BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2018

VỪNG ƠI ! MỞ CỔNG... - Thơ Trần Mai Ngân


  

VỪNG ƠI ! MỞ CỔNG...

Vừng mở cánh cửa núi
Cho đôi ta bước vào
Vọng âm in trên vách
Một thiên sầu trăm năm...

Vừng mở cổng xa xăm
Sao chân ngần ngại bước
Rong rêu đầy phía trước
Nét lặng câm mặt người...

Đôi chúng ta không cười
Đánh rơi ngày vui cũ
Bóng tối trùm ủ rũ
Ngột ngạt cả trần gian

Tưởng đâu là thiên đàng
Hoá ra bờ vực thẳm
Hun hút sâu ngỡ ngàng
Ôi! ý thiếp tình chàng !

Vừng ơi! mở cổng ra
Đôi chúng ta mỗi ngả
Đi miết mải nơi xa
Dù lòng không lối rẽ...

Trần Mai Ngân

DÒNG SÔNG, GỬI N.K, HẾT - Thơ Chu Vương Miện và Khanh Tương


        

DÒNG SÔNG

dòng đời
sòng bài
chảy xuôi
vào phấn khởi
ra về cụp đuôi
cháy nhà hàng xóm
bình chân như vại
sống thác mặc bay
tiền thầy bỏ túi
của người bồ tát
của mình lạt buộc
cũng toàn là bọn có học
nhưng hoàn cảnh cơ cực
bắt buộc sống ngang bọn vô học
cũng gõ lóc cóc
cũng đầu trọc
nhưng không còn mở mắt
-
"đi qua chân cầu" nhạc Vũ Đức Sao Biển
"ngồi lại bên cầu" truyện dịch của Trần Phong Giao
"chân cầu sóng vỗ " thơ Hà Nguyên Thạch
sóng vỗ bao lần
qua cầu bao lần ?
ngồi lại bao lần
kẻ mất người còn ?
chợp mắt đã đủ 33 năm ?
cuộc sống thăng trầm
hồng nhan đa truân
toàn là đi bộ
tứ cố vô thân
không áo chỉ quần
chân đất
bưng cà phê
quên béng đời nhà giáo nhà thơ
ăn đậu ngủ nhờ
cà lơ phất phơ
buồn ngủ gật
cho một phiến tài hoa

TÌNH KHÚC BỐN MÙA - Thơ Nhật Quang




TÌNH KHÚC BỐN MÙA

Nắng Xuân e ấp bên thềm
Mượt mà suối tóc nhung mềm buông lơi
Em xinh, nét thắm cười tươi
Dáng mềm như dải lụa phơi nắng hồng

Trời xanh trong suốt mênh mông
Áo em mỏng quá để lòng ta say
Giật mình, sáo nhỏ vụt bay
Đong đưa nhánh phượng gió lay Hạ vàng

Quyện hương liễu rũ mơ màng
Tiếng ve tiễn hạ, vội vàng bâng khuâng
Xạc xào cánh lá đầy sân
Em đưa tay níu Thu ngần sương mơ

Thuyền trôi bến mộng…lững lờ
Chiều nay ai đứng lặng chờ bên sông
Cầu mong em phận má hồng
Yêu đương ấm áp, khi Đông lạnh về.

                                      Nhật Quang
                                        (Sài Gòn)

Thứ Ba, 17 tháng 7, 2018

TRUYỀN LỬA – Đức Hạnh & Thi Hữu



                 Nữ Tổng thống Croatia, 
            bà Kolinda Grabar-Kitarovic


TRUYỀN LỬA *

Mùa banh tiếp “bóng” quả ngon lành
Tổng thống đa tình đã bật xanh...
Cầu thủ, người xem lòng tưởng nhớ
Tinh thần mộng trổ nước lưu danh…
Vòng tay nẩy nở thêm hùng khí
Cờ xí xôn xao chúc quý anh
Chiến thắng vang lừng nhờ tiếp lửa
Ngàn hoa.. thắm thiết tỏa trời thanh.

                                      Đức Hạnh 
                                    12. 07. 2018

* Tổng thống Croatia: Nữ CĐV đặc biệt, truyền lửa cho cầu thủ trên khán đài World Cup

VỀ THƯƠNG PHẬN MÌNH - Thơ Tịnh Đàm


        
                     Nhà thơ Tịnh Đàm


VỀ THƯƠNG PHẬN MÌNH

Tìm gì ?
Để nhớ mà quên !
Trong tình yêu lỡ...
Một niềm khôn khuây !

Mỗi chiều,
Tôi vẫn ngồi đây
Vời trông bóng nhạn
Đã gầy nẻo sương !

Tìm gì ?
Giữa chốn vô thường
Một tôi hụt hẫng...
Về thương phận mình !

Cũng may,
Còn được chút tình
Mà em cho nợ
Lại hình như... quên !
Đâu hay,
Hạnh phúc gần bên
Nụ hôn thầm trách
Vỡ trên môi người !

Tạ ơn em,
Tạ ơn đời.
Cho tôi thấy lại...
Một trời yêu thương.

TỊNH ĐÀM
(Hóc Môn, TP. HCM)

NHỮNG MỐI TÌNH LÃNG MẠN - Nguyên Lạc


       
                   Tác giả Nguyên Lạc


       NHỮNG MỐI TÌNH LÃNG MẠN
                                             Nguyên Lạc

       Sụt sùi tình lệ giãi bày
       Khốc văn một bức tuyền đài gởi em!
       (Viết giùm Phạm Thái gởi Quỳnh Như - Nguyên Lạc)

VỀ CHỮ ROMANCE

Romance (danh từ)
- Câu chuyện tình lãng mạn; mối tình lãng mạn.
- Sự mơ mộng, tính lãng mạn.
Romantic
(Tính từ): - Lãng mạn, xa thực tế,
-Viển vông, hão huyền,
(Danh từ): Người lãng mạn
Romantic love tiếng Pháp là Romance d’amour
@_Về âm nhạc
Về âm nhạc, Romance thường được hiểu là “Tình ca” , là loại nhạc viết cho guitar, xuất phát từ Tây Ban Nha . Thuật ngữ Romance thoạt đầu mang ý nghĩa “Bài hát thế tục” để phân biệt với các ca khúc Tôn giáo bằng tiếng Latinh. Dần dần, ngôn từ Romance được phổ biến, phát triển rộng rãi ra ngoài biên giới Tây Ban Nha và trở thành tên gọi cho một thể loại "thơ ca trữ tình" Đến đầu thế kỷ 19, Romance mới được khẳng định như thể loại ca khúc nghệ thuật hàn lâm, phổ biến trong giới quý tộc.

*
Người Việt chúng ta hình như mang tính vọng ngoại, cái gì của người khác, nhất là của Trung Quốc, của Tây Phuơng đều hít hà khen ngợi, chê cái của riêng mình.  Khi liên hệ đến tình lãng mạn (Romance, romantic love) ai cũng thường cho là chuyện "ông Tây bà Đầm" Romeo & Juliet hoặc "Phượng Cầu Hoáng" - Tương Như & Trác Quân, Thôi Hộ... của Tàu là nhất. Họ đâu biết chúng chỉ là hư cầu, hoặc có "ý đồ", chưa lãng mạn "tới bến" làm người đầy lệ cảm thương như những chuyện của Việt Nam : Trương Chi & Mị Nương , Phạm Thái & Trương Quỳnh Như...
Ta thử lần lượt xét từng chuyện tinh lãng mạn

TRẦU CAU 1 – 2 / Thơ Lê Kim Thượng


       
               Nhà thơ Lê Kim Thượng  
        
   
TRẦU CAU 1 – 2

1.
Buồng cau xanh... xấp trầu xanh
Một bình rượu trắng... là thành Phu Thê...
Vai nghiêng nón lá, tóc thề
Đường tình chung bước đi về... em ơi
Xuân thì ngày ấy rong chơi
Đường quen, lối cũ một thời đón đưa
Chuyện tình biết mấy nắng mưa
Vườn tình Cổ tích ngày xưa... Thiên Đường
Cười cười, nói nói thân thương
Thanh thanh giọng nói... chuyện thường cũng duyên
Ngủ đi em... ngủ ngoan hiền
Câu Kiều bay bỗng qua miền Ca Dao
Tóc đen, da trắng, má đào
Cho tôi lạc lối chiêm bao ngỡ ngàng
      Ngủ đi em... giấc mơ vàng
Trăm con Chim Mộng bàng hoàng trong thơ
Gom câu Lục Bát mộng mơ
Yêu em... tôi bắc câu thơ làm cầu
Những ngày hai đứa bên nhau
Tình đầu, xuân mới tươi màu trinh nguyên
“Ba thương má lúm đồng tiền...”
Lòng tôi vui với hồn nhiên dại khờ
Tình tôi thuở ấy ngây thơ
Lời tình trẻ dại, vu vơ ngại ngùng
Trót yêu, yêu tới tận cùng
Thề nguyền trọn kiếp thủy chung... một người...

Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2018

CÓ NGƯỜI, CUỐI NĂM - Thơ Chu Vương Miện và Khanh Tương


       

   
CÓ NGƯỜI

chỉ trà rượu đàn bà
có người hit tô phe cơm đen
có người rượu trắng lạc rang
có người hết vịt tới gà
có người chỉ trà bánh đậu xanh mạch nha
có ngừơi chuyên làm thơ nghĩa địa
"hồn ma"
mỗi ngừơi mỗi vẻ toát nét phong ba
trong hoàn cảnh đó
chỉ có mỗi Bà Huyện Thanh Quan
yêu nước thương nhà
có thêm cụ Phan Bội Châu
xuôi ngược bôn ba
Đông Du tìm đường cưu nứớc
ngoài hai người dưới
bọn bên trên
toàn là đồ chó chết ?
-
có nước nước không có
có nhà biến nhà không
nước trong tay vô tài làm mất ?
rồi lưu vong chết
hóa thành chim Đỗ Quyên
gắng nuốt nhục mà sống
kêu mỏi môm khản cổ
nước không còn ?
cây gãy tổ nát
bầy đa đa dông mất
ngoảnh lại cội xưa kêu mãi gia gia
số phận lang thang kiếp sống vịt gà
vừa cạp cạp và cục ta cục tác
làm cái kiếp bèo lục bình
sáng nam chiều bắc
trở mùa trở nước lại dạt đông tây
qua mùa hè đỏ lửa  tới gió heo may
đủ gió chướng thổi kiếp người xơ xác
mắt nhòm mãi Trường Sơn lẫn vào Savannakhet
ôi Quảng Trị Đông Hà quê hương ta ?
làm một chuyến tàu xuôi ngược bao ga ?


Thứ Năm, 12 tháng 7, 2018

CHÙM TRUYỆN CỰC NGẮN CỦA TRẦN MAI NGÂN


   
                           Tác giả Trần Mai Ngân 

BẾN
Bến. Nơi người đợi đò qua sông, nơi người hẹn chờ người. Tôi cũng đến ngồi đợi. Chiều. Bến vắng, tôi không qua sông. Về !

TRẢ LỜI
Nàng hỏi : Anh còn yêu em không.
Đáp: im lặng.
Có khi là còn và rất nhiều. Cũng có khi ngại nói ĐÃ HẾT!

BONG BÓNG
Bé cầm trên tay quả bóng màu hồng thật chặt. Gương mặt con bé rạng rỡ tươi cười trong hạnh phúc.
Vô tình, vuột tay... Quả bóng bay cao... cao... rồi mất hút.
Nó ngỡ ngàng quá, chưa kịp khóc !

CẦU VỒNG
Cuối chân trời xuất hiện một Cầu Vồng đủ màu sắc thật đẹp và lung linh.
Cô bé ngây ngô chạy đến , muốn chạm vào điều huyền diệu đó.
Đi mải miết, mải miết... Thì ra chỉ là đường chân trời không bao giờ tới. ANH !

                                                            Trần Mai Ngân
                                                                10-7-2018                    

Thứ Tư, 11 tháng 7, 2018

TRẦN TỬ NGANG, CHẾT LÀ HẾT, THƠ GIĂNG, CÓ NGƯỜI SỐNG - Thơ CVM và Khanh Tương





TRẦN TỬ NGANG

Chuyện dân
chuyện tộc
y lời vàng thước ngọc
của cụ nhà văn Nguyễn Bá Học
"Đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi
mà vì lòng người ngại nùi e sông"
chuyện đất nước
non cùng sông
đời đời cũng khó
không thể ngồi uống trà hút thuốc
rồi chửi tục
là xong việc ?
tình hình bây giờ gặp khó khăn chung
không thể tùy tiện
tự do là xơi dùi đục
-
bạc thì dân
bất nhân thì lính
người sinh vào thời nhà Đường
thế kỷ thứ 8
thơ như vầy :
người trước không biết ta là ai ?
người bây giờ không đọc ta ?
người sau này
không biết ta là ai nốt
y nước sông Hoàng Hà
chẩy một mạch đi tuôt luốt
thơ như vầy
"đúng là hay tuyệt "
sau này có vài thi nhân
bắt chước
Thi hào Trần Tử Ngang
nguệch ngoạc đôi dòng
nhưng không ai khóc


Thứ Ba, 10 tháng 7, 2018

QUÁN RƯỢU CHIỀU MƯA - Thơ Phan Phụng Thạch


       
       Nhà thơ Phan Phụng Thạch


QUÁN RƯỢU CHIỀU MƯA

Hãy rót cho ta đầy ly nữa
Này cô quán rượu buổi chiều mưa
Mắt em sao cũng sầu chan chứa
Hay bởi lòng ta rượu đã thừa

Ta uống cho quên đời đen bạc
Quên người phản bội mối tình ta
Bao năm quên bước đường phiêu bạt
Sao bỗng chiều nay chạnh nhớ nhà

Sao bỗng chiều nay mềm yếu quá
Ngẫm thương cho một nửa đời ta
Còn một nửa đời như chiếc lá
E cũng tàn rơi giữa nắng tà

Cho ta ly nữa đi cô quán
Sầu đã vơi đâu mà bảo ngừng
Ta vẫn tỉnh khô chưa chuếnh choáng
Sá gì một góc rượu vừa lưng

Hãy ngồi xuống đây người đồng điệu !
Em ngại rằng ta kẻ say sưa ?
Lòng ta buồn lắm em sao hiểu
Giận người rót rượu buổi chiều mưa

                            Phan Phụng Thạch

MƯA RỚT XUỐNG CHIỀU - Thơ Tịnh Đàm


       
                     Nhà thơ Tịnh Đàm

MƯA RỚT XUỐNG CHIỀU

Cơn mơ rớt vội xuống chiều,
Lòng nghe như có bao điều vừa nhen.
Chút gì tựa đã thân quen,
Từ lâu quên, lại mon men nhớ về.

Chút gì gợi thuở đam mê
Cùng em vui với hẹn thề, chung đôi .
Chút gì đắng đót bờ môi,
Nụ hôn lần cuối, bồi hồi tiễn nhau.

Chút gì còn giữ mãi sau,
Phải chăng là một nỗi đau phụ người !?!
Cơn mưa chiều... Hát tình ơi,
Vẳng trong xa vắng, thầm khơi tiếng lòng...

                                       TỊNH ĐÀM
                                (Hóc Môn, TP. HCM)

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2018

ĐÊM CAO NGUYÊN VỚI VẦNG TRĂNG CỐ XỨ, BÀI THƠ QUÁN RƯỢU - Thơ Hoàng Yên Lynh



  Nhà thơ Hoàng Yên Lynh

ĐÊM CAO NGUYÊN VỚI VẦNG TRĂNG CỐ XỨ                                         
Tôi có một vầng trăng hoài niệm
Tỏa sáng đôi bờ tuổi ấu thơ
Tôi có một vầng trăng để nhớ
Có nhịp võng khoan hò...
Có gió lộng hàng tre.

Tôi có một mối tình như thế
Người yêu xưa ai lỗi hẹn thề
Người xa mãi cuối trời xứ lạ
Đêm nặng sầu... ngóng mãi vầng trăng.

Có ai về Cửa Việt Gio Linh
Có ai ngược Cam Tuyền
Có ai xuôi sông Hiếu
An Lạc ơi bạn bè mấy đứa
Cõi đi về còn nợ nắng mưa.

Tôi có một dòng sông đạn lửa
Khi pháo về tan tác tuổi đôi mươi
Đứa trôi dạt đứa ngàn trùng xa thẳm
Quê hương ơi còn nặng tiếng ru hời.
                        
Đêm cao nguyên lang thang cùng gió núi
Chút hương tình đọng lại với trăng sao
Tiếng vó ngựa gõ đều qua đêm vắng
Chợt nhớ mình tóc trắng
Hơn nửa đời phiêu lãng...

Lưng dốc núi hàng cây nghiêng bóng rũ
Chỉ sương bay và hoa nỡ vô tình
Tôi đi mãi theo vầng trăng quê cũ
Với ngày xưa in dấu những hẹn hò
Tôi đi mãi với mênh mông nỗi nhớ
Nhớ quê hương và một chốn đi về.

Đêm cao nguyên trời cao như thấp lại
Điếu thuốc tàn không ấm nỗi lòng tay
Ở nơi đây mà nhớ tình nơi đó
Để nhớ người... mà chẳng nhớ riêng ai.

Tôi có một miền quê và mơ ước
Có một thời đằm thắm mộng yêu thương
Có nắng Đông Hà
Có vầng trăng Thạch Hãn
Theo tôi ngậm ngùi đi suốt cuộc bể dâu.

Tôi giữ mãi vầng trăng bao thương nhớ
Đêm cao nguyên ấp ủ ánh trăng chờ.