Bốn mươi chín năm, từng đêm, giấc ngủ, tôi chiêm bao,
Đà Lạt tôi về... Hơn nửa đời người mãi mãi một quê, tôi còn sống để nói còn yêu
quý! Tôi gặp bạn bè biết bao điều thủ thỉ:Đà Lạt dễ thương nhờ con dốc Nhà Làng!Con đường lát đá thôi, người xưa mở đi ngang
/ cái lưng núi và leo lên ngọn núi... lên khu Hòa Bình nhìn sương mù trôi nổi /
từ Lang Bian về tới Cam Ly... Đà Lạt ít chỗ bằng để đậu cái xe... nên xe đậu cứ gối
đầu sườn núi, yên tâm nằm ngàn năm không có bụi / chỉ phấn thông vàng thơm ngát
bay bay... Đà Lạt có vườn Bích Câu, có rừng Bồng Lai, có thác
Goughga, có thác Pongour, có thác Ankroet... có Suối Vàng... có Lạc Dương... dễ
thương từng tên gọi, cái nghĩa của từng địa danh không trong sách vở! Thí dụ Suối Vàng... bạn đi tới đó, bạn đãi được vàng
chớ chẳng phải chết nha!Rồi bạn lên Lạc
Dương đứng lại ngà ngà, bạn hít thở khí trời thơm ngát... Nhiều người nói Đà Lạt xưa là Xã Lát / điểm khởi đầu của
một bản Tình Ca... có một người đàn ông từ bé đến già yêu chỉ một người Tiên
trong giấc mộng... Người con gái đó, nàng Tiên, còn sống trong thơ tôi mỗi
tối hiện thành hoa... Cẩm Tú Cầu người ta trồng ở Ga / cùng hoa huệ mượt mà ấp
Hồng Lạc! Mình đi xuống Datanla ngồi bên bờ thác, bạn với tôi,
mình thắp nhé lò hương, gọi tên ông Nguyễn Du bày tỏ nhớ thương, vầy lửa cũ và
tôi nghe bạn hát... Bài Tình Xa...bạn tiễn tôi đi!Bốn mươi chín năm tôi vẫn nhớ về / tóc của bạn
tóc thề tóc nguyện / sóng lòng tôi đầy biển bọc năm Châu... Trần Vấn Lệ (*)
Thơ Nguyễn Du: “Mai sau dẫu có bao giờ, đốt lò hương ấy so tơ phím này.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét