BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2018

TRO TÀN BAY THEO GIÓ - Thơ Quách Như Nguyệt


       
                         Nhà thơ Quách Như Nguyệt


TRO TÀN BAY THEO GIÓ

Rồi úa tàn như lá
Rồi chỉ còn mình ta
Ngắm trăng tà mà khóc
Hết rồi thời để tóc
Tóc thề buông như mây

Rồi em và anh thương
Ai là người đi trước
Nếu người đó là em
Anh có đến tiễn đưa?
Có nhỏ vài giọt lệ
Anh ơi chuyện bằng thừa

Rồi cũng tan như mây
Rồi cũng bay theo gió
Tro tàn anh thấy đó
Rồi cũng bụi tàn tro

Chào em lần cuối cùng!
Hay em chào anh nhỉ
Mình chưa từng gặp mặt
Sao biết để tiễn đưa?!

Anh muốn gặp em chưa
Anh sợ gì, vỡ mộng
Anh ngại gì, rổng không
Chẳng có gì ngóng trôn
Chẳng có gì để nhớ

Quách Như Nguyệt


     

TÌNH VỘI... - Thơ Quang Tuyết


    
              Quang Tuyết


TÌNH VỘI...

Đừng nói tiếng yêu thương
Khi lòng chưa định hướng
Thuyền xa khơi giữa biển
Hẹn hò chi ngày về.

Đời còn lắm đam mê
Giữa trùng khơi sóng gió
Mộng giang hồ còn đó.
Mặc bến hoài chờ mong

Đừng lo ngày nắng nóng
Đừng ngại đêm mưa dầm
Khi chân trần chưa bước
Khi lòng còn hư không

Tình yêu đâu chỉ nói
Lời ru ngủ trên môi
Vắng nhau lòng quên vội
Lạ lùng thay phai rồi

Tình anh chóng đổi thay
Lời ngỏ theo gió bay
Vội vàng chi anh hỡi
Tay chưa ấm rời tay...

           Quang Tuyết

Ở ẨN, XUỐNG NÚI, CHO MỘT NGƯỜI... - Thơ Ngô Quý Lành


     
                 Nhà thơ Ngô Quý Lành


 Ở ẨN

Bắt chước người xưa lánh cuộc chơi.
Tìm lên bàn đá thuở tiên ngồi.
Ván cờ lỡ thế còn hay mất?
Lưng rượu bầu thơ vẫn nửa vời.
Ven suối lều tranh soi nước biếc.
Lưng đồi hoa bắp nắng vàng phơi.
Thảnh thơi vui thú cùng cây cỏ.
Mưa gió dần phai phấn bụi đời.

MÂY MÙA ĐÔNG - Thơ Hiệp Kim Áo Tím


        
                             Hiệp Kim Áo Tím


MÂY MÙA ĐÔNG

Mây ơi che khuất mặt trời
Làm sao tia nắng chẳng cười với hoa
Dã quỳ khoe sắc hiền hòa
Đất trời tĩnh lặng giao thoa bốn mùa

Mây trôi lãng đãng thẹn thùa
Gió vờn tóc rối khẽ đùa mắt môi
Đông về trên phố đơn côi
Se se gió buốt trên đôi vai gầy

Chỉ còn chiếc lá trên cây
Gió ơi đừng thổi lá này đừng rơi
Cho bao nỗi nhớ đầy vơi
Đừng tan theo đám mây trời thoảng qua

Tình mình sao vội chia xa
Giấu tay trong áo lệ nhòa ướt mi
Người tình vội đến rồi đi
Cho ai phải khóc sầu bi một thời

Mây mùa đông xám bên đồi
Mai già trơ trụi để rồi ngẩn ngơ
Liễu buồn ru gió vu vơ
Xua tan đi đám mây mờ... mùa đông

                        Hiệp Kim Áo Tím
                        Đà Lạt, 3/11/2015

EM ĐÂU LÀ DUY NHẤT TRONG ANH! - Thơ Châu Thanh Thủy


     
                                Tác giả Châu Thanh Thủy                            


EM ĐÂU LÀ DUY NHẤT TRONG ANH!

Trong hành trình tìm kiếm tình yêu
Anh đã gắn môi hôn trên nhiều làn môi khác
Bài tình ca mà mỗi khi anh hát
Anh lại lơ mơ nhớ đến những bóng hình

Em cũng thế thôi, cũng chỉ một cuộc tình
Đi qua đời anh như nhiều đàn bà khác
Những yêu thương chẳng nằm ngoài thân xác
Biện minh cho mình, ta nói đó là yêu

Có khi nào trong những cuộc phiêu lưu
Anh bỗng nhớ về em với rất nhiều kỉ niệm
Để mai sau vu vơ bên câu chuyện
Chợt tình cờ anh nhắc đến tên em?

Có những ngày rảnh rỗi mở ra xem
Lướt facebook bồi hồi dòng kí ức
Có gì đó sâu xa trong tiềm thức
À thử xem cô ấy ở đâu rồi?

Khi nhận ra đã xa cách phương trời
Ta mới hiểu cuộc đời là ngắn ngủi
Lúc vô tâm ta đã từng hắt hủi
Để giờ đây mờ mịt một bóng hình...

                         Châu Thanh Thủy
                            23 - 10 - 2018

CHÙM THƠ THIỀN 23 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


       

CHƠI VƠI

giòng nước cắt hai bờ
cây cầu dài nối lại
bên này và bên kia
con thuyền xuôi hai mái
chờ nhau suốt canh chầy
hữu tình giờ mới gặp
gặp trên bài thơ rơi
em lỡ tình lỡ vận
lỡ gái trọ dở đời
lỡ một đời oán hận
em mãi mãi chèo xuôi
giòng sông chia nhiều ngả
biết nẻo mô khứ hồi
bên này vàm nước lở
vàm bên kia đất bồi
tình chặt ra nhiều khúc
lác đác lá sao rơi
chớp mắt thành thiên cổ
trái sầu treo chơi vơi

rồng cũng không
mà lân cũng không
toàn là chuyện hoang đường
đánh lừa dân

TẶNG NHÀ THƠ CHÂU THẠCH VÀ ĐỒNG HƯƠNG QUẢNG TRỊ - Thơ Hạ Thái Trần Quốc Phiệt


    
                    Nhà Ông Chủ lò gạch Trương Kế 
                bên cạnh thị xã Quảng Trị trước 1972


TẶNG NHÀ THƠ CHÂU THẠCH
        VÀ ĐỒNG HƯƠNG QUẢNG TRỊ

Quảng Trị đó nơi chôn nhau cắt rốn
Tôi sinh ra rồi khôn lớn xứ người
Yêu quê hương chưa một phút ngoai nguôi
Chuyện anh kể tôi bồi hồi xúc động !

Châu Thạch hỡi tâm hồn anh lồng lộng!
Như gió mùa Nam hương rạ ruộng đồng
Êm mái chèo khuya trên suốt dòng sông
In vầng trăng những đêm huyền mát rượi

Quê hương ơi nhớ nhung sao kể nổi
Ngôi trường yêu kỷ niệm tuổi tóc xanh
Con đường quê mái đình cổ cuối ghềnh
Vọng chuông chùa ngân nga vang lanh lảnh

Quê hương tôi / khổ hai mùa nóng lạnh
Mà tình người thì đầm ấm yêu thương
Bởi vì đâu chịu vướng nỗi đoạn trường
Bao đau thương từ mùa Hè đỏ lửa

Quê hương đó vãi đạn bom thay lúa
Gieo đớn đau trên từng mỗi luống cày
Thắng và thua giành giật với ai đây!
Chỉ dân tôi chịu đa đoan mất sạch...

