BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2025

MỘT GIÂY PHÚT ỨA NỤ HÔN CHÀO – Trần Vấn Lệ



Có một buổi mai rất đổi mừng!  Ngày chưa ai dậy... đường song song, xe đi làm hết từ ban tối để mặt trời lên ở hướng Đông!
 
Ôi mặt trời lên Mặt Của Duyên!  Của em thôi đó!  Của riêng Em!  Người yêu tôi vẽ bằng tia nắng nhìn tóc em vờn một cõi Tiên!
 
Có thể Bồng Lai gần Phú Hội hay Prenn... hay là Gougha... hay Cam Ly... cũng là Đâu Suất.  Đà Lạt em à, thương lắm nha!
 
Có thể tôi nghe đang chóng mặt - tuổi đời người Lính chẳng bao nhiêu!  Bây giờ buổi sáng tôi không nghĩ... lát nữa đời tôi "đã" buổi chiều!
...
*
Chắc chắn nắng lên khô nước mắt - những giọt sương trời khóc nửa khuya... những giọt mưa trời mưa tháng Chạp... tháng muôn năm cũ hẹn không về!
 
Người Yêu!  Tôi khép bài thơ sáng... Tôi sẽ thế nào, chẳng biết sao.  Tuổi đã gần trăm tôi đánh đổi một giây phút ứa nụ hôn chào...
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

CHÙM THƠ VỀ RƯỢU - Đặng Xuân Xuyến


 


DẠI SAY
 
Em vờ say nghỉ lại
Ta mượn say để liều
Kìa, em đừng có dại
Quấn ta vào cuộc yêu!
 
Hà Nội, 25 tháng 5-2025
 
 
HẸN RƯỢU
 
Em hẹn lễ này đem rượu đến
Rượu ủ men quê ngọt đứ đừ
Ta chờ men ủ ru giấc ngủ
Lễ đã đến rồi. Rượu có quên?
 
Hà Nội, sớm 30 tháng 4-2025
 
 
CẠN ĐÊM
(với Khờ)
 
Men theo hơi rượu cuối ngày
Nghiêng bình để rót cho đầy cữ say
Ừ nào túy lúy đêm nay
Rượu ngon ủ kỹ tao mày cạn đêm.
 
Hà Nội, đêm 3 tháng 7/2024
 
 
RƯỢU ĐÊM NAY
(với M.Q)
 
Người ở lại bên ta ngồi châm tửu
Dìu ta say quên bớt oái oăm đời
Quên "cười ruồi - mắt đĩ - và cơn đau"
Cả nham nhở niềm tin vừa vá vội.
  
Chén rượu đấy, rót rồi, cứ uống
Nước mắt đan đốt tê dại đêm cuồng
Đắp nụ cười nghẹn đắng lằn môi
Nuốt lấy nhau gán niềm tin tráo đổi.
 
Ta vẫn biết đêm cuồng xô sóng dội
Người vì ta dạn dĩ chốn quần hồng
Xác thân phàm bầm dập những bỉ bôi
Phận lá liễu tả tơi vì gánh tội.
 
Ta sẽ dám trọn đêm nay chồng vợ
Cho mồ hôi rịn chặt với mồ hôi
Cho hơi thở mơn man dìu hơi thở
Cho bỏng đêm cuộn từng cột sóng trào.
 
Làng Đá, đêm 28 tháng 12/2023

TÌNH ANH LÍNH CHIẾN – Đinh Hoa Lư


         

Xuyên lá cành trăng lên lều vải
Lòng đất ấm thương tình đôi mươi
Thương những người mạch sống đang khơi
Đang tìm một cuộc đời cho lòng vơi nét phong sương...
                (Tình Anh Lính Chiến/ Lam Phương 1959)
      
                

Nhớ sao những ngày nhỏ dại, khoảng vào đầu thập niên cứ nhớ mẹ tôi mỗi lần đi buôn bán đường xa về lại ậm ừ hát những câu trong bài hát thân yêu này.

ĐẠO MẪU TAM PHỦ - Theo Nét Xưa

Tam phủ là danh từ để chỉ ba vị thần thánh trong hệ thống tín ngưỡng Đạo Mẫu Việt Nam gồm: Mẫu Thượng Thiên, Mẫu Thượng Ngàn và Mẫu Thoải, cai quản những lĩnh vực quan trọng nhất của một xã hội nông nghiệp.
 
Tranh vẽ Mẫu Đệ Nhất Thiên Tiên trong trang phục nhà Lê, bởi hoạ sĩ Lunae Lumen. 
Tranh thuộc dự án Thánh Nhan của trang Four Palaces - Tứ Phủ
 
1. Thượng Thiên Thánh Mẫu 天上聖母
 
Còn gọi là Mẫu Thượng Thiên [danh hiệu trong khoa cúng là Mẫu Đệ Nhất Thiên Tiên] là một vị Mẫu thần thuộc nhánh Tam Phủ, Tứ Phủ của Đạo Mẫu Việt Nam. Mẫu là người cai quản Thiên Phủ.
 
Thượng thiên thánh mẫu là vị thánh cai quản cõi trời, trước hết là đại diện cho nguồn sinh lực vô biên, cốt lõi của sự sống và mọi nguồn hạnh phúc. Qua Bà mà người ta mong mọi việc của bầu trời được diễn ra theo quy luật hiền hòa…
Bà còn được biết đến là Mẫu Liễu Hạnh của Tứ bất Tử trong tín ngưỡng dân gian Việt Nam.
 

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2025

HÔM NAY NGÀY CUỐI THÁNG SÁU – Thơ Quách Như Nguyệt


   

Hôm nay cuối tháng Sáu
Ngày sinh nhật của con
"Mừng sinh nhật con trai
Mong con luôn hạnh phúc!"
 
Hôm nay cuối tháng Sáu
Mọi sầu đau rũ bỏ
Đừng đợi đến phút chót
Khi thân này ra tro
 
Hôm nay ngày cuối tháng
Ngày mai tháng Bẩy sang
Jacaranda tím rực
Rực rỡ một góc trời
 
Ta lạc quan yêu đời
Tập sống trong chánh niệm
Thở vào và thở ra
Vui trong cõi ta bà
 
Hôm nay ngày đầu tuần
Thứ Hai như Thứ Sáu
Chẳng lo toan tính toán
Chả homework, dealine
Quả thật là sung sướng
May mắn nhất trên đời!
 
Ngày thứ Hai đẹp trời
Nắng dịu dàng vui tươi
Nóng mà không nóng mấy
Thiên đường hè nơi đây
 
Thảnh thơi ta làm thơ
Tha hồ mộng với mơ
Sống bình an tỉnh thức
Ung dung và trung dung!
 
Quách Như Nguyệt
30 tháng 6, 2025

MÂY ƠI GIÓ THỔI BAY VỀ BẮC CHẦM CHẬM CHO TÔI NHẮN MẤY NHỜI - Trần Vấn Lệ


Hôm nay sao?  Trời mưa hay nắng?  7am, mặt trời chưa lên!  Mặt trời hôm nay ngủ quên?  Có thể lắm vì đêm qua nóng thiệt. Mùa Hè mà,  con dế mệt... không than!  Trăng tỏa ánh vàng, mặt đường sáng chóa...
 
Hôm nay, ngày Tự Do nước Mỹ... cũng là ngày Lễ Lớn của năm, ai cũng nghĩ mình là công dân... và công chức thì cứ yên tâm dậy trễ.  Khi mặt trời lên, lên cao, ngạo nghễ, nếu có mưa phùn thì đẹp biết bao nhiêu!
 
Ngày Tự Do có sáng có chiều...có thong thả dắt dìu đi phố, Mẹ Cha già thấy mình được nhỏ, con cháu cười... vì chúng đã Công Dân!  Sẽ bắt tay nhau, sẽ nói chào mừng.  Sẽ hỏi han: Ông, Bà, khỏe chớ?  Rồi hỏi lại... giống như mình trả nợ.  Một ngày Vui như Tết, dễ thương ơi...
 
Em của anh à... Michigan mây trôi, đây với đó... đường xa vợi vợi, anh nhớ em đi hoài chưa tới một ngày vui ngồi chải tóc cho em...Hai bàn chân ngà của em anh không quên / hôn từng ngón, hôn không bao hết!
 
*
Ngày hôm nay!  Ngày Juneteeth!  Ngày hôm nay... Ngày-Lính-Ngày-Xưa.  Nhân ảnh mịt mờ... mả mồ lốp ngốp.  Quê Hương mình mùa mưa... lộp độp, tiếng mưa hòa với tiếng phong linh... Gió Nồm réo từng mảng rừng xanh thương tật.  Người ta phá rừng.  Người ta xây cất... những ngôi nhà bóng loáng verni!  Juneteeth bỏ đi... bỏ hết nhé... mùa Thu lá rụng!  Anh nhớ em mơ hồ cái bóng, nhớ lại thơ Hàn Mạc Tử, buồn hiu:  "Ở đây sương khói mờ nhân ảnh, ai biết tình ai có đậm đà?".
 
Chấp nhận đi xa, chấp nhận mất mát...Nếu gặp nhau, mình hôn nhau đến ngạt, mình khóc vùi, mình Hạnh Phúc, mình lau... những giọt lệ của mùa mưa rả rích... Sẽ không có chuyện gì cần giải thích.  Mà giải thích chi?  Một ngày như mọi ngày... Kiếm cho được niềm vui thì nhìn cờ bay Đất Khách!  Nói như Hồ Dzếnh:  "Mây ơi gió thổi bay về Bắc / chầm chậm cho tôi nhắn mấy nhời...".
 
Sông đã đổi!  Núi đã dời.  Lòng người lý tán...
                                                                                    Trần Vấn Lệ

GIÁ CỦA SỰ THÁI QUÁ – Đặng Xuân Xuyến



Chị vỗ đét cái vào mông anh rồi trề môi, cong cớn: - Eo ơi, già rồi mà còn trẻ con lắm! Gần năm chục tuổi đầu rồi mà nhí nhảnh con cá cảnh lắm cơ.... Đời thủa nhà ai, tóc đã bạc trắng mái đầu rồi mà bày đặt níc nêm là em còn bé lắm... Ơ, mà chồng xưng em với ai thế... Chẳng lẽ chồng xưng em với vợ?
 

KỶ NIỆM XA XƯA VÀ CHÙA SẮC TỨ TỊNH QUANG TỰ QUẢNG TRỊ CŨ – Đinh Hoa Lư



Kính nhớ hương hồn Ngoại tôi
 
Bài này tác giả đăng lại lên đây, để lưu dấu hình ảnh của một mái chùa Sắc Tứ Tịnh Quang khác với hôm nay. Ngày xưa hình ảnh Chùa Sắc Tứ Tịnh Quang Tự là một hình ảnh tiêu sơ xung quanh hoang vắng, vài ngôi làng thưa thớt xa xa. Nửa thế kỷ qua nhanh, Ái Tử bây giờ là thị trấn đang ào ạt xây dựng, ngôi chùa lịch sử nay phải lọt vào giữa chốn nhà cửa, công sở dinh thự náo nhiệt khác thường.
 

NGHĨ VỀ ''THUYỀN" TÁC PHẨM CỦA NGUYỄN ĐỨC TÙNG - Lê Phước Sinh


    

Có một thời
số bạn thế hệ Tôi
không đi lên Rừng
thì trôi ra Biển
Rừng đánh bạt niềm tin
để kéo Biển sóng gào.
 
LÊ PHƯỚC SINH

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2025

DẠ LỮ VIỆN SAIGON, CHOLON - Nguyễn Kiều Phương


 
Ngày nay, người lớn tuổi, còn mấy ai nhớ được ở Sài Gòn từng có một Dạ Lữ Viện, cái biệt danh ấy chính là nơi thể hiện Cái tình của Dân Saigon Xưa với người nghèo cơ nhỡ!
 
Dạ Lữ Viện Saigon – Cholon không hề có tên trên bản đồ, nguyên thuỷ là một khối kiến trúc rộng độ 200 mét vuông, toạ lạc tại mặt tiền đường Trần Hưng Ðạo nằm cạnh con hẻm 345, (Từ 1968 là Ty Cảnh Sát Công Lộ).

VÀI LỜI VỚI ANH LA THUỴ NGƯỜI TẶNG SÁCH - Trương Công Hải



La Thụy, một đồng môn không quen nhưng biết, do đọc bài của anh trên facebook.             
Nhận được tập tạp luận Chữ Nghĩa Văn Chương của anh khi đang ngồi café, mấy bạn cứ chuyện trò, còn tôi thì tranh thủ đọc, lướt vội.
Sách do Hội Nhà Văn xuất bản, trình bày không hoa hoè, giản đơn nhưng đẹp.
 

Thứ Hai, 30 tháng 6, 2025

ANH HÔN EM CHIẾC LÁ XANH VÔ CÙNG QUÊ HƯƠNG - Trần Vấn Lệ



Ai biểu em được sinh làm con gái                        
để anh thề chê hết thẩy Giai Nhân!
 
Có nhiều người thiệt lạ / khi đứng trước Giai Nhân / không biết cũng không thân / không cần nói nhỏ nhẹ!
 
Tôi chắc rồi cũng thế... vì chê hết người ta / chỉ đi đường cỏ hoa  / tôn vinh người duy nhất!
 
Tôi đã nói rất thật... "Ai biểu em ra đời!".  Tây Thi thì có nơi, Dương Quý Phi... mặc kệ!
 
Bao nhiêu ngày nắng xế, em à - Em Mặt Trời, vầng Thái Dương xa xôi / sao nóng ran trong ngực?
 
Em là Trái Tim, chắc?  Em là phổi, là gan, em là trọn thế gian / một nàng trăng Diễm Tuyệt!
 
Em ơi... mùa Đông tuyết / chiếc áo bông của em... Những vì sao sáng lên / làm sao anh đếm đủ?
 
Tình anh không trong tủ... mà tóc em mượt mà!  Tình anh không phải hoa / mà ngọc ngà trau chuốt...
 
Thơ anh, anh không thuộc... bởi vì em Bâng Khuâng... Mưa vừa mới rưng rưng / mà núi rừng nghiêng ngả!
 
Anh hôn em chiếc lá / xanh vô cùng Quê Hương!
                                                                                     Trần Vấn Lệ

“KÝ ỨC ĐÊM” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN: NHỮNG KHOẢNH KHẮC THƠ HAY, HAY NHỮNG MẢNH VỤN NGÔN TỪ - Trần Đức Phổ


Tác giả Trần Đức Phổ

Nhiều người cho rằng AI rất nhạy cảm, sẽ không ngần ngại chìu lòng người tương tác để thỏa mãn tâm lý người sử dụng. Tôi đã dùng nhóm bài thơ Ký Ức Đêm của Đặng Xuân Xuyến để "thử thách". Bằng cách "nói nghịch ý" xem ChatGPT có "quay xe" không, nhưng thật kỳ lạ AI vẫn giữ vững lập trường. Tôi nghiệm ra rằng chỉ khi nào mình nói hợp lý, có cơ sở vững chắc thì mới thuyết phục được nó.
 
Dưới đây là cuộc thảo luận ấy.
 
Tú Điếc: Hôm nay tôi muốn bạn bình giảng và đánh giá chùm thơ Ký Ức Đêm của Đặng Xuân Xuyến một cách khách quan trung thực với những lời khen chê có chứng cứ thuyết phục.
 
ChatGPT:
Cảm ơn bạn đã cung cấp đầy đủ chùm thơ “Ký Ức Đêm” của Đặng Xuân Xuyến. Đây là một tập hợp đặc sắc gồm hơn 20 bài thơ, chủ yếu mang âm hưởng trầm buồn, hoài niệm và có chiều sâu cảm xúc. Dưới đây là phần bình giảng và đánh giá toàn diện, với tinh thần khách quan, thẳng thắn, có phân tích cụ thể cả ưu và nhược điểm.
 

Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2025

CÒN ĐÂU CÁNH BƯỚM !?! - Trịnh Anh Khôi


Nghệ sĩ ngâm thơ Hồ Điệp
 
Nữ nghệ sĩ Hồ Điệp tên thật Nguyễn Thị Nhu (Có tài liệu ghi là Nguyễn Thị Tý) sinh năm 1930 tại Sơn Tây. Bà vào Nam năm 1954. Thi sĩ Đinh Hùng đã phát hiện ra tài năng ngâm thơ thiên phú của bà nên đặt cho nghệ danh Hồ Điệp.
 
Có thể giải thích cái tên được hàng triệu người yêu mến này: Hồ Điệp nghĩa là Cánh Bướm, ý rằng giọng ngâm của bà nhẹ nhàng, mỏng manh, nhưng lại nhiều mầu sắc như những cánh bướm.
 

MÙA HẠ - Thơ Lê Phước Sinh



Con Ve sầu thay áo
Trời chịu phép làm ngơ.
Cây kim Xăng lên xuống
Vàng nhảy vọt từng giờ.
 
Em khoanh tay cúi mặt
Dạ thưa như dại khờ.
 
Phượng đỏ rồi Phượng chết
chặt củi bán cây khô.
 
LÊ PHƯỚC SINH

BÂNG KHUÂNG NHỚ NHỮNG CHUYẾN XE ĐÒ MIỀN NAM - Đinh Hoa Lư



SAO GỌI LÀ "XE ĐÒ" NHỈ?
 
Theo giải thích của nhà văn Sơn Nam, đồng bằng Nam bộ sông nước chằng chịt, ngày xưa phương tiện đi lại chủ yếu bằng đò ghe. Cho đến thập niên 1930, người Pháp thành lập một số hãng xe chở khách đi miền Tây. Thời ấy đường bộ chưa phát triển, xe đến bến khách phải chuyển tiếp bằng đò ghe nên người ta gọi là xe đò cho tiện. Thời gian đầu xe đò chạy bằng than củi tràm, bỏ vào cái thùng tròn đặt bên hông xe phía sau. Trước khi cho xe nổ máy thì quạt cho than tràm cháy, hơi ga ấy bị đốt, gây sức ép cho máy xe chạy. Thời gian sau này mới bắt đầu có xe chạy bằng xăng dầu, các hãng xăng dầu của Pháp, rồi Mỹ lần lượt vào Việt Nam và mở ra kỷ nguyên mới của xe cơ giới ở Việt Nam. Tuy nhiên sau năm 1975, xăng dầu rất khan hiếm do các công ty năng lượng Mỹ rút hết khỏi miền Nam, từ đó hình ảnh những chiếc xe đò nhỏ chạy bằng than đốt trong cái thùng phía sau xe được lặp lại từ năm 1975 đến tận cuối thập niên 1980
 
Trích nguồn
Hồi ức về xe đò xưa - Vì sao người miền Nam gọi là "xe đò", "lơ xe"? (nhacxua.vn)

***

LÀM QUEN VỚI NGƯỜI NỔI TIẾNG - Đặng Xuân Xuyến



Ngạn ngữ có câu: “Thấy người sang bắt quàng làm họ”, ở chừng mực nào đó tôi tán đồng với việc “bắt quàng người sang làm họ” với mình, nhất là trong doanh nghiệp việc “bắt quàng người sang làm họ” này sẽ rút ngắn đoạn đường đi tới thành công, loại bỏ bớt những cản trở, những khó khăn trên đường chạy đua tới đích.
 

