BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2018

CHUYỆN TÌNH CỦA NHẠC SĨ HOÀNG THI THƠ VÀ NHẠC SĨ LAM PHƯƠNG

Đọc trên mạng một bài viết về ca sĩ Tân Nhân.


Tôi chợt nhớ lại một bài thơ viết về người nhạc sĩ tài hoa đất Quảng Trị này. Trước 1975 thì thuộc lòng nguyên bài. Bây giờ thì chỉ nhớ vài đoạn thôi...
Ca sĩ Tân Nhân là người vợ đầu tiên của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ. Sau, Hoàng Thi Thơ bị cho là rời hàng ngũ kháng chiến "dinh tê" (về thành) năm 1954, còn Tân Nhân vẫn ở lại.

          

Có bài thơ của một tác giả khuyết danh (hiện nay hình như có sách in tác giả là Huy Phương?) viết về Hoàng Thi Thơ (tôi chép một vài đoạn theo trí nhớ):

GỬI HOÀNG THI THƠ

Chiều qua đi Đức Thọ
Tau gặp Hồng, Hồng nói nhỏ
Mi đã về với giặc rồi Thơ ơi
Không có thật mi đã về với giặc?

Tau còn nhớ, mi nói vào liên lạc
Thăm mẹ già heo hút sáu năm thương
Rồi mi trở ra kháng chiến với anh em
Chưa chắc gặp tau trên vùng núi thẳm
Nay tau chưa về trên núi thẳm
Mi đã về, mi đành đoạn bỏ anh em

Thơ ơi! 
Mi có đây Tân Nhân. Mi có đây sách vở
Mi có đây  cây đa làng, mi còn đây bè bạn
Mi đi không, mi đi thật biền biệt bóng ngày đêm

Theo kháng chiến mấy năm liền mi chẳng biết
Sức nhân dân như sóng cuộn tràn bờ
Thương cho mi quá nửa đường xa
Nay cạn nghĩ phút về với giặc
Mi chỉ biết sướng riêng thân
Còn thì thôi mặc...
Buồn cho mi bạc bẽo với tình đời
Tau thường nghe mi chưởi bùn tanh hôi
Nay mi lại lao đầu vào úa thúi
................................................
                Tác giả khuyết danh


Tôi tìm trên mạng, đọc bài viết sau:


Xin coppy  một phần:
                                                                                    La Thụy

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2018

CHỢ PHÂN VAI BÒ - Nguyễn Bàng


       
                     Tác giả Nguyễn Bàng


CHỢ PHÂN VAI BÒ

Hồi tôi còn học tiểu học ở trường làng, thằng Đa bạn cùng lớp và cùng xóm hay rủ tôi đi câu. Dạo ấy ao làng thường thả bèo phổng và bèo cái để lấy cái ăn cho lợn, chỉ vài nhà giàu có ao to mới thả cá, rào bờ ao và luôn canh chừng người câu trộm nên thằng Đa và tôi chỉ đến các ao người ta không cấm câu, tìm một bụi tre có bóng mát rồi rắc thính và thả dây câu. Ấy vậy mà, thằng Đa nổi tiếng sát cá, mới ngồi một lúc nó đã giật được năm bẩy con rô con riếc to bằng ba ngón tay trong ki tôi chỉ giật được hai ba con mài mại hay con cá cờ nhỏ xíu như cái lá tre. Vì vậy nhiều lần, khi ra về thằng Đa thương tình chia cho tôi mấy con rô, con riếc. U nó thấy nó đem giỏ cá về thì nhanh tay đỡ lấy rồi đổ cá ra chiếc chậu sành và tươi cười nói:
- Hôm nay nhà ta lại được ăn cơm với cá rồi
Nhưng thầy nó thì không hồ hởi như u nó. Ông nghiêm giọng bảo vợ:
- Bà chỉ làm hư con thôi. Cái ngón nghề câu cá ấy liệu có nuôi được nó cả đời không hay là sẽ như cổ nhân nói: “Bé đi câu, lớn đi hầu, già làm mõ”. Mà tôi nói cho mà biết, làm mõ cũng không đến lượt nó đâu, mỗi làng chỉ cần một thằng mõ thôi mà vợ chồng thằng mõ làng ta còn trẻ khoẻ lắm. Không chịu khó học hành thì chỉ còn một nước là đi làm phu đổ thùng cho nhà Năm Giệm.

KÍNH HỌA "BUỒN THU" THƠ HÀN MẶC TỬ - Đức Hạnh cùng thi hữu





BUỒN THU

Ấp úng không ra được nửa lời,
Tình thu bi thiết lắm thu ơi!
Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt.
Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi…
Nằm gắng đã không thành mộng được,
Ngâm tràn cho đỡ lúc buồn thôi.
Ngàn trùng bóng liễu trông xanh ngắt,
Cảnh sắp về đông mắt đã vơi.
                                   HÀN MẶC TỬ

KÍNH HỌA: “BUỒN THU” THƠ HÀN MẶC TỬ

TÌNH THU
    “Thtk”
Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt
Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi.
(Trích “Buồn Thu” – Hàn Mặc Tử)

VỘI vã nàng Thu chửa trả lời,
VÀNG trăng ảm đạm lắm trăng ơi !
CÁNH sao vắt vẻo buồn muôn lối,
NHẠN én chèo queo tẻ đất trời.
BAY lượn vần thơ lòng mãi khởi.
ĐI vào suối mộng cảnh không thôi…
TRỚT dòng lá trải hồn vời vợi,
HIU HẮT HƠI MAY THOẢNG LẠI RỒI.
                                               Đức Hạnh
                                             16. 08. 2018

THU VÀNG

Chân thơ xướng họa chẳng xa vời
Suối mộng thu vàng đẹp lắm ơi !
Hãy thả thuyền tình ra biển cả
Còn khơi suối mộng trải khung trời
Tâm hồn sáng tỏ ngời trăng nước
Kỉ niệm tinh khôi đẹp ý lời
Chia sẻ vui buồn xuân thắm nở
Giao hòa quý hữu… hổng chơi vơi..!
                                      Đức Hạnh
                                    16 .08. 2018

CHÙM THƠ THIỀN 2, CHÙM THƠ THIỀN 3, CHÙM THƠ THIỀN 4 - Thơ Chu Vương Miện


      

CHÙM THƠ THIỀN 2

NƯỚC THUYỀN

nước trôi theo ý nước
thuyền trôi theo ý ngươì
mây trôi theo ý gió
mảng không ngươì trôi khơi khơi
dè lục bình tôi theo con nước
trôi tơí trôi lui
cuộc đời cũng trôi
dù mau dù chậm
một vòng luân hồi

HAI ĐƯỜNG

Một đường vào bệnh viện
Một đường vào nghiã trang
hành trình đơì người
mưa bão gió ngàn
chớp mắt bây giờ
tiểu sử hồng hoang
đi theo nhau nhiều năm
còn một nụ trăng

CHỜ

chim đã bay về núi
mây chốn hết chân trơì
thuyền câu về bến đỗ
anh ngôì đây chờ ai ?

LÀ TA

thầyThích Ca Mâu Ni
không cũng như có
có cũng như không
thầy Lão Tử
hoàn toàn số không
thầy Trang Tử
lúc tưởng mình lá điệp
lúc tưởng mình là hoa
lúc tưởng mình là triết gia
thầy Liệt Tử nằm thẳng cẳng
không cục cựa thở hắt thở ra
thầy Dương Tử đi cù bất cù bơ
không cửa chẳng nhà
ta soi bóng ta trong kiếng
ồ đã qua một sát na

NHẸ THOÁNG PHÙ VÂN - Thơ Nhật Quang


    


NHẸ THOÁNG PHÙ VÂN

Này đêm
Vương vất… hao trầm
Buông lơi nhịp thở, giấc thầm mông lung
Hong tình
Héo hắt chiều lưng
Phôi pha
Nguyệt khuyết
Rưng rưng mắt gầy

Hong mưa
Lên ký ức đầy
Rêu rong
Phai dấu
Chạm ngày tháng trôi
Vườn yêu
Hoa khép, nhụy rơi
Nghe mùa giông tố, đẫm lời dối gian

Còn vương chi
Kiếp đa đoan
Sân si
Mê đắm…
Nặng mang cõi lòng
Khát mơ
Gối mộng… thong dong
Phù vân nhẹ thoáng qua dòng bể dâu.

