BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2018

TẶNG BẠN CŨ ĐẠO ĐẦU VÀ VÙNG PHỤ CẬN - Hạ Thái Trần Quốc Phiệt



    Tác giả Hạ Thái Trần Quốc Phiệt

TẶNG BẠN CŨ ĐẠO ĐẦU VÀ VÙNG PHỤ CẬN
(Nhân nhắc cố giáo sư Phan Phụng Thạch, Đạo Đầu)

Làng Đạo Đầu cách làng tôi cái hói*
Hói Cồn Mồ qua lại thông thương
Đầu Đông An Lưu, kế cạnh Xóm Phường
Đất Đạo Đầu liền bên thân thiện.

Chợ Cạn xưa trên Xóm Phường bạn có biết ?
Nay chuyển qua An Trú kề bên
Vì Đạo Đầu thuộc xã Triệu Trung
Mà Chợ Cạn xã Triệu Sơn quản lý

Từ thuở xưa Tổng An Lưu chung thể
Liền một vùng duyên hải Triệu Phong
Làng kế làng chỉ cách một quảng đồng
Khoảnh đất ấy là vùng trời kỷ niệm...

Lăng Hậu Quân nằm trên đường hiển hiện
Những nghĩa trang chằng chịt nay không còn
Tôi về thăm mà lòng thấy bồn chồn
Người thiên cổ đi về đâu ai biết !

Làng Đạo Đầu tre la ngà chằng chịt
Qua Xóm Bàu câu phát lát / cá trắng tinh
Các cô Lý, Lài, Lựu, Tuyết ... những nữ sinh*
Toàn người đẹp, bà con nhà tôi thân thiết!

Chùa Sắc Tứ Đạo Quang đặc biệt
Được Vua phong tự thuở mới thành hình
Cây đa già từng tàng lá rung rinh
Vùng bóng mát che cuộc đời lương thiện

Bài thơ này thay cho lời hoài niệm
Tặng tộc chung: - Phan, Nguyễn, Lương, Lưu...
Nhớ bước chân xưa dưới mưa bụi sương mù
Đường trơn trợt đi về quên không thể!

Xa lắm rồi ôn quảng đời son trẻ
Tiếc một thời hoa mộng ướm cho nhau.

Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
(Gốc gác An Lưu, Chợ Cạn)
Oct /2018,
Viết từ Thung Lũng Hoa Vàng, Cali, USA.
 ...............
 Ghi chú:
* Người Quảng Trị thì khỏi giải thích cái hói.
* Làng Đạo Đầu có 2 họ Phan. Hậu Quân Phan Văn Thúy, tướng tài của Nguyễn Triều, lăng nằm bên đường từ Thị xã về, trên đồng Đạo Đầu, đối diện làng Trung Yên.
*Chùa Sắc Tứ Đạo Đầu có từ hơn 500 năm nay.
*Tên thật từng người cùng thế hê với tôi, họ cùng bà con có liên hệ họ tộc bên ngoại, như Chị Lý vơ anh Lượng, tôi gọi là Chị, Tuyết tôi gọi là O, Lài Lựu gọi tôi bằng Anh, mẹ 2 cô ấy là O tui. Cho nên khi vế QT học tôi về làng ĐĐ như là nơi rất thân thiết.
* i có bạn học Phan Đạt, Phan Lục, bạn lính bạn thơ Phan Khâm, không biết thuộc họ Phan nào, O Tuyết cũng rứa.
* "Quê hương nỗi nhớ khôn cùng", đi xa bao nhiêu nhưng hình bóng quê hương vẫn là niềm thương nỗi nhớ! Xin gởi cả tấm lòng về Quảng Trị thương yêu.


Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2018

VÁY CŨ - Thơ


        

VÁY CŨ

Tôi tìm em trong giấc mơ tôi
Chiếc váy rách cũ thời con gái
Tôi nhử tôi rút sợi chiều thật vội
Se nỗi buồn chơi vơi

Tôi cạn chiều. Tôi cạn bóng tôi
Chiếc váy rách cũ thời con gái
Tôi khờ khạo xúi tôi tấp tểnh
Víu nhành xuân víu nỗi lênh đênh

Chiều xập xềnh.
Xộc xệch nụ cười tôi
Chiếc váy rách cũ thời con gái
Tôi bỏ lửng tiếng cười từ năm ngoái

Em đi rồi.
Váy cũ có dần phai.

Hà Nội, 24 tháng 09.2018
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

ĐỖ QUYÊN 1-2 / Thơ Lê Kim Thượng


         
      Nhà thơ Lê Kim Thượng

ĐỖ QUYÊN 1-2

1.
“Chừng nào biển nọ xa gành
Cù lao xa sóng... chúng mình xa nhau...”
Hẹn thề giữ vẹn tình đầu
Sớm trưa quấn quít, trước sau không rời
Những ngày hai đứa vui chơi
Ước gì chung bước, một đời ruỗi rong
Tôi - Em chung bóng, chung lòn
Chung nguồn nước chảy, chung dòng thanh xuân...
Em sang, nhè nhẹ bước châ
Hoa Lưu Ly tím bâng khuâng bên thềm
Tim tôi bỗng hóa yếu mề
Cho ngày huyền hoặc... cho đêm hoặc huyền
Vái Trời phải nợ, phải duyên
Hoa Soan chung thủy, Đỗ Quyên chung tình
Hoa Bằng Lăng tím sân đình
Mùa hè năm ấy, chúng mình... chớm yêu
Gió lùa mái tóc hiu hiu
Tay anh mười ngón nâng niu đêm ngày
Nắng rơi tóc gió bay bay
Liêu trai dáng liễu hao gầy phiêu phiêu
Bên nhau thắm thiết cũng nhiều
Vòng tay nắng sớm, muộn chiều tiếng hôn
Nắng rơi bầu ngực trinh no
“Thương nhau Củ Ấu cũng tròn...” em ơi
Duyên màu áo, nõn dáng người
Duyên con mắt liếc, tiếng cười reo vui...

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2018

LỜI CẦU HÔN GIỮA MÙA - Thơ Đình Xuân



                   Nhà thơ Đình Xuân

LỜI CẦU HÔN GIỮA MÙA

Chiều thu
vướng giọt lăn trầm
Vườn ai
con bướm
Ươm mầm mùa sang
Gió thu đưa
điệu tình tang
Cỏ cây khờ khạo
mơ màng cuộc chơi
Bao giờ biển hết mù khơi
Bao giờ đá núi
mòn vơi nỗi sầu
Bao giờ bướm
Đủ sắc màu
Ngát hương
quyến rũ
để cầu hôn hoa

ĐÌNH XUÂN

CHÙM THƠ HUY UYÊN


       
            Nhà thơ Huy Uyên


MƯA Ở QUẢNG TRỊ  

Những cơn mưa bên ngoài nhà thờ
Cuối mùa thu vội về cùng phố
Em còn đó hay đã đi
Guốc mộc hè người nhịp gõ.

Đầu sông đôi tình-nhân lặng lẽ
Mắt nhìn ai buồn hiu
Môi hôn xa giọt mưa sao buồn thế
Quảng-Trị nhớ ai trời chiều.

Mây ngủ lại bên kia Nhan-Biều
Từ La-Vang ầm ào lời gió
Cuối phố không còn người quay về
Thương ai Long-Hưng rưng mắt lệ.

Liêu xiêu đổ hàng cây xuống thấp
Giá chiều nay có em
Hóa trang tôi người khách lạ
Cầm giữ trong tay một chút tình.

Phải mưa làm Quảng-Trị dịu-dàng
Giữ lại trong người nỗi nhớ
Con đường Thạch-Hản sang sông
Tôi một đời hoang mê giấc ngủ.

Còn đâu bàn tay em vẫy
Mông lung dãy phố mù sương
Quanh đây sông hồ và núi
Níu lại trong tôi một Quảng-Trị buồn...

                                        Huy Uyên
                                      (11-9-2018)

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2018

CHÙM THƠ THIỀN 15 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


       
       
Ý THƠ TÀU

rặng núi từ xưa vẫn nguyên đó
mây trắng bay đến tụ bên ngoài
và bên trong dãy núi
có khi ở một chặp
có khi ở cả ngày
rồi bươn bả bay đi
có những lần chuyển mưa
mây đen choàng lên dãy núi
nơi xa nhìn tối thiu
hôm sau cũng vội vã bay đi
trả lại cho dãy núi màu xanh
cây cỏ xanh rì

MỘT LÝ GIẢI VỀ HÀM NGHĨA CHỮ “VIỆT” CỦA NGƯỜI VIỆT CỔ - Trần Hưng

Nguồn:
https://trithucvn.net/van-hoa/chu-viet-cua-dan-toc-viet-co-ham-nghia-gi.html

Mỗi một dân tộc trên thế giới đều tự hào về tên gọi của dân tộc mình. Nhật Bản nghĩa là gốc của mặt trời, và người Nhật tự hào mình là “đất nước mặt trời mọc”; người “Trung Hoa” vẫn tự hào rằng dân tộc mình là tinh hoa trung tâm của thế giới… Vậy chữ “Việt” của dân tộc Việt mang hàm nghĩa gì?

       
                                                   (Ảnh: Trí Thức VN)

          MỘT LÝ GIẢI VỀ HÀM NGHĨA CHỮ “VIỆT” 
          CỦA NGƯỜI VIỆT CỔ
                                                                         Trần Hưng

Chúng ta thường hiểu quốc hiệu “Việt Nam” sơ sài là người Việt ở phương Nam. Những nhà nghiên cứu tìm hiểu ý nghĩa từ “Việt” qua chữ Hán () cũng có lý giải của riêng họ. Chữ này được tạo thành từ chữ “tẩu” () (tức là chạy) ở bên trái và chữ “qua” () (tức là giáo mác, búa, chiến tranh) ở bên phải. Từ đó có người cho rằng chữ Việt có nghĩa là những người phải chạy về phía Nam để tránh những cuộc chiến tranh tại Hoa Hạ.

ANH HẸN EM - Thơ Phan Quỳ


   


ANH HẸN EM

Anh hẹn em mùa hạ,
Trong một ngày im ả,
Nhành phượng vĩ cuối sân
Cháy lên màu thật lạ.

Anh hẹn em mùa thu,
Mây trời không xanh nữa
Lá vàng rơi thật khẽ,
Lòng em tựa sương mù.

Anh hẹn em mùa đông,
Cơn gió lạnh đầy đồng,
Mưa rơi nhiều chưa mỏi,
Lòng em hóa hư không.

Rồi cuộc tình sang xuân,
Hoa mai vàng trước ngõ,
Anh hẹn em ngày nọ
Có đóa hồng nho nhỏ,
Theo em làm chứng nhân.

Anh hẹn em mùa nữa,
Nơi cuối trời xa xăm
Mùa đi rồi mùa lại,
Em bỗng thành cố nhân.

                    Phan Quỳ

ƯỚC VỌNG QUÊ HƯƠNG – Đức Hạnh và quý thi hữu




ƯỚC VỌNG QUÊ HƯƠNG
               “Thtk”
Cỏ cây than thở tình non nước
Đất Mẹ giãi bày chuyện biển đông

Cỏ cũng vươn lên trổ mộng lòng
Cây còn chuyển động hỏi dòng sông
Than van - bão táp luôn giày xéo
Thở dốc - an bình mãi đợi trông
Tình nghĩa nhân tâm hoài đảo lộn
Non ngàn cảnh vật vẫn suy vong
Nước nhà ước vọng bình minh tỏ
Đất Mẹ Giãi Bày Chuyện Biển Đông..!
                                         Đức Hạnh
                                        0610.2018

QUA ĐẠO ĐẦU NHỚ THẦY PHAN PHỤNG THẠCH - Võ Văn Hoa

Nguồn:
https://dantri.com.vn/giao-duc-khuyen-hoc/qua-dao-dau-nho-thay-phan-phung-thach-1113624536.htm


   

      QUA ĐẠO ĐẦU NHỚ THẦY PHAN PHỤNG THẠCH
                                                                                Võ Văn Hoa

Những năm đầu thập niên 1970, tôi ra học Trung học Đệ nhị cấp Nguyễn Hoàng (Quảng Trị). Mới đó mà đã 35 năm. 35 năm chưa phải là dài nhưng với tôi đã có những kỷ niệm sâu sắc về mái trường, về Thầy Cô, về bạn bè.
Là dân ban C (ban văn chương) nên tôi thường đến thư viện nhà trường. Người thầy “quản thư” không dạy tôi một giờ nào nhưng tôi “tâm phục khẩu phục”. Đó là nhà giáo – nhà thơ Phan Phụng Thạch, người mà tôi thường gặp tác giả trên các tạp chí Bách khoa, văn..., những tờ báo “vang bóng một thời”.
Một ông thầy dong dỏng cao, thường đeo kính trắng, ít nói, nhưng đọc thơ thầy nói mới hay cái TÂM của người luôn hướng về quê hương, bạn bè, đặc biệt là học trò của mình.
Tập thơ “Lưu bút mùa hạ” của Thầy là một minh chứng:

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2018

NHỚ VỀ VÀM TẤN / ĐẠI NGÃI - Thơ Nguyên Lạc


        
                               Tác giả Nguyên Lạc


NHỚ VỀ VÀM TẤN / ĐẠI NGÃI
Gởi thi sĩ Trần Phù Thế & anh Phạm Bá Hoa (@)

Dẫn:

Đất Sóc Trăng khô cằn nước mặn
Anh ra Vàm Tấn chở nước về xài
Về nhà sau trước không ai
Hỏi ra em đã theo trai mất rồi (ca dao)[1]
...
Muốn ăn ba khía, ốc len
Thì xuống Rạch Gốc khéo quên đường về
Ai mà muốn học thổi kèn
Nạo dừa hầm với ốc len ăn hoài”.(ca dao miền Tây)
...
Tháng bảy nước chảy Cà Mau
Tháng mười ba khía, hội kéo nhau đi làm
U Minh, Rạch Gốc, rừng tràm
Muỗi kêu kệ muỗi tao ham ba khía rồi (ca dao miền Tây)

Nhập:

Dặn lòng. đừng nhớ quê nghèo
Chợt đâu bạn nhắn lời nào thốn tâm !
Cái thời.  vụng dại xa xăm
Thân yêu Đại Ngãi. tợ sông vỡ bờ !

1.
Tha phương. xuân hạ tháng ngày
Hồn quê xưa cũ vẫn hoài trong tôi
Cái tên. Vàm Tấn tôi ơi !
Trăm năm. vẫn nhớ những lời ca dao
Ra sông. đổi nước ngọt nào *
Về nhà. trông trước. trông sau vắng nàng !
Hỏi ra. đã bỏ mất đàng
Theo trai. người nỡ phụ phàng tình tôi!

Cái tên. Đại Ngãi tôi ơi!
Làm sao quên được. một thời thiết tha?

Hồn xưa. trường cũ. bây giờ
Vẫn trong tôi. buổi chào cờ sớm mai
Điếng hồn. lời gọi trả bài
Đau tay. thước khẽ. thầy rầy nhớ không?

2.
Mươi năm. có đủ dài không?
Để quên con nước lớn ròng. Hậu giang
Để quên. xanh rũ hàng bần
Cầu tre lắt lẻo. con còng gió xanh [2]
Cái càng "tổ chảng"  "chành bành"
Kẹp tay rướm máu. buồn lòng tuổi thơ!
Bãi bùn. rượt chạy "có cờ"
Thòi lòi trố mắt. ngẩn ngơ lặng nhìn

Nhớ con "nước lợ" mùa lên
Ốc len. ken đặc. bụi dừa nước xanh [3]
Nhớ cua ba khía. đỏ càng
Nhớ mùi mắm khía. ngọt lòng dân quê [4]
Cá linh. theo nước mùa về
Nhớ con cá cháy. bụng sề trứng. ngon [5]

Ngọt ngào thời ấy. có còn?
Dịu hiền quê cũ. chưa mòn trong tôi!

3.
Đò ngang Nhơn Mỹ. thăm người [6]
Cồn tươi. trái ngọt. miệng cười lời trao
Sầu riêng. môi mớm tình nhau
Giờ đây bạc tóc. phố nào. nhớ thương !
.
Mất nhau. từ thuở đoạn trường !
Biệt ly. từ thuở bạo cường lên ngôi !
.
Nhớ đêm Đường Đức. tiễn người
Mãi trong tâm thức. bóng người bên sông
Ra đi là biết mù sương!
Cố an. tâm nhủ. vô thường sắc không

4.
Nhớ chi đến Cù Lao Dung?
Nghiệt oan người chịu. khóc thương người đành [6]
Tang thương. thấu tận trời xanh
Tử sinh. ly biệt. sâm thương. năm nào!

5.
Chiều nay. phố lạ xôn xao
Sao riêng cố quận. lòng nào bâng khuâng!

Quê giờ đổi lạ. phải không?
Sao ta không đổi. nỗi lòng quê xưa?

Đổi đi thôi. chắc cũng vừa !
Quên đi thôi nhé!
Tình xưa chắc rồi …!

        Nguyên Lạc

MƠ QUÊ TRONG “XÓM CỎ” CỦA NGUYỄN KHÔI - Đặng Xuân Xuyến


       

       MƠ QUÊ TRONG “XÓM CỎ” CỦA NGUYỄN KHÔI

Lẽ thường, người ta mơ "từ quê" được "ra tỉnh", để được sống không khí náo nhiệt, sầm uất nơi phố xá, thị thành, thì nhà thơ Nguyễn Khôi lại mơ bỏ phố về làng, ngược với lẽ thường của nhân thế:

Mơ… được bỏ Cao Tầng về Xóm Cỏ
Ngồi bờ đê hít thở với sông dài
Ngắm dáng con đò trước cầu cao ngạo nghễ
Bãi ngô non thấp thoáng bóng ai...

ANH VẪN VỀ THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI - Thơ Phạm Ngọc Thái


    

ANH VẪN VỀ THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI
                     Tặng TT
(cảm xúc về nàng với buổi tình chiều,
                                            tôi đã viết nên bài thơ này)

Em nói với tôi rằng muốn có một đứa con…
Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm
Năm tháng dáng hình em hiển hiện
Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi!

Người thục nữ tôi yêu những năm cuối cuộc đời
Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ
Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm.

Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
Tóc cũng bạc đôi phần
                          dẫu tim còn khao khát
Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức
Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu…

Thì đời này - em ạ, có trớ trêu
Nhưng ta đã bên nhau sưởi ấm mùa đông rét
Anh hôn lên đôi môi em như một vầng trăng khuyết
Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh.

Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái tim
Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát
Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em!

Chỉ hóa kiếp mình tiếp cuộc trường sinh
Cùng thi ca, anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ
Với mối tình nồng thắm của em yêu!

Nếu giây phút nào em lạc bến cô liêu!
Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng
Hãy tìm đến nấm mồ anh miền xa vắng
Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau.

Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu
Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục
Thời trai trẻ phong trần qua chiến tranh loạn lạc
Khi tuổi già có vợ vẫn cô đơn!

Anh tìm đến em
                     lúc đã tàn úa mái đầu xanh
Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu…

                           Phạm Ngọc Thái

Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2018

TƯỞNG NHỚ 20 NĂM NGÀY BÙI GIÁNG RA ĐI (7/10/1998)

Nguồn:
https://kontumquetoi.com/2018/10/02/tuong-nho-20-nam-ngay-bui-giang-ra-di7-10-1998/

          

                   TƯỞNG NIỆM 20 NĂM BÙI GIÁNG 
                   “ĐI LÀ ĐI BIỆT TỪ KHI CHƯA VỀ” 
                                        (1998-2018)

Năm 17 tuổi, đang học ở trường Viên Minh – Hội An, Bùi Giáng phải lòng và kết hôn với một nữ sinh xinh đẹp cùng tuổi cùng lớp – bà Phạm Thị Ninh. Kháng chiến nổ ra, Bùi Giáng bỏ học đưa gia đình vợ tản cư lên Trung Phước. Ngày ngày, Bùi Giáng cùng người em vợ là Phạm Văn Hoà vào núi chăn dê đọc sách. Ông Hoà, hiện đang sống ở Hội An, trí nhớ còn minh mẫn (thời điểm năm 2002 – tác giả), kể: “Dạo ấy chúng tôi thường thả dê ở Gò Lu, bầy nhiều cả trăm con. Gia đình khá nên chỉ nuôi chứ chẳng bán, cũng chẳng thịt. Anh Sáu Giáng thỉnh thoảng vắt sữa dê hâm nóng đưa cho cha mẹ và vợ. Đi chăn dê, ảnh mang theo cả gùi sách tây tàu, đọc miết”. Do phải trèo đèo lội suối tránh bom đạn, bà Ninh đã bị sẩy đứa con duy nhất của hai người. Rồi lam chướng núi rừng cuối cùng cũng đang tay cướp nốt người vợ nữ sinh phố thị của chàng thi sĩ, khi nàng mới tròn 26 tuổi.

DẬU MỒNG TƠI - Thơ Đoàn Giang Đông


        
                Tác giả Đoàn Giang Đông 


DẬU MỒNG TƠI

Chao ôi! Cái dậu mồng tơi.
Của nhà bên cạnh lâu rồi tôi quên
Bây giờ nhìn trộm sang bên
Lá xanh mơn mởn trái rền đầy cây
Thế mà tôi tưởng bữa nay
Lá cây đã khép nhựa cây không còn
Hết rồi cái thuở tơ non
Để cho ong bướm sớm hôm lộn vòng
Để cho ai đó chờ mong
Sang xem vài bữa trong lòng đỡ nguôi
Chấp tay tôi vái đất trời
Sao cho cái Dậu mồng tơi xanh hoài.

                            Đoàn Giang Đông

HÒN CHỒNG... - Thơ La Thụy


    
      Quần thể Hòn Chồng, Hòn Vợ ở biển Nha Trang


HÒN CHỒNG...
(Tặng Võ Văn Nhơn)

Dải cát vàng óng ả
Trải dài bên biển cả
Bâng khuâng ngắm Hòn Chồng…

Hòn Chồng
Đá chồng lên đá
Dấu tay hằn sâu từng thớ
Chứng tích nghìn năm
Tình chồng nghĩa vợ
Gắn bó keo sơn
Mặc cho sóng dập gió vùi
Xác thân phàm, chìm sâu biển thẳm
Đến chết không lìa xa

Tình mãi thăng hoa
Hóa thân thành tượng đá
Anh, Hòn Chồng
Em, Hòn Vợ
Sừng sững giữa trời cao biển rộng
Nghìn năm tình chồng vợ vẫn sắt son

                                             La Thụy

        Bàn tay người chồng bấu trên vách đá còn lưu dấu