BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2025

TÌNH YÊU MÀ BÀY TỎ NHIỀU KHI NÓ HẾT DUYÊN – Thơ Trần Vấn Lệ


   


Một ngày có bệnh,
nhiều ngày không có bệnh,
tất cả đều đã qua!
...như mây qua thành phố!
 
Mỗi ngày nhìn thấy cỏ
còn xanh là còn Xuân
coi như Hạ, Thu, Đông,
không chờ thì không tới...
 
Ai cũng lòng phơi phới
chắc đời không có buồn?
Mà tại sao thơ tuôn
có lời buồn mới đẹp?
 
Những bài thơ em chép
thuở mười lăm dễ thương!
Giống như nước trên nguồn
trong veo khi mình múc...
 
Mà lạ, sao em khóc
nước mắt cũng trong veo?
Ca dao có Chiều Chiều
ra cửa sau đứng ngó... (*)
 
Những giọt lệ em nhỏ
xuống bàn tay dễ thương!
Mười ngón tay dễ thường
có bài thơ nào nhắc?
 
Anh gọi em Đà Lạt
hoa quỳ nở mùa này
nắng buổi sáng trên mây
tóc em đùa trên đó...
 
Tình Yêu mà bày tỏ
nhiều khi nó hết thiêng?
Anh biết em làm duyên
nói giả đò, chớ bộ...
 
                Trần Vấn Lệ
 
(*) Ca dao:
Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê Mẹ ruột đau chín chiều!

Không có nhận xét nào: