BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 29 tháng 5, 2025

MÁ ƠI MÁ THƯƠNG CON THỔI BUỒN CHO CON KHÓC – Trần Vấn Lệ



Trưa xế chiều Chúa Nhật / không mưa... hết một ngày!  Chuông Nhà Thờ trên mây / rải xuống đầy thành phố...
 
Thành phố tôi đang ở, nhiều người đi Nhà Thờ, rất ít ai thẩn thơ / lang thang thời vong quốc...
 
Ngậm ngùi và nuốt nhục, họ - những kẻ lang thang, không ai bước vội vàng / mà khoan thai... không thấy!
 
Năm mươi năm... họ chạy / nhiều hơn là bước đi... bởi không biết chỗ về, chỉ biết mình đi tới...
 
Đi tới đâu, ai hỏi... nghe họ nha:  Chúng Tôi Tới Chỗ Mà / Chúa, Phật Dang Tay Đón...
 
Họ, có người đội nón, có người để đầu trần... tóc họ như phù vân, lòng họ, phù dung nở...
 
Bạn ơi, bạn chắc nhớ: Phù Dung nở để tàn?  Chúng tôi người Việt Nam / thâm tâm Niềm Thất Vọng!
 
Đi, cốt để tìm sống, chết cũng đành tha ma...Giọt lệ nào tuôn ra /  không là Thơ, bạn nhỉ?
 
Năm mươi năm!  Hai Thế Kỷ!(*).  Chuyện Lịch Sử thật kỳ!  Nhiều trang không thấy lề / vì tả tơi giông bão...
 
Nhiều người không còn áo!  Nhiều người mất giép lê...Họ không ở bên lề... mà nằm xuôi nằm ngược!
 
Huy chương tôi ai tước... chắc nó rơi mất rồi?  Những năm nằm hay ngồi / trại tù, trời vuông vức!
 
Tôi đang ngày Chúa Nhật - một ngày không có mưa... Tôi đi, hình như chưa / lần nào tôi bước vậy!
 
Quên sao? Mắt Má chảy / những giọt lệ trong veo!  Những tiếng chuông chiều chiều... Trời ơi!  Hình giọt lệ!
 
Thành phố đang nhỏ nhẹ... chiếc lá vàng bay bay...
 
*
Bạn ơi bài thơ này / có đầu mà không cuối!  Tôi còn bao lăm tuổi/  hẹn hò gì Nước Non? (**)
 
Má ơi Má thương con / thổi buồn cho con khóc...
                                                                                        Trần Vấn Lệ

(*) Hai Thế Kỷ (30 tháng Bốn Ngàn Chín Bảy Lăm và 30 tháng Bốn Hai Ngàn Hăm Lăm), 50 năm ràn rụa!
(**) Thơ Tản Đà:  "Nước Non nặng một lời thề... Nước đi, đi mãi, không về với non!"
 

Không có nhận xét nào: