BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2025

NHÀ TÔI – Thơ Yên Thao

Yên Thao (sinh 1927) là một nhà thơ, nhà báo người Việt Nam. Ông được biết từ thời Chiến tranh Đông Dương, với nhiều bài thơ mang chất lãng mạn chiến tranh, nổi bật nhất là bài Nhà tôi, được nhạc sĩ Anh Bằng phổ nhạc với tên "Chuyện giàn thiên lý". Ngoài ra, ông còn có các bút danh khác như Nguyễn Bảo, Cử Yên, Lang Bang, Thái Dương

   

Tôi đứng bên này sông
Bên kia vùng địch đóng
Làng tôi đấy xạm đen màu tiết đọng
Tre cau buồn tóc rũ ướt mơ sương
Màu trăng vôi lồm lộp mấy khung tường
Nếp đình xưa người hỡi đau gì không?
 
Tôi là anh lính chiến
Rời quê hương từ dạo máu khơi dòng
Buông tay gầu vui lại thuở bình Mông
Ghì nấc súng nhớ ơi ngày chiến thắng
Chân chưa vẹt trên nẻo đường vạn dặm
Áo nào phai không sót chút màu xưa
 
Đêm hôm nay tôi trở về lành lạnh
Sông sâu buồn lấp lánh sao lưa thưa
Tôi có người vợ trẻ đẹp như thơ
Tuổi chớm đôi mươì cưới buổi dâng cờ
Má trắng mịn thơm thơm mùa lúa chín
 
Ai đã qua mà chẳng từng bịn rịn
Rời yêu thương nào đã mấy ai vui?
Em lặng buồn nhìn với lúc chia phôi
Tôi mạnh bước mà nghe hồn nhỏ lệ
 
Tôi còn người mẹ
Tóc đã ngả màu bông
Tuổi già non thế kỷ
Lưng gầy uốn nặng kiếp long đong
Nắng mưa từ buổi tang chồng
Tơ tằm rút mãi cho lòng héo hon
 
Ôi xa rồi! Mẹ tôi
Lệ nhoà mi mắt trông con phương trời
Có từng chợt tỉnh đêm vơi
Nghe giòn tiếng súng nhắc lời chia ly:
Mẹ ơi! Con mẹ tìm đi
Bao giờ hết giặc con về mẹ vui
 
Đêm nay trời lành lạnh
Sông sâu mừng lấp lánh sao lưa thưa
Ống quần nâu đã vá mụn giang hồ
Chắc tay súng tôi mơ về Nguyễn Huệ
Làng tôi kia bên trại thù quạnh quẽ
Trông im lìm như một nắm mồ ma
Có còn không! Em hỡi mẹ tôi già?
Những người thân yêu khóc buổi tôi xa
 
Tôi là anh lính chiến
Theo quân về giải phóng quê hương
Mái đầu xanh bụi viễn phương
Bước chân đất đạp xiêu đồn luỹ địch
 
Này, anh đồng chí!
Người bạn pháo binh
Đã đến giờ chưa nhỉ?
Mà tôi nghe như trại giặc tan tành
 
Anh rót cho khéo nhé!
Không lại nhầm nhà tôi
Nhà tôi ở cuối thôn Đồi
Có giàn thiên lý
Có người tôi thương
 
                                    Yên Thao

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2025

CHỊ TÔI – Thơ Hồ Dzếnh

 
   

Ngày xưa còn nhỏ ngày xưa
Tôi đeo khánh bạc lên chùa dâng nhang
Lòng vui quần áo xênh xang
Tay cầm hương nến đình vàng mới mua
Chị tôi vào lễ trong chùa
Hai chàng trai trẻ khấn đùa hai bên
“Lòng thành lễ vật đầu niên
Cầu cho tiểu được ngoài Giêng đắt chồng”
Chị tôi hai má đỏ hồng
Vùng vằng suýt nữa quên bồng cả tôi
Tam quan mái ngói chị ngồi
Chị nghe đoán quẻ chị cười luôn luôn
Quẻ Thần mắt thánh mà khôn
Số này chồng đắt mà con cũng nhiều
Chị tôi nay đã xế chiều
Chắc còn nhớ mãi những điều chị mơ
Hằng năm tôi đi lễ chùa
Chuông vàng khánh ngọc ngày xưa vẫn còn
Chị ơi thấy vắng trong hồn
Ít nhiều hương phấn khi còn thơ ngây
Chân đi đếm tiếng chuông chùa
Tôi ngờ năm tháng ngày xưa trở về.
 
                                        Hồ Dzếnh

Theo Trong từng câu chữ

ÔNG HOÀNG PHẾ LIỆU - Truyện ngắn của Trần Duệ


                 

Chiếc xe tải gầm rú, thở phì phò như trâu kéo gỗ nhưng chẳng làm ai chú ý, bởi họ đã quá quen với cái âm thanh quái lạ này. Chiếc xe tải đã bong tróc, rỉ sét, nhiều mối hàn và đủ các loại ốc vít, nhưng hầu như tất cả mọi sự gá lắp đều lỏng lẻo, khiến mỗi dao động đều tạo ra những âm thanh ồn ào tới mức người ngồi trên xe muốn nói chuyện với nhau phải quát lên như cãi vã.
Người ta gọi chủ xe là ông Hoàng phế liệu.

CHIỀU RƠI, THOI THÓP TRÊN VÀI LUỐNG KHOAI! – Phạm Hiền Mây



I. PHẠM DUY, PHẢI YÊU NƯỚC ĐẾN THẾ NÀO THÌ MỚI LÀM ĐƯỢC NHẠC NHƯ VẬY

Trong một chuyến đi chơi xa với nhà thơ Lê Đạt và nhà văn Nguyễn Huy Thiệp, bà Thụy Khuê, nhà lý luận phê bình văn học Việt Nam, định cư tại Pháp, kể lại: Trong xe, tôi để cassette nhạc kháng chiến của Phạm Duy, không nhớ rõ là khi nghe đến bài nào, Quê Nghèo, Bà Mẹ Gio Linh, hay Về Miền Trung, Lê Đạt buột miệng, phải yêu nước như “nó” mới làm được nhạc như thế. Còn Nguyễn Huy Thiệp thì bảo, nghe nổi cả da gà.
Câu chuyện chỉ có như thế thôi nhưng khi đọc, tôi rất thích. Thích, vì cái cách mà họ (Thụy Khuê, Lê Đạt, Nguyễn Huy Thiệp) nói, nó hạp bụng tôi, hạp với suy nghĩ của tôi.

Thứ Năm, 17 tháng 7, 2025

BÀN VỀ TÂY SƠN, NGUYỄN ÁNH: CHUYỆN ĐỜI VAY TRẢ - Võ Hương An

Nguồn:
https://nghiencuulichsu.com/2014/10/02/ban-ve-tay-son-nguyen-anh-chuyen-doi-vay-tra/

 

Lời tác giả (cụ Võ Hương An):
 
“Mùa Vu lan năm Canh dần 2010, tự nhiên tôi nhận được nhiều email của thân hữu gởi đến - có ngày nhận hai ba cái -- kèm theo truyện ngắn “Một ngày lễ Vu lan sầu thảm” của Tịnh Thuỷ, viết về sự tàn ác và hèn hạ của vua Gia Long trong việc hành hình vợ chồng Trần Quang Diệu & Bùi Thị Xuân -- hai dũng tướng của Tây Sơn -- và gia đình (mẹ già và con gái). Nội dung của các điện thư hoặc có ý hỏi tôi sự thật có đúng như vậy không, hoặc tỏ ra đồng ý với tác giả, chê trách vua Gia Long tàn ác. Bài viết này xin xem như một câu trả lời, sự thật lịch sử là một kinh nghiệm chung ở đời…”
 
ĐÔI NÉT LỊCH SỬ
 
Sau 25 năm chiến đấu kiên trì và gian khổ, ngày mồng 3 tháng 5 năm Tân Dậu (13/6/1801) Nguyễn Vương (vua Gia Long) tái chiếm kinh đô cũ Phú Xuân, đuổi vua tôi Cảnh Thịnh chạy dài ra Bắc. Một năm sau, ngày mồng 2 tháng 5 năm Nhâm Tuất (1/6/1802), tuy chưa chính thức lên ngôi hoàng đế (1) nhưng theo lời đề nghị của bầy tôi, vua ban hành niên hiệu Gia Long, mở ra một triều đại mới của nhà Nguyễn. Vào đầu thế kỷ XX, vua Khải Định đã chọn ngày này (mồng 2 tháng Năm âm lịch) làm ngày quốc khánh của nước Đại Nam, đặt tên là ngày Hưng quốc khánh niệm. Những ai ở lứa tuổi trên 70 ở Trung kỳ, từng cắp sách đến trường có thể còn nhớ đôi chút về ngày này, nhất là ở Huế. Đó là ngày mừng đất nước thống nhất. Niên hiệu Gia Long bao hàm trong ý nghĩa đó -- vua muốn nói ông là người đã đi từ Gia Định thành tới Thăng Long thành để thống nhất đất nước.
(Võ Hương-An, Thăng Long và Gia Long, 
www.khoahoc.net/baivo/vohuongan/310708-thanglongvagialong.htm)
 
