Xóm Lăng Cô ngày xưa có một kỷ niệm về một cuộc tình sắt son của ba mẹ tôi hơn nửa thế kỷ trước.
Ngày xưa đó đôi tình nhân yêu nhau tha thiết, thắm thiết hẹn hò; vẫn viền cát muôn đời hình bán nguyệt, vẫn những liếp phi lao xanh vi vút gió và những túp lều tranh ẩn hiện. Trong tiếng sóng biển rì rào, bên chân đèo Hải vân cao vòi vọi, xóm vắng Lăng cô này nơi chứng kiến cuộc tình ba mẹ tôi "thề non hẹn biển".
Ngày xưa có lần ba tôi kể lại với tôi, mẹ tôi có mang
tôi trong thời gian đó. Ba mẹ tôi quen nhau ngoài Quảng Trị, khoảng đầu thập
niên 1950 rồi hai người lại dắt nhau vào tận xóm này. Chẳng lạ chi, do ba tôi
có người thân quen ở xóm đó. Quê nội tôi là Truồi. Truồi vào Lăng Cô thì chẳng
bao xa.
Xóm năm xưa, Lăng Cô, có một gia đình tên là "Bác
Hai" một mái tranh ẩn hiện trong những
liếp phi lao vi vu gió thổi. Giờ đây không biết
bác trôi dạt phương nào ?
Tiếp đến những
năm sau, đôi tình nhân "ra rít " đó về lại thăm chốn xưa, cuộc tình kỷ
niệm. Hình ảnh tôi chính là một đứa bé "lon ton" chạy theo ba mẹ.
Tôi không quên
những buổi "chơi cát" với con
nít trong xóm, bên doi cát "nghìn năm " (như hình trên). Đến khi về
quê ngoại Quảng Trị tôi mịt mù xa Lăng Cô từ dạo đó.
Tôi nhớ mãi những
dĩa sò huyết ngon tuyệt. Tôi cho rằng không nơi nào có được thứ sò huyết ở đây.
Lờ mờ trong dĩ vãng, khi tôi lên năm sáu tuổi, ba mạ tôi có lần dắt tôi về thăm
lại xóm cũ Lăng Cô. Thế là tôi được về thăm lại nhà Bác Hai, một mái nhà từng
che chở cho đôi tình nhân như tôi kể đó. Tôi có dịp thăm vùng biển, sò huyết tập
trung sinh sôi nảy nở nhiều vô kể. Vừa được chơi đùa sát mép biển vừa luộc sò ăn thỏa thích.
Cách ăn sò cũng không cầu kỳ, kiểu cách như sau này, chỉ cần một ít muối tiêu
và chanh đem ra bãi biển là đủ. Chất ngon vị ngọt từ trong con sò huyết cho ra
chẳng nhờ vào những thứ khác làm mất đi tính "tuyệt phẩm" của Sò Huyết Lăng Cô làm cho tôi thòm thèm mãi.
Sau này dù vào nam, có dịp thuởng thức con sò lông Phan Thiết nhưng thú thật,
sò Phan Thiết không thể sánh bì với sò Lăng Cô được. Mỗi lần nhắc đến sò huyết
tôi mãi cứ khen:
- Sò huyết Lăng
Cô- "độc nhất vô nhị"
Sau này Lăng cô còn có làm thêm món mắm sò huyết đóng
chai. Thứ mắm chua từ con sò huyết này nếu bạn là người Huế thì ăn kẹp với thịt
heo ba chỉ cùng vả, khế chua, rau thơm chuối chát...ôi chao nó ngon biết chừng
nào!
Khi tôi lớn lên, mỗi lần có dịp xe chạy ngang Lăng Cô,
tôi hay nhìn chằm chặp về xóm cũ. Bao quanh xóm đó vẫn bãi cát hình bán nguyệt-
kỷ niệm của ba mẹ tôi ngày xưa- xóm vẫn hướng ra trùng dương xa tít.
Lim dim mắt,
khi chiếc xe hàng ì ạch bò lên đèo Hải Vân cao chớm chở, tôi cố hình dung hình ảnh
ngày xưa... Một doi cát bên sóng biển Lăng cô rì rào vỗ bờ, một đôi tình nhân
yêu nhau tha thiết, tay đang dắt theo đứa con trai bé nhỏ...
SANG THẾ KỶ 21, CON GÁI TÔI VÀ CON RỂ KHI DU LỊCH VN CÓ TẤM HÌNH CHỤP CẢNH
ĐẸP LĂNG CÔ... SAU LƯNG KHI ĐI DU LỊCH VN CÓ NGỜ ĐÂU SAU LƯNG LÀ VÙNG TRỜI KỶ
NIỆM CỦA BA NÓ
Thế hệ con cháu
đi sau có ngờ rằng sau lưng chúng là nơi hẹn hò năm xưa của ông bà?
Hình
vợ chồng con gái Người viết trong ngày về
thăm VN , mùa giáng sinh 2012 và tết tây 2013
LĂNG CÔ NGÀY NAY CHẲNG CÒN GÌ NGOÀI SỰ ĐÀO BỚI CÙNG Ô
NHIỄM TAN HOANG.
- THIÊN ĐƯỜNG HÔM QUA
- VÀ BÃI RÁC HÔM NAY
Đầm Lăng Cô bị ô nhiễm nặng (trích báo)
18/08/2007 00:52
Theo dõi Báo Sài Gòn Giải Phóng trên Google News (12g).
- Đầm Lăng Cô thuộc xã Lộc Hải, huyện Phú Lộc, tỉnh
Thừa Thiên-Huế, có diện tích 1.600ha mặt nước có hàng trăm hộ nuôi trồng và
đánh bắt thủy sản, nhưng trong nhiều năm qua nguồn nước trong đầm bị ô nhiễm nặng,
tôm cá chết, ngư dân mất mùa. Nguyên nhân trên là do toàn bộ chất thải, rác của
thị trấn Lăng Cô không có đơn vị thu gom, nên tất cả đều đổ xuống đầm, môi trường
ô nhiễm nặng. Không những thế còn làm mất mỹ quan của đầm đẹp nhất miền Trung
dưới chân đèo Hải Vân.
Vũ Công Điền
CHỈ VÌ TIỀN GIỜ ĐÂY LĂNG CÔ CHỈ CÒN
LÀ MỘT BÃI RÁC PHỨC TẠP VÀ Ô NHIỄM
Hơn bảy mươi năm sau hình ảnh kỷ niệm Lăng CÔ đối với
mắt tôi không còn nữa? Khách sạn, lâu
đài, nhà nghỉ, hồ bơi...mãnh lực đồng tiền đã xóa đi hình ảnh xóm xưa chẳng còn
một dấu vết nào. Không riêng gì Lăng Cô của "lòng tôi cùng kỷ niệm" tất cả các nơi khác của đất nước hiện tại đều
bị bóc trần và tận dụng. Tất cả đều phục vụ cho hàng triệu triệu bàn chân dẫm
nát không thương tiếc do họ có tiền và lớp trọc phú thì cần tiền. Có thể có người
cho đây là quan niệm hẹp hòi ích kỷ khó tính hay là 'kẻ cả' nhưng sự thật chua
cay của ngành du lịch nước ta là vậy. Cuối cùng chẳng còn gì, những thắng cảnh
sẽ dần hồi nát tan, thế giới tự nhiên bị lũng đoạn, ô nhiễm trầm trọng. Hậu quả
từ kế hoạch 'bốc lột' tài nguyên cho những nguồn lợi chụp giựt trong hiện tại
còn tương lai ra sao chẳng ai cần biết...Chuyện này tôi xin tạm gác do dông dài
và khô khan hay chính trị quá.
***
Có khi tôi mơ có dịp về thăm lại vùng kỷ niệm Lăng Cô.
Hoàn cảnh hiện tại tôi có thể thực hiện chuyến "hành hương" về vùng kỷ
niệm. Ý muốn kia nhiều lần tự tôi lại hủy bỏ do tôi biết dù có về thì một
"Lăng Cô mới" không còn ý nghĩa hay cảm xúc nào nữa. Thực thế, về làm
gì nơi đó khi chẳng còn gì ý nghĩa đối với tôi cả? Quê hương còn rất nhiều sự mất
mát và tan nát như Lăng Cô và có rất nhiều người chỉ sống trong hoài niệm ngày
xưa mà thôi. Xã hội bây giờ, khi có mớ tiền trong tay, người ta bày ra nhiều thứ
ăn chơi hợm hĩnh, thói hưởng thụ phù du đã lấn chiếm và phá đi mọi dấu vết kỷ
niệm năm nào trong lòng nhiều người và kể cả tôi.
Những lớp người tha hương, chuyện thương nhớ quê
hương, nói cho hết ý đó là tổng hợp của thứ "não trạng" luyến lưu
nhung nhớ một "quê hương của ngày xưa" còn bây giờ dù một Lăng Cô hay
vô vàn địa danh khác nơi quê nhà đối với lớp người ra đi ắt hẳn đã trở thành lạ
lẫm và xa lạ. Quê hương 'trong thời đại mới' hình như đã không còn thuộc về hay
dính líu gì họ nữa ?
Người viết cố đưa trí tưởng tượng về MỘT LĂNG CÔ NGÀY
THÁNG CŨ...sóng biển rì rào trong một phong cảnh tĩnh mịch làm thanh tịnh hồn
người. Một xóm xưa có những ngư dân và người xưa chất phát, một xóm biển hiền
hòa, từng ân cần đón tiếp một đôi tình nhân tới đó để rồi có "TÔI" hiện
hữu với đời. Đối với riêng tôi, xóm Lăng Cô nơi đó là dấu ấn đầu tiên của một
kiếp người bắt đầu xuất hiện BÊN TIẾNG SÓNG VỖ NGÀN NĂM bất diệt.
Chấm dứt bài viết, tác giả xin để phút giây mặc niệm
nhằm thương về hình ảnh một Lăng Cô của ngày xưa trong đó có hình ảnh ba mẹ
tôi, nay đã nắm tay nhau đi xa về vùng trời miên viễn.
Đinh Hoa Lư edition
2/6/2025
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét