BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 10 tháng 6, 2025

TÌNH YÊU NÀO CHẲNG ĐẪM ĐẦY NƯỚC MẮT – Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Nguyễn Hữu Tân, ca sĩ Thúy Nga trình bày


Nhà thơ Quách Như Nguyệt


              

TÌNH YÊU NÀO CHẲNG 
                   ĐẪM ĐẦY NƯỚC MẮT

Nếu hỏi rằng anh có thật yêu em?
Nếu anh yêu tình có là vĩnh cửu?
Chắc là không, tình nào chẳng phiêu lưu
Tình yêu nào chẳng đẫm đầy nước mắt
 
Có những lúc đêm thật dài khuya khuắt
Anh có ngồi buồn bã nhớ thương em?
Gió hiu hiu rung động ở bên rèm
Anh có thấy tim mình khắc khoải
 
Nói với em tình mình là mãi mãi
Sao bây giờ chỉ gặp ở chiêm bao?
Lời hứa hẹn hóa ra là mộng ão
Vầng trăng kia rơi lệ đến khi nào?
 
Em hỏi anh sao tình mình sầu não?
Đôi tay em sao ngày một héo gầy?
Môi mộng ướt không người hôn khô héo
Em bây giờ tim hóa đá xanh xao
 
Gặp lại nhau chắc em làm mặt lạ
Vờ không quen chắc quay mặt hững hờ
Muốn hỏi anh sao tim em sõi đá?
Vẫn cảm sầu, đá biết khóc hay sao?
 
Vẫn mong anh có đời sống ngọt ngào
Vẫn nhớ anh dẫu tình là quá khứ
Anh yêu em một thời em biết chứ
Nhưng bây giờ chỉ còn lại trăng sao
 
Ngày qua ngày, lòng vẫn quá lao xao
Vẫn là em bài thơ buồn muôn thuở
Muốn hỏi anh sao tình mình dang dở?
Tự trả lời, sao biết được tại sao?
 
                                       Như Nguyệt

Thứ Hai, 9 tháng 6, 2025

DANH CA TUẤN NGỌC NÓI VỀ BỐ VỢ PHẠM DUY - Tùng Ninh



Danh ca Tuấn Ngọc nói thẳng về bố vợ Phạm Duy: "Có một điều kỳ lắm"
Vừa qua, tại một livestream, danh ca Tuấn Ngọc đã nhắc về bố vợ mình là đại nhạc sĩ Phạm Duy.
Ông nói:
 
"Tôi càng hát nhạc Việt Nam, càng nghiên cứu nhiều về nhạc Việt tôi lại càng yêu nhạc sĩ Phạm Duy. Có một điều kỳ lắm, mỗi lần nhắc đến ông Phạm Duy tôi lại càng cảm động vì đối với tôi, cuộc đời này phải biết ơn ông.
Tôi biết ơn ông Phạm Duy vì không ai đem đến cho xứ sở Việt Nam một kho tàng âm nhạc lớn như ông. Ông Phạm Duy có một không hai.
Bây giờ AI có thể làm nhạc, làm được mọi thứ nhưng không bao giờ làm được như ông Phạm Duy. Chúng ta sẽ không bao giờ có được những người nhạc sĩ như Phạm Duy.
Tôi may mắn vì sinh ra ở thời kỳ vàng son của nền tân nhạc Việt Nam với những nhạc sĩ tài hoa như thế, cái mà giới trẻ ngày nay khó có được vì sinh ra hai thời khác nhau.
Từ thời còn trẻ, ông Phạm Duy đã viết được trường ca nói lên tình cảm dân tộc, con người Việt Nam, từ dân ca tới văn hóa, nghe mà rùng mình vì quá hay".

BAO GIỜ GIẢI NGHĨA ĐƯỢC THƠ LÀ GÌ HỠI THƠ – Trần Vấn Lệ



Bây giờ là mùa Hạ... mùa Hạ của... ngày xưa?  Em à cây hoa mơ vì em nở hoa trắng...
 