Ngay sau khi chiếm lại Phú Xuân và trong khi vua Cảnh Thịnh của Tây Sơn đang còn làm chủ ở miền Bắc thì Nguyễn Vương đã cho «Phá hủy mộ giặc Tây Sơn Nguyễn Văn Huệ, bổ săng, phơi thây, bêu đầu ở chợ » (Thực lục I, tr.473).
 

Thứ Tư, 16 tháng 7, 2025

VÀI GIAI THOẠI VỀ NHÀ THƠ NGUYỄN BẮC SƠN - Nguyễn Như Mây



Đêm hôm qua, tôi bị đánh thức 2 lần lúc nửa đêm vì bài viết của mình trước đó về vài kỷ niệm với nhà thơ Nguyễn Bắc Sơn. Đó là các anh Lâm Hùng và anh Trần Kế, bạn thân của nhà thơ, hiện đang dưỡng già ở Mỹ, cũng là những người từng yêu mến thơ anh khi còn ở chiến trường; thậm chí họ còn mang theo trong ba lô đi hành quân của mình tập thơ “Chiến tranh Việt Nam và tôi” của anh Nguyễn Bắc Sơn - tôi chưa hề gặp hay quen các anh ấy. Anh Hùng nói to trong điện thoại:
 
- Chú tính “ôm hết một mình chú chuyện Nguyễn Bắc Sơn” xuống dưới” sao ? Kể ra đi chớ !..
   
Thật ra, tôi sợ mang tiếng “bắt quàng làm họ” nên nay đã “cổ lai hy” rồi, kể lại câu được câu mất cho vui; với lại bây giờ thì tôi là “trâu già chẳng sợ dao phay” nữa ! Mong quí anh chị bỏ qua cho nếu tôi viết có thiếu sót hay bị sai sót.
  
Một hôm, có người bạn anh Nguyễn Bắc Sơn ghé nhà  “căn vặn” tôi có biết tại sao “Sơn trốn lính mấy năm rồi đột nhiên đi lính không ?” làm tôi như chợt nhớ ra - không biết có đúng chăng vì mình bây giờ già rồi, trí nhớ không thể chính xác:
 

Thứ Ba, 15 tháng 7, 2025

HAI VẦNG THÁI DƯƠNG MỘT NHAN SẮC - Trần Vấn Lệ



Nâng mặt em buổi sáng:  Anh có hai mặt trời, hai bình minh một đôi... mà một em hoa nở!
 
Em à, em hơi thở kết tụ thành mây bay...Mây bay về hướng Tây qua đại dương bát ngát...
 
Mặt trời cũng biết hát:  ca ngợi em từng li...từ bàn tay xinh ghê của biển trời thủy mặc...
 
Hai vai em thơm ngát tóc thề em dễ thương.  Hình như em là hương.  Hương thời gian Thế Kỷ!
 
Anh hiểu lòng yêu quý là không bến không bờ... là dòng trôi của thơ, là tâm tình của nhạc...
 
Anh nhớ em tiếng hát / bài Tình Xa Tình Xa... Khi không nhỉ hôm qua là hôm nay mãi mãi...
 
Em là người con gái đẹp hơn Dương Quý Phi... Lý Bạch đã nói gì trong cổ thi em biết...
 
"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung Xuân phong phất hạm lộ hương nồng..."(*).  Ôi em!  Chiếc cầu vồng thời Thái Bình Thập Điệu!
 
Anh... ăn gian, ai biểu:  Em Người Yêu Anh Yêu!
                                                                                    Trần Vấn Lệ

(*) Thơ Lý Bạch ca tụng Dương Quý Phi trong một bài rất dài, Thái Bình Thập Điệu!

LÝ CHIÊU HOÀNG GÓC KHUẤT BI KỊCH CỦA MỘT NỮ HOÀNG ĐẾ - Dũng Phan

              (Viết cho những ai yêu quý và thương cảm cho bà)
 

Đại thi hào Nguyễn Du từng viết:

"Đau đớn thay phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung."
 
Trước tới nay, thân phận người phụ nữ phong kiến với bao đắng cay và tủi nhục đều được miêu tả trong văn học, qua hình ảnh Thúy Kiều hoặc "Người con gái Nam Xương". Đó là chuyện về những nữ nhân tài danh nhưng sống dưới lễ giáo phong kiến khắt khe, cổ hủ, với quan niệm "Tam tòng, tứ đức" như sợi dây trói buộc cả cuộc đời, gây ra bất hạnh cho người phụ nữ. Nhưng hôm nay tôi sẽ kể cho bạn, bên cạnh những hình tượng văn học hư cấu, còn có một câu chuyện thật trong lịch sử Việt Nam về bi kịch nguời phụ nữ thời phong kiến. Và oái ăm thay, lại gán đúng vào một nữ hoàng đế đứng đầu cả thiên hạ. Người nữ hoàng đế này thay vì hô mưa gọi gió, lại sống đời tủi nhục như là đồ chơi của những tranh đoạt: Lý Chiêu Hoàng.
 

ĐÃ CHẾT NGHÌN THU TIẾNG NGUYỆT CẦM - Tô Nhược Châu


   

Có phải người về theo gót gió
Xiêm y lồng lộng bến giang đầu
Trên sông có bóng trăng vàng rụng
Lãng đãng nguyệt cầm ngân tiếng thu.
 
Ta đứng trên đồi mây viễn xứ
Thấy hồn chết đuối giữa rừng hoa
Bỗng nghe có tiếng loài chim lạ
Thoáng buồn như tiếng Hậu Đình xưa.
 
Bao năm rồi vắng người tri kỷ
Đàn lạnh lùng treo hề cô đơn
Người quá vô tình đâu có biết
Âm thầm ta đợi mấy mùa trăng.
 
Mùa hoa rụng giữa hồn hoang phế
Cơn mộng cũng vừa thoát cánh bay
Chén rượu trăm năm hề chưa cạn
Cuộc tình điên đảo một cơn say.
 
Trên bến giang đầu trăng bỗng chết
Nguyệt cầm im tiếng đến ngàn sau
Xiêm y đã khuất trời nhan sắc
Ta đứng chờ ai tóc bạc màu.
 
                            Tô Nhược Châu

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2025

ĐỂ NHÌN NHANG LƯU LUYẾN HƯƠNG NGAN NGÁT MÙA ĐI - Trần Vấn Lệ


Nhà thơ Trần Vấn Lệ duyên vẽ theo yêu cầu của Nguyệt Mai

Tôi vẫn thường hay ra / công viên, ngồi chỗ đó - parking, xe tôi đậu / đang mùa Thu, lá rơi...
 
Lá rơi vài ngày thôi / thì không có gì cả... bởi vì cây hết lá / chờ mùa Xuân, năm sau!
 
Chuyện, không chút nghẹn ngào / mà thơ buồn, ai biểu!  Có chút gì thiêu thiếu / trong mắt người, hay sao?
 
Không có ai chiêm bao / giữa ban ngày đâu nhỉ?  Một câu nói thâm thúy / hay chỉ buột miệng than?
 
Nguyễn Du không hoang mang / khi làm thơ Lục Bát.  Buồn của thơ bát ngát / thấy được ở hai câu:
 
"Người lên ngựa, kẻ chia bào, rừng phong Thu nhuốm một màu quan san...".
 
Tôi... ngỡ ngàng... thấy thời gian đứng lại.  Sắc ngựa chiều quan tái, cỏ cây màu Thiên Thu!
 
Đây không cây mù u / để trái rơi, tôi nhặt... từng chút buồn se sắt... mùa Thu mùa Thu sa...
 
Đây không chỗ giang hà.
Chỉ parking xe đậu.
Có buổi chiều ai giấu... tôi nhớ về Quê Hương?
 
*
Thơ tôi quá tầm thường / khi nói hoài nói mãi... tình của thời trai gái / trang trải tờ Hoa Tiên!
 
Tờ giấy viết chuyện quên / mà tôi không viết thế... Đâu có ai để kể... chuyện chiêm bao ban ngày?
 
Vài chiếc lá trên cây, gió bay rồi rụng hết.  Mùa Đông không vĩnh biệt.  Mùa Đông sẽ trở về...
 
Tóc thề là tóc thề.  Không có Đình ghé nguyện... để nhìn nhang lưu luyến / hương ngan ngát mùa đi... (*)
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

(*) "Đáy dĩa mùa đi nhịp hải hà...", Thơ Đoàn Phú Tứ, bài Màu Thời Gian.

NGUYỄN BÍNH CƯỚI BỐN ĐỜI VỢ NHƯNG KHI CHẾT LẠI "TỨ CỐ VÔ THÂN" - Mê Đọc Sách



Trong cuộc đời truân chuyên lang bạt từ bắc chí nam của mình, Nguyễn Bính đã có 4 người vợ và 4 người con. Nhưng khi ông qua đời vào ngày cuối năm thì không có người thân nào bên cạnh.

Người vợ đầu là bà Nguyễn Hồng Châu, là mối tình sét đánh của Nguyễn Bính trên đường ông đi công tác ở miền Tây. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Nguyễn Bính đã sững sờ, choáng váng trước vẻ đẹp của bà và đem lòng yêu. Họ có với nhau một người con gái đặt tên là Nguyễn Bính Hồng Cầu.

TÌNH NHẠC SĨ - Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Đỗ Hải, Thảo Quyên trình bày



                

CHO NGÀY TINH KHÔI, MỘNG SEN – Thơ Tịnh Bình

                    
    

CHO NGÀY TINH KHÔI
 
Sớm mai thả gió về trời
Gửi theo mây trắng nụ cười vô ưu
Trái tim thoát khỏi ngục tù
Không sân giận với oán thù sầu thương
 
Sớm mai gửi một nhành sương
Trong veo giọt lệ vô thường tử sinh
Lặng yên trước ánh bình minh
Buồn vui tan hợp chỉ mình mình hay
 
Đường trời gửi cánh chim bay
Nắng hồng ai thắp qua ngày bão giông
Đường trần sắc sắc không không
Có không cũng bởi tại lòng chấp vương
 
Giọt từ chan rải mười phương
Sen miền tịnh độ cúng dường Như Lai
Dọn lòng trước những sớm mai
Nguyện mong trọn vẹn một ngày tinh khôi...
 

Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2025

GỌI “NỮ GIỚI”, KHÔNG GỌI “PHỤ NỮ” - Matthew NChuong

 
Hình tờ báo Nữ giới chung; riêng hình cô gái bên trái là hình minh họa phái nữ, không phải cô Sương Nguyệt Anh.

Báo "NỮ GIỚI CHUNG" gọi "NỮ GIỚI", không gọi "Phụ nữ".
 
/1/ Hồi năm 1918, cô Nguyễn thị Ngọc Khuê (thân phụ là nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu), bút danh "Sương Nguyệt Anh" (孀月英) làm chủ bút cho tờ "Nữ giới chung" (女界鐘). Đây là tờ báo ĐẦU TIÊN dành cho nữ giới, ấn hành tại Sài Gòn!
"Chung"  nghĩa là chuông, tiếng chuông.

KỶ NIỆM VỚI BÙI GIÁNG - Trinh Anh Khoi

Bùi Giáng là người có biệt tài, hẳn rồi. Nhưng tài của ông, không chỉ trong thi ca, và cái "cuồng" của ông, không chỉ trong cõi người, đã là những chi tiết không cần nhìn ngắm tách biệt. Bài viết của nhà văn Mai Thảo.
Loạt bài Đi Vay Người Có Chữ

Bài viết 3: Kỷ Niệm Với Bùi Giáng

Bùi Giáng rong chơi chân đất cùng nhà thơ Lê Minh Quốc, người vẫn luôn tự hào rằng mình là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới!
 
Nhiều buổi chiều Sài Gòn, tôi (Mai Thảo - TAK chú thích) chẳng còn có thể nhớ đích xác vào những năm nào, đâu như năm 1962, đâu như năm 1965 (Nếu sai, nhờ hai anh Cung Tiến, Phạm Công Thiện nhớ lại dùm cho), tôi thường được mời tới những họp mặt ăn nhậu trên căn lầu ngăn nắp, thoáng mát của thầy Thanh Tuệ ở đường Lý Thái Tổ. Mỗi họp mặt với Thanh Tuệ, hồi đó là giám đốc của nhà xuất bản An Tiêm và còn là nhà sư trẻ tươi tắn chưa cởi áo hồi tục, thường vì một cuốn sách. Một cuốn sách mới, vừa in xong chưa ráo mực. Và trước khi gửi sách vào nắng mưa đời, họp mặt An Tiêm với thân hữu là một tiệc rượu tác thành cho sách.
 

ĐẸP QUÁ NHỮNG BÀI THƠ – Quách Như Nguyệt


   

Em nhận được hai bài thơ anh gửi
Gửi riêng em vào buổi sáng mùa hè
Anh ca tụng, gọi em là "hoàng hậu"
Muôn tâu nàng, hoàng hậu của lòng anh!
 
Sáng hôm nay trời tuyệt đẹp trong xanh
Tim khô khan bỗng có người tưới tẩm
Tâm trống rổng, em không còn mơ mộng
Bỗng thấy vui, hồn thơ lại trở về
 
Cảm ơn anh thương thơ em vụng về
Cảm ơn anh cho em nhiều cảm hứng
Tâm an lạc vẫn làm thơ được chớ
Sẽ cố chìu, sẽ không bỏ bê thơ
 
Những bài thơ, đẹp quá những bài thơ!
Phải biết mơ, biết mộng mới làm thơ
Biết trải lòng thêu dệt những câu thơ
Vui lãng mạn... vẫn còn yêu, thương, nhớ
 
Thơ của anh từng câu thơ nhả ngọc
Anh phun châu khen từng ngón tay xinh
Nhờ đọc thơ, thương nhân loại thương mình
Thấy hạnh phúc vì được làm... thi sĩ!
 
                                       Quách Như Nguyệt
                                         30 tháng 6, 2025

MỘT GIÂY PHÚT ỨA NỤ HÔN CHÀO – Trần Vấn Lệ



Có một buổi mai rất đổi mừng!  Ngày chưa ai dậy... đường song song, xe đi làm hết từ ban tối để mặt trời lên ở hướng Đông!
 
Ôi mặt trời lên Mặt Của Duyên!  Của em thôi đó!  Của riêng Em!  Người yêu tôi vẽ bằng tia nắng nhìn tóc em vờn một cõi Tiên!
 
Có thể Bồng Lai gần Phú Hội hay Prenn... hay là Gougha... hay Cam Ly... cũng là Đâu Suất.  Đà Lạt em à, thương lắm nha!
 
Có thể tôi nghe đang chóng mặt - tuổi đời người Lính chẳng bao nhiêu!  Bây giờ buổi sáng tôi không nghĩ... lát nữa đời tôi "đã" buổi chiều!
...
*
Chắc chắn nắng lên khô nước mắt - những giọt sương trời khóc nửa khuya... những giọt mưa trời mưa tháng Chạp... tháng muôn năm cũ hẹn không về!
 
Người Yêu!  Tôi khép bài thơ sáng... Tôi sẽ thế nào, chẳng biết sao.  Tuổi đã gần trăm tôi đánh đổi một giây phút ứa nụ hôn chào...
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

CHÙM THƠ VỀ RƯỢU - Đặng Xuân Xuyến


 


DẠI SAY
 
Em vờ say nghỉ lại
Ta mượn say để liều
Kìa, em đừng có dại
Quấn ta vào cuộc yêu!
 
Hà Nội, 25 tháng 5-2025
 
 
HẸN RƯỢU
 
Em hẹn lễ này đem rượu đến
Rượu ủ men quê ngọt đứ đừ
Ta chờ men ủ ru giấc ngủ
Lễ đã đến rồi. Rượu có quên?
 
Hà Nội, sớm 30 tháng 4-2025
 
 
CẠN ĐÊM
(với Khờ)
 
Men theo hơi rượu cuối ngày
Nghiêng bình để rót cho đầy cữ say
Ừ nào túy lúy đêm nay
Rượu ngon ủ kỹ tao mày cạn đêm.
 
Hà Nội, đêm 3 tháng 7/2024
 
 
RƯỢU ĐÊM NAY
(với M.Q)
 
Người ở lại bên ta ngồi châm tửu
Dìu ta say quên bớt oái oăm đời
Quên "cười ruồi - mắt đĩ - và cơn đau"
Cả nham nhở niềm tin vừa vá vội.
  
Chén rượu đấy, rót rồi, cứ uống
Nước mắt đan đốt tê dại đêm cuồng
Đắp nụ cười nghẹn đắng lằn môi
Nuốt lấy nhau gán niềm tin tráo đổi.
 
Ta vẫn biết đêm cuồng xô sóng dội
Người vì ta dạn dĩ chốn quần hồng
Xác thân phàm bầm dập những bỉ bôi
Phận lá liễu tả tơi vì gánh tội.
 
Ta sẽ dám trọn đêm nay chồng vợ
Cho mồ hôi rịn chặt với mồ hôi
Cho hơi thở mơn man dìu hơi thở
Cho bỏng đêm cuộn từng cột sóng trào.
 
Làng Đá, đêm 28 tháng 12/2023

TÌNH ANH LÍNH CHIẾN – Đinh Hoa Lư


         

Xuyên lá cành trăng lên lều vải
Lòng đất ấm thương tình đôi mươi
Thương những người mạch sống đang khơi
Đang tìm một cuộc đời cho lòng vơi nét phong sương...
                (Tình Anh Lính Chiến/ Lam Phương 1959)
      
                

Nhớ sao những ngày nhỏ dại, khoảng vào đầu thập niên cứ nhớ mẹ tôi mỗi lần đi buôn bán đường xa về lại ậm ừ hát những câu trong bài hát thân yêu này.

ĐẠO MẪU TAM PHỦ - Theo Nét Xưa

Tam phủ là danh từ để chỉ ba vị thần thánh trong hệ thống tín ngưỡng Đạo Mẫu Việt Nam gồm: Mẫu Thượng Thiên, Mẫu Thượng Ngàn và Mẫu Thoải, cai quản những lĩnh vực quan trọng nhất của một xã hội nông nghiệp.
 
Tranh vẽ Mẫu Đệ Nhất Thiên Tiên trong trang phục nhà Lê, bởi hoạ sĩ Lunae Lumen. 
Tranh thuộc dự án Thánh Nhan của trang Four Palaces - Tứ Phủ
 
1. Thượng Thiên Thánh Mẫu 天上聖母
 
Còn gọi là Mẫu Thượng Thiên [danh hiệu trong khoa cúng là Mẫu Đệ Nhất Thiên Tiên] là một vị Mẫu thần thuộc nhánh Tam Phủ, Tứ Phủ của Đạo Mẫu Việt Nam. Mẫu là người cai quản Thiên Phủ.
 
Thượng thiên thánh mẫu là vị thánh cai quản cõi trời, trước hết là đại diện cho nguồn sinh lực vô biên, cốt lõi của sự sống và mọi nguồn hạnh phúc. Qua Bà mà người ta mong mọi việc của bầu trời được diễn ra theo quy luật hiền hòa…
Bà còn được biết đến là Mẫu Liễu Hạnh của Tứ bất Tử trong tín ngưỡng dân gian Việt Nam.
 

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2025

HÔM NAY NGÀY CUỐI THÁNG SÁU – Thơ Quách Như Nguyệt


   

Hôm nay cuối tháng Sáu
Ngày sinh nhật của con
"Mừng sinh nhật con trai
Mong con luôn hạnh phúc!"
 
Hôm nay cuối tháng Sáu
Mọi sầu đau rũ bỏ
Đừng đợi đến phút chót
Khi thân này ra tro
 
Hôm nay ngày cuối tháng
Ngày mai tháng Bẩy sang
Jacaranda tím rực
Rực rỡ một góc trời
 
Ta lạc quan yêu đời
Tập sống trong chánh niệm
Thở vào và thở ra
Vui trong cõi ta bà
 
Hôm nay ngày đầu tuần
Thứ Hai như Thứ Sáu
Chẳng lo toan tính toán
Chả homework, dealine
Quả thật là sung sướng
May mắn nhất trên đời!
 
Ngày thứ Hai đẹp trời
Nắng dịu dàng vui tươi
Nóng mà không nóng mấy
Thiên đường hè nơi đây
 
Thảnh thơi ta làm thơ
Tha hồ mộng với mơ
Sống bình an tỉnh thức
Ung dung và trung dung!
 
Quách Như Nguyệt
30 tháng 6, 2025