BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 29 tháng 5, 2025

MÁ ƠI MÁ THƯƠNG CON THỔI BUỒN CHO CON KHÓC – Trần Vấn Lệ



Trưa xế chiều Chúa Nhật / không mưa... hết một ngày!  Chuông Nhà Thờ trên mây / rải xuống đầy thành phố...
 
Thành phố tôi đang ở, nhiều người đi Nhà Thờ, rất ít ai thẩn thơ / lang thang thời vong quốc...
 
Ngậm ngùi và nuốt nhục, họ - những kẻ lang thang, không ai bước vội vàng / mà khoan thai... không thấy!
 
Năm mươi năm... họ chạy / nhiều hơn là bước đi... bởi không biết chỗ về, chỉ biết mình đi tới...
 
Đi tới đâu, ai hỏi... nghe họ nha:  Chúng Tôi Tới Chỗ Mà / Chúa, Phật Dang Tay Đón...
 
Họ, có người đội nón, có người để đầu trần... tóc họ như phù vân, lòng họ, phù dung nở...
 
Bạn ơi, bạn chắc nhớ: Phù Dung nở để tàn?  Chúng tôi người Việt Nam / thâm tâm Niềm Thất Vọng!
 
Đi, cốt để tìm sống, chết cũng đành tha ma...Giọt lệ nào tuôn ra /  không là Thơ, bạn nhỉ?
 
Năm mươi năm!  Hai Thế Kỷ!(*).  Chuyện Lịch Sử thật kỳ!  Nhiều trang không thấy lề / vì tả tơi giông bão...
 
Nhiều người không còn áo!  Nhiều người mất giép lê...Họ không ở bên lề... mà nằm xuôi nằm ngược!
 
Huy chương tôi ai tước... chắc nó rơi mất rồi?  Những năm nằm hay ngồi / trại tù, trời vuông vức!
 
Tôi đang ngày Chúa Nhật - một ngày không có mưa... Tôi đi, hình như chưa / lần nào tôi bước vậy!
 
Quên sao? Mắt Má chảy / những giọt lệ trong veo!  Những tiếng chuông chiều chiều... Trời ơi!  Hình giọt lệ!
 
Thành phố đang nhỏ nhẹ... chiếc lá vàng bay bay...
 
*
Bạn ơi bài thơ này / có đầu mà không cuối!  Tôi còn bao lăm tuổi/  hẹn hò gì Nước Non? (**)
 
Má ơi Má thương con / thổi buồn cho con khóc...
                                                                                        Trần Vấn Lệ

(*) Hai Thế Kỷ (30 tháng Bốn Ngàn Chín Bảy Lăm và 30 tháng Bốn Hai Ngàn Hăm Lăm), 50 năm ràn rụa!
(**) Thơ Tản Đà:  "Nước Non nặng một lời thề... Nước đi, đi mãi, không về với non!"
 

THƠ VỀ RƯỢU CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Nhà thơ Trần Hạ Vi giới thiệu.



Lời giới thiệu:
 
Hạ Vi có duyên được biết anh Đặng Xuân Xuyến từ nhiều năm trước, qua những sinh hoạt trao đổi văn thơ với nhau. Anh Đặng Xuân Xuyến cũng có cảm hứng viết một bài bình thơ rất hay cho bài "Tình nhân ơi" của Hạ Vi.
 
Nhân chủ đề Hạ Vi yêu cầu ChatGPT bình thơ và phong cách thơ Trần Hạ Vi, anh Xuyến có gửi Hạ Vi hai chùm thơ, một chùm thơ 14 bài độc vận và một chùm thơ về rượu. Hôm nay Hạ Vi thực hiện một cuộc phỏng vấn vui vui, nhỏ gọn với ChatGPT tập trung xoay quanh chùm thơ về rượu từ đó có thể nhìn ra điểm mạnh điểm yếu và phong cách thơ của anh Đặng Xuân Xuyến. Tất cả câu trả lời đều là của AI (ChatGPT), Hạ Vi chỉ đặt những câu hỏi gợi mở. Xin mời mọi người đọc tham khảo.