Hoa trên trời, hoa nắng cũng vì em, nở kia... Mình đi lâu, chưa về, thương sao cây khuynh diệp...
 
Hai tà áo em khép, gió chưa nhiều bao nhiêu, em cứ đứng đăm chiêu... mắt bồ câu, ai biểu?
 
Em cứ vờ không hiểu anh biểu em làm gì... Lá khuynh diệp bay đi, đâu phải mùa Thu nhỉ?
 
Năm mươi năm hoài huỷ không mỏi chân một người!  Lịch sử không hổ ngươi kéo dài đời nhang khói!
 
Mùa Hạ không có tội. sao nó không tự do?  Nó không muốn hoa cờ, nó chỉ mơ hoa mộng...
 
Bao người đi tìm bóng trong mù sương trong trăng trong mờ ảo thế gian trong nhạt nhòa sóng gió...
 
Khi trở về cổ độ, lá vàng rơi, Thu ơi!  Nhớ lắm nha nụ cười em nửa vành nón lá...
 
*
Bài thơ này cho Mạ còn một chiều ru con.  Bài thơ này cho Non - Non Nước mình vĩnh biệt!
 
Em ơi mùa tha thiết bảng xanh bụi phấn vàng.  Phấn thông trong hành lang.  Áo dài em ngoài cổng...
 
Bài thơ này hy vọng người thả xuôi con sông người thả lệ đôi dòng người thơ con mắt ướt...
 
Bao giờ giải nghĩa được Thơ là Gì Hỡi Thơ?
                                                                                      Trần Vấn Lệ

VỀ QUÊ XƯA – Thơ Huỳnh Tâm Hoài, Nhã My, nhạc Phan Ni Tấn, Nguyễn Hữu Tân, giọng ca Phúc Duy


Nhà thơ Huỳnh Tâm Hoài

                

VỀ NƠI AN LẠC – Thơ Quách Như Nguyệt


 

Tất cả chúng ta
Khi sắp ra đi
Đều mong ước rằng
Ra đi thư thái
Về chốn vĩnh hằng
Vĩnh viễn bình an
 
Đừng chờ đừng đợi
Tu tập bạn ơi!
Vì bạn biết đó
Cái chết không chờ
Thiên đàng không đợi
Chẳng ai biết được
Ngày giờ ra đi
 
Ta phải làm gì
Để có cái chết
Êm ả thảnh thơi
Bình an phơi phới?
 
Yêu người yêu đời
Tập buông bỏ hết
Không giận không hờn
Bố thí muôn nơi
 
Bớt tham sân si
Làm lành tránh dữ
Bỏ đi nóng tánh
Vị tha hiền lành
Không than không trách
Không oán hận ai
Sống với hiện tại
Làm việc bác ái
Rãi tâm từ bi
Ngày ngày an tịnh
 
Nói dễ làm khó
Cái "tôi" khó bỏ
Tham lam khó từ
Dục ái quấy phá
Người về trong mơ...
 
Vì thế cho nên
Ta chẳng ơ thờ
Chịu khó tinh tấn
Tu tập chuyên cần
Từng bước từng bước
Đến gần Như Lai
 
              Như Nguyệt
         6 tháng 8, 2025

BẠI KHÔNG NẢN - Đặng Xuân Xuyến


 
Nếu chú ý quan sát và tìm hiểu về những người thành đạt, bạn sẽ thấy những người thành đạt xuất thân từ mọi tầng lớp của xã hội và đi lên từ những cảnh ngộ rất khác nhau. Họ có thể là chuyên viên của các tập đoàn tư bản lớn, các ngài Bộ trưởng đáng kính, những nhà khoa học tên tuổi trong các lĩnh vực ... nhưng họ đều có chung đặc điểm là biết chuyển bại thành thắng, biết phải làm gì khi gặp khó khăn. Khi vấp ngã, họ bình tĩnh xử lý tình huống một cách khéo léo thông minh, rồi tự rút ra những bài học để tránh lặp lại thất bại, để tiếp tục vươn lên phía trước

CÀ PHÊ ĐỨNG – Thơ Lê Phước Sinh


 

Dựa vào vai nhau
cùng chia mật ngọt 
cuộn môi tha thiết
mắt huyền ngủ yên.
 
Nhớ thương run rẩy
mái tóc vén lên.
 
      Lê Phước Sinh

PHỎNG VẤN TRÍ TUỆ NHÂN TẠO VỀ HÒA HỢP HÒA GIẢI DÂN TỘC VIỆT NAM – Trần Kiêm Đoàn

Lời mở đầu của người phỏng vấn:
 
Trước khi thực hiện cuộc phỏng vấn này, tôi đã tham khảo nhiều nguồn thông tin và trực tiếp đối thoại với những nhân vật “sống” trong và ngoài nước. Tuy nhiên, phản hồi nhận được đa phần rơi vào ba mô thức: 
(1) phê phán gay gắt phía đối lập,
(2) nói chung chung với lý thuyết viễn mơ, hoặc
(3) phủ nhận hoàn toàn tính khả thi của việc hòa hợp hòa giải.
 
Do đó, tôi đã tìm đến Trí tuệ Nhân tạo Chat GPT – như một cuộc đối thoại với "sự trống vắng im lặng", và đồng thời là một sự tổng hợp từ hàng triệu nguồn tiếng nói – để có được một cái nhìn khách quan, toàn diện, mang tinh thần đối thoại tương kính về một vấn đề lớn và dai dẳng của dân tộc Việt Nam.

 

Thực hiện: Trần Kiêm Đoàn – từ Sacramento, California, Hoa Kỳ lúc 5:15 PM ngày 3-6-2025
 
Trả lời: Trí tuệ nhân tạo Chat GPT – OpenAI
 
CÂU HỎI 1:
 
Vấn đề Hòa hợp Hòa giải Dân tộc có còn cần thiết trong tình hình hiện nay không? Vì sao?
 
Trả lời:
 
Vẫn rất cần thiết, và thậm chí còn cấp bách hơn trước. Vì:
Vết thương chiến tranh vẫn chưa được chữa lành bằng sự thừa nhận và đối thoại thành tâm.
Thế hệ trẻ đang lớn lên giữa những ký ức lệch lạc và định kiến truyền đời.
Trong bối cảnh toàn cầu hóa và cạnh tranh địa vị chính trị, một dân tộc phân hóa là một dân tộc dễ tổn thương.
Hòa giải là nhiệm vụ đạo đức – không phải là sự nhân nhượng chính trị.
 

“VỀ QUÊ XƯA” PLAYLIST NHẠC MIỀN TÂY 2025 - Tuyển Tập Những Ca Khúc Phổ Thơ Huỳnh Tâm Hoài & Nhã My


 

                

Thứ Tư, 4 tháng 6, 2025

BÍ MẬT "THI SỸ MÁY" - Thái Kế Toại

Nhà văn - Đại tá An ninh Thái Kế Toại, một chuyên gia nghiên cứu về Nhân văn - Giai phẩm tìm ra tác giả của truyện ngắn "Thi sĩ máy"
 

Truyện ngắn Thi sỹ máy rất nổi tiếng trong Nhân Văn Giai Phẩm.
Nó là một trong những đối tượng bị phê phán dữ dội nhất như bài thơ Lời mẹ dặn của Phùng Quán, truyện ngắn Ông Năm Chuột của Phan Khôi, bài thơ Nhân câu chuyện mấy người tự tử của Lê Đạt, bài thơ Nhất định thắng của Trần Dần, truyện ngắn Đống máy của Minh Hoàng… Nhưng có một điều bí ẩn là tác giả của nó, cái tên Châm Văn Biếm thì gần như mọi người không biết là ai. Có người biết láng máng hình như là Như Mai. Thậm chí có người mắc sai lầm tai hại như ông Hoàng Văn Chí, người đã tập hợp được đáng kể sáng tác của Nhân Văn Giai Phẩm trong cuốn Trăm hoa đua nở trên đất Bắc in ở Sài Gòn năm 1960. Ông Hoàng văn Chí khẳng định rằng Châm Văn Biếm là nhà giáo Hoàng Như Mai:
 

NGÀY CUỐI CÙNG CỦA THÁNG NĂM - Trần Vấn Lệ



Ngày cuối cùng của tháng Năm, mùa Xuân bay theo cơn gió Nồm về xa xăm.  Hoa La Jacaranda tím ngắt, nở từng bừng và nhuộm tím cái sân...
 
Mở đầu bài thơ tôi hụt hẫng quên hết rồi niêm luật người xưa.  Mà nhớ chi trong ngày đầu mùa Hạ?  "Em thơ Chị Đẹp em đâu?".
 
Không có ai chải đầu... Buổi sáng sao mà buồn vậy?  Những nhánh liễu còn chảy những giọt sương vương trong đêm...
 
Em!
Ngày cuối tháng Năm, bậc thềm mềm chăng, đá mục?  Con chim sẻ vừa đậu đó, bay đi... Có nhiều khi người ta ngó theo chim bay, ngó theo ngày vi vu cái bóng...
 
*
Tóc em dài nắng lên lồng lộng, dấu nụ hôn anh để đó trên vai...Rồi nắng sẽ phai, phai mùi thuốc lá... Rừng phong Thu mấy độ tàn phai?
 
Tôi kết thúc bài thơ nhỏ nhẹ với em rằng ngày tháng bâng khuâng...
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

NHỚ HỀ "SẠC-LÔ" CƯỜI LỘN RUỘT VÀ MỘT THỜI TUỔI NHỎ - Đinh Hoa Lư

Theo Wikipedia, Chaplin sinh năm 1889 tại Anh. Thời thơ ấu của Chaplin ở Luân Đôn là một thời thơ ấu nghèo khổ. Cha ông xa nhà để lại mẹ ông phải vật lộn về tiền bạc nuôi ông - Trước khi lên 9, ông từng hai lần phải ở vào trại tế bần. Khi ông lên 14 tuổi, mẹ ông lại phải vào trại tâm thần.
 

Chaplin bắt đầu kịch nghệ từ nhỏ. Ông từng lưu diễn tại các phòng hòa nhạc và sau đó làm diễn viên sân khấu và diễn viên hài. Năm 19 tuổi, ông ký hợp đồng với công ty Fred Karno, công ty đó đã đưa ông đến Mỹ. Ông được tuyển cho kỹ nghệ điện ảnh Mỹ từ 1914. Hãng Mỹ Keystone Studios là hãng đầu tiên thu nhận sự nghiệp của ông.


Tramp là nhân vật đầu tiên cho nhân vật màn ảnh của ông. Với The Tramp (1915) ông đạo diễn cho các bộ phim riêng cho mình. Càng lúc càng thu hút nhiều khán giả và càng thành công tài chính khi ông chuyển đến cho các tập đoàn điện ảnh như Mutual và First National. Vào năm 1918 Chaplin là nhân vật điện ảnh được trả lương cao nhất cùng nổi tiếng trên thế giới nhờ vào việc giúp cho thế nhân được CƯỜI...

ĐỢI - Thơ Quách Như Nguyệt, Đặng Vương Quân phổ nhạc, ca sĩ Tâm Thư trình bày

 
      


ĐỢI
 
Ta đợi nhau hoài, đợi đến bao lâu?
Đợi đến cuối tuần, đợi sang tháng tới
Đợi mong ngày mới, đợi hết tàn năm
Đợi lúc được nằm, cùng chăn cùng gối
Hay đợi kiếp sau mình mới thành đôi
Linh hồn vấy đen chờ ngày cứu rỗi
 
Em đợi anh hoài, suốt đời chờ đợi
Càng lúc càng thương, nỗi nhớ rụng rời
Em đợi anh hoài, đến ngày bạc tóc
Dẫu biết tình yêu chỉ được một thời
Đợi để được gì, mỏi mòn tàn tạ
Ngày mỗi một già, nhan sắc tàn phai
 
Tình cờ gặp nhau… chắc em ngần ngại
Đợi, mong được gặp, ước có ngày này
Đến khi gặp nhau, ta cùng hỉ ái?
Hay nhìn nhau buồn, mắt thấy cay cay!
 
Em chờ đợi anh, anh đợi chờ em
Cả hai cùng chờ, suốt đời mong mỏi
Chờ đến sang Xuân, chờ mùa thay đổi
Tình nông nỗi buồn, gió cuốn mây trôi
 
Ta đợi ta chờ, chờ đến bao giờ?
Chờ bên con suối, chờ cuối dòng sông
Đại dương mênh mông, thủy triều lên xuống
Ánh trăng ảo huyền, tỏa sáng mông lung
 
Chẳng nên đợi chờ, chẳng nên gặp gỡ
Biết thế mà sao em cứ chờ hoài?
Đợi đợi, chờ chờ dù rằng hoang tưởng
Gặp nhau làm gì vỡ hết mộng mơ
 
                                                  Như Nguyệt

THIÊN ĐƯỜNG TUỔI THƠ, NGỌT DÒNG PHÙ SA – Thơ Tịnh Bình


    


THIÊN ĐƯỜNG TUỔI THƠ
 
Mọc lên ngày cũ trầm ngâm
Cánh đồng thả khói xa xăm về trời
Đường quê cỏ biếc xanh lời
Hang xưa chú dế rong chơi chốn nào
 
Khẽ mừng cơn gió lao xao
Đong đưa hoa bướm bờ rào ngây thơ
Mái tranh sợi khói lững lờ
Tiếng gà trưa gọi ấu thơ tìm về
 
Chân trần in dấu bờ đê
Ngỡ năm tháng cũ chưa hề rời xa
Hồn nhiên nằm với cỏ hoa
Thương sao hình bóng quê nhà dấu yêu
 
Rơm vàng hóa khói đăm chiêu
Cánh cò bay lả giữa chiều bao la
Tảo tần mưa nắng đồng xa
Mồ hôi thấm đẫm áo cha bạc màu
 
Nghe thương từng đợt gió chào
Quạnh hiu nhà cũ nhuộm màu rêu phong
Về thương bông lúa ngậm đòng
Sông quê tình mẹ ngọt dòng phù sa...
 
Sông đi... đi đến phương nào?
Rộng vòng tay biển ôm nhau vào lòng
 
Mưa trời gieo giữa hư không
Bao giờ về lại thong dong mây nguồn
 
Cánh đồng hờ hững khói buông
Gục đầu bông lúa thầm ươm mùa vàng
 
Đồng dao thơ bé vương mang
Cái cò cái vạc ao làng đục trong
 
Cánh đồng và một dòng sông
Khúc ru tình mẹ nghẹn lòng quê hương
 
Chân trời góc bể về thương
Dây bầu dây bí thiên đường tuổi thơ...
 

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2025

KHI EM MƯỜI SÁU – Thơ Trần Dạ Từ


    

Cho tôi xin nửa bóng trăng ngoài
Với nửa mùa thu trong mắt ai
Lá rụng bao nhiêu hè phố cũ
Sao nghe lòng rưng rưng nhớ người
 
Đêm biếc cành soan, thơm giấc mơ
Đầu hiên hoa trắng nở bao giờ
Em mười sáu tuổi trăng mười sáu
Áo lụa phơi buồn sân gió xưa
 
Tôi dối lòng tôi đêm sắp tàn
Đêm tàn để lạnh giấc mơ em
Để bàn tay gối sầu trên ngực
Và gió thu đầy trong mắt trăng
 
Tôi dối lòng tôi trăng sắp mờ
Trăng mờ em sẽ thấy bơ vơ
Sẽ thương cho những con đường cũ
Và nhớ bao nhiêu lối hẹn hò
 
Nhưng hẳn là em không nhớ đâu
Giấc mơ còn mát ánh trăng sầu
Hoa còn thơm tuổi đời trên má
Mùi áo còn say muôn kiếp sau
 
Lòng nhớ lòng thương lòng ngại ngùng
Bây giờ tôi cách núi xa sông
Bài thơ từ thủa trăng mười sáu
Mười sáu trăng chờ em biết không
 
Tôi dối lòng tôi bao nhiêu lần
Bao nhiêu lần trăng vẫn là trăng
Lòng nhớ lòng thương lòng sắp khóc
Đêm chưa tàn đâu đừng nói năng.
 
                                  Trần Dạ Từ

HIU HẮT QUÊ HƯƠNG – Thơ Phạm Công Thiện


    

Mười năm qua gió thổi đồi tây
tôi long đong theo bóng chim gầy
một sớm em về ru giấc ngủ
bông trời bay trắng cả rừng cây
 
Gió thổi đồi tây hay đồi đông
hiu hắt quê hương bến cỏ hồng
trong mơ em vẫn còn bên cửa
tôi đứng trên đồi mây trổ bông
 
Gió thổi đồi thu qua đồi thông
mưa hạ ly hương nước ngược dòng
tôi đau trong tiếng gà xơ xác
một sớm bông hồng nở cửa đông
 
                        Phạm Công Thiện
___

Kỷ niệm 84 năm ngày sinh triết gia, nhà thơ Phạm Công Thiện (01/06/1941 - 08/03/2011)

ĐÚNG LÀ SỐNG SÓT – Thơ Trần Vấn Lệ


   

Thành phố Grand Rapids Michigan
mưa mãi mưa hoài không dứt
bạn tôi bứt rứt
"bức xúc" vô cùng...
 
... thì Temple City nắng nung
lá phong chín đỏ!
May mà trời có gió
thổi nóng xuống bờ sông!
 
Bạn, tôi - xa vô cùng
mịt mùng đường sông núi...
Chúng tôi, áo nhiều túi
chỉ đựng đầy nhớ thương!
 
Tin nhắn nhau nhận thường
để thấy còn sống sót!
Hai Thế Kỷ mặn, ngọt
Năm mươi năm chua, cay...
 
Hai đứa từ tuổi trai
đến bây giờ tóc bạc
đời không ngờ đổi khác
rồi thành... Lạc Long Quân!
 
Lịch sử là ống quần
thời cái quần không đáy!
có người đã nhìn thấy
con Cúi và có Thơ... (*)
 
Tội nghiệp bà Âu Cơ
"Mẹ-Chúng-Ta", một mẹ
trăm đứa con ra bể
bế mạc cuộc tình chung...
 
Bạn nhìn mưa đau lòng
rút cho tôi trăm bạc:
"mày cầm nha, xé nát
không thì giữ... in thơ!"
 
Ôi!
Sách vở ích gì cho buổi ấy?
Áo xiêm thêm thẹn cái thân này! (*)
giọt lệ có cánh!  Mưa bay!
 
Tôi mở hai bàn tay
hứng đã đầy chén nắng
phải chỉ mình gửi đặng
sang bạn Michigan...
 
                                    Trần Vấn Lệ
(*)
Thơ Nguyễn Khuyến:
Cái gì trăng trắng như con Cúi?
Lại đây, ông cho giống Ông Cuội!
và...
Sách vở ích gì cho buổi ấy?
Áo xiêm thêm thẹn cái thân này!
và, thêm: 
"Vua chèo còn chẳng ra chi, quan chèo thì có khác chi thằng Hề!".

TRÒ CHUYỆN CÙNG META AI – Đặng Xuân Xuyến



Bài "trò chuyện" này được gã Khờ/Đặng Xuân Xuyến thực hiện sau một ngày vô tình chấp nhận lời mời dùng chương trình hỗ trợ của Meta AI. Nếu muốn hiểu rõ về Meta AI, quý bạn gõ google để truy vấn, còn ở bài gã Khờ "trò chuyện" cùng Meta AI này là những câu hỏi Khờ mày mò thử nghiệm xem Meta AI khả năng thu thập thông tin, lưu trữ thông tin, suy đoán thông tin khi Meta AI truy cập và tổng hợp từ các nguồn khác ở ngưỡng nào?

MƯA – Thơ Lê Phước Sinh


   

Nghe ngoài kia kéo Bão,
vào Nam để làm Mưa
dồn dập nhúi dồn dập,
quất ngược ngang mịt mù...
 
             Lê Phước Sinh

TIẾC NUỐI LĂNG CÔ – Đinh Hoa Lư

Xóm Lăng Cô ngày xưa có một kỷ niệm về một cuộc tình sắt son của ba mẹ tôi hơn nửa thế kỷ trước.
 
Ngày xưa đó đôi tình nhân yêu nhau tha thiết, thắm thiết hẹn hò; vẫn viền cát muôn đời hình bán nguyệt, vẫn những liếp phi lao xanh vi vút gió và những túp lều tranh ẩn hiện. Trong tiếng sóng biển rì rào, bên chân đèo Hải vân cao vòi vọi, xóm vắng Lăng cô này nơi chứng kiến cuộc tình ba mẹ tôi "thề non hẹn biển".


Ngày xưa có lần ba tôi kể lại với tôi, mẹ tôi có mang tôi trong thời gian đó. Ba mẹ tôi quen nhau ngoài Quảng Trị, khoảng đầu thập niên 1950 rồi hai người lại dắt nhau vào tận xóm này. Chẳng lạ chi, do ba tôi có người thân quen ở xóm đó. Quê nội tôi là Truồi. Truồi vào Lăng Cô thì chẳng bao xa.

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2025

CHI TIẾT CỦA NHÀ VĂN HAY CON DAO MỔ THỤY VŨ – Nguyễn Hữu Hồng Minh



Cha tôi vào Sài gòn. Nhà sưu tập Nguyễn Trọng Hiệp đã tổ chức cho cha một chuyến đi Lộc Ninh thăm nhà văn Nguyễn Thị Thuỵ Vũ.
Với tuổi già, nhiều bệnh, chân yếu đi lại khó khăn nhưng cha vẫn cảm thấy hồ hởi khi đi gặp những người bạn văn cùng thời ngày xưa.
Đây là cuộc gặp đầu tiên của ông và bà. Nhưng trên văn đàn họ đã biết nhau từ những năm 1960. Cha tôi nhắc tôi lưu ý mấy chuyện sau:


PHONG, LAO, CỔ, LẠI THỰC SỰ LÀ NHỮNG BỆNH GÌ ? – La Thụy


瘋和尚 Phong Hòa Thượng (ông sư điên)

“Phong, lao, cổ, lại” từ xưa được cho là “tứ chứng nan y”, hiện có nhiều cách giải thích không thống nhất.

*
Cách hiểu được số đông chấp nhận là 4 bệnh khó chữa lành theo quan niệm của y học cổ, gồm:

(1) Phong: tức là bệnh cùi, còn gọi là bệnh phung hay bệnh hủi; 
(2) Lao: ho lao, bệnh lao phổi;
(3) Cổ: xơ gan cổ trướng;
(4) Lại: tức là ung thư.
Trong đó, có hai bệnh đã được y học ngày nay chữa lành là phong và lao.
 
Để minh chứng cho cách giải thích trên, người ta đã đưa ra câu nói dân gian: “Phong, lao, cổ, lại; tứ chứng nan y, thầy thuốc bỏ đi, trống kèn kéo tới”. Có nghĩa là 4 bệnh không chữa được, thầy thuốc “bó tay”, chỉ có chết.
Nhưng LẠI được cho bệnh ung thư thì quá mới, ung thư không phải là chứng bệnh trong y học cổ truyền.