BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2024

LỖI SAI THÔ THIỂN CỦA CHƯƠNG TRÌNH “VUA TIẾNG VIỆT” TRÊN VTV VỀ THÀNH NGỮ “NẾM MẬT NẰM GAI” – Hoàng Tuấn Công

Nhà nghiên cứu Hoàng Tuấn Công đã có bài vạch trần lỗi sai thô thiển của "Vua tiếng Việt" trên VTV, đơn cử là chương trình nói về thành ngữ “Nếm mật nằm gai” (phát sóng ngày 18/10/2024).
 

Trong chương trình Vua Tiếng Việt ngày 18/10/2024, khi nói đến thành ngữ “Nếm mật nằm gai”, cố vấn chương trình là Nhà thơ Lữ Mai đã giảng cho người chơi và khán giả hiểu như sau:
 
“Cái câu nếm mật nằm gai lại theo một nghĩa khác. Tức là nói đến cái việc khổ sở, cái điều khó khăn, cực nhọc trong cuộc đời. Có thể nói những người nông dân cực khổ nếm mật nằm gai trong một hoàn cảnh nào đó”.
 
Lời giảng trên đây không đúng, kể cả về nghĩa từ vựng và cách dùng.
“Nếm mật nằm gai”, hay “Nằm gai nếm mật” đúng là có nói về những “cái việc khổ sở, cái điều khó khăn, cực nhọc”. Tuy nhiên, đây là một câu thành ngữ gốc Hán, xuất phát từ điển cố, điển tích cụ thể, bởi vậy, muốn hiểu và dùng cho chính xác thì phải biết được nguồn gốc của điển cố, điển tích.
 
Điển tích thành ngữ “Nằm gai nếm mật” (gốc Hán “Ngoạ tân thường đảm”; ngoạ = nằm; tân = củi khô, cỏ gai dùng để đun nấu; thường = nếm; đảm = mật đắng của động vật), có nhiều dị bản nhưng đại để như sau:
 

Thứ Năm, 5 tháng 12, 2024

HOÀN CẢNH SÁNG TÁC VÀ Ý NGHĨA CỦA CA KHÚC “CHO LẦN CUỐI” (LÊ UYÊN PHƯƠNG), DỰ CẢM CHIA XA CỦA MỐI TÌNH U MÊ - Niệm Quân, nhacxua.vn



Câu chuyện tình của Lê Uyên & Phương đã trở thành một huyền thoại của làng nghệ thuật Việt Nam, bởi họ không chỉ có tình yêu cuồng nhiệt, tình cảm vợ chồng sâu đậm, những thăng trầm trong đời sống hôn nhân, mà còn là sân khấu âm nhạc, là những bản tình ca nồng nàn, rực rỡ và cá tính khác biệt đã đi vào lòng người yêu nhạc nhiều thế hệ từ xưa đến nay. Cái hay của âm nhạc Lê Uyên Phương là trong mỗi ca khúc, mỗi khoảnh khắc yêu đương, gần gũi người ta đều thấy sự hết mình, tận hưởng trọn vẹn, dâng hiến đến tận cùng như thể đó là lần cuối, nhưng đồng thời cũng nhìn thấy những úa tàn, chia ly, đau thương chấp chới kề cận. Cho Lần Cuối là một ca khúc như vậy.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG BẤT LỰC – Đặng Xuân Xuyến



(Trích từ: ĐIỂM YẾU CỦA NGƯỜI ĐÀN ÔNG HIỆN ĐẠI
của Đặng Xuân Xuyến, Nhà xuất bản Văn hóa Thông tin 2006)
 
David Reuben, bác sỹ tâm lý ở California đã viết: “Hơn bất cứ sự cố gắng nào khác của con người, tình dục ở nam giới là một trò chơi của sự tự tin.”. Hay hiểu nôm na thì “chất lượng” của hoạt động tình dục là “chứng chỉ” về sức mạnh của người đàn ông. Vì thế mà không ít đấng mày râu luôn trăn trở một câu hỏi: Làm thế nào để chứng tỏ được nam tính của mình khi cuộc sống hiện đại với vòng quay hối hả, gấp gáp, với những cạnh tranh, toan tính.... đã làm không ít người đàn ông luôn trong tình trạng bị stress, dẫn đến những rối loạn trong hoạt động tình dục, mà trong số đó là sự rối loạn về sự cương dương, tức bất lực trong quan hệ vợ chồng.
 
Vậy bất lực là gì?
 
Là sự rối loạn cương dương, khiến người đàn ông khó đạt được sự cương cứng hoặc mất (một phần hoặc hoàn toàn) khả năng duy trì dương vật trong trạng thái cương cứng để có thể tiến hành hoạt động tình dục bình thường.
 

VỀ CÂU THẦN CHÚ “ÚM BA LA...” - Nguyễn Hoàng Tuân



Câu thần chú “Om Mani Padme Hūm” với cách viết chữ Devanāgarī là: मणि पद्मे हूं, còn tiếng Tây Tạng thì viết là: ཨོཾ་མ་ནི་པ་དྨེ་ཧཱུྃ་.
Đây là một câu Chân ngôn tiếng Phạn (chân ngôn có thể là một câu chú hay một Đà-la-ni ngắn).
 
Om Mani Padme Hum được xem là chân ngôn cầu Quán Thế Âm Bồ Tát và là chân ngôn lâu đời nhất có ý nghĩa cực kỳ quan trọng của Phật giáo Tây Tạng.
 
Câu thần chú Om Mani Padme Hum còn được mệnh danh là “Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn” – có nghĩa là “Chân ngôn sáng rõ bao gồm sáu chữ”.

CHẬP CHỜN MÙA LAU TRẮNG – Thơ Tịnh Bình


   

Chớm hơi đông lành lạnh
Gió sớm mang bấc về
Buổi mai khung cửa khép
Mờ mịt bước chân sương
 
Bây giờ là tháng mấy ?
Cành trơ cánh tay gầy
Tiếng chim chừng xa vắng
Chập chùng kỷ niệm vây
 
Thèm một mùa đông cũ
Thơ ngây thuở năm mười
Cánh đồng mùa lau trổ
Chưa vãn rồi cuộc chơi
 
Những hoàng hôn thầm lặng
Vệt nắng xước môi cười
Đồi cao và lũng thấp
Dịu dàng tóc lau phơi
 
Giấu vào đông se sắt
Chơi vơi nỗi niềm thương
Chập chờn mùa lau trắng
Bát ngát trời khói sương...
 
                     Tịnh Bình
                     (Tây Ninh)

NHẠC SĨ NGUYỄN TRUNG CANG, LINH HỒN BAN NHẠC PHƯỢNG HOÀNG – Câu Chuyện Âm Nhạc



Nhạc sĩ Nguyễn Trung Cang sinh ra năm 1947 tại Long Thành, Biên Hòa. Ông là một trong những người tiên phong trong phong trào "Nhạc Trẻ" trước 1975, thể loại âm nhạc Việt Nam chịu ảnh hưởng bởi nhạc Rock và Pop của Anh và Mỹ trong thập niên 60 và đầu thập niên 70. Cùng với nhạc sĩ Lê Hựu Hà, ông là người đồng sáng lập ban nhạc trẻ "Phượng Hoàng" vào năm 1970 và đảm nhiệm vai trò tay guitar điện chính cho ban nhạc.
 

LUẬN BÀN VỀ GỎI CUỐN MIỀN NAM - Nguyễn Gia Việt



Khách từ phương xa về Sài Gòn hay đòi ăn gỏi cuốn. Vậy là chủ nhà phải lui cui mua đồ về làm, mua thịt ba rọi, tôm tươi, rau xanh rau sạch, bún, bánh tráng ngon, làm nước mắm đãi khách.
Món gỏi cuốn nhìn đơn giản nhưng cũng không hề giản đơn. Bánh tráng quấn rau và chấm.
Bánh tráng thì ở đâu không có, nhưng phải là bánh tráng Củ Chi loại nhứt. Rau gồm có xá lách, tía tô, rau quế, rau diếp cá, đọt xòai, lá non của đọt mận, đọt choại. Mấy năm nay còn thêm rau rừng như : xá xị, lá bứa, trâm ổi, chùm mồi, lá cách, săng máu, sao nhái, rau chạy...

VĨNH BIỆT TRẦN TRIẾT QUỲNH DAO – Trần Vấn Lệ



Không có gì ồn ã. 
Hàng cây mùa Đông trơ cành còn vài ba chiếc là chưa rơi run rẩy.
Một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống. 
Nữ sĩ Quỳnh Dao chào vĩnh biệt mùa Đông Đài Loan.
 
Quỳnh Dao ra đời năm 1938.  Sinh 20-4-1938, Thành Đô, Tứ Xuyên, Trung Hoa Lục Địa, rời nước năm 1949 qua Đài Loan...
 
Mất, tự quyết định chiều ngày 4 tháng Chạp năm 2024, mùa Đông, tại nhà riêng, Quận Đạm Thủy, Thị Trấn Tân Bắc, Thủ Đô Đài Bắc, Nước Đài Loan Trung Hoa Hải Ngoại.
 
Bà đã có thư dặn dò con cháu để yên cho Bà đi từ năm 2018.
 
Và bà đi sau nhiều ngày chữa bệnh tại nhà riêng - một tòa lâu đài đầy đủ tiện nghi, trị giá trên mười triệu Đô La Mỹ... Bà là nhà văn giàu nhất thế giới xưa nay, tự do cũng nhất... mà oằn oại vì tình nghĩa trăm năm hơi nhiều.  Sức chịu đựng của bà coi như cũng khá!
 
Họ tên của bà giản đơn như nhánh cây cổ thụ:  Trần Triết.
Bút hiệu của bà dễ thương:  Quỳnh Dao, chắc tự ví như hoa hiếm, như lá ngọc, Quỳnh và Dao?
Hoa Quỳnh chỉ nở đúng nửa đêm.
Lá Ngọc dễ ai mà có.
 
Bà có rất đông độc giả ái mộ về văn,  đúng là văn chương;  có nhiều nước mắt của khán giả xem phim chuyển thể từ truyện của bà vì láng lai tình nghĩa thấp thoáng những con đường Mùa Thu Lá Bay...
 
Người Việt Nam trước 30-4-1975 ái mộ bà gần ngang với Kim Dung tác giả truyện chưởng. 
 
Người Việt Nam sau 30-4-1975 nhìn bà trong nhiều đám lửa, gạt nước mắt không khóc riêng cho một nhà văn.
 
Nhà Văn Quỳnh Dao đi rồi!
Tám mươi sáu năm ở đời.  Vậy thôi!
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2024

ĐỌC "TIỆC RƯỢU TRONG MƠ", THƠ CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Nguyễn Toàn Thắng


Tác giả Nguyễn Toàn Thắng (bìa trái) cùng Đặng Xuân Xuyến (bìa phải) năm 1995

Đặng Xuân Xuyến là người thích uống rượu. Bạn bè đến nhà chơi anh thường lấy rượu ra rủ rê "làm vài chén nhé" và khi đã ngồi “lai rai” với nhau thì anh uống hết mình, uống đến khi nào “say đứ đừ đừ” mới dừng cuộc rượu. Anh cũng có nhiều bài thơ viết về rượu và trong số các bài thơ viết về rượu, tôi rất thích bài "Tiệc rượu trong mơ" vì bài thơ này không chỉ hay mà còn thể hiện đúng phong cách uống rượu của Đặng Xuân Xuyến.

EM VỀ BÊN NỚ - Thơ Nhã My, nhạc &hòa âm Trần Nhàn, ca sĩ Tâm Thư trình bày




              


EM VỀ BÊN NỚ 

Chiều ni em về bên nớ
Ngập ngừng dáng nhỏ mảnh mai
Nhìn theo áo bay mờ khuất
Nhớ hương tóc xỏa bao ngày
 
Chiều ni người đi có biết
Thẫn thờ chốn cũ mình ai
Không qua sông lòng vẫn sóng
Nhớ chi nhớ rứa ngày dài
 
Chiều ni nói câu tiễn biệt
Lệ buồn khóe mắt cay cay
Tình xưa những ngày thơ dại
Rượu nào không uống cũng say
 
Chiều ni em về bên nớ
Lạnh lùng gió thổi mây bay
Nghẹn ngào nụ hôn lần cuối
Người xa tình có nhạt phai
 
Chiều ni em về bên nớ
Hoa rơi từng cánh bay bay
Mưa buồn mông mênh phố nhỏ
Nhớ thương thương nhớ đong đầy…
  
                                        Nhã My             

BÔNG GIẤY – Thơ Khê Kinh Kha


 

hôm nay nhận được tin mầy chết
mẹ mầy nhận xác đem về chôn
tao không về được dự đám táng
tao ngắm ảnh mầy mà phát điên
 
chẳng biết làm gì cho hết buồn
bày rượu bày cơm ra đầy bàn
nhìn cơm nhìn thịt tao chán ngấy
rượu thì tao tiếp mầy mấy chum
 
chiến tranh, ơi hỡi một chiến tranh
tao thù tao ghét súng, đạn, bom
tao oán đến nỗi phải chửi tục
sao mầy trẻ quá, chưa hai chục
còn mê dạo phố, mỗi khi về
còn mê con gái, mê uống rượu
chưa một lần yêu, chưa ước thề
 
sao mầy chết vội như sương tan
bây giờ tao uống rượu một mình
nhớ mầy tao chỉ biết gọi tên
nhớ mầy tao nhớ hàng bông giấy
bông giấy nhà ai mầy đã thương
bông giấy nhà ai chiều nay nở
nở một bông tươi, phải mầy không?
 
mai mốt ai biết mày chết trận
đời như bông giấy nở rồi tàn
đời như bông giấy nở rồi tàn
 
                        khê kinh kha
                     Michigan-1969

HÔM NAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN NÀY – Trần Vấn Lệ



Hôm nay, Đẹp nhất!  Thế Gian này...Những tấm lòng chắp cánh gió bay... Những vườn hoa nắng lên rực rỡ... Những câu chào Happy Thanksgiving Day!
 
Không ai giận ai hờn ai nữa.  Chỉ Biết Ơn và chỉ Biết Ơn!  Dẫu có nhánh cây che trước mặt, môi hồng mãi mãi thấy thương thương!
 
Khi bàn tay người ta không buông, dành một hôm không nói tiếng buồn.  Hoa với bướm làm vườn ta đẹp,  mỗi lời trao là bao tơ vương...
 
Tôi tưởng tượng hai miền Nam Bắc ngày hôm nay nối kết hai bờ.  Hai mươi năm ngàn muôn nhung nhớ, trang giấy tình chỉ một chữ Thơ!
 
*
Tôi có thể chưa hoàn hồn được nhưng mười giây một khoảnh khắc thôi, ngồi lặng lẽ mơ màng bất giác thấy hồn mình nhè nhẹ mây trôi...
 
Tôi nghĩ tới áo dài trong gió, áo bà ba... rồi áo quân nhân.  Đời lam lũ một câu có nhắc, yêu lá dừa non chải gió phù vân...
 
Ngày hôm nay sẽ qua sẽ qua, lòng ở lại với bài thơ xinh nha!  Mình, bằng hữu hay trong quyến thuộc, lòng buộc ràng hai chữ Thiết Tha!
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

BẢN TANGO MÙA ĐÔNG – Thơ Tịnh Bình


   

 
BẢN TANGO MÙA ĐÔNG
 
Cành khô vẽ nét đông gầy
Phất phơ tóc sậy vờn bay bềnh bồng
*
Sương giăng trắng xóa tầng không
Nắng về mặc áo cho đông ấm lòng
*
Ai bên bếp lửa rực hồng
Có hay đông lạnh bên dòng sông khuya
*
Run run gió bấc lau khua
Song thưa gác trọ gợi mùa nhớ quên
*
Chút buồn như thể không tên
Bài Tango cũ sầu lên dịu dàng...
 
                               Tịnh Bình
                              (Tây Ninh)

Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2024

NHỚ VỀ QUAN HỌ - Thơ Nhã My, hòa âm Trần Nhàn, nhạc Phan Ni Tấn, ca sĩ Quỳnh Liên trình bày.

Người làm thơ, người phổ nhạc, người làm hòa âm là dân miền Nam viết về Dân Ca Quan Họ là dân ca miền Bắc thật tuyệt vời... Chỉ ca sĩ là người miền Bắc...
Âm nhạc không giới hạn vùng, miền... Âm nhạc là một chuyển tải dễ đi vào lòng người nhất... 

     


NHỚ VỀ QUAN HỌ
 
Trăng nghiêng đậu xuống mạn thuyền
Bơi theo câu hát giao duyên trữ tình
Lẳng lơ ánh mắt đen huyền
Cái ô khép nép chúng mình che chung
Ai về quan họ hội Lim
Thiết tha câu hát đi tìm bóng xưa
Áo the quần lĩnh yếm đào
Nón quai thao chạm má hồng thêm xuân
Chùng chình nửa bước nửa dừng
Bồng bềnh câu hát người ơi đừng về
Trăng mơ sóng toả sánh đôi ngọt lòng
Ơi câu quan họ thanh trong
Lửng lơ gợi nhớ tơ lòng ngẩn ngơ
Hội Lim nhớ hẹn chờ mong
Đừng như duyên cạn não lòng trầu cau
 
                                                 Nhã My

GIÓ LẠNH MỚI BAY NGANG - Trần Vấn Lệ



Sáng mùa Đông, nhà không mở cửa.  Cũng không ai nhóm lửa mừng ngày!  Chim hết rồi, cũng mười hôm nay.  Người ở lại với những cây đào không lá!
 
Chắc không có em học sinh nào tả / Sáng Mùa Đông Trời Lạnh Giá Ra Sao.  Vườn ở đây không có hàng rào, gió tự do cứ ra vào chỗ trống...
 
Hai chữ Tự Do, ôi chao cảm động!  Tượng Tự Do ở New York rùng mình... ba Thế Kỷ rồi đâu có thấy rung rinh?  Ngọn đuốc sáng từng đêm đêm sao hiện!
 
Sáng mùa Đông... người người lười biếng.  Xe bus vàng sẽ chạy, chín giờ hơn... Học trò xếp hàng leo lên đi đến trường.  Mẹ đi làm nail thì chờ xe bus khác...
 
*
Sáng mùa Đông chắc không ai đi lạc, nhưng biết đâu có cái xác khô queo.  Hai chữ Tự Do dành cho cả người nghèo...có cái chết hồn bay theo tiểu thuyết!
 
Ba tháng mùa Đông cũng có hôm bầu trời xanh biếc... mà lạ lùng không thấy ai làm thơ!  Thi sĩ chết, chắc nó cũng không ngờ... hai chữ Tự Do chỉ nằm trong bài thơ đẹp nhất!
 
Gió lạnh mới bay ngang
Tiếng cửa gương rung lên bần bật.
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

CÁC CỤ KHÔNG NGẠI THÌ NGƯỜI ĐỎ MẶT LÀ CHÚNG TA - Thả mình vào văn học




Một hôm, Chiêu Hổ đến chơi nhà Hồ Xuân Hương, khi đi qua sân, đụng phải quần áo của nàng đang phơi. Hồ Xuân Hương xuất thần đọc:
- Tán vàng, lọng tía, che đầu nhau mỗi khi NẮNG CỰC
Chiêu Hổ đối lại:
- Thuyền rồng, mui vẽ, vén buồm lên rồi sẽ LỘN LÈO
Đối đáp xong hai thi sĩ nhìn nhau cười ha hả. Các hậu thế về sau đọc được thì vừa cười ha hả, vừa ngại đỏ mặt tía tai
 
                                                                   Đỗ Duy Ngọc chép lại
*
Theo: Thả mình vào văn học, Yêu văn học

TA CỨ TƯỞNG TRẦN GIAN LÀ CÕI THẬT - Thơ Bùi Giáng


   


TA CỨ TƯỞNG 
TRẦN GIAN LÀ CÕI THẬT
 
Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ!
Ta cứ ngỡ xuống trần chỉ một chốc
Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay!
 
Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi
Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ
Khi trở về cát bụi cũng trắng tay.
 
Cuộc đời ta phù du như cát bụi
Sống hôm nay và đâu biết ngày mai?
Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà thôi.
 
Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghét
Ðừng hận thù tranh chấp với một ai
Hãy vui sống với tháng ngày ta có
Giữ cho nhau những giây phút tươi vui.
 
Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc
Vì đời ta đã sống trọn kiếp người
Với tất cả tấm lòng thành thương mến
Ðến mọi người xa lạ cũng như quen.
 
Ta là Cát ta sẽ về với Bụi
Trả trần gian những cay đắng muộn phiền
Hồn ta sẽ về nơi cao xanh ấy
Không còn buồn lo lắng chốn trần ai!
 
                                          Bùi Giáng

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2024

NGUYỄN HOÀNG ĐỨC QUA MẤY BÀI VIẾT TÔI ĐÃ ĐỌC – Đặng Xuân Xuyến



1.
 
Trên blog Trang Đặng Xuân Xuyến giới thiệu 2 bài viết về "chân dung": nhà Thơ, nhà Văn, nhà Triết học "số 1 châu Á",... Nguyễn Hoàng Đức. Đó là bài "Nguyễn Hoàng Đức: Kẻ mộng du giữa đời thường" của nhà văn Sương Nguyệt Minh và bài "Anh hề triết học, chàng Đông Ki Sốt văn chương" của đạo diễn Đỗ Minh Tuấn. Có lẽ, trong nhìn nhận của Đỗ Minh Tuấn và Sương Nguyệt Minh thì Nguyễn Hoàng Đức chỉ là một "cậu bé" to xác nhưng rất "ngây thơ", rất "đáng yêu" và cũng rất “tội nghiệp” nên 2 nhà văn đều chọn cách viết hài hước để kẻ vẽ diện mạo, bồi đắp chân dung cho thật rõ nhân diện "nhà Triết học (tự xưng) số 1 châu Á" Nguyễn Hoàng Đức.
 

MÙA ĐÔNG ĐANG QUA TRƯỚC CỬA - Trần Vấn Lệ



Mùa Đông... năm nào cũng có.  Cũng tới, sau mùa Thu tàn!  Những con di điểu bay ngang để lại thênh thang băng giá...
 
Cái quen bỗng thành cái lạ... mà hàng năm, đó, thành thường!  Thấy ai cũng có vẻ buồn... Good Morning là khói tỏa!
 
Mười Một là tháng đầy nhớ:  Sắp rồi Lễ Thanks Giving!  Rộn ràng phố xá Giáng Sinh... kéo dài tới đầu năm mới!
 
Kìa cây, hai hàng chới với, rung rinh, run rẫy gió đùa... Có người nói tuyết nở hoa... nhìn xa nhìn xa... hết nói!
 
Cháu tôi đi mua giấy gói tấm lòng tình nghĩa Noel!  Bạn bè, anh chị không quên, chắc cũng đang làm như vậy?
 
*
Người Việt mình lòng nát bấy, quê nhà và quê khắp nơi.  Quà trao một chút Niềm Vui... Ngẩn ngơ đã hai Thế Kỷ...
 
Giải Phóng năm mươi năm nhỉ?  Đã ba Thế Hệ như đùa!  Hiện tại toàn chuyện ngày xưa... mai nhắc lại là Cổ Tích!
 
Mùa Đông... ban ngày tối mịt, và đêm nhúc nhích từng đêm!  Nhục nhã rồi sẽ có thêm... tới khi trái tim ngừng đập!
 
Cỏ nghĩa trang người ta cắt.  Hàng hàng bia mộ... đếm sao!  Nhà văn Mai Thảo đâu nào, nói cho đời nghe mấy tỉ!
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

ĐOẠN ĐOẠN TRƯỜNG, BAO NHIÊU - Thơ M.loanhoasử


   
                               Nhà thơ M.loanhoasử


ĐOẠN ĐOẠN TRƯỜNG
 
núi sông có đoạn có trường
làm thân con rệp chả buồn chả vui
không thời gian thế lẫn thời
anh hùng với bọn cò mồi giống nhau
trăm năm dí dẩu dí dầu
thân tàn ma dại ở đâu cũng nhiều
phất lên đâu khác con diều
dài dây gió ngược lộn lèo đứt ngay
bài cào một loại bài tây
con đen con đỏ mà say đắm lòng
thời cơ mọc nấm anh hùng
hạ cơ sót lại thằng khùng sắp điên
vòng vo hai chữ kim tiền
thương dân thuơng nước mà điên cái đầu
con dân lưu xứ cơ cầu
hư danh một lũ dành nhau chức hàm
trắng đầu mà vẫn còn ham
phường tuồng vẫn diễn những màn bi ai ?
còn non còn nước còn dài
đuôi từ Minh Hải đầu ngoài Nam Quan
 

HẸN VỚI QUỲ HOA, Ý NGHĨ VỤN– Thơ Tịnh Bình


 


HẸN VỚI QUỲ HOA
 
Sao em chưa về phố núi ?
Hẹn gì hỡi đóa quỳ hoa
Chúm chím sắc vàng trong nắng
Mặc đông phủ lớp sương nhòa
 
Cánh mỏng đùa bàn tay gió
Tựa như lũ bướm rợp trời
Bóng ai triền xa nho nhỏ
Vàng hoa vàng cả áo người
 
Ta đi tìm hoa năm trước
Lưng chừng dốc vắng chưa phai
Hoang sơ nụ cười muôn thuở
Bâng khuâng nhớ tóc hoa cài
 
Lang thang trong miền hoài niệm
Chập chờn sương khói nghiêng che
Con đường mùa đông ấm áp
Dã quỳ thắp nắng vàng hoe...

GIẤC MƠ BÓNG NHỚ - Thơ Châu Thạch


   
              
Trong giấc mơ về ngõ nhà em cũ
Nhà vẫn như xưa phía trong hàng tre
Đêm sương mờ sao rụng mái trời che
Bên hiên vắng em đứng chờ ai đó.
 
Anh đi qua mắt nhìn em không tỏ
Tình năm xưa quặn thắt ở trong lòng
Từ buổi chia tay anh đã hoài mong
Từng đêm mộng thấy em là bóng nhớ
 
Trong giấc ngủ biết bao lần bở ngở
Anh quay về không đến được thềm xưa
Em chợt hiện ra như sự bất ngờ
Mà xa cách như bóng hình cổ tích
 
Chợt thức giấc mưa đêm rơi rả rích
Nỗi niềm đau nhè nhẹ chảy vào tim
Quá khư trôi xa anh vẫn đi tìm
Người đã phụ, ta một đời thổn thức!

                                     Châu Thạch