ẢO ẢNH THU, TRONG KHOẢNH KHẮC NÀY, TRĂNG HOÀI NIỆM – Thơ Tịnh Bình


   


ẢO ẢNH THU
 
Vòm lá xanh
Nơi mùa thu đứng đợi
Dưới tán cây ngủ quên
 
Mùa hạ tưởng chừng như không thể dài thêm
Bầy ve rỗi hơi không thể làm gì hơn ngoài âm thanh chói gắt
Tắt một bài nhạc buồn
Mặc lũ mưa reo ngoài kia
 
Đôi khi thèm một ban mai lặng im
Chỉ để nghe giọt sương cựa mình buổi sớm
Tiếng lá cây va vào nhau huyên náo
Chúng bần thần khóc tiễn mùa đi
 
Vẹt màn sương bay
Nơi hàng cây không thấy nữa mùa thu đứng đợi
 
Lá vẫn mùa xanh
Chỉ là ảo ảnh thôi
Tự huyễn hoặc mình điều không có thật
Nơi ánh sao xa vừa tắt
Vời vợi đêm dài
Le lói trăng nghiêng...
 

KIM NGÂN CA SĨ - Thơ Châu Thạch


 

Xưa em là ca sĩ
Lẫy lừng trên sân khấu
Em chính là người mẫu
Trong ánh đèn lưu ly
 
Nay em thành tiều tụy
Trên đường phố Hoa Kỳ
Em làm người homeless
Lang thang bàn chân đi
 
Xưa em là ngọc quý
Nay em là viên bi
Lăn bên bờ bên bụi
Tóc bạc màu kaki
 
Thương em còn tiếng hát
Vang vọng một thời xưa
Qua trăm gió ngàn mưa
Vẫn mang hồn ca sĩ
 
Khen em không quỵ luỵ
Vẫn ngạo nghễ giữa đời
Vẫn hát và rong chơi
Như cây tùng sương gió
 
Nhìn em anh sáng tỏ
Một triết lý giữa đời
Em KIM NGÂN sáng ngời
Em mới là ca sĩ!
 
Cho đời lời tinh túy
Cho đời lời lung linh
Cho đời lời chí tình
Không cần đời trả lại!
    
               Châu Thạch
 

ĐỜI CHỈ ĐẸP TÌNH MẤT VUI - Trần Vấn Lệ



Rồi một ngày mới nữa... Nó sẽ cũ chiều nay!  Vẫn kìa những đám mây làm cho nó u ám!
 
Những đám mây màu xám... Trước mặt tôi, màn hinh...khuôn khổ tờ giấy xanh, những chữ in xuất hiện...
 
Nó giống như mặt giếng / nước nằm yên trong veo.  Nước chứa sáng, chứa chiều...có thể có bị múc...
 
Thời gian không biết khóc / chỉ nghe tiếng nước reo...cái hơi mát đáng yêu tỏa ra... trời mát rượi!
 
Vài bụi hoa được tưới.  Vài con bướm sẽ bay.  Có thể vài đám mây:  áo quần phơi dây thép...
 
Ngày nào thì cũng đẹp!  Tôi biết ơn câu thơ... Tôi nghĩ em cũng chờ tôi thốt ra lời đó!
 
*
 
Em à, anh biết dỗ cách nào cho em vui.  Anh nói em là trời - bầu trời chứa hờn giận...
 
Em mím môi.  Em cắn / tình anh mà rưng rưng. Ai biểu ghen quá chừng, anh viết chơi, cũng giận...
 
Người ta nói "Đời lận đận"... vì tấm áo miếng cơm, vì sáng sớm chiều hôm / phải lao tâm lao lực...
 
Còn "Tình là trăm khúc"... buồn, nếu nối dở dang!  Khi vẹn thề thì nàng... và chàng... bớt bớt lời thủ thỉ!
 
Lâu nay đời bỏ thí những câu thơ nguyên văn. Hồ Dzếnh thì viết rằng:  Đời chỉ đẹp những khi Còn Dang Dở, Tình mất vui Khi Đã Vẹn Câu Thề!".
 
Vợ thường chìa môi trề... đuổi chồng về với nội.  Chồng... có lẽ... gian dối, khoác áo và bỏ đi...
 
Đời dang dở mấy khi cũng là Đời-Phải-Sống! Tình thật hết xúc động khi bàn tay lạnh tanh!
 
*
Ngày hôm qua - qua nhanh.  Ngày hôm nay - ngày khác!  Bài Tình Xa, em hát, nghe hay... hay, nhói lòng...
 
Chuyện "Núi cách, Sông ngăn"... nhìn hoàng hôn... thì thấy!  Thơ là dòng nước chảy, múc lên, đục hay trong?
 
Em ơi nụ hoa hồng ngày ngày vì em nở.  Nó thành một nụ nhớ tàn còn nguyên sắc hương!
 
Nói dóc để em thương bài thơ anh ngồ ngộ! (**)
 
                                                                                    Trần Vấn Lệ

(*) Hồ Dzếnh, tác giả bài thơ Ngập Ngừng, sau ngày 30-4-1975 từ Hà Nội vào Sài Gòn, gặp bạn cũ, ông bảo họ sửa giùm lại hai câu thơ của mình lâu nay vẫn bị đọc sai.  Ông nói, mà ai cũng nói:  Đời Dang Dở... hiểu là công việc dự tính chưa thành hay không thành thì còn phải làm tiếp và vì tình yêu đời mà thấy đời còn Đẹp nên...Yêu!  Còn Tình đôi lứa là tuyệt vời khi đi bên nhau, tay trong tay dắt díu (không phải dắt dìu) trên con đường hoa mộng; đêm đêm thệ hải minh sơn... nếu lén cha mẹ hay người quen được để gặp nhau, để cùng đi chơi đâu đó.  Có khi vào Chùa!  Chưa nghe ai nói có đi vào Nhà Thờ!  Thề thốt... Vui lắm!  Thế mà toại nguyện, ký giấy hôn thú, về chung một nhà, có lúc giận nhau, có lý, kể cả vô lý thì ồn, xóa "nhời thề" trong chớp mắt!  Chàng phân bua thì... "Mày nói mày nghe, tao không nghe mày nói!".  Tiếng khép cửa cái rầm, cái chữ Vui bẹp dúm...  Hồ Dzếnh chép tay lại bài thơ, có gửi đăng báo, có hình chụp bản thủ bút của tác giả... Tôi có cắt, giữ, mà mất rồi!

(**) Tôi để ý, sau Lễ Valentine, trên vách nhà hay nhánh cây trong vườn, nào đó, có những bó hoa hồng treo chúc xuống... Những bó hoa đó héo rồi khô, người ta vẫn để yên.  Tôi tin: hương, sắc hoa không tàn!  Nói cách nào, dù rất hiền mơ, cũng là nói dóc!  Đoạn trường ai có qua cầu mới hay, Nguyễn Du bảo thế!  Biết rồi, khổ nắm lói mãi... thì Vũ Trọng Phụng nha!

Thứ Năm, 26 tháng 6, 2025

CHÚC MỪNG VÀ CẢM ƠN NHÀ THƠ LA THUỴ - Trần Mai Ngân



Vượt gần 300km khoảng cách Bình Thuận và Vĩnh Long, hôm qua 25/6/2025 quyển Tạp Luận CHỮ NGHĨA VĂN CHƯƠNG của tác giả La Thuỵ đã đến địa chỉ nhà tôi.
 
Cầm quyển sách trên tay, cảm nhận đầu tiên là sự nền nã, nhã nhặn nhưng không kém phần trang trọng trong việc thiết kế bìa về kích cỡ và màu sắc - tất cả rất hài hoà.
Quyển sách gồm 211 trang với 23 bài tham luận gồm nhiều chủ đề nhưng đều liên quan đến văn chương thật lí thú.

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2025

BAO GIỜ NHỈ TÔI VỀ THĂM XỨ QUẢNG – Thơ Trần Trung Đạo


   
               Tranh "Hội An" của Họa sĩ Dư Mỹ  tặng Trần Trung Đạo


Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng
Mười năm dài mộ mẹ chẳng ai trông
Cỏ có cao hơn nỗi nhớ trong lòng
Ðất có lạnh hơn mùa đông Bắc Mỹ
 
Hải Vân đứng ngậm ngùi bao thế kỷ
Chảy về đâu lai láng nước Thu Bồn
Thuở học trò tôi hay đứng ven sông
Nghe nước vỗ dưới chân cầu Vĩnh Ðiện
 
Còn chăng nhỉ những con đường kỷ niệm
Những bạn bè dăm đứa lạc nơi đâu
Tóc chưa xanh mà đã vội hoen màu
Thời ly loạn tìm nhau trong ký ức
 
Cho tôi ghé thăm trường Trần Quý Cáp
Những màu rêu gạch ngói cũ còn chăng
Bài thơ xưa còn đọng dấu bên thềm
Tôi vẫn viết nhưng thơ buồn hơn trước
 
Ðường Phố Hội chưa mưa đà ngập nước
Những căn nhà lụp xụp nối vai nhau
Ðình Cẩm Phô, khu Khổng Miếu, Chùa Cầu
Tên nghe lạ nhưng vô cùng tha thiết
 
Cho tôi ghé bến xe đò Nam Phước
Lần cuối cùng em đến tiễn tôi đi
Giờ chia tay sao chẳng nói năng gì
Ngàn năm để mây buồn vương trong mắt
 
Bao giờ nhỉ tôi về thăm Núi Quế
Ðứng bên cầu Chợ Ðụn nước trôi xuôi
Mùa sim lên tím rực cả lưng đồi
Hương ngây ngất tôi mộng thành thi sĩ
 
Ai đứng đó bên kia bờ Giao Thủy
Khăn lụa vàng còn chít ở ngang vai
Nghiệp tầm tơ khuya sớm vẫn đeo hoài
Nghề canh cửi chắc còn nhiều cực khổ
Trái tim tôi có một dòng máu đỏ
 
Sẽ một ngày chảy đến tận Câu Lâu
Nước sông Thu dù lụt lội đục ngầu
Nghe vẫn ngọt như bòn bon Ðại Lộc
Bao giờ nhỉ tôi trở về Ðà Nẵng
 
Nghe ngàn khơi thổi lạnh xuống sông Hàn
Bến Bạch Ðằng còn những chuyến đò ngang
Ngày hai buổi nối cầu qua An Hải
Em Trường Nữ có bao giờ trở lại
 
Thả tơ tình trêu chọc đám con trai
Ðường Hùng Vương thuở ấy rất là dài
Sao quá ngắn trong những chiều chung bước
Mây có trắng trên đỉnh chùa Non Nước
 
Mưa có buồn giăng kín núi Tiên Sa
Về chưa em sương phủ xuống Sơn Chà
Còn chăng nhỉ dấu chân tình trên cát
Tôi một dạo hay ôm đàn đứng hát
 
Bài ca buồn tiếng quốc vọng đêm khuya
Quảng Nam ơi khúc ruột đã chia lìa
Chiều viễn xứ ngậm ngùi cho non nước
Tôi đã bảo thơ tôi buồn hơn trước
 
Ðời lưu vong chưa hẹn buổi quay về
Câu hỏi nầy chỉ hỏi để tôi nghe
Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng.

                                   Trần Trung Đạo