BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2019

CHÙM THƠ TỨ TUYỆT THÁNG 11/ 2019 CỦA NGUYỄN KHÔI


        
                          Nhà thơ Nguyễn Khôi      
                                       

CHÙM THƠ TỨ TUYỆT THÁNG 11/ 2019 
                                
*1- Ba mươi chín gái trai, đa phần dân Nghệ Tĩnh
Chết trong thùng máy lạnh trốn vào Anh
Cuộc “đổi đời” gây sốc... và cảnh tỉnh :
vào “Thiên đường Tư bản”... lối tử thần !
                                    
*2- Mét vê đép (Thủ tướng Nga) có bắn vào quá khứ :
“Cách mạng tháng 10 kéo lùi lịch sử Nước Nga”...?
Cuộc tắm máu, giành Công Nông làm chủ
Còn “lão đầy tớ” nào nằm mơ Nước Nga ?
                                     
*3- “Còn 30 năm : Tp HCM và Nam Kỳ chìm nghỉm”
- Công nghệ (Climate Central) Hoa kỳ tính toán đáng tin không ?
Hút nước ngầm, nước biển dâng cùng mưa lũ
Giải phấp nào chống ngập kịp thời gian ?
                                    
*4- Quốc Hội họp sôi nổi bàn “tăng trưởng”
Lo làm sân bay mau cất cánh vượt bằng Người;
-Giảm nợ công, Ô nhiễm môi trường... chưa mấy ai bàn đến
Không khí Hà thành ngạt thở... mặc thây Trời ?!
                                      
*5- Dịch bệnh mãi : giá Lợn tăng đột biến
Rằm tháng 10 ta trưa nắng ngỡ mùa hè ?
Sống chen chúc : trộm cướp, xì ke, đĩ điếm
Trai gái làng vẫn tiếp tục bỏ : rời Quê...
                                   
                                                                     Nguyễn Khôi
                                                               Hà Nội, 13-11-2019

ANH TỪNG YÊU NGƯỜI ĐÀN BÀ VÙNG SÔNG NƯỚC - Thơ Phạm Ngọc Thái


   


ANH TỪNG YÊU
NGƯỜI ĐÀN BÀ VÙNG SÔNG NƯỚC

Mối tình cũ vết thương chưa kín miệng
Tình mới vụt về, hàn lại trái tim anh
Ôi ! Người đàn bà, anh sớm yêu thương
Em hiền lành, mộng mơ như trang cổ tích.

Em nói quê em cũng ở vùng sông nước
Lại là quê người tình cũ ! Anh đau...
Hai người đàn bà, một trái tim yêu
Tỏa xuống anh, hai vầng trăng lung linh, tha thiết

Lòng những muốn mang theo em hạnh phúc
Sống vĩnh hằng trong thế giới thơ anh
Mai ngày như các ánh sao băng
Tình yêu em sáng ngời cùng non nước.

Cưng ơi ! Đường Hà Nội về quê em, xa nửa trời tổ quốc
Nhưng trái tim này luôn ở bên em
Bao buổi em lên lớp cho học sinh, anh vẫn ngóng nhìn
Cái giọng nhỏ êm êm ? Sao nghe mà thương lạ !

Đi giữa phố phường, người đông ồn ã
Hồn buông trôi theo áng mây bay
Về tít tận chân trời, nơi có bóng em tôi
Mình trở lại thời xuân xanh ? Em nhỉ !

Em từng nói: " Tình yêu, thế giới đầy huyền bí "...
Như anh và em, bình dị đến yêu nhau
Chẳng thể nào định nghĩa được đâu ?
Chỉ biết anh đã yêu ! Và em là tất cả...

Hỡi con Sông Tiền ! Ngày ngày em qua đò ở đó
Có chở cả khối tình, anh đã trao không !?!

                                         PHẠM NGỌC THÁI
                                                  1.6.2019

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2019

BÃO! - Thơ Trần Mai Ngân


   


BÃO!

Dự báo thời tiết : Bão!
Mặc tình... em cứ đi
Có điều chi thôi thúc
Gặp gỡ rồi chia ly...

Cái buổi trưa hôm ấy
Mưa lạnh trắng con sông
Em thánh thiện thật lòng
Tình yêu không mặc cả

Anh lời tình phong nhã
Lững lờ như mây trôi
Em hy vọng xa xôi
Huyễn hoặc duyên nồng thắm

Dĩ nhiên thuyền tình đắm
Đã khẳm đầy dối gian
Em về giông bão tới
Cầu trời... tim còn ngoan!

Qua con sông một mình
Gập ghềnh sóng điêu linh
Như qua xong cuộc tình
Môi đầy vết phong ba...

             Trần Mai Ngân

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2019

CÒN LẠI TẤM LÒNG - Thơ Hoàng Chẩm


    
                     Nhà thơ Hoàng Chẩm


CÒN LẠI TẤM LÒNG

“Dạ thưa Thầy thưa Cô em vẫn mãi là đứa học trò nhỏ !”

Dấu ấn chưa phai của một thời gánh gồng từng con chữ
Phía trước con đường những bước chân son
Nâng con trẻ lên tầng kiến thức
Bụi phấn từng rơi...
Đời giấu tận giữa mõi mòn

Những người thầy
Tóc đã phai
Phía chiều xuống đếm lần từng tuổi
Vẫn còn trong ký ức
Trang giáo án buồn trong đáy mắt đã hoen
Người đưa đò bao năm tháng miệt mài say lòng từng bến đỗ
Thầy cùng những đứa học trò dẫu đói lòng nhưng tận lực giữa bão giông.

Từ con mắt người thầy các em thơ lòng như giấy trắng
Bài vỡ lòng xuyên suốt một mênh mông
Một mai em lớn khôn có nhớ về lớp học
Nơi nào xa hay gần thầm hỏi
“....Dạ thưa Thầy còn nhớ em không?”

                                                                           Hoàng Chẩm

VÔ MINH - Thơ Lê Văn Trung


        


VÔ MINH

Đừng tiếc gì em, ngày sắp cạn
Ta còn lưng chén rượu vơi đầy
Vung tay mà ném vào vô tận
Giấc mộng công hầu đã trắng tay

Thì tiếc gì nhau mà trinh tiết
Thì tiếc gì nhau mà sắc son
Ta chẳng Thúy Kiều, không Từ Hải
Đời chỉ toàn tên Mã Giám Sinh

Thì tiếc gì nhau mà trung quân
Thì hổ ngươi chi mà nịnh thần
Đời đục, biển trần gian vẩn đục
Ích gì em, một dòng suối trong

Thôi tiếc gì em, ngày sắp cạn
Ta vung đao chém sả đời mình
Ta chém cho tim đời chảy máu
Chảy hoài trong suốt cõi vô minh.

                              Lê Văn Trung

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2019

BÊN CHIẾU RƯỢU VỚI VÕ THÌN – Đỗ Tư Nhơn


            
                      Tác giả bài viết  Đỗ Tư Nhơn 


         BÊN CHIẾU RƯỢU VỚI VÕ THÌN
                                                                                        Đỗ Tư Nhơn

Ai đã từng ngồi chung chiếu rượu với Võ Thìn chắc không thể nào quên giọng ngâm thơ hào sảng, đầy tâm huyết của anh. Những câu thơ của Bùi Giáng, Phạm Thiên Thư, Minh Đức Triều Tâm Ảnh, Phan Phụng Thạch… và bằng hữu khi thì bay bổng, lúc thì đằm sâu vào tân tâm can của người đồng cảm đồng điệu mà cuộc đời xô dạt nổi trôi đây đó về gặp lại, cùng ngồi xuống bên nhau quên đi bao nhọc nhằn phiền muộn. Chiếu rượu với Võ Thìn có thể nói là chiếu rượu ân tình tri ngộ. 

LỤC BÁT PHÙ VÂN... - Thơ Trần Mai Ngân


   
                            Nhà thơ Trần Mai Ngân


CUỒNG

Mộng cuồng tôi nhớ một người
Yêu cuồng tôi mãi một đời si mê
Đáo Bỉ Ngạn quên đường về
Lạc tôi lạc cả lời thề biển trăng...


ĐIÊN

Đêm nay có một kẻ điên
Gối chăn xô lệch đảo nghiêng trăng vàng
Đêm nay Thiếp nói nhớ chàng
Hư vô vọng lại bẽ bàng đêm điên!


ÁC MỘNG

Phù vân nối bước phù vân
Vô tâm nối bước lạnh dần rời xa
Cuồng điên một thuở chỉ là
Tự đem ác mộng ta bà doạ nhau...

