BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2020

GIÁM ĐỐC… HÀI !!! – Hoàng Hương Trang

 
Nhà văn Hoàng Hương Trang

 
Tèo và Tý là bạn nối khố, chí thân, cùng quê, cùng học một lớp từ mẫu giáo tới trung học cơ sở. Hai đứa không học lên cao nữa vì ở thôn quê không có trường cấp III, nhà lại nghèo, cày thuê, cấy mướn nên gia đình không lo nổi lên thành phố học trọ. Đành nghỉ ngang ở nhà chăn trâu mướn, cuốc đất, giăng câu, cũng kiếm được chút ít phụ cho cha mẹ.
 Ít lâu sau, có người rủ rê lên thành phố mần ăn, dễ kiếm tiền, hai đứa đi theo ngay. Thoạt đầu mới lên thành phố lớn, trình độ thấp, chỉ làm phụ việc bán hàng, cà phê, rồi xin đi làm công nhân may, nghề nào cũng không phải dễ kiếm tiền. Lương bèo, chỉ đủ góp tiền nhà trọ, ăn uống kham khổ sống qua ngày thôi. Được một thời gian, gom góp chút tiền, xin thêm cha mẹ, mỗi đứa mua một xe máy cùi bắp về sửa chữa sơn phết lại để chạy xe ôm. Cái nghề này mình tự làm chủ, cứ chịu khó cần kiệm thì cũng đủ ăn, lại không lệ thuộc vào ai.
 
Tèo chọn chạy xe ở bến xe Miền Tây, Tý ở bến xe Miền Đông, hai đứa hai đầu thành phố, để đỡ chạy xa tốn xăng, mỗi đứa ở trọ gần nơi làm. Lâu lắm không gặp nhau, tình cờ năm đó về quê ăn Tết, lại có dịp gặp nhau, ngoài việc cúng kiếng, thăm viếng họ hàng bà con, hai đứa cùng đám bạn cũ ở thôn quê lại chuyện trò như pháo nổ.
 
Hôm lên đường trở lại thành phố, Tý chìa ra cho Tèo một tấm danh thiếp in trên giấy thơm ngát, Tèo vội đón xe đò nên nhét đại vào ví hẹn lên thành phố sẽ xem. Một hôm vắng khách, đứng dưới bóng cây, Tèo rút ví ra tìm cái danh thiếp thơm lừng của thằng bạn, đây rồi, Tèo lẩm nhẩm đọc:
“NGUYỄN VĂN TÝ GIÁM ĐỐC CÔNG TY TRÁCH NHIỆM HỮU HẠN MỘT THÀNH VIÊN – CHUYÊN NGÀNH GIAO THÔNG VẬN TẢI X.O”

Cha chả, cái thằng Tý bạn chăn trâu ngày nào, nay đã làm Giám đốc công ty này, công ty nọ, thiệt đáng nể! Đúng là trời không đóng cửa ai. Gặp vận may rồng bay lên trời! Người xưa nói đúng quá.
Tèo mân mê cái danh thiếp của thằng bạn nối khố, đọc đi đọc lại, đưa lên mũi hít, rồi tủi thân phận mình, lo lầm lũi kiếm mối chạy vài cuốc… 

Hôm đó tình cờ có bà khách lớn tuổi vừa dưới tỉnh lên, bà gọi Tèo trả giá, kêu chở qua bến xe Miền Đông. Vừa bỏ bà khách xuống, Tèo đang nhìn vơ vẩn thì thấy ai như thằng Tý… Ồ, nhưng nó giám đốc rồi, sao lại ăn mặc xềnh xoàng cũng như mình vậy chứ, có lẽ nắng quá hoa mắt rồi… nhưng đến gần thì quả là thằng Tý. Tèo rối rít gọi nó. Nó quay lại, thấy bạn thì mừng rơn.
 
Tèo nhớ lại tấm danh thiếp, liền hỏi nó:
- Mày khoe với tao là làm giám đốc gì gì đó, in danh thiệp trên giấy thơm lừng mà, sao bây giờ lại chạy xe ôm ở đây? Chắc mày bị sạt nghiệp rồi sao?

Tý cười hề hề:
- Mày ơi, giấc mơ và hy vọng là hai thứ không mất tiền mua! Để tao giải thích cái danh thiếp cho mày hiểu nha. “Giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên” thì ai tự xưng mà chẳng được? Có luật nào cấm đâu? Cứ tự xưng cho nó tự sướng! Còn “chuyên ngành giao thông vận tải X.O” có nghĩa là chở người ta bằng xe ôm đó thôi! Mày tưởng X.O là mác rượu quý lâu năm, đắt tiền của các đại gia hả? X.O chỉ là Xe Ôm thôi con ơi! Tao vẫn chạy xe ôm ở đây từ đó đến giờ.
 
Tèo cười ha hả:
- Mày có máu hài vậy sao không thi vào trường sân khấu kịch nghệ cho rồi? - Trình độ lớp 9 ai cho thi vào hả mày? Mà thi vào rồi lấy tiền đâu đóng học phí? Hai đứa bá vai nhau cười ngất, Tèo bảo: - Thôi mời ông “Giám đốc… hài” đi theo tao uống ly nước mía lề đường, rồi tao còn chạy về bến xe Miền Tây kiếm mối đây.
 
                                                                         Hoàng Hương Trang

Không có nhận xét nào: