BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Tư, 3 tháng 6, 2020

CUỘC TRANH LUẬN VỀ VĂN PHẠM - Phạm Đức Nhì


                 
                               Nhà bình thơ Phạm Đức Nhì


CUỘC TRANH LUẬN VỀ VĂN PHẠM

Tựa đề tập thơ của Phạm Hồng Ân: ‘Đã Đến Lúc Thơ Anh Sẽ Cạn’

- Phạm Đức Nhì bình luận:
Chữ ‘đã’ và chữ ‘sẽ’ ‘tréo cẳng ngỗng’.

- Phạm Hồng Ân:  không ‘tréo cẳng ngỗng’ đâu bạn. ĐÃ ĐẾN LÚC = thời gian tới rồi. Còn THƠ SẼ CẠN = tương lai gần, thơ sẽ cạn. Hai vế khác nhau rõ rệt.

- Nhi Pham: Sau cụm từ ‘Đã đến lúc’ không thể có thì tương lai. Chữ ‘sẽ’ ‘trật đường rầy’.

- Phạm Hồng Ân: điều này chỉ là điều anh nghĩ.
Những ví dụ khác:
Đã đến lúc chúng ta sẽ chia tay, Đã đến lúc tôi sẽ không làm việc với anh nữa, Đã đến lúc chúng ta sẽ rời khỏi quán cà phê này... Những câu nói này có "trật đường rầy" không?

- Nhi Pham:
1/ “Đã đến lúc chúng ta sẽ chia tay.”
Thừa chữ “sẽ”.

2/ “Đã đến lúc chúng ta sẽ rời khỏi quán cà phê này”
Thừa chữ “sẽ”

3/ “Đã đến lúc tôi sẽ không làm việc với anh nữa”
Đổi nhóm chữ “Đã đến lúc” thành “Từ giờ trở đi” hoặc “từ nay”, “từ giờ”
“Từ giờ trở đi” tôi sẽ không làm việc với anh nữa.

Những câu nói này có “trật đường rầy” không?
Câu trả lời là Có. Nhưng chỉ làm xe không chạy tiếp được.
Còn “ĐÃ ĐẾN LÚC THƠ ANH SẼ CẠN” thì vừa “trật đường rầy” vừa “đổ cả toa xe”
     
-  Phạm Hồng Ân:
Tôi đã nói: Đó là điều anh nghĩ. Vì tất cả những câu anh nêu ra đều ở thì tương lai (dù là tương lai gần). Câu không có chữ “sẽ”, vẫn là ngụ ý “sẽ”. Vâng “Đã đến lúc chúng ta ‘sẽ’ hoặc ‘phải’ chia tay”...
       
- Nhi Pham: Cám ơn anh. Tôi xin ngừng ở đây.

                                                                                 Phạm Đức Nhì

Thứ Hai, 1 tháng 6, 2020

NHỮNG NGƯỜI NHẢY TÀU - Trần Duệ


          
                                            Nhà văn Trần Duệ


NHỮNG NGƯỜI NHẢY TÀU
                                     Trần Duệ
                                                                                
Đêm. Rừng cao su u tịch. Bóng đen phủ kín cả vùng trời. Cố nhướng mắt nhìn nhưng tôi không thể nào thấy được những hàng cây cao su đứng thẳng tắp trước mặt; chỉ thi thoảng vài tiếng tắc kè kêu và đôi tiếng lào xào của vòm cây tối thẫm. Trời như chuẩn bị đổ mưa, những ánh chớp lóe lên ở phía xa xa cũng đủ soi chiếu tới ngôi mộ được quét vôi trắng nằm ở giữa vườn. Người chủ trang trại đang nằm cái võng kế bên tôi cho biết, đó là mộ của một thanh niên bị voi đạp chết, nhưng không có thân nhân nên dân địa phương chôn ngay tại nơi thọ nạn. Sau khi mua lại mảnh đất này thì anh xây mộ, hàng đêm đều cho công nhân thắp nhang và thành tâm cầu mong người đã khuất phù hộ cho mình được yên ổn làm ăn. Đó quả là một cảnh tượng rùng rợn, ma quái, nhất là đối với những người chưa quen ngủ trong rừng cao su vào ban đêm như tôi.

TẠP GHI VÀ PHIẾM LUẬN “HƯƠNG TRONG TRUYỆN KIỀU” – Đỗ Chiêu Đức


                       Ã„á»— Chiêu Đức
                                            Học giả Đỗ Chiêu Đức


TẠP GHI VÀ PHIẾM LUẬN “HƯƠNG TRONG TRUYỆN KIỀU”
                                                                              Đỗ Chiêu Đức

HƯƠNG là Làng Quê, là Quê Hương, HƯƠNG là Mùi Thơm, là Hương Thơm, HƯƠNG là Nhang, là Hương Khói, Hương lửa... Ta sẽ lần lượt điểm qua về các nghĩa của chữ HƯƠNG nầy trong Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du nhé !...


Trước tiên, HƯƠNG là Quê Hương, là "chùm khế ngọt" của những kẻ lưu vong xa quê như chúng ta hiện nay, còn đối với những người còn ở lại trong nước thì nó là "chùm khế chua lè !" của đám dân nghèo đầu tắt mặt tối vẫn không kiếm đủ miếng ăn. Hương cũng là chữ thuộc dạng Hội Ý của Lục Thư trong "CHỮ NHO...DỄ HỌC" có diễn tiến như sau :

             

NGẠO NGHỄ, DẾ GÁY - Thơ Châu Thạch


   
                           Nhà thơ Châu Thạch


NGẠO NGHỄ

Ta đứng đó như thời còn trai trẻ
Xuân sau lưng và mùa hạ trên đầu
Trước mặt ta rơi rụng lá thu mau
Và đông lạnh thuyền linh chờ cặp bến

Không cần biết thời gian đi hay đến
Buổi ta về Chúa sẽ đón trên cao
Thì giờ đây cứ ngạo nghễ đi nào
Còn một phút ta còn yêu một phút!
                      

Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2020

CHIỀU LA GI - Thơ Dũng Nguyên, nhạc Nguyễn Xuân Mai, tiếng hát Chánh Tín


    
                      Nhà thơ Dũng Nguyên.                             Nhạc sĩ Nguyễn Xuân Mai.


             

       Thơ: Dũng Nguyên
       Nhạc: Nguyễn Xuân Mai
      Trình bày: Chánh Tín

HUYNH NGUYỄN BÀNG - Thơ Chu Vương Miện


        


HUYNH NGUYỄN BÀNG

Cáo chết ba năm quay đầu về núi
Thủa trời đất nổi cơn gió bụi *
Thổi mịt mù túi bụi tùm lum
Quanh co thì cũng hạt Thuỷ Nguyên
Vòng quanh lại Thuỷ Đường Thuỷ Tú
Mần giáo thụ vất va vất vả
Xe đạp còng lưng địu củi chở rau
Sáng sáng tờ mờ từ phố Trại Cau
Qua hết nẻo Cát Dài Cát Cụt
Đi lòng vòng lại trở về Cầu Đất
Thẳng một lèo nghỉ ở Cát Bi
Nhìn phi trường thương kẻ ở người đi
Trên 45 năm hành nghề giáo học
Vẫn hay nhìn vườn hoa Con Cóc
Há to mồm nhả nước vòi sen
Dạy sử văn nói riết rồi quen
Lan man lần hồi sang tới địa
Sông Cấm chảy qua cầu Hạ Lý
Ngược chiều xe đò lên tận Hải Dương
Xưa là Kiến An nay sửa Hải Phòng
Vẫn An Lão Núi Đôi ven quốc lộ
Vẫn là sông Thái Bình chảy gần Phúc Xá
Bên kia làng Tiền Hải Kim Sơn
Hè lâng lâng vẫn chịu ngọn gió nồm
Vẫn những tàu buồm đẩy sào về Pak Hủi
Quê hương em xưa sau là chốn ấy
Phố Hàng Kênh Chợ Con Cánh Gà
Trên 60 năm xa quá xá là xa
Nay Bác chọn chốn này làm nơi ngụ mới
 Cách Cầu Rào đi bộ chân chưa mỏi
Quê hương này ? giờ đã khác xưa ?
Bác cứ thong dong thoải mái tuổi già
Thản nhớ lại một thời chinh chiến cũ
Có nghĩa chi ? thiên đàng âm phủ
Chuyện văn chương vô bổ tàm phào
Cũng đôi khi kéo một điếu thuốc lào
Miệng nhả khói à ơi tình bằng hữu

                                 Chu Vương Miện

* Thơ Chinh Phụ Ngâm khúc

HỎI...? - Thơ Đoàn Giang Đông


       
             Nhà thơ Đoàn Giang Đông 


HỎI...?

Ai say tình ái trong men đắng.?
Đem đốt cuộc tình suốt mấy Thu
Ai lỡ hẹn chiều trên bến vắng?
Và ai đơn bước dưới sương mù!

Ai giữ trang thư ngày xưa cũ ?
Lời hứa một ngày sẽ bên nhau
Ai níu bước chân người lữ thứ?
Và ai hoài nhớ mộng ban đầu!

Ta đi tìm mãi chuyện tình xưa
Đã mấy mùa trăng nuôi ước mơ
Như cánh chim di nơi biển rộng
Trở về hoang đảo một chiều mưa

Ta đứng nơi đây đón gió về
Nhớ mùa Hạ nắng đốt như thiêu
Giờ đây ai đã về bên ấy
Để gió trùng khơi với nắng chiều!?!

                           Đoàn Giang Đông
                                    (2020)

TẶNG CÔ BÉ NGÀY XƯA CỦA TÔI - Thơ Lê Văn Trung


        


TẶNG CÔ BÉ NGÀY XƯA CỦA TÔI

Đôi mắt tình xanh màu ngọc biếc
Sân trường xưa rụng mấy chùm bông
Mà sao ĐÔI MẮT MÙ SƯƠNG ấy
Cứ ngẩn ngơ như chưa biết buồn
Ôi MẮT HOÀNG HÔN mờ khói sương
Mong gì vòi või trời viễn phương
Để mùa thu úa chìm trong mắt
Để mây vàng phố lạc trăm đường
Ôi MẮT TRẦM HƯƠNG thăm thẳm chiều
Cho mưa chùng xuống cõi hoang liêu
Cho trăng mờ cuối dòng sông nhớ
Cho sóng bờ xa vỗ dập dìu
ĐÔI MẮT HUYỀN MƠ đêm thần thoại
Mưa vàng theo lá lá vàng mưa
Ai đem thơ nạm vào trong mắt
Thấp thoáng tình xanh lạnh mấy mùa
Ôi MẮT THẦN TIÊN lạc cõi người
Nhớ gì? Mắt ướt lệ giai nhân
Hỡi ơi ĐÔI MẮT HOÀNG HÔN ấy
Phủ cả hồn tôi trời khói sương.

                                     Lê Văn Trung

SAO KHÔNG LÀ... – Thơ Trần Mai Ngân


   


SAO KHÔNG LÀ... 

Sao không đánh thức em bằng dòng tin nhắn
Chúc an lành hạnh phúc một ngày vui
Sao không thật đầy tràn và sâu lắng
Khẽ khàng thôi anh nói : nhớ em nhiều!

Sao không dỗ dành em bằng tiếng yêu
Nghe đây này... trái tim anh đập thật
Ngôn ngữ yêu em ướp hương ướp mật
Thơm toả ngạt ngào từ mắt đến môi...

Sao bây giờ anh lại hoá xa xôi
Không nói nhớ, không nói cần em nữa
Hai chúng ta một dấu tình mục rữa
Hai tín đồ xưng tội Chúa... ăn năn...

Sao bây giờ vây bủa những khó khăn
Và cách trở... không như ngày xưa vậy
Có gặp nhau cố gượng cười che đậy
Một xa xăm và một nỗi muộn phiền

Sao không là tình mộng mãi triền miên
Mà thăm thẳm khoảng trời riêng hai đứa
Để mãi mãi một nỗi sầu chất chứa
Trong tâm em vốn dĩ đã hồn nhiên ...

Sao không là... sao không là... không là
Những bình yên và những ngày bình yên
Dỗ em ngủ bằng dòng tin nhắn cũ
Ngủ ngoan đi em... ngủ ngoan đi em!

                                        Trần Mai Ngân

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2020

VÒNG TAY HỌC TRÒ, TÂM SỰ DÒNG KÊNH - Thơ Văn Thiên Tùng


   


VÒNG TAY HỌC TRÒ

Còn đâu nữa dư hương ngày tháng cũ
Tuổi học trò áo trắng nhuộm sân trường
Mỗi sáng trưa chiều tối khắp nẻo đường
Đâu đó vẫn râm ran lời đùa bỡ

Mấy vần thơ chẳng thể nào gói gọn
Bấy từ câu chẳng hối nỗi sai lầm
Kiểu nghịch hoang - chọc phá vốn âm thầm
Mà một thuở tuổi học trò gây nổi…

Biết bao bạn từng nhảy bàn nên lỗ
Leo tường rào - trốn học để đi chơi
Tức giận nhau lập nhóm quậy tơi bời
Hay trốn học xem xi nê - hát bội

Lắm bạn gái cũng thường hay quen thói
Quay cóp bài hay quà vặt giữa giờ
Giận hờn nhau gây lắm chuyện vẫn vơ
Trong lớp học hay ngoài đường đây đó…

Những cuối tuần thường rủ nhau bát phố
Ghé ăn me - cóc -xoài -ổi - cơm dừa
Nước é- chè  - cà rem… mấy chẳng bưa
Chua chua chát…vậy mà không hề chán

Cũng lắm lúc thầy cô buồn ngao ngán
Cứ phạt hoài nhưng lỗi cứ xảy ra
Chẳng tuần nào yên ổn chút cơ mà
Bởi nhất quỷ - nhì ma- ba…thế đó…

Buồn cười lắm!  sau mỗi lần trống điểm
Cùng đứng lên rời bàn bước ra hiên
Có biết bao bạn gái tiếng ngoan hiền
Lại bị buộc bím tóc hay vạt áo

Những tà áo cúc lìa thành hai mảnh
Cả nhóm cười đắc chí vỗ tay… khì…
Nháy nhìn nhau như chẳng có chuyện chi
Để cả lớp trố mắt nhìn ngơ ngác…

Lại còn biết bao nhiêu câu chuyện khá
Vẫn thường hay lác đác cứ bày ra
Mặc thầy cô và chúng bạn rầy la
Nhưng tính lại chuyện nên nhiều hơn lõi

Đa số bạn chăm học ngoan và học giỏi
Được trường khen - lớp chọn để tuyên dương
Bao tháng năm cùng chung một mái trường
Yêu mến bạn - thương thầy cô nhiều lắm

Những mùa hè lúc phượng vừa ửng thắm
Khi tiếng ve vừa khởi dạo nhạc buồn
Bao nhiêu dòng nước mắt đẫm mi tuôn
Tập lưu bút ngất dầy trang lưu niệm.

Những rung động đầu đời kia chớm điểm
Lời mến thương dấu kín tận đâu nào!?
Một vài câu thầm lén viết - gởi - trao
Với ấy… ấy… nhét vào trong cặp vở!

Với ấy là cánh phượng hồng mắc n
Ép nằm im trong tập sách vẹn nguyên
Nhúm tóc trao gởi gắm mối tơ duyên
Đến bây chừ vẫn hoài bên ta đó…

Vòng tay học trò đời ai một thuở
Những trang hồng đẹp đẽ ấy sao quên
Như vầng trăng tròn trịa tuổi thần tiên
Mãi lắng đọng trong ta
                                   cùng năm tháng.

                       Quảng Trị, 07/7/ 2017
                    Mai Vân Văn Thiên Tùng

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2020

THI ĐỒNG TẢN ĐÀ, CHUNG SỰ - Thơ Chu Vương Miện


        


THI ĐỒNG * TẢN ĐÀ

quê hương thì có cửa nhà thì không
bây giờ thêm bác Nguyễn Bàng
quê thì quê vợ hai hàng tre pheo
thoáng nghe cũng biết là nghèo
là thân giáo thụ lộn phèo xác xơ
thuyền nan sóng dạt vật vờ
chèo đơn qua lại bến bờ cũng không ?
tháng năm nước chảy xuôi dòng
quẩn đi cũng chuyện cánh đồng đụn rơm
học hành thời chiến dở dang
“chuột chạy cùng đường” đến thế thì thôi ?
ngày xưa khối đá nung vôi
giờ đây vỏ ốc vung nồi cũng xong
tuổi Ngưu sướng khổ cũng đành
đồng sâu đồng cạn nắng hành mưa chan
bao phen đá giả thử vàng
bao phen một giấc kê vàng thế thôi ?
Mười năm đốt đuốc qua rồi
Mười năm “Tà Lặc” đoạn đồi leo qua
loanh quanh kẻ cắp bà già
muôn thu cũng chỉ một gà gáy thôi ?
tội tình bám cụ Phan Khôi
công danh sự nghiệp đi đời nhà ma
tài nghiêng sánh với Tản Đà
tiếc rằng thác muộn mà ra thế này ?
nuốt vào những cục đắng cay
cũng đành cỏ dại luống cày vô duyên
phù danh tan bọt xà phòng
còn dăm 3 chữ Nguyễn Bàng tiểu huynh

* Đồng là 10 hào.

VÌ SAO CỐ ĐÔ HUẾ ĐƯỢC GỌI LÀ ĐẤT THẦN KINH ? - Hà Sơn

Biệt danh đất Thần Kinh của Huế bắt đầu xuất hiện từ thời nhà Nguyễn. Theo các nhà nghiên cứu văn hóa, Thần Kinh ở đây là từ ghép có nguồn gốc từ 2 từ “Kinh đô” và “Thần bí”. Theo nghĩa này, đất Thần Kinh có nghĩa là “Kinh đô thần bí”. Vùng đất Huế bắt đầu trở thành “kinh đô” của các chúa Nguyễn ngay từ thế kỷ 16, gắn liền các câu chuyện thần bí. Từ đó, kinh đô Huế còn được gọi là vùng đất Thần Kinh.



     VÌ SAO CỐ ĐÔ HUẾ ĐƯỢC GỌI LÀ ĐẤT THẦN KINH ?

Trước hết, đó không phải là vùng đất của những người mắc bệnh thần kinh đâu nhé. Gọi là đất Thần Kinh, là do hai chữ KINH ĐÔ và THẦN BÍ ghép lại mà thành.

XEM THẢ LOÀI CHIM SĂN CHUỘT ĐỒNG Ở QUẢNG TRỊ - Minh Trí

Ở Quảng Trị cũng có hội chơi chim săn quy tụ những người có chung đam mê, sở thích để cùng giao lưu, trao đổi kinh nghiệm và giúp đỡ lẫn nhau. Ngoài ra, hội còn lập ra quy chế hoạt động và bảo tồn một số giống loài tự nhiên.

                                       Đưa chim săn đuổi chuột đồng. Ảnh: Minh Trí


 XEM THẢ LOÀI CHIM SĂN CHUỘT ĐỒNG Ở QUẢNG TRỊ 
                                                                                             Minh Trí 

Trong những năm gần đây, giới chơi chim săn mồi (hay còn gọi Falconry) ở Việt Nam tuy mới mẻ nhưng ngày càng được nhiều người biết đến. Thú chơi này đòi hỏi sự công phu, tính kiên trì của người huấn luyện.

Anh Kiên, Hội trưởng Falconry 74 Quảng Trị (Hội chơi chim săn Quảng Trị 74) rủ rê tôi tham gia buổi đuổi chim, chuột phá hại lúa của chim săn.

Anh nói thêm: Nên đi để thấy và hiểu thêm về thú chơi chim còn mới lạ trên địa bàn tỉnh mình. Đối với tôi, lời mời của anh Kiên thật hấp dẫn, nên dẫu bận đến mấy tôi cũng cố sắp xếp thời gian tham gia.

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2020

“HÈN ĐẠI NHÂN” – Truyện ngắn của Lê Đạt



Lê Đạt là một trong những nhân vật trụ cột của Phong trào Nhân văn  - Giai phẩm. Về thơ, Lê Đạt tự nhận mình là phu chữ, vì thơ ông viết rất kỹ tính, cẩn thận từng câu chữ, chọn lọc, suy nghĩ và dằn vặt rất nhiều. Lê Đạt còn là một cây bút truyện ngắn “thứ dữ”. Cả đời ông, dường như chỉ in hai tập truyện ngắn là “Hèn đại nhân” và “Mi là người bình thường”.
Trong lời mở đầu của tập truyện “Hèn đại nhân”, Lê Đạt dí dõm giới thiệu:
“Hầu hết nhà văn Việt Nam đều biết Lê Đạt là một ‘người làm thơ già’. Hiếm hoi biết Lê Đạt là một ‘người viết văn trẻ’. Truyện ngắn đầu tay của tôi ‘Bài haiku’ in cùng một lúc trên tuần báo Tuổi trẻ Chủ nhật và Văn nghệ, được viết sau những truyện của Hồ Anh Thái, nhà văn trẻ tuổi nhất được kết nạp hội viên vào dịp Trần Dần và tôi tái hồi văn tịch. Vậy thì khi đề nghị độc giả đọc với thái độ chiếu cố già và nâng đỡ cây bút trẻ liệu có thể xem là quá đáng hay dính chút ‘tham ô’ không.
Mời quý bác đọc truyện ngắn “Hèn đại nhân”, truyện mở đầu và được mang tên chung cho cả tập truyện.

                 
                      Nhà văn Lê Đạt (1929 – 2008)


                   “HÈN ĐẠI NHÂN” 
                                                              Truyện ngắn của Lê Đạt

Trình làng người dăm chữ ngụ cư

Chưa bao giờ Jăng thấy những biểu thức toán học thanh nhã và đẹp đến thế. Anh bóp mười đầu ngón tay tê cứng rồi lại mải miết viết. Những suy nghĩ như con nước đe dọa trào ra khỏi bình óc, nếu Jăng không giải phóng chúng trên giấy. Anh chợt nhìn đồng hồ. Kim chỉ hai mươi giờ mười lăm. Jăng giật mình. Anh đã quá hẹn với Mari mười lăm phút. Ôi, Mari em xinh đẹp thế… duyên dáng thế… Mà sao khó hiểu… sao rắc rối hơn những phương trình toán phức rất nhiều. Đang vui vẻ đang dịu dàng… bỗng em cau mặt… thế là dông tố nổi lên ầm ầm, có khi đến cấp mười hai, mười ba. Và rồi giữa cơn cuồng nộ em bỗng ôm hôn anh… mắt thăm thẳm… bình yên tuyệt vời. Có phải đó là điểm mà các nhà khí tượng gọi là mắt bão? Đang hát, đang nhí nhảnh như một con chim ức đỏ, mặt em bỗng lạnh tanh dưới không độ… và anh buồn như con hải mã mồ côi.

ĐỌC “CHÂN DUNG TỰ HOẠ 34” CỦA LÊ THIÊN MINH KHOA.- Châu Thạch


        
               Nhà thơ Lê Thiên Minh Khoa


VÀ EM…

Và em.
Và tôi.
Và thơ.
Và lung linh rượu.
Và chờ đêm qua

Và Không.
Và Phật.
Và Ma.
Hội nhau trong cõi ta - bà
Rong chơi

Và em.
Và tôi.
Và ai.
Và trăm năm
Vẫn nhớ hoài ngàn năm

Và ngàn năm
Nhớ xa xăm
Và xa xăm nhớ lầm
Than kiếp người!…

Nhà sáng tác Đà Lạt - 8.2006
Lê Thiên Minh Khoa

MỘT SỐ BIỂU HIỆN TÂM LÝ THIẾU LÀNH MẠNH Ở TUỔI MỚI LỚN - Vũ Thị Hương Mai



Thời kỳ tuổi dậy thì là giai đoạn đặc thù trong cuộc đời của mỗi con người, cả về tâm lý và sinh lý đều có những biến đổi rõ rệt. Những sự thay đổi đó nếu không được chuẩn bị trước về tâm lý sẽ khiến các em cảm thấy kinh lạ, xấu hổ hoặc lo sợ.

TÌNH CHUNG - Thơ Đặng Xuân Xuyến


       


TÌNH CHUNG

Mới hẹn mới thề nhất nhất tôi
Kiếp này, kiếp nữa chỉ yêu tôi
Thế mà tấp tểnh theo họ vội
Vất tuột hẹn thề bỏ sông trôi

Thì chữ chung tình rớt đầu môi
Biết rồi nên chỉ tự trách tôi
Ba xu kiếm được duyên vài tối
Hà tất thở than đứng với ngồi.

Thế nhé, chữ tình chỉ vậy thôi
Đừng ví sông kia lúc lở bồi
Đừng than gió lạnh run chiều tối
Đừng mượn sao trời biện với tôi.

Hà Nội, sáng 23-05-2020
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

KHI CHỢT GẶP NGÔI TRƯỜNG - Thơ Nguyên Lạc


        
                       Nhà thơ Nguyên Lạc


KHI CHỢT GẶP NGÔI TRƯỜNG

Tưởng rằng quên được một thời
Khóa trong tiềm thức lâu rồi... xưa xa
Ô kìa! Cuối phố phải là...?
Không đâu tôi nhé!
Chỉ là nhớ thương

Ve reo. huyết phượng con đường
Dáng em trắng cả ngôi trường tuổi mơ
Có tôi run ngất tờ thơ
Mắt ai lá trúc nhung tơ tóc thề

Môi hồng vẫn thắm đam mê?
Khổ đau có đã...?
Đi về chung. riêng?

Vẫn tôi. vẫn nỗi muộn phiền
Trường xưa. lối cũ. hiện tiền đó sao?
Không đâu! Chỉ xót xa nào
Ngôi trường lạ lẫm. cớ sao lại buồn?

Thời gian bóng vụt qua song
Làm sao níu được xuôi dòng nước trôi?
Thôi đành thôi nhé. đành thôi!
Phượng hồng tình đó một đời riêng mang!

Bể dâu cùng với điêu tàn
Bao giờ hạnh ngộ?
Ly tan đang là
Vô thường lời Phật dạy ta
Lục Như kệ tụng chắc là tâm an? [*]

Tịnh không điệp khúc muôn trùng
Lắng khuya. tích tắc. nhịp buồn thời gian
Tiếng chim cô lẻ vọng âm
Chong đêm nến lệ
buốt căm nỗi hoài!

Cố nhân? Một tiếng thở dài
Mù sương cố lý đoạn đoài...
Biết chăng?

                                            Nguyên Lạc

.........

[*] Kệ Lục Như - Kinh Kim Cang: Như mộng, huyễn, bào, ảnh/ Như lộ diệc như điện (Như mộng, huyễn, bọt, bóng/Như sương, như chớp loé)