                         Trần Mai Ngân
                             7-11-2019


CẮN ĐI NỖI NHỚ - Thơ Nguyên Lạc


       
                       Nhà thơ Nguyên Lạc



CẮN ĐI NỖI NHỚ

"Em ơi cắn hộ anh buồn
Cắn luôn anh trái tim mòn tả tơi" *
Cắn hồn phố lạ mưa rơi
Cắn anh nỗi nhớ một thời đã xa

Cắn anh tha thướt lụa là
Cắn anh gác trọ thật thà hiến dâng
Cắn bàn tay cắn gót chân
Cắn luôn vuông cổ xuống lần ngực thơm

Cắn anh hồn điếng trăm năm
Làm sao quên được thân trầm mê hương?
Mai về tìm lại cố nhân
Nơi đâu? Có chắc còn "hiền ma soeur"? **

Mưa chiều cắn nỗi hoài mơ
Cắn anh Đà Lạt sương mờ thông reo
Cắn anh ly biệt ngày nào
Dã quỳ không nở đúng mùa em ơi!

Nỗi buồn còn cắn nữa thôi?
Cắn đi Đà Lạt một thời yêu ai!

                                          Nguyên Lạc
..........

* Thơ Trần Vấn Lệ
** Thơ Nguyền Tất Nhiên / nhạc Phạm Duy

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2019

TAY XUÔI 1 - 2 / Thơ Lê Kim Thượng


        
              Nhà thơ Lê Kim Thượng


TAY XUÔI  1 - 2

1.

Quê nhà tha thiết bao tình
Bâng khuâng thương nhớ, mơ hình bóng xa...
Đưa tay ngắt giọt nắng tà
Nghe thơm hương đất, hương nhà lâng lâng
Chùa quê vọng tiếng chuông ngân
Tiếng xa tha thiết, tiếng gần đầy vơi
Tiếng con Cúm Núm sầu đời
Tiếng con Tu Hú rơi rơi âm thừa
Cành tre ru nhịp võng xưa
Tiếng Ve mùa phượng xa đưa nao lòng...
Rạ thơm hương khói đốt đồng
Cay cay trong mắt, nồng nồng thiết tha
Sông dài chở nặng phù sa
Bóng dừa rợp mát, chiều qua nhẹ nhàng...
Nắng vương mấy đụn rơm vàng
Lam lam khói bếp, dịu dàng chen đua
Cơm chiều, bông súng canh chua
Cà xanh, mắm ruột, gạo mùa lúa thơm
Trọn đời, trọn Kiếp Rạ Rơm
Mồ hôi đổ xuống bát cơm ngọt bùi...

NỖI ĐỜI - Thơ Tịnh Đàm


       
                        Nhà thơ Tịnh Đàm


NỖI ĐỜI

(Để nhớ tưởng bác Giang Thanh Điệp trong “SÀI GÒN THI QUÁN” đã mất trong niềm thương tiếc của các hội viên Thi Quán)

Đời đau
Cùng nỗi nhân gian
Trang thơ ứa lệ...
Chứa chan mạch sầu !

Gặp đây
Nào hẹn dài lâu
Mà nghe
Lời nghẹn trong câu tạ từ !

Môi cười
Giấu nét trầm tư
Niềm riêng xưa ấy...
Xem như hão huyền !

Phận mình
Sao lắm truân chuyên
Liệu mai sau...
Có còn duyên với người ?!

Bây giờ
Lặng tiếng, im hơi
Nhớ, quên
Rồi cũng cả đời mang theo !

                      TỊNH ĐÀM

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2019

CHÙM THƠ ĐỨC HẠNH


   


CẦU CHO CÁC ĐẲNG LINH HỒN

Hoa hồng rực rỡ thắm ngàn nơi
Chuỗi hạt lời kinh tỏa đất trời
Đức Mẹ nhân từ thương đã gởi
Ơn Ngài sáng tỏ vọng hoài khơi
Tình yêu nhập thể mừng duyên mới
Lẽ sống hồi sinh nở nụ cười
Các Đẳng mừng vui hồn mãi ngợi
Trần gian cảm tạ Chúa muôn đời.

Đức Hạnh
Lễ cầu cho các Linh Hồn 02 11 2019

NỔI CHÌM DÂU BIỂN MỘT CÂU THƠ - Thơ Lê Văn Trung


       


NỔI CHÌM DÂU BIỂN MỘT CÂU THƠ

Em tiếc thương chi mà câu hát
Vàng cả đêm tôi tiếng thở dài
Em tiếc thương chi mà xa hút
Còn về gọi mãi những phôi phai

Tình không níu được tình như mây
Xa rồi tay nhớ quá bàn tay
Từng ngón đan buồn trăm nỗi nhớ
Từng ngón thơ xưa cũng úa gầy

Em hát về ai lời dỡ dang
Em gửi về đâu mộng héo tàn
Mà nghe tiếng hát như dòng lệ
Chảy mãi vào trong những vỡ tan

Em gửi về đâu mà tiếng hát
Như lời hoài vọng giấc mơ xưa
Sông chảy về đâu mà xa hút
Nổi chìm dâu biển một câu thơ.

                          Lê Văn Trung

BẾN ĐÁ - Thơ Võ Văn Hoa


   
                        Nhà thơ Võ Văn Hoa
     

BẾN ĐÁ

“Gió Lào cát trắng” *
“Đá đổ mồ hôi”
Về thăm Bến Đá
Dòng đời nước trôi!

Quê mình thật lạ
Ca cút chim kêu
Tô canh rau má
Ngọt trong nắng chiều

Mẹ quê còn đó
Rờ rẫm tay con
Một thời máu lửa
Vọng phu mỏi mòn

Đường làng ngõ hẹp
Cam bưởi quanh vườn
Dáng ai khép nép
Dấu vào sau bương!

Về thăm Bến Đá
Đá dựng trong lòng
Hương quê dầu sả
Em còn đợi mong?

VÕ VĂN HOA

* Chữ dùng của nữ sĩ Xuân Quỳnh khi nói về Quảng Trị

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2019

LỜI MẸ RU - Thơ Phạm Văn Bình


             
                                   Nhà thơ Phạm Văn Bình


GIỚI THIỆU THƠ PHẠM VĂN BÌNH

Phạm Văn Bình (1940 - 2018), tác giả có 2 bài thơ “Chuyện tình buồn” và “12 tháng anh đi” nổi tiếng được Phạm Duy phổ nhạc, còn nhiều thi phẩm khác tản mác trong báo chí trước năm 1975.
Vừa rồi, tôi ngồi nói chuyện với một người bà con nguyên là học trò của Phạm Văn Bình trong thời gian Phạm Văn Bình dạy ở trường trung học Bán Công Đông Hà (1963 - 1966).
Người học trò này đọc thuộc lòng cho tôi nghe bài thơ sau đây do Phạm Văn Bình sáng tác.
Tôi muốn đưa bài thơ lên đây xem như một hình thức lưu giữ và mời bạn đọc thưởng thức.
                                                                                       Hoàng Đằng


LỜI MẸ RU

Khúc hát đó dẫn con vào thơ ấu,
Lời Mẹ ru mềm nhịp võng thời gian,
Những đêm nao như chớp bể mưa nguồn,
Tiếng hát Mẹ ngọt ngào như dòng sữa,
Con đau ốm Mẹ thuốc thang từng bữa,
Con ngủ say Mẹ ôm ấp từng đêm,
Mẹ nguyện cầu khi con Mẹ lớn lên,
Đời đẹp như bài ca dao kể chuyện tình đôi lứa
Và quê hương khổ đau và Việt Nam khói lửa,
Việt Nam hận thù, dân tộc điêu linh,
Hai mươi mấy năm nay xương máu chất chồng.
Nhịp mõ cầu siêu vọng về bi thảm.
Niềm tủi nhục trùm lên từng thân phận.
Cuộc sống bơ vơ vì thiếu tình người.
Khuôn mặt héo hon nào thấy nụ cười.
Kiếp sống lưu đày như loài rêu xanh vật vờ ngoài biển đảo.
Con thất thểu bước đi như tê giác đấu
Chung quanh con bầy sư tử nhe răng,
Đấu trường là cuộc đời hừng hực lửa hờn căm.
Con khao khát ánh trăng rằm dịu mát.
Mẹ ơi Mẹ phải chăng quả đất này là sa mạc
Và con người lữ hành cô độc
Của cuộc hành trình dằng dặc một trăm năm.
Bài ca dao ngày xưa xin Mẹ hát giùm con,
Xin Mẹ mớm vào hồn con bầu sữa ngọt,
Lời phủ dụ êm như dòng mật rót
Như nước cam lồ như suối tình thương
Mười ngón tay sầu xin Mẹ hãy biến cành dương
Tưới nhân ái lên Việt Nam đau khổ
Cho đất nước bình an, hận thù sụp đổ.
Mùa xuân diễm kiều trong ánh mắt em thơ.
Mẹ cho con gục đầu vào lòng Mẹ như ngày xưa
Trong khúc hát ru hời, nôi đưa đẩy nhịp.
Những ngày xuân, những ngày xuân nối tiếp,
Nước sông Hồng không nhỏ lệ thương đau,
Nước sông Hương thôi chứa chất u sầu,
Nước sông Cửu Long ruộng đồng bát ngát.
Lời ru Mẹ sẽ thành ghềnh thành thác
Cuốn đau thương ra khỏi tổ quốc Việt Nam.
Con nằm gối đầu lên ải Nam Quan,
Chân gác nhẹ xuống Cà Mâu thân mến,
Tay ôm dãy Trường Sơn, tay lùa trong sóng biển.
Mẹ nhìn con, ôi trìu mến nụ cười.
Hoa tự do nhân ái nở khắp trời

                                                                       Phạm Văn Bình

EM KHÔNG LẠI... - Thơ Phan Quỳ


   
                            Nhà thơ Phan Quỳ


EM KHÔNG LẠI...

Em không lại một chiều
Khung trời tím tịch liêu
Cây đìu hiu không nói
Lá trút rơi rụng nhiều.

Em không lại một mai
Lối vắng thưa rộng dài
Hoa thôi bừng trước ngõ
Gió không hẹn mây bay.

Em không lại một ngày
Anh tưởng như một thuở
Mình chẳng hề gặp nhau
Tay buồn lên song cửa
Nghe trời đổ mưa mau.

Em không lại cùng nhau
Anh bên cầu thương nhớ
Em đứng lặng ven sông
Nước bao lần bỡ ngỡ
Chừng như lạc mấy dòng.

Em không lại cùng anh
Đời cứ mãi vô tình
Trôi đi ngày hoang dại
Anh chờ kiếp lai sinh...

                  Phan Quỳ

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2019

BÊN KIA BỜ THƯƠNG NHỚ - Thơ Thủy Điền


   


BÊN KIA BỜ THƯƠNG NHỚ

Con thuyền tình đưa em về bến hạ
Chân bước đi, nhưng dạ cứ bồi hồi
Xa nhau rồi, mỗi kẻ sẽ mỗi nơ
Cây cầu nhịp cách ngăn tình đôi lứa

Gió lơ lửng, hoa phượng hồng ngưng tủa
Nước im lìm thôi chảy, mặc sông Hương
Quảng trị ơi! Bao câu nhớ, đợi thương
Em cất giữ trong... hồn sang xứ Cố... ... !

Chiều lặng lẽ, đứng nhìn về Cam lộ
Xa Hải lăng, Hướng hoá mút Triệu Phong
Thương nhớ ai lòng quặn thắt cả lòn
Quê hương đó mà người xa biền biệt

Gio Linh hỡi, Vĩnh Liêm hè có tiếc
Một bóng hình con gái dãi... nắng mưa
Gió lào về rát mặt giữa nắng trư
Tay gạt trán, khăn quàng che phủ tóc.

                                        Thủy Điền
                                       03-11-2019

HƯƠNG CUỐI MÙA - Thơ Nhật Quang


   


HƯƠNG CUỐI MÙA

Gió thầm thì
cuối Thu rồi anh nhỉ?
Em níu nhẹ đóa cúc thắm vàng tươi
Chiều Sài Gòn mênh mang hong niềm nhớ!
Câu ân tình vời vợi…thoảng trên môi

Hương cuối mùa
vẫn phảng phất đầy vơi
Giọt nắng nghiêng hàng me xanh ngan ngát
Sáng Thu nào đắm say lòng ấm áp?
Mơ ước hồng…lưu luyến phút hoài thương

Thu xuyến xao
rơi cánh lá vàng vương
Em muốn níu áng Thu hồng trở lại
Trong khoảnh khắc phút ban đầu êm ái
Hương tình nồng thoảng mãi tháng ngày xanh.

                                                      Nhật Quang