BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2025

GIỌT TRẦM VU LAN, NGÓ VỀ QUÊ MẸ, KHÚC RU TÌNH MẸ - Thơ Tịnh Bình


   

 
GIỌT TRẦM VU LAN...
 
Mẹ yêu con... Lẽ tất nhiên vẫn thế
Bởi ngàn đời nước mắt cứ chảy xuôi
Tình rộng lớn chẳng bao giờ đong đếm
Nghĩa mẹ công cha như núi ngất trời

Con khôn lớn trong vòng tay ấm áp
Nên vóc nên hình từ huyết mẹ tinh cha
Bao sương gió mẹ gánh gồng tất cả
Con vào đời nâng đôi cánh bao la

Nhưng năm tháng cứ trôi về phía trước
Mẹ già rồi... Bạc trắng mái đầu cha
Con kiêu hãnh tự cho mình tài giỏi
Những bước chân xa mãi một mái nhà

Cha già rồi... Mẹ sao mà lẩm cẩm
Thật là phiền con ngao ngán thở than
Nuôi cha mẹ con đếm đong ngày tháng
Công biển trời bao lai láng đành quên
 
Mẹ già rồi... Đâu "dám trách" con ơi!
Cha lặng lẽ thu mình vào một góc
Chữ hiếu là chi ? Con chưa được học
Tháng Bảy giọt trầm... Bật khóc đóa Vu Lan...
 
 
NGÓ VỀ QUÊ MẸ
 
Ngó trời mây lướt thênh thang
Nắng rơi khuất lối cũ càng ngày xưa
Bâng quơ một thoáng hương đưa
Ngỡ mùi tóc mẹ những trưa gội đầu

Tiếng gà thầm vọng về đâu
Lâm thâm mưa rớt giọt ngâu đầy thềm
Trăng mờ nào tỏ lòng đêm
Dầu hao bấc cạn êm đềm lời ru

Sao trời hớp giọt sương thu
Mẹ ngồi đan áo vọng phu rét về
Hoa trăng trắng nở triền đê
Cành tre chim hẹn lời thề nỉ non

Cái cò cái vạc lòng son
Gừng cay muối mặn vẹn tròn trước sau
Giọt sầu giọt tủi lặn vào
Chắt chiu bùi ngọt nhường trao về người
 
Bao đời nước mắt chảy xuôi
Đời con chỉ một mặt trời mẹ thôi
Xuân qua xuân lại bồi hồi
Sợ cơn gió rụng mồ côi nắng vàng

Ngó về quê mẹ xốn xang
Nhà xưa cảnh cũ lòng càng buồn hơn
Chín chiều quặn thắt từng cơn
Bếp vờn bồ hóng
Khói hờn quạnh hiu...
 
 
KHÚC RU TÌNH MẸ
 
Sông đi... đi đến phương nào?
Rộng vòng tay biển ôm nhau vào lòng
Mưa trời gieo giữa hư không
Bao giờ về lại thong dong mây nguồn
 
Cánh đồng hờ hững khói buông
Gục đầu bông lúa thầm ươm mùa vàng
Đồng dao thơ bé vương mang
Cái cò cái vạc ao làng đục trong

Cánh đồng và một dòng sông
Khúc ru tình mẹ nghẹn lòng quê hương
Chân trời góc bể về thương
Dây bầu dây bí thiên đường tuổi thơ...
 
                                        Tịnh Bình

Không có nhận xét nào: