nhặt nắng cho lòng em trẩy hội
Neo đậu lòng quê quên hết những thiệt thua…”
                          (Phóng tác bài: “Về đi em”)

Gói ghém cho đủ yêu thương trên bước phong trần để rồi “Về thôi em nghe quê nhà rót mật...”. Ông chợt nhận ra mùi mạ non giữa đồng bát ngát luôn níu bước chân. Chỉ có quê hương và người con gái với tình yêu chân chất đi cùng ông qua năm tháng mới nghe được hương lúa trải mùa để rồi “Tay nhặt nắng cho lòng em trẩy hội...” Sự xôn xao từ trong tâm, trống kèn từ bên trong và hạnh phúc hữu tại mỗi người... Với loại thơ tám chữ mượt mà không chỉ giàu cảm xúc mà còn thể hiện rõ bản ngã của mình giữa sân si cuộc đời, để rồi chọn lựa “Neo đậu lòng quê quen những thiệt thua...” Và ông đã vỗ về người phụ nữ của mình như sau:

“Về thôi em đếm bao ngày viễn xứ
Tình chưa phai khi bước dạo trùng khơi
Dẫu lầm lỗi lòng bung lên niềm nhớ
Tóc có phai mắc cạn một đầy vơi...”

Phải chăng khi luôn tiến về phía trước với những bộn bề lo toan... được, mất... Trong cuộc đời, tâm ta luôn bị giằng xé bởi lực ngược chiều khiến mất phương hướng, bị cô đơn chiếm hữu. Cô đơn và sự trống trải như những bước chân lạc trong đêm tối không tìm được lối ra... Hoàng Chẩm đã thốt lên:

“Tôi tìm tôi giữa phù vân
Chốn đời lạc bước xa gần chiêm bao
Kiếp nào tình đã hư hao
Tôi đi tìm lại thuở nào yêu em”
                              (Không đề)

Tôi chợt nhớ mấy câu thơ Hàn Mặc Tử thốt lên hỏi kiếp nhân sinh:

“Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu
Sao bông phượng nở trong màu huyết
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?”
                                 (Những giọt lệ)

Có phải các thi nhân với nỗi đau nhân đôi không? Sự tinh tế, nhạy cảm trong tâm khiến họ như sờ nắn được những cảm xúc vô hình có sức mạnh thần chết... Hoàng Chẩm của chúng ta cũng không ngoại lệ. Ông đã thốt lên "Tôi đi tìm tôi giữa phù vân..." Chỉ là một cõi phù vân/ Sao ta lạc mãi chốn mê này...
Thơ không ngừng chảy trong huyết quản của ông, trăn trở với tình yêu đôi lứa... Tình yêu là lửa, là ánh sáng con người không thể thiếu như vạn vật thiếu ánh mặt trời. Có tình yêu con người sẽ sống tốt, hoàn thiện hơn vì ai cũng muốn đem hạnh phúc cho những yêu thương của mình “Thương nhau chín bỏ làm mười”. Câu thành ngữ muốn nói lên sự độ lượng bao dung, muốn những điều tốt đẹp cho người khác không tính thiệt hơn... Đó là cách cư xử của những tâm hồn hơn người... Một sự khao khát hướng thượng. Với cách dùng từ rất lạ, ý thơ như vơi như đầy nhưng không thiếu mất một tấm lòng:

“Em như dấu tích xa xôi
Gieo lời tri kỷ bồi hồi... dạ thưa
Lấp đầy vụng dại ngày xưa
Tình như buổi chợ tan vừa nghe đau

Em như nắng đã ngã màu
Rụng đầy tóc gió úa nhàu đôi vai
Muộn màng một dấu hồng phai
Dấu thương còn lại trong ngoài mênh mông

Đôi bờ em níu dòng sông
Ngày đi thả mộng vừa nồng giấc mơ
Chút xưa bay ngược ban sơ
Trải lòng ban tặng để chờ có nhau”
                       (Chút lòng còn lại)

Tôi ngưng lại giữa chừng khi viết về Hoàng Chẩm. Thơ là tiếng lòng mà thi sĩ dệt lên những vần thơ đang mắc nghẹn trong tâm ai đó... Không gò bó, không niêm luật, chỉ là cảm xúc trong những con chữ tự do... Tôi chợt ngẫn ngơ khi đọc những câu thơ:

“Người đàn bà đã cũ
Giấu nỗi buồn trong đôi mắt
Nhớ kiếp người một bước truân chuyên
Sao phải lỡ Xuân thì
Sao phải nuốt niềm bi phẩn
Cuộc tình không hẹn mùa yêu
Đàn bà cũ gói nỗi buồn thế kĩ
Thầm nhớ đêm trần trụi một thuyền quyên...”
                                                 (Em đã cũ)

Lặng đi trong phút chốc... Người ta ví đàn bà đẹp là hoa Hồng... Không có đàn bà xấu... Nên đàn bà là hoa Hồng, hoa Hồng ở thời Xuân sắc hay là hoa Hồng khi đi qua cuộc đời rướm máu, để rồi những giọt máu đó kết tinh thành những cánh hoa mang màu máu có bóng dáng hoa Hồng... Những câu thơ chạm vào góc khuất người đàn bà muốn quên, khi nước mắt chảy ngược vào trong! Người đàn bà cũ đi qua cuộc đời lặng lẽ như đêm ba mươi, cũng là đêm! Một đêm dài... Thôi ta hãy để đó cho người đàn bà cũ chút thời gian mặc niệm tiếng yêu xưa, rồi sẽ qua... Sẽ qua thôi...!

“Ta xin...
Chạm với vô thường
Khoanh tay trầm mặc
Đo lường nhân sinh...”
       (Chạm với hư vô)

Hoàng Chẩm đưa tay với vô thường để đo lường nhân sinh. Tác giả ngộ ra cái tạm bợ của kiếp người. Trải một đời qua bao thay đổi thời cuộc... Những sân, si của con người, ông đứng bên đời khoanh tay trầm mặc, vui với thiên nhiên, cây cỏ...
Nhà thơ Hoàng Chẩm với lối viết trữ tình, nhuần nhuyễn các thể loại thơ lục bát, thơ tám chữ và thơ tự do... Ông sinh ra để viết lên những tinh tuý cuộc đời...
Nhiều tác phẩm của ông được phổ nhạc và diễn ngâm, được in chung với nhiều tác giả tên tuổi khác.
Tác giả đã tham gia viết cho các tạp chí trong nước như: Tạp chí Cửa Việt, Văn nghệ An Nhơn,Ấn phẩm của website Đất Đứng-Hương Quê Nhà -Tương Tri- Lục bát.com.Trang diễn đàn văn chương và cuộc sống,Công ty Phát Hành Sunflower Book, Các đặc san Kỹ niệm trường cũ... Nếu bạn yêu thơ Hoàng Chẩm hãy lên google gõ " Trang thơ Hoàng Chẩm" bạn sẽ chạm được sự tinh tuý trong thơ tác giả...
Với tâm thái một người yêu thơ, những cảm xúc hạn chế của tôi không nói hết sự phong phú trong thơ Hoàng Chẩm. Cũng xin mạn phép giới thiệu các bạn TRANG THƠ HOÀNG CHẨM. Cám ơn tác giả đã góp cho đời những tác phẩm hay lưu hậu thế.
Một lần nữa xin cám ơn nhà thơ Hoàng Chẩm.

                                                                                     Lê Yên
                                                                              Sài Gòn, 27/3/19

Không có nhận xét nào: