BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 15 tháng 7, 2025

ĐÃ CHẾT NGHÌN THU TIẾNG NGUYỆT CẦM - Tô Nhược Châu


   

Có phải người về theo gót gió
Xiêm y lồng lộng bến giang đầu
Trên sông có bóng trăng vàng rụng
Lãng đãng nguyệt cầm ngân tiếng thu.
 
Ta đứng trên đồi mây viễn xứ
Thấy hồn chết đuối giữa rừng hoa
Bỗng nghe có tiếng loài chim lạ
Thoáng buồn như tiếng Hậu Đình xưa.
 
Bao năm rồi vắng người tri kỷ
Đàn lạnh lùng treo hề cô đơn
Người quá vô tình đâu có biết
Âm thầm ta đợi mấy mùa trăng.
 
Mùa hoa rụng giữa hồn hoang phế
Cơn mộng cũng vừa thoát cánh bay
Chén rượu trăm năm hề chưa cạn
Cuộc tình điên đảo một cơn say.
 
Trên bến giang đầu trăng bỗng chết
Nguyệt cầm im tiếng đến ngàn sau
Xiêm y đã khuất trời nhan sắc
Ta đứng chờ ai tóc bạc màu.
 
                            Tô Nhược Châu

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2025

ĐỂ NHÌN NHANG LƯU LUYẾN HƯƠNG NGAN NGÁT MÙA ĐI - Trần Vấn Lệ


Nhà thơ Trần Vấn Lệ duyên vẽ theo yêu cầu của Nguyệt Mai

Tôi vẫn thường hay ra / công viên, ngồi chỗ đó - parking, xe tôi đậu / đang mùa Thu, lá rơi...
 
Lá rơi vài ngày thôi / thì không có gì cả... bởi vì cây hết lá / chờ mùa Xuân, năm sau!
 
Chuyện, không chút nghẹn ngào / mà thơ buồn, ai biểu!  Có chút gì thiêu thiếu / trong mắt người, hay sao?
 
Không có ai chiêm bao / giữa ban ngày đâu nhỉ?  Một câu nói thâm thúy / hay chỉ buột miệng than?
 
Nguyễn Du không hoang mang / khi làm thơ Lục Bát.  Buồn của thơ bát ngát / thấy được ở hai câu:
 
"Người lên ngựa, kẻ chia bào, rừng phong Thu nhuốm một màu quan san...".
 
Tôi... ngỡ ngàng... thấy thời gian đứng lại.  Sắc ngựa chiều quan tái, cỏ cây màu Thiên Thu!
 
Đây không cây mù u / để trái rơi, tôi nhặt... từng chút buồn se sắt... mùa Thu mùa Thu sa...
 
Đây không chỗ giang hà.
Chỉ parking xe đậu.
Có buổi chiều ai giấu... tôi nhớ về Quê Hương?
 
*
Thơ tôi quá tầm thường / khi nói hoài nói mãi... tình của thời trai gái / trang trải tờ Hoa Tiên!
 
Tờ giấy viết chuyện quên / mà tôi không viết thế... Đâu có ai để kể... chuyện chiêm bao ban ngày?
 
Vài chiếc lá trên cây, gió bay rồi rụng hết.  Mùa Đông không vĩnh biệt.  Mùa Đông sẽ trở về...
 
Tóc thề là tóc thề.  Không có Đình ghé nguyện... để nhìn nhang lưu luyến / hương ngan ngát mùa đi... (*)
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

(*) "Đáy dĩa mùa đi nhịp hải hà...", Thơ Đoàn Phú Tứ, bài Màu Thời Gian.

NGUYỄN BÍNH CƯỚI BỐN ĐỜI VỢ NHƯNG KHI CHẾT LẠI "TỨ CỐ VÔ THÂN" - Mê Đọc Sách



Trong cuộc đời truân chuyên lang bạt từ bắc chí nam của mình, Nguyễn Bính đã có 4 người vợ và 4 người con. Nhưng khi ông qua đời vào ngày cuối năm thì không có người thân nào bên cạnh.

Người vợ đầu là bà Nguyễn Hồng Châu, là mối tình sét đánh của Nguyễn Bính trên đường ông đi công tác ở miền Tây. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Nguyễn Bính đã sững sờ, choáng váng trước vẻ đẹp của bà và đem lòng yêu. Họ có với nhau một người con gái đặt tên là Nguyễn Bính Hồng Cầu.

TÌNH NHẠC SĨ - Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Đỗ Hải, Thảo Quyên trình bày



                

CHO NGÀY TINH KHÔI, MỘNG SEN – Thơ Tịnh Bình

                    
    

CHO NGÀY TINH KHÔI
 
Sớm mai thả gió về trời
Gửi theo mây trắng nụ cười vô ưu
Trái tim thoát khỏi ngục tù
Không sân giận với oán thù sầu thương
 
Sớm mai gửi một nhành sương
Trong veo giọt lệ vô thường tử sinh
Lặng yên trước ánh bình minh
Buồn vui tan hợp chỉ mình mình hay
 
Đường trời gửi cánh chim bay
Nắng hồng ai thắp qua ngày bão giông
Đường trần sắc sắc không không
Có không cũng bởi tại lòng chấp vương
 
Giọt từ chan rải mười phương
Sen miền tịnh độ cúng dường Như Lai
Dọn lòng trước những sớm mai
Nguyện mong trọn vẹn một ngày tinh khôi...
 

Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2025

GỌI “NỮ GIỚI”, KHÔNG GỌI “PHỤ NỮ” - Matthew NChuong

 
Hình tờ báo Nữ giới chung; riêng hình cô gái bên trái là hình minh họa phái nữ, không phải cô Sương Nguyệt Anh.

Báo "NỮ GIỚI CHUNG" gọi "NỮ GIỚI", không gọi "Phụ nữ".
 
/1/ Hồi năm 1918, cô Nguyễn thị Ngọc Khuê (thân phụ là nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu), bút danh "Sương Nguyệt Anh" (孀月英) làm chủ bút cho tờ "Nữ giới chung" (女界鐘). Đây là tờ báo ĐẦU TIÊN dành cho nữ giới, ấn hành tại Sài Gòn!
"Chung"  nghĩa là chuông, tiếng chuông.

KỶ NIỆM VỚI BÙI GIÁNG - Trinh Anh Khoi

Bùi Giáng là người có biệt tài, hẳn rồi. Nhưng tài của ông, không chỉ trong thi ca, và cái "cuồng" của ông, không chỉ trong cõi người, đã là những chi tiết không cần nhìn ngắm tách biệt. Bài viết của nhà văn Mai Thảo.
Loạt bài Đi Vay Người Có Chữ

Bài viết 3: Kỷ Niệm Với Bùi Giáng

Bùi Giáng rong chơi chân đất cùng nhà thơ Lê Minh Quốc, người vẫn luôn tự hào rằng mình là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới!
 
Nhiều buổi chiều Sài Gòn, tôi (Mai Thảo - TAK chú thích) chẳng còn có thể nhớ đích xác vào những năm nào, đâu như năm 1962, đâu như năm 1965 (Nếu sai, nhờ hai anh Cung Tiến, Phạm Công Thiện nhớ lại dùm cho), tôi thường được mời tới những họp mặt ăn nhậu trên căn lầu ngăn nắp, thoáng mát của thầy Thanh Tuệ ở đường Lý Thái Tổ. Mỗi họp mặt với Thanh Tuệ, hồi đó là giám đốc của nhà xuất bản An Tiêm và còn là nhà sư trẻ tươi tắn chưa cởi áo hồi tục, thường vì một cuốn sách. Một cuốn sách mới, vừa in xong chưa ráo mực. Và trước khi gửi sách vào nắng mưa đời, họp mặt An Tiêm với thân hữu là một tiệc rượu tác thành cho sách.
 

ĐẸP QUÁ NHỮNG BÀI THƠ – Quách Như Nguyệt


   

Em nhận được hai bài thơ anh gửi
Gửi riêng em vào buổi sáng mùa hè
Anh ca tụng, gọi em là "hoàng hậu"
Muôn tâu nàng, hoàng hậu của lòng anh!
 
Sáng hôm nay trời tuyệt đẹp trong xanh
Tim khô khan bỗng có người tưới tẩm
Tâm trống rổng, em không còn mơ mộng
Bỗng thấy vui, hồn thơ lại trở về
 
Cảm ơn anh thương thơ em vụng về
Cảm ơn anh cho em nhiều cảm hứng
Tâm an lạc vẫn làm thơ được chớ
Sẽ cố chìu, sẽ không bỏ bê thơ
 
Những bài thơ, đẹp quá những bài thơ!
Phải biết mơ, biết mộng mới làm thơ
Biết trải lòng thêu dệt những câu thơ
Vui lãng mạn... vẫn còn yêu, thương, nhớ
 
Thơ của anh từng câu thơ nhả ngọc
Anh phun châu khen từng ngón tay xinh
Nhờ đọc thơ, thương nhân loại thương mình
Thấy hạnh phúc vì được làm... thi sĩ!
 
                                       Quách Như Nguyệt
                                         30 tháng 6, 2025

MỘT GIÂY PHÚT ỨA NỤ HÔN CHÀO – Trần Vấn Lệ



Có một buổi mai rất đổi mừng!  Ngày chưa ai dậy... đường song song, xe đi làm hết từ ban tối để mặt trời lên ở hướng Đông!
 
Ôi mặt trời lên Mặt Của Duyên!  Của em thôi đó!  Của riêng Em!  Người yêu tôi vẽ bằng tia nắng nhìn tóc em vờn một cõi Tiên!
 
Có thể Bồng Lai gần Phú Hội hay Prenn... hay là Gougha... hay Cam Ly... cũng là Đâu Suất.  Đà Lạt em à, thương lắm nha!
 
Có thể tôi nghe đang chóng mặt - tuổi đời người Lính chẳng bao nhiêu!  Bây giờ buổi sáng tôi không nghĩ... lát nữa đời tôi "đã" buổi chiều!
...
*
Chắc chắn nắng lên khô nước mắt - những giọt sương trời khóc nửa khuya... những giọt mưa trời mưa tháng Chạp... tháng muôn năm cũ hẹn không về!
 
Người Yêu!  Tôi khép bài thơ sáng... Tôi sẽ thế nào, chẳng biết sao.  Tuổi đã gần trăm tôi đánh đổi một giây phút ứa nụ hôn chào...
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

CHÙM THƠ VỀ RƯỢU - Đặng Xuân Xuyến


 


DẠI SAY
 
Em vờ say nghỉ lại
Ta mượn say để liều
Kìa, em đừng có dại
Quấn ta vào cuộc yêu!
 
Hà Nội, 25 tháng 5-2025
 
 
HẸN RƯỢU
 
Em hẹn lễ này đem rượu đến
Rượu ủ men quê ngọt đứ đừ
Ta chờ men ủ ru giấc ngủ
Lễ đã đến rồi. Rượu có quên?
 
Hà Nội, sớm 30 tháng 4-2025
 
 
CẠN ĐÊM
(với Khờ)
 
Men theo hơi rượu cuối ngày
Nghiêng bình để rót cho đầy cữ say
Ừ nào túy lúy đêm nay
Rượu ngon ủ kỹ tao mày cạn đêm.
 
Hà Nội, đêm 3 tháng 7/2024
 
 
RƯỢU ĐÊM NAY
(với M.Q)
 
Người ở lại bên ta ngồi châm tửu
Dìu ta say quên bớt oái oăm đời
Quên "cười ruồi - mắt đĩ - và cơn đau"
Cả nham nhở niềm tin vừa vá vội.
  
Chén rượu đấy, rót rồi, cứ uống
Nước mắt đan đốt tê dại đêm cuồng
Đắp nụ cười nghẹn đắng lằn môi
Nuốt lấy nhau gán niềm tin tráo đổi.
 
Ta vẫn biết đêm cuồng xô sóng dội
Người vì ta dạn dĩ chốn quần hồng
Xác thân phàm bầm dập những bỉ bôi
Phận lá liễu tả tơi vì gánh tội.
 
Ta sẽ dám trọn đêm nay chồng vợ
Cho mồ hôi rịn chặt với mồ hôi
Cho hơi thở mơn man dìu hơi thở
Cho bỏng đêm cuộn từng cột sóng trào.
 
Làng Đá, đêm 28 tháng 12/2023

TÌNH ANH LÍNH CHIẾN – Đinh Hoa Lư


         

Xuyên lá cành trăng lên lều vải
Lòng đất ấm thương tình đôi mươi
Thương những người mạch sống đang khơi
Đang tìm một cuộc đời cho lòng vơi nét phong sương...
                (Tình Anh Lính Chiến/ Lam Phương 1959)
      
                

Nhớ sao những ngày nhỏ dại, khoảng vào đầu thập niên cứ nhớ mẹ tôi mỗi lần đi buôn bán đường xa về lại ậm ừ hát những câu trong bài hát thân yêu này.

ĐẠO MẪU TAM PHỦ - Theo Nét Xưa

Tam phủ là danh từ để chỉ ba vị thần thánh trong hệ thống tín ngưỡng Đạo Mẫu Việt Nam gồm: Mẫu Thượng Thiên, Mẫu Thượng Ngàn và Mẫu Thoải, cai quản những lĩnh vực quan trọng nhất của một xã hội nông nghiệp.
 
Tranh vẽ Mẫu Đệ Nhất Thiên Tiên trong trang phục nhà Lê, bởi hoạ sĩ Lunae Lumen. 
Tranh thuộc dự án Thánh Nhan của trang Four Palaces - Tứ Phủ
 
1. Thượng Thiên Thánh Mẫu 天上聖母
 
Còn gọi là Mẫu Thượng Thiên [danh hiệu trong khoa cúng là Mẫu Đệ Nhất Thiên Tiên] là một vị Mẫu thần thuộc nhánh Tam Phủ, Tứ Phủ của Đạo Mẫu Việt Nam. Mẫu là người cai quản Thiên Phủ.
 
Thượng thiên thánh mẫu là vị thánh cai quản cõi trời, trước hết là đại diện cho nguồn sinh lực vô biên, cốt lõi của sự sống và mọi nguồn hạnh phúc. Qua Bà mà người ta mong mọi việc của bầu trời được diễn ra theo quy luật hiền hòa…
Bà còn được biết đến là Mẫu Liễu Hạnh của Tứ bất Tử trong tín ngưỡng dân gian Việt Nam.
 

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2025

HÔM NAY NGÀY CUỐI THÁNG SÁU – Thơ Quách Như Nguyệt


   

Hôm nay cuối tháng Sáu
Ngày sinh nhật của con
"Mừng sinh nhật con trai
Mong con luôn hạnh phúc!"
 
Hôm nay cuối tháng Sáu
Mọi sầu đau rũ bỏ
Đừng đợi đến phút chót
Khi thân này ra tro
 
Hôm nay ngày cuối tháng
Ngày mai tháng Bẩy sang
Jacaranda tím rực
Rực rỡ một góc trời
 
Ta lạc quan yêu đời
Tập sống trong chánh niệm
Thở vào và thở ra
Vui trong cõi ta bà
 
Hôm nay ngày đầu tuần
Thứ Hai như Thứ Sáu
Chẳng lo toan tính toán
Chả homework, dealine
Quả thật là sung sướng
May mắn nhất trên đời!
 
Ngày thứ Hai đẹp trời
Nắng dịu dàng vui tươi
Nóng mà không nóng mấy
Thiên đường hè nơi đây
 
Thảnh thơi ta làm thơ
Tha hồ mộng với mơ
Sống bình an tỉnh thức
Ung dung và trung dung!
 
Quách Như Nguyệt
30 tháng 6, 2025

MÂY ƠI GIÓ THỔI BAY VỀ BẮC CHẦM CHẬM CHO TÔI NHẮN MẤY NHỜI - Trần Vấn Lệ


Hôm nay sao?  Trời mưa hay nắng?  7am, mặt trời chưa lên!  Mặt trời hôm nay ngủ quên?  Có thể lắm vì đêm qua nóng thiệt. Mùa Hè mà,  con dế mệt... không than!  Trăng tỏa ánh vàng, mặt đường sáng chóa...
 
Hôm nay, ngày Tự Do nước Mỹ... cũng là ngày Lễ Lớn của năm, ai cũng nghĩ mình là công dân... và công chức thì cứ yên tâm dậy trễ.  Khi mặt trời lên, lên cao, ngạo nghễ, nếu có mưa phùn thì đẹp biết bao nhiêu!
 
Ngày Tự Do có sáng có chiều...có thong thả dắt dìu đi phố, Mẹ Cha già thấy mình được nhỏ, con cháu cười... vì chúng đã Công Dân!  Sẽ bắt tay nhau, sẽ nói chào mừng.  Sẽ hỏi han: Ông, Bà, khỏe chớ?  Rồi hỏi lại... giống như mình trả nợ.  Một ngày Vui như Tết, dễ thương ơi...
 
Em của anh à... Michigan mây trôi, đây với đó... đường xa vợi vợi, anh nhớ em đi hoài chưa tới một ngày vui ngồi chải tóc cho em...Hai bàn chân ngà của em anh không quên / hôn từng ngón, hôn không bao hết!
 
*
Ngày hôm nay!  Ngày Juneteeth!  Ngày hôm nay... Ngày-Lính-Ngày-Xưa.  Nhân ảnh mịt mờ... mả mồ lốp ngốp.  Quê Hương mình mùa mưa... lộp độp, tiếng mưa hòa với tiếng phong linh... Gió Nồm réo từng mảng rừng xanh thương tật.  Người ta phá rừng.  Người ta xây cất... những ngôi nhà bóng loáng verni!  Juneteeth bỏ đi... bỏ hết nhé... mùa Thu lá rụng!  Anh nhớ em mơ hồ cái bóng, nhớ lại thơ Hàn Mạc Tử, buồn hiu:  "Ở đây sương khói mờ nhân ảnh, ai biết tình ai có đậm đà?".
 
Chấp nhận đi xa, chấp nhận mất mát...Nếu gặp nhau, mình hôn nhau đến ngạt, mình khóc vùi, mình Hạnh Phúc, mình lau... những giọt lệ của mùa mưa rả rích... Sẽ không có chuyện gì cần giải thích.  Mà giải thích chi?  Một ngày như mọi ngày... Kiếm cho được niềm vui thì nhìn cờ bay Đất Khách!  Nói như Hồ Dzếnh:  "Mây ơi gió thổi bay về Bắc / chầm chậm cho tôi nhắn mấy nhời...".
 
Sông đã đổi!  Núi đã dời.  Lòng người lý tán...
                                                                                    Trần Vấn Lệ

GIÁ CỦA SỰ THÁI QUÁ – Đặng Xuân Xuyến



Chị vỗ đét cái vào mông anh rồi trề môi, cong cớn: - Eo ơi, già rồi mà còn trẻ con lắm! Gần năm chục tuổi đầu rồi mà nhí nhảnh con cá cảnh lắm cơ.... Đời thủa nhà ai, tóc đã bạc trắng mái đầu rồi mà bày đặt níc nêm là em còn bé lắm... Ơ, mà chồng xưng em với ai thế... Chẳng lẽ chồng xưng em với vợ?
 

KỶ NIỆM XA XƯA VÀ CHÙA SẮC TỨ TỊNH QUANG TỰ QUẢNG TRỊ CŨ – Đinh Hoa Lư



Kính nhớ hương hồn Ngoại tôi
 
Bài này tác giả đăng lại lên đây, để lưu dấu hình ảnh của một mái chùa Sắc Tứ Tịnh Quang khác với hôm nay. Ngày xưa hình ảnh Chùa Sắc Tứ Tịnh Quang Tự là một hình ảnh tiêu sơ xung quanh hoang vắng, vài ngôi làng thưa thớt xa xa. Nửa thế kỷ qua nhanh, Ái Tử bây giờ là thị trấn đang ào ạt xây dựng, ngôi chùa lịch sử nay phải lọt vào giữa chốn nhà cửa, công sở dinh thự náo nhiệt khác thường.
 

NGHĨ VỀ ''THUYỀN" TÁC PHẨM CỦA NGUYỄN ĐỨC TÙNG - Lê Phước Sinh


    

Có một thời
số bạn thế hệ Tôi
không đi lên Rừng
thì trôi ra Biển
Rừng đánh bạt niềm tin
để kéo Biển sóng gào.
 
LÊ PHƯỚC SINH

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2025

DẠ LỮ VIỆN SAIGON, CHOLON - Nguyễn Kiều Phương


 
Ngày nay, người lớn tuổi, còn mấy ai nhớ được ở Sài Gòn từng có một Dạ Lữ Viện, cái biệt danh ấy chính là nơi thể hiện Cái tình của Dân Saigon Xưa với người nghèo cơ nhỡ!
 
Dạ Lữ Viện Saigon – Cholon không hề có tên trên bản đồ, nguyên thuỷ là một khối kiến trúc rộng độ 200 mét vuông, toạ lạc tại mặt tiền đường Trần Hưng Ðạo nằm cạnh con hẻm 345, (Từ 1968 là Ty Cảnh Sát Công Lộ).

VÀI LỜI VỚI ANH LA THUỴ NGƯỜI TẶNG SÁCH - Trương Công Hải



La Thụy, một đồng môn không quen nhưng biết, do đọc bài của anh trên facebook.             
Nhận được tập tạp luận Chữ Nghĩa Văn Chương của anh khi đang ngồi café, mấy bạn cứ chuyện trò, còn tôi thì tranh thủ đọc, lướt vội.
Sách do Hội Nhà Văn xuất bản, trình bày không hoa hoè, giản đơn nhưng đẹp.
 

Thứ Hai, 30 tháng 6, 2025

ANH HÔN EM CHIẾC LÁ XANH VÔ CÙNG QUÊ HƯƠNG - Trần Vấn Lệ



Ai biểu em được sinh làm con gái                        
để anh thề chê hết thẩy Giai Nhân!
 
Có nhiều người thiệt lạ / khi đứng trước Giai Nhân / không biết cũng không thân / không cần nói nhỏ nhẹ!
 
Tôi chắc rồi cũng thế... vì chê hết người ta / chỉ đi đường cỏ hoa  / tôn vinh người duy nhất!
 
Tôi đã nói rất thật... "Ai biểu em ra đời!".  Tây Thi thì có nơi, Dương Quý Phi... mặc kệ!
 
Bao nhiêu ngày nắng xế, em à - Em Mặt Trời, vầng Thái Dương xa xôi / sao nóng ran trong ngực?
 
Em là Trái Tim, chắc?  Em là phổi, là gan, em là trọn thế gian / một nàng trăng Diễm Tuyệt!
 
Em ơi... mùa Đông tuyết / chiếc áo bông của em... Những vì sao sáng lên / làm sao anh đếm đủ?
 
Tình anh không trong tủ... mà tóc em mượt mà!  Tình anh không phải hoa / mà ngọc ngà trau chuốt...
 
Thơ anh, anh không thuộc... bởi vì em Bâng Khuâng... Mưa vừa mới rưng rưng / mà núi rừng nghiêng ngả!
 
Anh hôn em chiếc lá / xanh vô cùng Quê Hương!
                                                                                     Trần Vấn Lệ

“KÝ ỨC ĐÊM” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN: NHỮNG KHOẢNH KHẮC THƠ HAY, HAY NHỮNG MẢNH VỤN NGÔN TỪ - Trần Đức Phổ


Tác giả Trần Đức Phổ

Nhiều người cho rằng AI rất nhạy cảm, sẽ không ngần ngại chìu lòng người tương tác để thỏa mãn tâm lý người sử dụng. Tôi đã dùng nhóm bài thơ Ký Ức Đêm của Đặng Xuân Xuyến để "thử thách". Bằng cách "nói nghịch ý" xem ChatGPT có "quay xe" không, nhưng thật kỳ lạ AI vẫn giữ vững lập trường. Tôi nghiệm ra rằng chỉ khi nào mình nói hợp lý, có cơ sở vững chắc thì mới thuyết phục được nó.
 
Dưới đây là cuộc thảo luận ấy.
 
Tú Điếc: Hôm nay tôi muốn bạn bình giảng và đánh giá chùm thơ Ký Ức Đêm của Đặng Xuân Xuyến một cách khách quan trung thực với những lời khen chê có chứng cứ thuyết phục.
 
ChatGPT:
Cảm ơn bạn đã cung cấp đầy đủ chùm thơ “Ký Ức Đêm” của Đặng Xuân Xuyến. Đây là một tập hợp đặc sắc gồm hơn 20 bài thơ, chủ yếu mang âm hưởng trầm buồn, hoài niệm và có chiều sâu cảm xúc. Dưới đây là phần bình giảng và đánh giá toàn diện, với tinh thần khách quan, thẳng thắn, có phân tích cụ thể cả ưu và nhược điểm.
 

Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2025

CÒN ĐÂU CÁNH BƯỚM !?! - Trịnh Anh Khôi


Nghệ sĩ ngâm thơ Hồ Điệp
 
Nữ nghệ sĩ Hồ Điệp tên thật Nguyễn Thị Nhu (Có tài liệu ghi là Nguyễn Thị Tý) sinh năm 1930 tại Sơn Tây. Bà vào Nam năm 1954. Thi sĩ Đinh Hùng đã phát hiện ra tài năng ngâm thơ thiên phú của bà nên đặt cho nghệ danh Hồ Điệp.
 
Có thể giải thích cái tên được hàng triệu người yêu mến này: Hồ Điệp nghĩa là Cánh Bướm, ý rằng giọng ngâm của bà nhẹ nhàng, mỏng manh, nhưng lại nhiều mầu sắc như những cánh bướm.
 

MÙA HẠ - Thơ Lê Phước Sinh



Con Ve sầu thay áo
Trời chịu phép làm ngơ.
Cây kim Xăng lên xuống
Vàng nhảy vọt từng giờ.
 
Em khoanh tay cúi mặt
Dạ thưa như dại khờ.
 
Phượng đỏ rồi Phượng chết
chặt củi bán cây khô.
 
LÊ PHƯỚC SINH

BÂNG KHUÂNG NHỚ NHỮNG CHUYẾN XE ĐÒ MIỀN NAM - Đinh Hoa Lư



SAO GỌI LÀ "XE ĐÒ" NHỈ?
 
Theo giải thích của nhà văn Sơn Nam, đồng bằng Nam bộ sông nước chằng chịt, ngày xưa phương tiện đi lại chủ yếu bằng đò ghe. Cho đến thập niên 1930, người Pháp thành lập một số hãng xe chở khách đi miền Tây. Thời ấy đường bộ chưa phát triển, xe đến bến khách phải chuyển tiếp bằng đò ghe nên người ta gọi là xe đò cho tiện. Thời gian đầu xe đò chạy bằng than củi tràm, bỏ vào cái thùng tròn đặt bên hông xe phía sau. Trước khi cho xe nổ máy thì quạt cho than tràm cháy, hơi ga ấy bị đốt, gây sức ép cho máy xe chạy. Thời gian sau này mới bắt đầu có xe chạy bằng xăng dầu, các hãng xăng dầu của Pháp, rồi Mỹ lần lượt vào Việt Nam và mở ra kỷ nguyên mới của xe cơ giới ở Việt Nam. Tuy nhiên sau năm 1975, xăng dầu rất khan hiếm do các công ty năng lượng Mỹ rút hết khỏi miền Nam, từ đó hình ảnh những chiếc xe đò nhỏ chạy bằng than đốt trong cái thùng phía sau xe được lặp lại từ năm 1975 đến tận cuối thập niên 1980
 
Trích nguồn
Hồi ức về xe đò xưa - Vì sao người miền Nam gọi là "xe đò", "lơ xe"? (nhacxua.vn)

***

LÀM QUEN VỚI NGƯỜI NỔI TIẾNG - Đặng Xuân Xuyến



Ngạn ngữ có câu: “Thấy người sang bắt quàng làm họ”, ở chừng mực nào đó tôi tán đồng với việc “bắt quàng người sang làm họ” với mình, nhất là trong doanh nghiệp việc “bắt quàng người sang làm họ” này sẽ rút ngắn đoạn đường đi tới thành công, loại bỏ bớt những cản trở, những khó khăn trên đường chạy đua tới đích.
 

ẢO ẢNH THU, TRONG KHOẢNH KHẮC NÀY, TRĂNG HOÀI NIỆM – Thơ Tịnh Bình


   


ẢO ẢNH THU
 
Vòm lá xanh
Nơi mùa thu đứng đợi
Dưới tán cây ngủ quên
 
Mùa hạ tưởng chừng như không thể dài thêm
Bầy ve rỗi hơi không thể làm gì hơn ngoài âm thanh chói gắt
Tắt một bài nhạc buồn
Mặc lũ mưa reo ngoài kia
 
Đôi khi thèm một ban mai lặng im
Chỉ để nghe giọt sương cựa mình buổi sớm
Tiếng lá cây va vào nhau huyên náo
Chúng bần thần khóc tiễn mùa đi
 
Vẹt màn sương bay
Nơi hàng cây không thấy nữa mùa thu đứng đợi
 
Lá vẫn mùa xanh
Chỉ là ảo ảnh thôi
Tự huyễn hoặc mình điều không có thật
Nơi ánh sao xa vừa tắt
Vời vợi đêm dài
Le lói trăng nghiêng...