NHẠC BOLERO NGƯỜI BẠN TRI KỶ CHO TÂM TƯ NGƯỜI VIỆT - Đinh Hoa Lư

Chớ bảo ta yêu nhạc bolero do tâm hồn ta quá “sến”, mà đây là tiếng lòng chân thật của ta vui buồn sẻ chia, chứ không kiêu kỳ cách biệt.

Tiếng lòng hay tâm tình hòa điệu với tình cảm quê hương, trăn trở qua bao thăng trầm khổ đau lịch sử hay nỗi than thở của dân mình.


                       

Buồn vào hồn không tên,
Thức giấc nửa đêm nhớ chuyện xưa vào đời
Đường phố vắng đêm nao quen một người
Mà yêu thương trót trao nhau trọn lời...
Để rồi làm sao quên?
Biết tên người quen, biết nẻo đi đường về
Và biết có đêm nao ta hẹn hò
Để tâm tư những đêm ngủ không yên...

Thứ Hai, 26 tháng 5, 2025

PHÁC THẢO ĐÊM, EM VÀ TÔI - Thơ Hoàng Chẫm, nhạc và trình bày Tố Mai


Nhà thơ Hoàng Chẩm


                


PHÁC THẢO ĐÊM EM VÀ TÔI
 
Vẽ đêm hao khuyết phận người
Nghe từng lọn tóc vọng lời tri âm
Qua tôi một phiến tình câm
Rơi vào khoảng lặng cho trầm kha nhau
 
Vẽ em một nét úa nhàu
Ta về góp nhặt lại màu phôi pha
Nghiêng lòng một thoáng vời xa
Từ trong tiền kiếp như qua mộng thường
 
Vẽ tôi bóng dáng mù sương
Mơ về viễn xứ giữa đường nhân gian
Chong đèn ngược với thời gian
Lưng chừng nỗi nhớ là hàn huyên thương.
         
                                              Hoàng Chẫm

KHÚC VE TRƯA, TRONG BUỔI SÁNG NÀY – Thơ Tịnh Bình


   

 
KHÚC VE TRƯA
 
Chợt gọi về da diết khúc ve trưa
Hạ chang chói thắp màu phượng lửa
Gầy thương nhớ bóng hình ai biền biệt
Sỏi đá cựa mình bước chân cũ buồn tênh
 
Nghe tha thiết khúc hạ tình chưa dứt
Đường hoa xưa đâu sắc tím đợi chờ
Qua lối vắng ước một lần tái hiện
Giọt mưa chiều lấp lánh sợi trong veo
 
Rơi thảng thốt ánh nhìn như quen lắm
Cánh diều bay chấp chới phía hoàng hôn
Ta cúi nhặt tiếng cười ai trong vắt
Gió dịu dàng miền lá biếc lao xao
 
Chiều rắc xuống muôn vàn thương nhớ cũ
Phía ngày xưa cứ ngỡ đã phai màu
Chỉ tại khúc ve nhói lòng ta chi nữa
Mỗi hạ về trách phượng cứ đơm bông...
 

BÀI THƠ BUỒN LÀM TRONG NGÀY CHÚA NHẬT – Trần Vấn Lệ



Trời hôm nay có vẻ / một nửa nắng nửa mưa.  Bình minh mà mờ mờ, chim không về ríu rít.
 
Mưa ngày mai mới thiệt.  Mưa hôm nay chắc không.  Bão chắc chuyển khác luồng.  Hy vọng Chúa Nhật đẹp...
 
Sống, bây giờ thời tiết / chuyện lo lắng từng ngày / của nhiều người đi "cày" / để trả nợ cơm áo...
 
Vài năm nay điên đảo, biển đổi thời tiết hoài.  Bão, lut giết nhiều người, mả mồ không còn nữa...
 
Sống mưa dầu, nắng lửa, chết lò lửa hỏa thiêu...Bình tro gửi hơi nhiều, nhiều kệ Chùa sập, đổ...
 
Cái gì thấy... là ngó, còn ngắm thì thôi, đi...Có nghe tiếng thở dài... người xa người, xa xứ...
 
*
Năm mươi năm dang dở, bỡ ngỡ rồi quen dần... mà nhàn nhạt tình thân:  ông, bà, con, cháu...lợt...
 
Nguyễn Du dùng chữ "lợt" hai câu thơ nghẹn ngào:  "Quê người cỏ lợt màu sương, đường đi thêm một tấc đường một đau!".
 
Đau có nghĩa là sao? Cứ nói:  "Đau Thiệt Chớ!" y chang như đứa nhỏ / than khi trợt bước chân...
 
Hôm nay...
Tôi bâng khuâng:  Trời nửa mưa nửa nắng.  Cái mặt sẩn phẳng lăng, đồ ẳn cho chim, chờ...
 
... Có lẽ chờ bài thơ.  Buồn. Buồn.  Buồn. Chúa Nhật. 
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

NHẶT NẮNG – Thơ Nguyễn Bính


   

Cô gái nhà ai ở xóm Đông,
Sang đây một sớm nắng vàng trong,
Cùng hai cô bạn bên bờ giếng,
Nhặt nắng trong cây, kể chuyện lòng.
 
Tôi về dưỡng bệnh ở nơi đây,
Nhà trọ thân đơn tối lại ngày,
Từ buổi nhìn qua song cửa sổ,
Bệnh dường như khỏi, dạ chưa say.
 
Tôi ở thôn Đoài, cô thôn Đông,
Biết còn gặp gỡ được nhau không?
Cách hai bờ giếng nhưng xa cách,
Như kẻ đầu sông, kẻ cuối sông.
 
Giếng cạn nên khôn thả cá vàng,
Khôn nhờ gió sớm nhắn tin sang.
Lá ơi và gió ơi! tôi biết
Tình chửa chung đôi đã lỡ làng.
 
Cô chẳng bao giờ biết đến tôi,
Mà tôi dan díu mấy đêm rồi.
Mấy đêm dan díu người trong mộng,
Mộng tỉnh, canh tàn, châu lệ rơi…
 
Chòm hoa dâm bụt bên bờ giếng,
Nở đỏ như muôn mảnh lụa điều.
Tôi dối lòng tôi nên chẳng dám,
Nhận là mình đã bắt đầu yêu.
 
Nhà trọ từ nay thêm bóng cô,
Nhưng tôi hồn mất tự bao giờ!
Tôi mong nhớ lắm! tôi mong mỏi
Một buổi nào đây chẳng hẹn hò.
 
Cô lại sang đây, cô lại ngồi,
Bên bờ giếng nhặt nắng vàng rơi.
Nắng vàng rơi mãi bên bờ giếng,
Sao nắng vàng không hẹn một lời?

Tình có cho đi chẳng có về,
Lòng kêu gọi mãi chẳng ai nghe.
Cho nên từ đấy tôi ngơ ngẩn,
Làm những bài thơ lạc cả đề.
 
                       Nguyễn Bính

Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2025

SỰ PHA TRỘN GIỮA "NHẠC SANG" VÀ "NHẠC SẾN" TRONG LÀNG NHẠC VIỆT TRƯỚC 1975 - Đông Kha




Không phải bây giờ, mà đã từ trước năm 1975, giới nghệ sĩ và công chúng đã phân biệt rạch ròi hai dòng nhạc mà ngày nay người ta thường nói là “nhạc sến” “nhạc sang”. Xin nói thêm rằng khái niệm “nhạc sến” được nhắc tới trong bài này mang ý nghĩa tương đối, không có ý miệt thị. Trước 1975, người ta không dùng từ “sang” hay “sến”, mà dùng chữ “nhạc đại chúng” để nói về các bài hát giai điệu bolero, rumba… và “nhạc thính phòng” để nói về các giai điệu “sang cả” hơn: slow, boston… mang âm điệu của dòng nhạc thời tiền chiến. (nhạc thính phòng ở đây không phải chỉ là những bài nhạc opera như cách hiểu hiện nay).

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2025

LANG LÀ CHÀNG – Phiếm luận của Đỗ Chiêu Đức



CHÀNG chữ Nho là LANG . Như hai câu trong bài ngũ ngôn trường thiên "Trường Can Hành" của Thi Tiên Lý Bạch :
                
郎騎竹馬來,     LANG kỵ trúc mã lai,               
繞床弄青梅.     Nhiễu sàng lộng thanh mai.
      
Có nghĩa :
                   
CHÀNG cưởi ngựa tre đến,                 
Quanh giếng ghẹo mai xanh.   
      
Đó là lời của người vợ trẻ nói về chồng mình khi hai đứa cùng lớn lên ở xứ Trường Can từ thuở nhỏ, họ là THANH MAI TRÚC MÃ 青梅竹馬 của nhau. Nên LANG là CHÀNG, là CHỒNG; Vì thế TÂN LANG 新郎 là "Chồng mới", là "Chú rể mới". Trong bài hát nói (Ca trù) "Tuổi già cưới Vợ hầu" của Uy Viễn Tướng Công Nguyễn Công Trứ có hai câu chữ Nho như sau:
                 
新娘欲問郎年幾,  TÂN NƯƠNG dục vấn LANG niên kỷ,
五十年前二十三.     Ngũ thập niên tiền nhị thập tam!
      
Có nghĩa:    
                      
Cô dâu muốn hỏi CHÀNG bao nả ?                      
Năm chục năm xưa hai mươi ba ! 
            
- Nếu cô dâu mới muốn hỏi CHÀNG bao nhiêu tuổi, thì xin đáp rằng...     
- Năm mươi năm trước mới có hai mươi ba tuổi thôi ! Có nghĩa, trước mắt thì CHÀNG RỂ MỚI nầy đã "Bảy mươi ba tuổi" rồi ! Chớ không còn là...
 

HUYỀN KIÊU VỚI TÌNH SẦU VÀ TƯƠNG BIỆT DẠ - Trần Hoàng Phước Hậu sưu tầm & biên soạn



Huyền Kiêu tên thật là Bùi Lão Kiều, bút hiệu Huyền Kiêu do từ chữ "Kiều" mà ra, là một nhà thơ thời tiền chiến, sinh năm 1915 tại Hà Tây, nhưng cư ngụ ở Hà Nội. Vào thập niên 40 của thế kỷ 20, ông viết văn, làm thơ, cộng tác với các báo ở Hà Nội, và nổi tiếng từ đó. Sau 1975 ông vào sống ở Sài Gòn và mất ở nơi đó vào ngày 8 tháng 1 năm 1995, thọ 80 tuổi.
 
Lúc ở Hà Nội, Huyền Kiêu với thi sĩ Đinh Hùng vốn là bạn thân từ thuở nhỏ. Cho nên khi bắt đầu gia nhập làng báo, làng văn; nhờ người bạn này, mà Huyền Kiêu sớm trở thành bạn thân thiết của Vũ Hoàng Chương, Thạch Lam, Khái Hưng, Nhất Linh, Nguyễn Tường Bách...

Thứ Năm, 22 tháng 5, 2025

NGUYỄN CÔNG HOAN GIÂY MÁU ĂN PHẦN - Ivan Nhieukhekov


Ảnh cụ Phan Khôi

Nguyễn Công Hoan là nhà văn nổi tiếng. Thời chúng tôi học phổ thông cũng có học tác phẩm “Bước đường cùng” của ông. Tuy vậy, tôi thích nhất những truyện ngắn của ông, kiểu như “Oẳn tà roằn”, chúng gây cười bất ngờ. Lớn hơn thì tôi cũng được đọc các truyện dài và tiểu thuyết của ông vừa mới in ra, như “Tranh tối tranh sáng”“Hỗn canh hỗn cư” và đặc biệt là “Đống rác cũ”, vừa bán ra đã bị thu hồi, may là kịp mua được một bộ.

HẠ ĐỎ CÓ CHÀNG TỚI HỎI EM THƠ CHỊ ĐẸP EM ĐÂU – Trần Vấn Lệ



Đã thật sự vào Hè.  Tin thời tiết cho biết:  nhiều ngày nắng, nắng thiệt / độ nóng sẽ tăng lên...
 
Mình... bắt đầu phải quên / tháng Giêng trời lạnh buốt.  Tháng Hai, Ba, Tư rét ngọt... để nếm mùi tháng Năm!
 
Chắc chắn là tháng chung / nhiều Tiểu Bang bức bối:  Arizona, New Mexico... thật tội, có bão cát không chờ...  
 
Mùa Hè là mùa Thơ / của Huyền Kiêu trên hết?  "Em thơ này Chị Đẹp / của em đi đâu rồi?".
 
"Chị Đẹp em đi chơi... đi ra đồng đuổi bướm...".  Cái khăn choàng chị nhuộm / màu thời gian theo mùa...
 
Huyền Kiêu không nói mưa... ướt tóc của Chị Đẹp.  Tình Yêu thường xanh biếc, đỏ, hồng hay tím than...
 
Mình nghĩ tới màu vàng, cái khăn choàng Công Chúa. Mình mơ làm phò mã / dắt con ngựa màu hồng...
 
Nàng Công Chúa lấy chồng, mình phò mã hứng nắng / tô cho môi nàng thắm / tô cho lòng nàng thơm...
 
*
Em à, anh muốn hôn / bàn tay em thời tiết, môi em viền ánh nguyệt, má em hoa đào Xuân...
 
Thơ chỉ là bâng khuâng... mà tự dưng bắt được... Thời gian đang từng bước, người thương là nhớ thương!
 
Thế mới thấy dặm trường... dài biết bao sợi tóc!  Thế mới thấy Tổ Quốc... mình còn nguyên bốn mùa!
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

NGUYỄN ĐỨC SƠN, "TÔI NGHE TÔI CHẾT GIỮA TRỜI THINH KHÔNG!" - Phạm Hiền Mây



I. NGUYỄN ĐỨC SƠN - MỘT TRONG BA KỲ NHÂN CỦA
VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM TRƯỚC 75
 
Nhà thơ Nguyễn Đức Sơn (1937-2020), hay còn gọi là Sao Trên
Rừng, Sơn Núi, đều chỉ là một người.
Trước năm 1975, người hâm mộ cho rằng, ông là một trong ba kỳ
nhân của miền Nam, hai người kia là Thế Phong và Phạm Công
Thiện. Cũng như, ông là một trong bốn tứ trụ thơ thời ấy, ba người
còn lại là Bùi Giáng, Thanh Tâm Tuyền và Tô Thùy Yên.
 
Còn tôi, thì từ lúc bắt đầu đọc thơ ông, kết bạn với ông trên trang
facebook, tôi nhận ra ông vừa là bậc kỳ tài về thơ vừa lại có đôi
phần kỳ dị trong tính cách.
 
Tính cách ông, từ trẻ, đã như con ngựa chứng. Đến già, ông cũng
vẫn thế, bất kham và yêu thích tự do. Ông tự do trong chọn lựa
cuộc sống riêng cho mình, tự do khi suy nghĩ, tự do lúc nói năng,
vậy mà khi vào thơ, ông lại đa phần, chọn cho mình một thức thơ
gò bó, một thể thơ có luật lệ, đó là thơ lục bát.
 

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2025

BÙI GIÁNG VÀ “LỜI VĨNH BIỆT” – Tran Ho Dung


Nhà thơ Bùi Giáng qua nét vẽ của họa sĩ Trương Đình Uyên,

Bùi Giáng sinh ngày 17 tháng 12 năm 1926 tại làng Thanh Châu, xã Vĩnh Trinh, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam, là con thứ của ông Bùi Thuyên và bà vợ thứ hai là bà Huỳnh Thị Kiền nên được gọi là Sáu Giáng.
 

DANH CA Ý LAN, TÀI SẮC VẸN TOÀN – Đàng Sa Long



Dù đã ở tuổi 67, nữ nghệ sĩ này vẫn khiến công chúng trầm trồ bởi vẻ đẹp quý phái, thần thái trẻ trung như phụ nữ tuổi 40.
Trong làng nhạc Việt, Ý Lan từ lâu đã trở thành biểu tượng của sự duyên dáng, quý phái, tài hoa và bản lĩnh. Được biết đến như một trong những nữ danh ca nổi bật từ đầu thập niên 1990 đến nay, bà không chỉ chinh phục khán giả bằng giọng hát như rót mật vào tim, mà còn bởi vẻ đẹp kiều diễm, "sắc nước hương trời".

VÀI TÂM SỰ VỀ BÀI THƠ VIẾNG CỤ BÙI HIỀN – Đặng Xuân Xuyến



Đầu giờ chiều ngày 12 tháng 5-2025, đọc được tin Phó Giáo sư, Tiến sỹ Bùi Hiền vừa rời xa cõi tạm ở tuổi 90, tôi vội cảm tác vài dòng như nén tâm nhang tiễn biệt người quá cố rồi post lên trang facebook cá nhân:
 
ĐÃ NGƯỜI THIÊN CỔ
(Cảm tác khi đọc tin Cụ Bùi Hiền về cõi hư vô)
 
Ô hô Cụ đã người thiên cổ
"Cải cách" (1) Cụ ơi "lắm chuyện rồ" (2)
Trăm năm bia miệng còn đấu tố
Kính Cụ an lòng cõi hư vô!
-------
(1): Phó Giáo sư, Tiến sĩ Bùi Hiền đề xuất cải tiến chữ Quốc ngữ.
(2): Dư luận dậy sóng bất bình về đề xuất cải tiến chữ Quốc ngữ.
 
                                                             Hà Nội, 12 tháng 05 năm 2025
                                                                   ĐẶNG XUÂN XUYẾN
 
Thì chừng hơn tiếng sau tôi nhận được điện thoại của Nhà thơ TBC (tôi viết tắt tên anh vì thấy không cần thiết kéo dài tranh luận): - "Cậu học trường Đại học Văn hóa mà sao vô văn hóa thế!". Tôi sững người: - Có sự nhầm lẫn nào với em không anh? Sao vô cớ anh lại mắng em vậy? Thì anh trả lời: - "Nhầm lẫn cái con khỉ! Người ta vừa nằm xuống cậu đã làm thơ báng nhạo! Cậu không những vô duyên còn quá vô văn hóa!", rồi cụp điện thoại. Tôi ngạc nhiên vì sự đọc hiểu của anh nên định bấm điện thoại "dăm câu ba điều" để "giải tỏa ấm ức" thì tôi nhận được tin nhắn của Nhà thơ, Bác sĩ Nguyễn Đức Vân gửi mesenger tới tôi: - Xuyến nên gỡ bài đi, chú thấy chạnh lòng khi nghĩ về Phó Giáo sư, Tiến sỹ Bùi Hiền, và người Việt Nam mình luôn sống với đạo lý "Nghĩa tử là nghĩa tận", nhưng có những bạn vào đọc, bình luận những câu xúc phạm đến linh hồn cụ ấy.

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2025

LỜI CHÚC MỪNG GỬI ANH CHỊ EM CÔNG GIÁO – Trần Kiêm Đoàn


Đức Giáo hoàng Leo XIV đứng phía trước bàn thờ, bên ngoài Vương cung thánh đường Thánh Peter để chuẩn bị cho lễ cầu nguyện. (Ảnh: Sky News)

Từ một Phật tử chân thành, với lòng kính trọng đạo bạn.
 
Tôi năm nay đã 80 tuổi, là một Phật tử thuần thành, từng là một huynh trưởng Gia Đình Phật Tử, sinh hoạt từ bậc Oanh Vũ gần bảy mươi năm trước, đồng thời cũng là một cựu học sinh “trường đạo” Dương Sơn vào thập niên 1950, và là sinh viên các phân khoa Văn Khoa, Sư Phạm Huế trong những năm 1960, nơi tôi đã có dịp được học hỏi với nhiều vị linh mục khả kính.
 
Với niềm vui lớn và sự cảm phục sâu sắc, tôi cùng các bạn thân hữu xin được chúc mừng sự kiện trọng đại: Đức Tân Giáo Hoàng LEO XIV vừa được tuyển chọn sau khi Đức Giáo Hoàng Francis viên tịch.
 

JE PENSE DONC JE SUIS – Trần Vấn Lệ




Ba hôm, trời trở lạnh:  cả nước Mỹ đều run!  Nhiều người rất "anh hùng":  đổi mùa, trời mới thế!
 
Những người đó... mặc kệ:  cứ mặc áo không tay... để thấy chút bờ vai êm êm như bờ biển!
 
Có người làm chim én xỏa tóc cho gió tung, cho thấy nụ môi hồng nở ngoài hoang đảo mộng!
 
Nghĩ ngợi:  trong cuộc sống, người ta luôn "số nhiều", ít người rất "đáng yêu" (con số này ít thiệt!).
 
Tôi thèm nhìn biển biếc... cũng thèm cánh tay trần các cô gái thanh xuân gom mây thành sóng bạc...
 
Thơ Hoàng Trúc Ly phổ nhạc, tôi. nghe có người hát:  "Hôm nay con gái đâu nhiều thế?  Những cánh tay tròn như cánh chim...".
 
Những cánh gà chiên tròn, cắn nhẹ, giòn... Thơm phức!  Bốn ngàn năm khổ cực... ước có lần... như mơ!
 
Ba mươi tháng Bốn vừa qua, Việt Nam mình như thế!  Bàn thờ hình Cha Mẹ, nhìn hoài... thấy rưng rưng!
 
"Dĩa gà chiên ngon hơm?" không nghe Mẹ Cha nói... Ba cây nhang tỏa khói ba vòng Bắc Nam Trung!
 
*
Ba hôm nay không đợi, trời trở lạnh buồn.  Buồn.  Tản Đà nói Nước Non.  Biển đó... Bao nhiêu Nước?
 
Người ta khóc, hứng được / Nước Mắt Của Mình rơi!  Biển... Nước biển đâu có trôi, chỉ sóng xô, ràn rụa...
 
Hàng phi lao đầy gió...
     Mẹ Cha trên bàn thờ...
           Hương thời gian... thơm tho!
                  Màu thời gian... trong vắt!
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

KẺ Ở MIỀN XA – Hồi ký của Đinh Hoa Lư, giọng đọc Nguyễn Tài

       
Tác giả Đinh Hoa Lư


                  

Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2025

UỐNG RƯỢU VỚI TẢN ĐÀ – Thơ Trần Huyền Trân


  

Cụ hâm rượu nữa đi thôi
Be này chừng sắp cạn rồi còn đâu
Rồi lên ta uống với nhau
Rót đau lòng ấy vào đau lòng này.
Tôi say?
            Thưa trẻ chưa đầy
Cái đau nhân thế thì say nỗi gì
Đường xa ư cụ?
                     Quản chi
Đi gần hạnh phúc là đi xa đường.
 
Tôi là nắng - Cụ là sương
Tôi bừng dậy sớm, cụ nương bóng chiều
Gió mưa tóc cụ đã nhiều
Lòng còn gánh nặng bao nhiêu khối tình.
 
Huống tôi mái tóc đang xanh
Vâng, tôi trăm thác ngàn ghềnh còn đi
Với đời một thoáng say mê
Còn hơn đi chán về chê suông đời.
 
Rót đi, rót rót đi thôi!
Rót cho tôi cả mấy mươi tuổi đầu
Nguồn đau cứ rót cho nhau
Lời say sưa mới là câu chân tình.
 
(Trần Huyền Trân - Ngã Tư Sở, 1938)

....................

Chép theo bản thảo tác giả để lại và bản in trong tập “Rau tần” (1986). Có bản in tiêu đề là “Với Tản Đà”.

MỐI TÌNH ĐẦU CỦA NGUYỄN PHÚC ÁNH - Nguyễn Thái Sơn


Lăng mộ ông bà Nguyễn Phúc Ánh và Tống Phúc Lan vẫn nằm thanh bình và yên ả bên nhau dù 200 năm đã trôi qua.

Mối tình đầu của Nguyễn Phúc Ánh là Tống Phúc Lan. Ánh lúc bấy giờ là một thiếu niên 16 tuổi đang bị Nguyễn Huệ treo lệnh truy nã lùng giết khắp nơi. Sau khi Ánh mặc áo tang chỉ huy quân đánh Gia Định và chiếm lại thành công thì gặp nàng.
 
Tuy Ánh sinh ra ở Huế, Lan sinh ra ở Thanh Hóa, nhưng lại biết nhau trên đất Sài Gòn cách đó hàng ngàn cây số vì chạy nạn. Hai người lại ngang tuổi nhau, tính ra cũng thật có duyên. Vừa thấy nàng là mặt chàng ngu đi, và đổ cái rầm như một cây chuối bị sét đánh. Đích thân Nguyễn Ánh đem lễ vật đến hỏi cưới nàng.

LÀNG MAI 43 NĂM HOA KHAI CHÁNH NIỆM – Trần Kiêm Đoàn



Trong mùa Phật Đản 2569 (Phật lịch) - 2025 (Dương lịch) và khởi đầu cho mùa An Cư Kiết Hạ truyền thống Phật giáo và đồng thời là mùa Hè của tuổi trẻ học sinh, sinh viên… sinh hoạt hoằng pháp được khởi động với quý tu sĩ hàng giảng sư và giáo thọ nhiệt thành và từ ái phát tâm tham gia thuyết pháp, pháp thoại và tu học dành cho Phật tử từ tuổi trẻ đến hàng cao niên đang được tổ chức tại nhiều chùa viện trong cũng như ngoài nước. Tại Thành phố Sacramento, thủ phủ tiểu bang California và vùng phụ cận cũng đang có sự hiện diện hoằng pháp của hai danh tăng Phật giáo thời đương đại là Thiền sư Viên Minh và Thiền sư Giới Đức (nhà thơ, nhà văn Minh Đức Triều Tâm Ảnh) tại Thiền viện Diệu Nhân.
 

MINH ĐỨC HOÀI TRINH, KHÁT VỌNG ẤY ĐÃ ĐI QUA MÙA LÁ ĐỔ (1930-2017) – Đỗ Trường

(Viết nhân 50 năm chiến tranh kết thúc, và 46 năm Hội văn bút Việt hải ngoại)


Nếu buộc phải chọn ra một khuôn mặt đại diện cho Văn học Việt Nam hải ngoại, có lẽ người tôi nghĩ đến trước nhất là nữ thi sĩ Minh Đức Hoài Trinh. Sự tiêu biểu này, không hẳn vì tài năng, bút lực, mà bởi cùng với Nguyên Sa, Cung Trầm Tưởng, Nguyễn Xuân Vinh, Hoàng Anh Tuấn… bà đã đặt viên gạch đầu cho nền móng Văn học Việt nơi hải ngoại, ngay từ thập niên 50 ở thế kỷ trước. Và đặc biệt hơn nữa, ngay sau biến cố 1975, trải qua bao gian khó, Minh Đức Hoài Trinh đã sáng lập (phục hồi) Văn bút Việt Nam hải ngoại, thuộc Tổ chức Văn bút Quốc tế. Ở đó, ta có thể thấy có sự tiếp nối tư tưởng tự do sáng tạo, chống lại cường quyền, và áp bức của các văn nghệ sĩ.