BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2018

MỘT NGÀY ĐỊNH MỆNH - Thơ Phan Quỳ


        
                      Tác giả Phan Quỳ


MỘT NGÀY ĐỊNH MỆNH

Tôi thương Em dù người quen hay lạ,
Bởi cơ trời nên vĩnh biệt từ đây,
Em ra đi tóc hãy còn xanh lắm,
Các con thơ đôi dòng lệ vơi đầy.

Tôi thương Em một mảnh đời lận đận,
Con nước nào xô dạt xuống lòng sâu,
Rồi chiều hôm các con chờ trước ngõ,
Dáng mẹ hiền bằn bặn tận nơi nao

Tôi thương Em chiếu chăn giờ quạnh quẽ,
Hơi ấm nào cho con trẻ đêm thâu,
Vành khăn sô ai quấn vội trên đầu
Con ngơ ngác trong khói hương nhìn mẹ.

Tôi thương Em vội vàng đi như thế,
Chốn trần gian khổ ải tự bao ngày,
Tôi viết vội với đôi dòng dư lệ,
Lòng xót đau tan nát một hình hài.

Chúa nhân từ hãy dang rộng vòng tay,
Phật từ bi xin một lần cứu rỗi,
Thế nhân buồn bao linh hồn tội lỗi
Gieo oan khiên lên những kiếp phong trần.

Ban phúc lành để người biết thương tâm,
Ban giáo huấn để quay về bờ giác ,
Bao ngang trái thôi xin đừng tiếp tục
Để con thơ còn mãi như ban đầu,
Có mẹ cha thường bồng ẵm nâng niu,
Có gia đình đầm ấm với thương yêu....

Tôi khóc Em trong lặng lẽ mưa chiều
Rơi xối xả như lòng người uất hận
Thôi hãy yên Em ơi một số phận,
Kiếp lai sinh Em sẽ được vui nhiều…

                                       Phan Quỳ

GẶP HOÀNG THẠCH TÚ Ở ĐÀ NẴNG - Võ Cẩm


       
                    Hoàng Thạch Tú và Võ Cẩm 


       GẶP HOÀNG THẠCH TÚ Ở ĐÀ NẴNG

Tú cùng xã Triệu long với tôi. Thường gặp nhau trên đường đi học Nguyễn Hoàng thời thơ dại.
Tốt nghiệp Đại học Sư phạm, Tú dạy học ở Đà Nẵng. Gặp Tú năm 1972 rồi xa biền biệt.
Cách đây 5 tháng về Đà Nẵng, Quỳnh Thủy cho điện thoại, rất tiếc Tú đi xa nên không gặp, hẹn lại lần sau.
Lần này khi trên xe đến Đà Nẵng tôi gọi điện thoại ngay. Phía đằu dây bên kia, Tú bảo:
- Mình sẽ trốn trại gặp bạn.
- Tú nói gì mình không hiểu?
- Mình trốn bệnh viện đó mà.
- Gần 50 năm chưa gặp nhau, lần trước lỡ hẹn.
- Mình vào bệnh viện lãnh thuốc, khoảng 2 rưỡi đến 3 giờ mình có mặt tại nhà cậu.
Tôi ngồi nhà bà chị ruột chờ từ 11giờ 30.
Tranh thủ tôi gọi Song, một cậu em kết nghĩa cũng cách nay 50 năm, lúc tôi làm lính đóng quân ở Sịa.
Hai cái hẹn gần nhau, vì thời gian quá ít.
Tôi đinh ninh Song đến trước.
Song nói, khoảng 10 phút em đến vì nhà Song gần chỗ nhà chị tôi.
Hai cái hẹn cùng lúc mà cả hai người tôi không nhớ mặt.
Tú tôi có thể nhận ra vì thời còn bé cùng chung đường đến trường, đôi lần gặp nhau trên Facebook. Còn Song thì xem như người lạ.
Trước giờ Tú hẹn, đồng hồ chỉ 2 giờ chiều.
Sau 10 phút Song hẹn thì Tú đến, tôi cứ nghĩ là Song.
Tôi mời vào nhà, đợi Tú.
Tuổi già lấp lem, ngồi trên bộ xalon.
Tôi nói: Song ngồi đợi bạn anh một tí.
Tôi tiếp: Sao Song có khuôn mặt giống bạn anh quá. Anh có người bạn tên Tú. Hoàng thạch Tú dạy ở trường Trần quý Cáp Hội an.
Tú ngẩn người thấy lạ. Sao thêm một Hoàng thạch Tú cũng dạy Trần quý Cáp, Hội An mà Tú không biết.
Nhìn kỹ tôi nhận ra Tú.
Tôi thấy hố, ôm Tú cười ngắt nghẽo. Tôi nhận biết mình già, 77 tuổi rồi còn gì.
Tôi xin lỗi Tú: Tau lầm.
Vài phút sau Song đến, Song còn trẻ lắm chỉ tuổi 63.
Tôi kể cho Song nghe câu chuyện vừa rồi và nhắc chuyện ngày quen biết nhau cách đây hơn 50 năm, rồi đem nhau đi uống cafe. Té ra Song và Tú đã gặp nhau nhiều lần ở cơ quan Song mà em rễ Tú làm Giám đốc. Đúng là quả đất tròn.
Tú đưa tôi về nhà lấy xe, hai đứa về nhà Tú.
Chúc mừng bạn có nơi ở khá khang trang trong con hẻm đường Trần Cao Vân. Căn nhà mà vợ chồng Tú và đứa con gái đang dạy Đại học Duy Tân ở.
Lần đầu tiên gặp vợ Tú xinh đẹp, cởi mở, lịch thiệp và quý khách.
Tuổi trên thất thập mà còn gặp nhau là hạnh phúc.
Tú vào phòng lấy 2 hủ yến sào và bịch bánh dành cho người "Tiểu đường " để mời bạn. Ngồi tâm sự một chặp, Tú nói: đi chơi tiếp.
Hai đứa dẫn xe ra, vợ Tú nói: Anh nhớ đưa bạn anh đi ăn phở hay gì nghe. Sao mà nghe tình nghĩa và đậm tình đồng môn, đồng hương của đôi bạn già sau nhiều năm xa cách.
Ra một đoạn đường, Tú dừng xe nói: Hôm nay tôi mời bạn đi ăn thứ gì bạn thích. Tú dẫn tôi đến một tiệm bánh xèo quá đông khách "Bánh xèo tôm nhảy". Một món ăn đặc biệt của Đà Nẵng.
Một bữa ăn đáng đồng tiền bát gạo. Đầy ắp tình nghĩa.
Chia tay, xin cảm ơn bạn hiền, xin cám ơn chị Tú cho tôi biết thế nào là tình ban thâm giao. Hẹn Tú lần tới ở Sài Gòn, Đà Nẵng, Huế hay Quảng Trị quê hương yêu dấu của mình.

                                                                     Đà Nẵng 12/10/2018
                                                                               Võ Cẩm

MƯA Ở QUẢNG-TRỊ - Thơ Huy Uyên


        
                  Nhà thơ Huy Uyên


MƯA Ở QUẢNG-TRỊ

Những cơn mưa bên ngoài nhà thờ
Cuối mùa thu vội về cùng phố
Em còn đó hay đã đi
Guốc mộc hè người nhịp gõ.

Đầu sông đôi tình-nhân lặng lẽ
Mắt nhìn ai buồn hiu
Môi hôn xa giọt mưa sao buồn thế
Quảng-Trị nhớ ai trời chiều.

Mây ngủ lại bên kia Nhan-Biều
Từ La-Vang ầm ào lời gió
Cuối phố không còn người quay về
Thương ai Long-Hưng rưng mắt lệ.

Liêu xiêu đổ hàng cây xuống thấp
Giá chiều nay có em
Hóa trang tôi người khách lạ
Cầm giữ trong tay một chút tình.

Phải mưa làm Quảng-Trị dịu-dàng
Giữ lại trong người nỗi nhớ
Con đường Thạch-Hản sang sông
Tôi một đời hoang mê giấc ngủ.

Còn đâu bàn tay em vẫy
Mông lung dảy phố mù sương
Quanh đây sông hồ và núi
Níu lại trong tôi một Quảng-Trị buồn...

                                          Huy Uyên
                                         (11-9-2018)

SÀI GÒN ĐÊM THÁNH - Thơ Nhật Quang


    


SÀI GÒN ĐÊM THÁNH
                     
Sài Gòn đêm đông giá
Nhè nhẹ làn sương bay
Gió mơn man tà áo
Thánh ca trầm ngát say

Giọt chuông rơi thanh thót
Nóc giáo đường lung linh
Cánh Thiên thần vẫy gọi
Đêm ngôi Lời giáng sinh

Bầu trời xanh mơ ước…
Thắp rực ngọn nến hồng
Bao tâm hồn tha thiết
Ấm áp lòng đêm đông

Sài Gòn tràn hương sắc
Đêm ngời ánh hoa đăng
Theo dòng người xuống phố
Đón giáng sinh an lành

Yêu thương bên máng cỏ
Thầm thì nguyện ơn trên
Cho muôn người nhân thế
Mãi hưởng phút bình yên

Sài Gòn đêm đông Thánh
Mùa an lành tinh khôi
Khắp nẻo đường thắp sáng
Giáng sinh hòa muôn nơi.

            Jos. Nhật Quang

ĐỂ HIỂU NGHĨA CÂU NHẠC CỦA TRỊNH CÔNG SƠN - Nguyên Lạc


       
          Trịnh Công Sơn qua nét vẽ của Bửu Chỉ

    Đ HIỂU NGHĨA CÂU NHẠC CỦA TRỊNH CÔNG SƠN
                                                                                   Nguyên Lạc

SƠ LƯỢC Ý CHÍNH BÀI CỦA GS HOÀNG ĐẲNG VÀ NHỮNG PHẢN HỒI

Nhân đọc bài viết: “Hiểu Đúng Nghĩa Câu Hát Của Trịnh Công Sơn Như Thế Nào?” của giáo sư Hoàng Đằng trên Văn Nghệ Quảng Trị, tôi xin “góp vui” mấy ý.
Độc giả có thể đọc bài viết theo link dưới:
HIỂU ĐÚNG NGHĨA CÂU HÁT CỦA TRỊNH CÔNG SƠN NHƯ THẾ NÀO? [1]
Đây là ý chính của bài viết cùng những bình luận đồng và không đồng thuận
Ý chính
Trịnh Công Sơn viết trong một bài hát: "Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng! - Hỏi làm gì, em biết không? - Để gió cuốn đi!" Bài hát được hát nhiều trong dịp tổng kết chiến dịch từ thiện của các nhóm, các tổ chức …
Tuy nhiên, ý nghĩa đích thực của mấy lời hát trên chắc còn ít người hiểu đúng. Đại đa số nghĩ rằng "để gió cuốn đi!" là làm được chi đó rồi,  xong việc, cho nó chìm vào quên lãng, đừng nhắc đi nhắc lại.[Hoàng Đằng]

NGƯỜI DƯNG NHƯNG ĐÂU PHẢI NGƯỜI XA LẠ! - Nguyễn Bàng


           
                        Tác giả Nguyễn Bàng


NGƯỜI DƯNG NHƯNG ĐÂU PHẢI NGƯỜI XA LẠ!

Trong không khí của một quần thể con người hỗn loạn, hoang mang, hung bạo đang tràn ngập trong mùa lễ hội ở nhiều nơi trên miền Bắc, mà người ta đi dự lễ hội, đi đến các chùa chiền, đền thờ để vụ lợi với hy vọng đến đấy sẽ được buôn may, bán đắt, sẽ được thăng quan tiến chức, trở nên giàu có..., bỗng nghe trong gió từ đâu đưa lại một hơi thở dài buồn trách:      

Hội làng thì đã lưng chừng
Người dưng ơi hỡi...
Người dưng
Chả về

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2018

MONG TRỞ VỀ - Thơ Nguyễn Thành Tâm


         
                   Tác giả Nguyễn Thành Tâm


MONG TRỞ VỀ

(Người hiểu gì phút ta không bình thường ấy
Vì Người vũ trụ bỗng nhiên say)

Có bao giờ về nơi đó nữa không anh?
Thảm cỏ xanh chân trời rộng mở
Sông miệt mài bến bờ hằn vết nhớ
Vạt cỏ ta ngồi cứ rối mãi không nhau

Biết thế này ta chẳng lớn để đau
Hoa súng trắng suốt đời trăn trở
Lũ trẻ chân trần, có ai còn nhớ?
Lạc nhau rồi mưa vỡ cả vầng trăng

Anh đâu rồi? Anh có còn khăng khăng
Luôn bên em để chẳng ai bắt nạt
Em bộn bề mà lời anh trôi dạt
Lối nghẹn chiều trăng lạc phía không anh

Em muốn rời phồn hoa giữa đô thành
Về với buổi chiều lấm lem khoai nướng
Về với lần đầu tiên ai biết ngượng
Quên bộn bề, quên ấm ức phía không anh

                                 Nguyễn Thành Tâm
                                        (Đại Ngàn)

Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2018

CHIỀU ĐỘC ẨM - Thơ Trần Kiêm Đoàn


    
                            Tác giả Trần Kiêm Đoàn


CHIỀU ĐỘC ẨM

Có nét phiêu du chiều độc ẩm
Bạn bè ơi tứ xứ biết phương nào
Nhà cao cửa rộng buồn quan ải
Ghế trống bàn không uống với ai

Xưa uống mười chai chưa thấm rượu
Mỗi câu cười phủi sạch mấy rừng men
Nay ta uống nửa ly chiều độc ẩm
Rượu không say mà chếch choáng nỗi buồn thêm

Khi thấy rượu không còn chi men rượu
Tửu vô tâm không phá được thành sầu
Cười ngạo nghễ lão lai thành tráng sĩ
Sau tiếng cười không biết sẽ về đâu

                               Trần Kiêm Đoàn
                                       
(Cảm tác chiều uống rượu một mình và đọc thơ vào phone 
12-12-18)

ĐÊM VỌNG THÁNH - Thơ Nhật Quang


      
              Nhà thơ Nhật Quang


ĐÊM VỌNG THÁNH

Đêm trầm lặng
Gió ru hồn quạnh hiu
Rưng rưng câu kinh nguyện
Nhạt nhòa trong sương đêm

Thắp chùm nến lung linh
Xua  màn đêm đông giá
Thời gian tựa bóng câu                                
Vẫn trầm luân kiếp người

Trong vũng lầy tội lỗi
Những đêm dài tăm tối
Linh hồn vùng vẫy        
Mong ánh sáng Thiên đường   
             
Đêm trong cõi thinh không
Vạn vật im lìm
Giữa bóng đêm tàn tạ
Ngước mắt lên trời cao

Nơi ngút ngàn vô tận
Tinh tú nhẩy nhót - xôn xao
Hồn mơ…lãng đãng
Quẩn quanh tìm cõi phúc

Thầm thì lời kinh đêm
Xua tan loài ác quỷ
Diệt cõi lòng nhớp nhơ
Thập giá Chúa rỉ máu

Dòng vĩnh phúc ngọt ngào
Nén chặt nỗi tâm can…
Ngửa tay chạm hồng phúc
Ánh hừng đông chói lòa
Rực rỡ mùa xuân Thánh nở hoa.

                        Jos. Nhật Quang

Thứ Năm, 6 tháng 12, 2018

CHÙM THƠ VỀ GIÁNG SINH CỦA HUY UYÊN


       
                             Nhà thơ Huy Uyên


        GIÁNG SINH Ở ĐÀ- NẴNG

Giọng hát Celtic lạnh mùa giáng-sinh
cô đơn vây quanh hang đá
mặt trời, màu mây, những con đường
trước nhà thờ hàng cây khô trụi lá.

Tôi níu trong tôi hiu quạnh
vòng hoa Noel tối màu đỏ xanh
chùm nến trắng phả hơi thở lạnh
nhà hàng xóm trên đồi
tiếng kinh thì thầm.

Ngoài đường đã vắng cô bé bán diêm
giáo đường những ngọn đèn mờ tỏ
em còn tôi không, đêm giáng-sinh
xót xa trong nhau nỗi nhớ.

Ngày lên xanh hơi thở Chúa
gió về thả lạnh tháng mười hai
mắt người đọng sầu bên bếp lửa
Đà-Nẵng đêm nay nhớ ai.

Những ngôi sao trên nóc nhà thờ
ngoài sân cặp tình-nhân quấn quít
lần cuối hôn nhau "mùa vọng" về
em đi xa tôi coi như đã mất.

Tình em, lời kinh của Chúa
giá lạnh đâu đây choàng cơn mưa
những chiếc lá chạy dài theo hè phố
long lanh mắt ai như Huyền xưa.

Giọng ca nhỏ từ phía nhà thờ
đêm thánh ca Noel buồn quá đổi
gởi tới em tôi những ngày tháng tương tư
còn lại nụ cười phai sau tan lễ.

Xa rồi tháng ngày bên xóm đạo
Nửa đêm ai giọng nhỏ tiêng cầu kinh
lạy Chúa ba ngôi trên trần thế
vắng em tôi băng giá đời tim.

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2018

NGÀY THÁNG HƯ VÔ - Thơ Nguyễn Đình Hạnh


   
     Tác giả Nguyễn Đình Hạnh


NGÀY THÁNG HƯ VÔ

Em ở đâu để chiều nay úa nắng?
Cây rũ buồn và ve cũng im hơi,
Gió phương nao mây tỏa bóng bên trời,
Ta hiu quạnh chất ngất hồn thương nhớ.

Em có nghe trong âm thầm lá úa,
Tiếng thời gian khắc khoải chết trong ta.
Đêm lênh đênh lòng phố vắng ơ hờ,
Ngày ngất tạnh những cung đường mỏi mắt.

Ta đã hẹn từ muôn ngàn kiếp trước,
Sao kiếp này vẫn trắc trở muôn trùng
Ôi mỏi mòn ôi thương nhớ mênh mang,
Em có biết ta hao gầy úa héo,

Ta thèm chết những đêm về theo dấu,
Bước chân em… chìm giữa lối trăng sao.
Linh hồn ta… nguyên vẹn một niềm đau,
Ôi Thượng đế… mang con… về đất hứa.

Trần gian ơi, ta còn bao lâu nữa,
Bao lâu chờ… bao lâu ngóng trông nhau
Còn bao lâu… hay còn đến bạc đầu,
Và hết kiếp mãi sầu mong thương nhớ.

                             Nguyễn Đình Hạnh

AI ĐÓ BẬN RỒI, NGỰA HOANG ĐÂU - Thơ Dung Thai


         
                      Tác giả Dung Thai


AI ĐÓ BẬN RỒI

Ai đó bận rồi cô gái nhỏ kia ơi
Cô cứ nhiều lời làm người ta cau có
Ai đó chẳng còn chút thời gian nhỏ
Để lo lắng xem cô đang hạnh phúc hay buồn ?

Ai đó bận rồi ai đó phải đi luôn
Đừng ngoái nhìn theo bóng người ta nữa
Đừng một mình -đừng trông ngoài khung cửa
Ai đó muốn đi không chắc đã muốn về

Ai đó bận rồi ,bận theo đuổi đam mê
Bận tìm niềm vui ở phương trời xa khác
Cô có lẽ loi ,có đau lòng hay không ?
Ai đó chẳng bận tâm như ngày cũ nữa rồi

Đến bao giờ mới chịu hiểu cô bé ơi
Trong chuyện tình này có một người đã chán
Chỉ có một người dối mình qua năm tháng
Rằng sẽ có một ngày ai đó rảnh
Để tiếp tục chung đôi
Nhưng ai đó bận luôn nên hết kiếp này rồi .

TỰ TRUYỆN “NGUYỆT VÂN” (月云) CỦA NHÀ VĂN VIẾT TRUYỆN VÕ HIỆP KIM DUNG - Nguyễn Vũ dịch

Nguồn:
https://www.diendantheky.net/2018/12/kim-dung-tu-truyen-nguyet-van-nguyen-vu.html

  
                     Nhà văn Kim Dung


    TỰ TRUYỆN “NGUYỆT VÂN” (月云
    CỦA  NHÀ VĂN  VIẾT TRUYỆN VÕ HIỆP KIM DUNG 

Lời giới thiệu
Kim Dung từ khi gác bút năm 1972 đã không còn sáng tác nữa mà chỉ nhuận sắc các tác phẩm cũ của ông. Đến đầu năm 2000, trong số đầu tiên của tạp chí "Thu Hoạch", ông mới viết một tản văn đầu tiên từ khi gác bút, chính là truyện Nguyệt Vân này. 
Truyện Nguyệt Vân được Kim Dung cho biết là hồi ức về tuổi thơ của mình. Với thủ thuật mượn mây vẽ trăng, Kim Dung đã dùng câu chuyện Nguyệt Vân để vẽ lại bức tranh xã hội thời thơ ấu của mình. Vì truyện này khá mới như vậy nên độc giả của Kim Dung, vốn mê truyện kiếm hiệp của ông, ít có người biết đến.
Kim Dung có rất nhiều sở trường trong sáng tác. Một trong những sở trường đó là phép dụng ẩn ý qua tên các nhân vật. Chẳng hạn như cô em A Tử (màu tía) ăn hiếp cô chị A Châu (chu: màu đỏ) ám thị câu Luận Ngữ "Ố tử chi đoạt chu dã! 惡紫之奪朱也!" (Ghét màu tía hung ác lấn át màu đỏ). Hay Lệnh Hồ Xung令狐沖, Nhiệm Doanh Doanh任盈盈 (Tiếu Ngạo Giang Hồ): Xung, ý nói trống rỗng, Doanh, lại có nghĩa là đầy, hai cái tên nói lên sự khác biệt tính cách nhưng bổ sung cho nhau. Lão Tử老子viết: Đại doanh nhược xung, kì dụng bất cùng.大盈若沖,其用不窮 (Đầy mà như vơi, thì dùng mãi chẳng hết), ý nói cái đầy và cái vơi đi liền với nhau, thống nhất với nhau. Hay như Nhậm Ngã Hành 任我行 (làm theo ý mình), Hướng Vấn Thiên 向問天, ... và vô vàn thí dụ khác.
Tác phẩm Nguyệt Vân 月云 như chính Kim Dung nêu trong truyện rằng không phải là tên thực, cũng không phải nhân vật chính. Xin mời độc giả cùng chiêm nghiệm và thưởng thức thủ pháp dụng vân hoạ nguyệt qua đoản văn này của cố tác giả Kim Dung qua bản dịch của Nguyễn .
                                                                                       (DĐTK)