                                      Nhật Quang
                                        (Sài Gòn)

CHONG ĐÈN ĐỌC VĂN TẾ THẬP LOẠI CHÚNG SINH - Thơ Nguyên Lạc


       
                       Tác giả Nguyên Lạc


CHONG ĐÈN ĐỌC VĂN TẾ
THẬP LOẠI CHÚNG SINH

Đêm quánh đặc tiếng thời gian tích tắc
Chong đèn khuya đọc lại truyện tử sinh
                                   (Nguyên Lạc)

"Còn chi ai quí ai hèn
Còn chi mà nói ai hiền ai ngu
Một phen thay đổi sơn hà
Mảnh thân chiếc lá biết là về đâu" *

Chong đèn đọc truyện Nguyễn Du
Câu văn trêu khổ thiên thu lệ người
Lệ xưa. tháng bảy sụt sùi
Người nay mùa đến. có vui được nào?

Nhớ xuân ngày ấy. đắng trào
Quê hương thời cũ. biển dâu kiếp đời!

Tiền nhân thảm thiết khóc người
Ta nay đêm muộn mượn lời văn xưa
Chiêu hồn tháng bảy. mưa thưa
Thở dài tiếng gió lạnh thừa đêm nay!

Khêu đèn cho nỗi sầu dài
Đọc trang thơ cổ. khóc ai mùa về
Chúng sinh thập loại buồn thê!
Thời gian tích tắc. tái tê tiếng lòng!

Lưng tròng
số kiếp trầm luân
Khép trang thơ khổ
nến hồng lụn tim!
.............
                                    Nguyên Lạc

[*] Văn tế thập loại chúng sinh - Nguyễn Du

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2018

TẠP CÚ 11, TẠP CÚ 12, TÌNH NGƯỜI NGỢM - Thơ Chu Vương Miện


        


TẠP CÚ 11

thủa đất trời nổi cơn phải gió
làm thân người thân chó khổ thêm
hết ngày rồi lại tới đêm
bên tai toàn tiếng đạn bom rền rền
lê mãi kiếp lầm than vất vả
trên nền hoang toàn mả vô danh
buồn dài theo nỗi chiến tranh
thành xưa phố cổ tan thành khói mây
-
con nai, con heo, con hươu
thường ngày nghĩ sai về con cọp
còn con cọp, con sư tử
thường là nghĩ đúng về các con kia
các loại thú vật nhỏ và yếu
sinh ra chỉ để dâng thịt
cho các loại mạnh hơn
dữ dằn hơn
nói chung là sinh ra để cúng dường

Thứ Ba, 21 tháng 8, 2018

MẸ ƠI - Thơ Trần Hoàng Vy


       
         Nhà thơ Trần Hoàng Vy


MẸ ƠI

Đọt lục bình non luộc với kèo nèo
Trả cá kho cong vạt lửa bếp rơm
Những bữa cơm nghèo
Năm xưa còn mẹ...
Mẹ ơi!

Tà áo nâu khô, buổi trưa nắng lửa
Mẹ về chung chiêng, cơn mưa một nửa
Trái thị thơm rơi ra
Chiếc nón lá giữ lại sợi tóc xưa, hồi trẻ
Mẹ ơi!

Bàn thờ ngoại hoa điệp thơm ngái
Ly nước giếng trắng trong mãi
Nãi chuối vàng ươm màu mật ong
Có đôi mắt mẹ thuở còn con gái?

Mẹ theo chồng mười mấy mùa sinh nở
Những lần đi biển... mồ côi
Dòng sữa vắt ra cạn dòng máu đỏ
Mẹ ơi!

Chiếc chõng tre nhà mình
Vạt thâm đen: “bên ướt mẹ nằm
Bên ráo con lăn”...
Ầu ơ, mùa giá lạnh...

Những cánh sẻ nâu, từ mái nhà tranh, bay ra
Bay mãi...
Mẹ chống gậy, chiều chiều
Ra ngõ ngóng phương xa.

Mùa Vu lan, chỗ mẹ ngồi một đóa hoa muống trắng
Chỗ mẹ nằm, một chén cơm trắng
Và nhang khói bay
Bên di ảnh mẹ buồn!

Mẹ ơi!
Ao thả kèo nèo nhiều con cá lội
Lục bình giờ hoa tím ngắt
Các con trở về. Mẹ đi chợ xa
Rất xa...

Mùa Vu lan vắng mẹ, 2012
TRẦN HOÀNG VY

Thứ Hai, 20 tháng 8, 2018

ĐÊM TRẦM TƯ - Thơ Nhật Quang


               
                   Nhà thơ Nhật Quang


ĐÊM TRẦM TƯ

Tôi chàng trai ngoại đạo
Ngày ấy, lãng đãng mơ yêu
Ngẩn ngơ dưới tháp chuông nhà thờ
khi hoàng hôn tím buông chiều
Rong ruổi…thầm yêu
tà áo dài trắng trinh nguyên những chiều tan lễ

Rồi tình yêu đến, đong đầy mơ say…
ấp ủ hương nồng bao mùa xanh lá
Từ đó, em là cây Thập giá
Tôi đem đức tin mình đóng đinh, làm chứng con tim
và từng đêm, tôi nguyện xin…
Trời giăng mây hồng se kết duyên tơ

Nhưng, chợt một chiều mưa rơi
em hững hờ, quên đi bao lời ước hẹn…
cô gái má hồng
sang ngang không lời giã biệt
Hương tình ấp ủ, mộng vỡ xót xa,
mưa xối xả, rưng rưng chiều tháng  sáu,
văng vẳng cung đàn sầu lắng đọng niềm đau

Đêm trầm tư, tôi đắm mình trong khoảng lặng
Từ đó cây Thập giá rỉ máu loang màu lỗi tội
nhưng đức tin tôi vẫn thầm khát khao
Ngày ngâu ray rứt mưa tháng bẩy
Ô thước bắc cầu, ta mình lại gặp nhau
Em ơi! Ngân Hà ai biết nông sâu?
Để tôi vắt vấn vương treo hai bờ mong nhớ.

                                               Nhật Quang
                                            (GX Tân Hưng)

MỘNG NGƯỜI ÔM LÊN NÚI, LẦN QUAY LẠI SÀI GÒN, PHỐ NGỦ PLEIKU, DI CHÚC TÔI !!! - Thơ Huy Uyên


           
                                 Huy Uyên


MỘNG NGƯỜI ÔM LÊN NÚI

Tháng giêng mùa sim nở
Biếc tím tận cuối đồi
Chiều sương rơi giọt áo
Nghiêng che vai em tôi !

Ngày em quay trở về
Sầu gởi theo bóng núi
Chập chùng sương bóng mây
Tôi một đời đứng đợi.

Mái nhà ai un khói
Ai đang thổi cơm chiều
Bên đồi sim chiều tối
Lá bên đường liêu xiêu.

Làng quê êm thanh-bình
Đêm sao trời lấp lánh
Có hai mái đầu xanh
Tim rộn ràng hò hẹn.

Đồi sim đêm trăng tỏ
Nước mắt người vây quanh
Ai một đời xa mãi
Đăm đắm nhìn lặng thinh.

Hoa tím chiều xa xưa
Trên đồi ai còn đứng
Hoang trôi đi không về
Chôn sâu từng kỷ-niệm.
Mộng người ôm lên núi...

DUY ƠI, BẠN RA ĐI NHƯ BÓNG THU VỀ - Thơ Trần Kiêm Đoàn


    
                     Bác sĩ Hồ Đắc Duy


DUY ƠI, BẠN RA ĐI NHƯ BÓNG THU VỀ

“Bác… Duy thôi đã thôi rồi,
Nước mây man mác ngậm ngùi lòng ta.”

Mấy năm trước bạn ta gặp lại,
Ở quê người hải ngoại Cali,
Đọc thơ Nguyễn Khuyến – Dương Khuê,
Hứa suông sẽ “mượn ngày về tiễn nhau”.
Cứ tưởng tếu ngờ đâu lại thật,
Tin bạn hiền vừa mất hôm qua.
Quê hương, tình bạn quan hà,
Biển trời hai cõi phương xa mịt mờ.
Nhớ chi lạ thương hoài thuở nớ,
Bạn hơn mình vài tuổi ngây thơ.
Học trò Quốc Học vu vơ,
Thương o Đồng Khánh làm thơ… con mèo!
Đứa thầy thuốc đứa theo thầy giáo,
Mà tâm hồn gió bão văn chương,
Tài hoa chi giữa đời thường,
Thi ca, biên khảo… ngó đường mà đi!
Hồ Đăc Duy lương y khiêm nhã,
Hồ Đắc Duy đôi ngã văn đàn:
Hồn tự do là bóng trăng,
Mây che không khuất, gió tràn không lay.
Đường thế hệ Đông Tây kim cổ,
Đã xa rồi cái thuở Dương Khuê.
Ta quý nhau và lắng nghe,
Con đường Trung Đạo đi về an nhiên.
Mùa Vu Lan chuông thiền đồng vọng,
Bạn ra đi như bóng Thu về,
Tình người, tình bạn, tình quê,
Thương thương, nhớ nhớ, lắng nghe bụi hồng.
Không hoàn không, chân không rỗng lặng,
Cõi đi về tự tánh bình an.
Duy ơi! Có một vầng trăng,
Sao Mai vừa lặn, bóng Hằng còn đây.

Sacramento, Cali - mùa Vu Lan 2018
               Trần Kiêm Đoàn

THƠ CHO NGƯỜI PHÚC LỘC - Phan Phụng Thạch


       
      Nhà thơ Phan Phụng Thạch


THƠ CHO NGƯỜI PHÚC LỘC  

Em có về thăm Phúc Lộc không ?
Nắng xưa e nhạt áo em hồng
Những con bướm của thời thơ ấu
Còn trở về bay trong nắng trong

Quê cũ bên trời ơi nhớ lắm
Cuộc tình còn đó những si mê
Thương em áo lụa chều hoe nắng
Thương cả con đường em bước đi

Đời đã ba mươi hồn đã mỏi
Lẽ nào trôi mãi giữa hoang liêu
Em bây giờ cũng như sương khói
Không nhớ sao lòng anh hắt hiu

Bao giờ em đã trở về Phúc Lộc
Nhớ gửi cho anh ít nắng vàng
Với đóa hoa anh cài mái tóc
Phương người anh sẽ đón xuân sang

                           Phan Phụng Thạch

THÁNG TÁM VÀ SINH NHẬT - Thơ Trần Mai Ngân


 


THÁNG TÁM VÀ SINH NHẬT

Mình âu yếm đi anh...
Đừng lạnh lùng hay hờ hững nữa
Tháng Tám về rồi... sinh nhật em
Mùa Thu vàng trời cũng xanh thêm
Và đêm đến nhiều sao lấp lánh

Mình tựa vai đi anh
Buổi trưa nơi đây trời im vắng
Thảm hoa vàng cùng cánh đồng xanh
Có tiếng hát anh ru thật êm
Cánh môi say tháng Tám đẹp thêm

Mình ôm nhau đi anh
Và hôn em đi anh
Mừng tháng Tám mừng sinh nhật đến !

                           Australia, 20-8-2018
                                Trần Mai Ngân

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2018

“GIANG HỒ TÊ CHÂN”, THƠ TRẦN HOÀNG VY - Mang Viên Long

Nguồn:  



“GIANG HỒ TÊ CHÂN”, THƠ TRẦN HOÀNG VY
                                                             Mang Viên Long

Giang hồ tê chân (trang 65) là một trong 47 bài thơ của tập thơ thứ 5- “Tự Khúc”, của Nhà thơ Trần Hoàng Vy vừa dược nhà xuất bản  Thanh Niên ấn hành vào tháng 8 năm 2010. Tôi cảm thấy “rất khoái” bài thơ GHTC - nên muốn ghi lại đôi điều để chia sẻ cùng bạn đọc - và tác giả - (cũng là để cảm tạ một tấm lòng…)

“ Giang hồ tê chân quên dép rớt
bạn hiền tìm không biết rớt nơi đâu
bỗng thấy tiếc một thời sung sức
mòn gót giày lên núi, xuống sâu”

Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2018

TÁI NGẠO GIANG HỒ - Thơ Nguyễn Khôi


      

Lời dẫn: 
Ngày 7-11-2005, sau khi đọc bài "Giang Hồ" của Phạm Hữu Quang, Nguyễn Khôi về hưu (hết bay nhảy) đang ngồi bó gối trên gác ở Phố Vọng viết Bộ sử làng "Cổ Pháp cố sự" - 4 tập, 920 trang... nổi hứng viết bài "Tái ngạo giang hồ" gửi tặng một số Bạn Thơ... Nay (10/9/2016) đọc trên Văn đàn BNN có đăng bài "Giang hồ tê chân" của Trần Hoàng Vy, viết ngày 22/10/2008... Nguyễn Khôi thấy hay hay, xin đăng lại bài thơ cách nay 11 năm để các Bạn Thơ cùng đọc cho vui:


TÁI NGẠO GIANG HỒ
"Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
 Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà"
                      (Phạm Hữu Quang)

Giang hồ... Ừ ta đi lên gác
Leo từ tầng một lên tầng tư
Phớt tỉnh khi đi qua buồng vợ
Đầu trụi, không tiền khác gì Sư ?

Giang hồ... Ừ không đi đâu cả
Quanh quẩn lên lên xuống xuống hoài
Ra ban công trông mây hóng gió
Đứng tựa lan can đọc Thơ vui...

Giang hồ... sớm mai ta thể dục
Vươn vai, khuỵu gối, quay hai tay
Ngồi Thiền bất động e ngưng trệ
Vặn vòi xịt nước tưới Bon Sai.

Giang hồ... không say, ừ kiêng rượu
Tránh huyết áp cao, ngại Tiểu đường
Cảm lạnh viêm dây "Thần kinh bảy"
Châm cứu... méo mồm - ôi rất thương.

Giang hồ... ương ương, ừ lẩm cẩm
Ti vi xem chán lại nghe Đài
Các tay Chính khách đua tung hứng
Sợ Cúm gia cầm, khủng bố xơi...

Giang hồ... mình chẳng CHƠI chi cả
Cứ kệ thây đời quá nhố nhăng
Bọn trẻ lâng lâng trong chích CHÁT
Cánh già "thế sự" chuyện loăng quăng.

Giang hồ... âm thầm qua trang sách
Cụ Khổng mơ bá chủ loài người (1)
Thôi thì hội nhập TOÀN CẦU HÓA
Các nhà tài phiệt thỏa kiếm lời.

Giang hồ... tiến lui trên sân thượng
Ta đang cười hay đang ngu ngơ ?
Thế giới tranh hùng... mình ngất ngưởng
Tọa sơn xem Thiên hạ đánh cờ...

                Phố Vọng 7-11-2005
                   NGUYỄN KHÔI

(1) Đọc sách "Trung Hoa mộng"

ĐƯA CHÂU GIA XUÔI NAM - Thơ Lang Trương


    
          Châu Thạch và Lang Trương


ĐƯA CHÂU GIA XUÔI NAM

(ta không yêu đâu, thơ bình thanh
sao người chê ta đồ quê mùa
ừ, thì ta yêu mùi hương đồng
nồng nàn vương hoài trên môi em.)

Đà thành ngày sang thu
Đưa người ra sân ga
Lên tàu xuôi phương nam
Buồn vương hơi heo may.

Người đi mang theo trăng
Tìm vui chiều thu vàng
Còi tàu vang xa xa
Mênh mang bờ sông Hàn.

Ta đưa người đi xa
Nhìn mây trôi phiêu du
Lời người vang trong tai :
Hôn em giùm cho ta !

             Lang Trương