THƠ TÔI NHƯ THẾ ĐÓ CHẲNG AI CẦM LÊN HÔN – Trần Vấn Lệ
Chim vô tư?Tôi
tin là không có!Ngay cả loài chim nhỏ,
chúng sống đều có đôi, bầy, đàn chim, hót thật vui / thường là những ban sáng
hay trước ngày hoàng hôn... Có khi chim cũng buồn.Thật buồn, nếu có con lẻ bạn:nó
im lìm dưới nắng, không bay cả khi mưa... Nó kêu nhỏ mà thưa. Nó cứ nhìn gì
đó... chắc không phải thảm cỏ cũng chắc không là lùm cây... Chắc chỉ tôi, không ai, buồn nhìn chim... tỉ mỉ?Rồi... thốt những gì lí nhí, viết vài hàng
câu thơ! Tôi sống như trong mơ!Tôi chết, sao, không biết!Ba tiếng Chào Vĩnh Biệt, chim không nói, tôi
im! * Xuân Diệu đã buồn tênh, có một chiều cao vút!Xuân Điệu chắc lau mắt thốt não nùng chiêm
bao:"Chiều nay giời nhẹ lên cao,
tôi buồn đếch hiểu vì sao tôi buồn!".Xuân Diệu không Quê Hương!Xuân
Diệu đi giết người, coi đấu tố làm vui... và thở dài não nuột! Nước ta từ Bắc Thuộc rồi Tây Thuộc... rồi Cộng Thuộc,
dân vẫn không... thuộc bài.Tôi đây -
nói chi ai!Vũ Hoàng Chương khóc ngất:"Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa, bị
Quê Hương ruồng bỏ, Giống Nòi khinh!". Tôi hết bạn, còn chim, còn chút vườn mấy góc... Có khi
buồn, muốn khóc.Buồn!Biết buồn vì sao bởi Trần Huyền Trân thì
thào: "Xa nhau gió ít lạnh nhiều, lửa khuya tàn chậm mưa chiều đổ nhanh!". Quanh
quanh tôi, bên tôi, buồn ơi thành phố nhỏ!Thơ tôi như thế đó, chẳng ai cầm lên hôn! Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét