CẢM TƯỞNG CỦA THẦY HỒ SĨ CHÂM KHI ĐỌC
“ĐOÀN ĐỨC - HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO”
“ĐOÀN ĐỨC - HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO”
Tôi viết lên đây không phải chỉ cho cá
nhân tôi mà xin phép được đại diện cho quý đồng nghiệp của tôi một thời cùng
dạy ở trường Nguyễn Hoàng. Trước hết cảm ơn ngôi trường, cảm ơn tất cả học
sinh và em Đoàn Đức đã cho chúng tôi trở lại tìm thấy“những bước chân tưởng đã tan,
nhưng vẫn ghi những dấu ấn không thể nào tan được trong quá khứ.” (Nguyễn Lê Văn). Tôi tìm lại được
không những bước chân thời đi dạy mà còn những bước chân thuở học trò, và nếu
được đọc những lời tâm huyết trong tập sách này sớm, chắc các thầy cô chúng tôi
phải giật mình suy nghĩ lại phương pháp đã giảng dạy, nhất là tình cảm thầy trò
để biết rằng nghề thầy giáo không phải là một nghề bạc bẽo, chỉ là bến đợi, sân
tàu chơ vơ, chờ những chuyến tàu đến và đi như lời thầy Lê Văn Sét trong tập
lưu bút cho học trò Nguyễn Thắng “Học
trò ví như con tàu, Thầy là bến tàu. Thuyền ghé bến rồi lặng lẽ xuôi đi để lại
cho bến kia một nỗi buồn không bao giờ dứt.” Vui lên chứ sao lại buồn được. Nếu
biết mỗi con tàu đi qua bến dừng lại một lát nhưng lại mang theo hình ảnh của
bến đợi để làm chất liệu sống trong suốt hành trình cuộc đời.