Nhân danh gì , ai huyênh hoang khoác lác
Non nửa thế kỷ qua / sự thật đã phô bày
Lời điêu toa hoang tưởng gió thổi bay
Chỉ còn lại nỗi chua cay hoen viền mắt!

Nơi xa xăm tôi từng giây cúi mặt
Nước mắt đẫm hoài sướt mướt với quê hương!

                                                        Hạ Thái
                                                    Nov/2/2018
(Cảm tác trên mục comment trang FB Châu Thạch,  nhân đọc "Nhà Tôi Đó" thơ của trang chủ)

Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2018

CHÙM THƠ THÀNH TÔN

Thành Tôn sinh ở Quảng Nam, học trường trung học Trần Cao Vân, Tam Kỳ. Anh cùng thời với Nguyễn Nho Sa Mạc, Huy Tưởng. Nhập ngũ, ra trường Thành Tôn làm việc ở tiểu khu Quảng Tín.
Anh nổi tiếng từ khi đăng thơ trên Bách Khoa, trên Văn và khi xuất bản tập thơ Thắp Tình (1969).  Sang Mỹ năm 1996, Thành Tôn vẫn thủy chung với văn chương chữ nghĩa, mặc dầu không làm thơ như xưa nữa.

     
            Nhà thơ Thành Tôn – tranh Đinh Cường


KẺ LÃNG TỬ

Quán trưa ghế một ta ngồi
Ly bia cũng nhạt cảnh đời tiêu sơ
Vào ra quen mặt nghi ngờ
Vòng quay đã lặp đĩa mờ âm thanh

Buồn buồn thổi khói lên nhanh
Mờ hơi ẩm quán lạnh tanh hồn người

Ngoài trời vồi vội mưa rơi
Phố quen nhàn nhạt cảnh đời bay bay…
Co ro hồn tỉnh chân say
Thân ta ướt át quên ngày nồng cơn

Nhớ em trăm sợi chờn vờn
Nhạc hâm nóng máu dập dờn da gai

Bia lưng. Ghế nóng. Mưa mài.
Quanh ta cảnh tượng nhạt phai tình người.
Ngồi đây trông thật thảnh thơi
Tủy xương dậm dật trăm lời nôn nao

Cảnh ta kẻ lạ trông vào
Dài đuôi mắt liếc đủ xao dòng tình.


CHÙM THƠ SÁU CHỮ CỦA HUY UYÊN


       
                     Nhà thơ Huy Uyên


 CẦN THƠ 2

Em đi dưới nắng Cần-Thơ
Ninh-Kiều neo thuyền đứng đợi
sóng xao nhịp chèo bối rối
tình em cay đắng đợi chờ.

Nước trôi về đâu Cái-Răng
đò chiều sang ngang lặng thinh
chợ chiều rưng rưng bóng đổ
đêm nay không trăng đợi thuyền.

Rồi người cũng chia tay thôi
tình người nhạt phai đầu sóng
triều lên đốt lòng cháy bỏng
chia tay nói lời ai về.

Thuyền từ ngược lên Mỹ-Khánh
ai vẫy tay ai hẹn hò
ai thương trăm sông ngàn biển
để tình mấy thuở ngẫn ngơ.

Thương em chiều mưa xỏa tóc
thương em mắt buốt đìu hiu
rượu say lòng tôi muốn khóc
như rất xưa với đò chiều.

Đêm nay ai về chợ Nổi
gởi lòng theo chuyến đò ngang
tim người một lần muốn nói
tình người mấy điệu nhặt khoan.

Điệu hò Cần-Thơ xa mãi
(người ơi người ở đừng về)
bao năm dấu lòng ở lại
mắt người nhòa nhạt chân đê.

Cỏi người mấy dặm nương dâu
mây trôi về đâu không biết
người đi đêm nay trăng khuyết
bỏ lại quanh đây nỗi sầu...

NỖI ĐAU - Cao Huy Thuần


         
                              Học giả Cao Huy Thuần


            NỖI ĐAU
                                             Cao Huy Thuần

         Anh Chu Hảo vừa bị "kỷ luật" của đảng mà anh là đảng viên. "Kỷ luật" ấy là việc nội bộ chăng? Dư luận đã trả lời: thực chất, đó là một bản án, không phải riêng gì đối với anh Chu Hảo mà đối với tất cả trí thức. Bởi vậy, ai tự thấy mình là trí thức đều cảm thấy có liên quan. Đã có những thư chung. Đã có những "kiến nghị" viết rất sắc sảo và trí thức. Tôi có thể nói thêm ở đây một nỗi đau tuy rằng ai cũng biết, cũng nói, cũng lo: nỗi đau lạc hậu về văn hóa.

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2018

TẶNG EM NHÉ… MỘT BÓ HOA MÀU TRẮNG - Thơ Quách Như Nguyệt


     
                        Nhà thơ Quách Như Nguyệt


TẶNG EM NHÉ… MỘT BÓ HOA MÀU TRẮNG

Người thương ơi, sáng nay nghĩ đến anh
Nghĩ đến vô thường, nghĩ đến ngày nằm xuống
Nước mắt rơi nhưng tim em không lạnh
Thấy ấm nồng, đời đẹp lắm mầu xanh

Cảm ơn anh và bó hoa gửi tặng
Hoa hồng nhung tuần lễ cuối tháng Mười
Anh dễ thương, luôn nghĩ, nhớ đến em
Bảo sao em không thỉnh thoảng mỉm cười

Luôn ước mình sẽ là người đi trước…
Vẫn mong anh đừng quá đỗi muộn phiền
Đời sống này ngắn ngủi, lắm phước duyên
Ta hãy sống từng phút giây hạnh phúc,
để đến lúc ra đi mình chúc phúc
Mừng cho nhau thoát khỏi kiếp hiện tiền

Khi em đi… đừng đau buồn anh nhé
Đừng tìm đọc thơ em rồi nhỏ lệ
Nên cảm ơn đời sống không gì tệ
Một đời người chẳng qua…một cơn mê

Tặng em nhé, một bó hoa mầu trắng
Màu em yêu, hôn nhé…một đóa hoa
Khi ngắm trăng, đừng nước mắt chan hòa
Mà nhớ lại những ngày ta hạnh phúc

Mây trắng, ánh trăng, mùa Xuân hoa cúc
Hạ đỏ, nắng vàng, thảm cỏ êm chân
Tháng Mười mùa Thu, tay nắm ân cần
Đông tuyết trắng, mùa đông về thi vị

Bó hoa trắng, ngày em đi giản dị
Chẳng nên buồn, đừmg sầu khổ mà chi
Ta chỉ có một cuộc đời để sống
Sống hết mình, khỏi tiếc nuối khi đi

                        Quách Như Nguyệt

CHUỖI MAI KHÔI - Thơ Trần Mai Ngân


    
         Nhà thơ Trần Mai Ngân


CHUỖI MAI KHÔI

Tôi là người ngoại đạo
Cũng kết chuỗi Mai Khôi
Cầu nguyện người yêu tôi
Như lòng tôi đã thể...

Tháng Mười mùa chay về
Tim ngoan không nói dối
Thầm thì lời xin tội
Người đừng lạc lối xa....

Từng hạt chuỗi nhạt nhoà
Trong tay run chia cách
Lạc giọng lời kinh khô
Dĩ vãng đã đắp mồ...

Những hạt chuỗi Mai Khôi
Từng hạt rất ân cần
Quên đi ngày tháng cũ
Xa xôi đã một lần ...

                 Trần Mai Ngân
                    30-10-2018
                            

Thứ Tư, 31 tháng 10, 2018

CHÙM THƠ THIỀN 22 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


        
       
SỐNG CHẾT

sống khác với chết
sống sáng lai rai
cà phê điếu thuốc
chết là ngơi dưới đất
có triết gia chủ trương
chết là còn
có triết gia ngược lại
chết là hết
nói cho thật rõ
(là chấm dứt)
có những ngươì đang chết
chưa chôn cất
chưa chuyển hộ khẩu vào nghiã địa
vẫn uống cà phê sữa đá
vẫn sáng sáng xơi phở
nhưng bà con bá tánh
coi những người này
như đã chết thiệt

người chết đi người sinh ra
đồng hoang nhánh cỏ mọc thêm ra
văng vẳng đâu đây cười ba tiếng
ẩn mình trống đã điểm canh ba
sinh diệt thực ra con đường thẳng
khôn cầm lã chã mấy âm ba

CÔ ĐƠN RỜN BÓNG MỘNG - Thơ Tâm Nhiên


             
                                    Nhà văn Kim Dung

Nhà văn viết truyện võ hiệp Kim Dung sinh năm 1924. Ông vừa mới qua đời hôm qua, 30. 10. 2018 tại Hồng Kông


CÔ ĐƠN RỜN BÓNG MỘNG

Kiều Phong chết Lệnh Hồ Xung cũng mất
Những anh hùng hào kiệt đã ra đi
Chốn giang hồ bọn tiểu nhân nổi dậy
Quậy phá tung vơ vét chẳng ra gì

Nghi Lâm buồn nên đi tu trớt
A Châu sầu thống thiết nguyện hy sinh
Ôi tình yêu không bao giờ hiểu được
Từ xưa nay ai cũng lụy si tình

Ngụy quân tử hiêu hiêu rao đạo đức
Lập nhóm phe để lên lớp dạy đời
Nói một đường mà làm thì một nẻo
Chán quá rồi ta đành bỏ đi chơi

Bỏ buông hết lên đường phương vô trú
Tự do theo tiếng hát vọng trong hồn
Vọng từ bến sông Hằng trăng thuở nọ
Chiếu diệu thường trên từng bước cô đơn...

                                               Tâm Nhiên

(Chiều 3.10.2018 đang lang thang dọc kênh rạch Phước Long, Bạc Liêu, bỗng nghe tin Kim Dung mất.
Thương tiếc bậc tài hoa, nên làm bài trên trên, như một lời ngậm ngùi với chính mình...)

NHƯ THIẾU NỮ ĐÃ VÀO CHÙA XUỐNG TÓC ?!? - Nguyễn Bàng


        
                       Tác giả Nguyễn Bàng


        NHƯ THIẾU NỮ ĐÃ VÀO CHÙA XUỐNG TÓC ?!?
                         (Gửi nhà thơ Đặng Xuân Xuyến)

Lọc ra chừng 8 bài thơ viết về biển của Nguyễn Thanh Lâm để bình riêng BIỂN CỦA NGUYỄN THANH LÂM trong RỪNG XANH MƯA là một việc làm khéo léo. Và bài bình đã làm bật lên cái ý “Thơ ông viết về biển, bài nào cũng tươi rói cảm xúc, cũng được cảm nhận bằng một tình yêu trong sáng, thánh thiện của cõi Thiền”
Nhưng có lẽ vì bị ám ảnh bởi sự thánh thiện của cõi Thiền nên Đặng Xuân Xuyến đã không dưới hai lần khen Nguyễn Thanh Lâm:

LỄ HALLOWEN NHỚ THÁNG CÔ HỒN - Tạp bút Nhã My


     
                        Nhà thơ Nhã My


LỄ HALLOWEN NHỚ THÁNG CÔ HỒN - TẠP BÚT NHÃ MY

Hồi đó, bà tôi thường nói một năm có ba rằm lớn : rằm tháng giêng, tháng bảy, tháng mười. Riêng r ằm tháng bảy thì quan trọng hơn vì là mùa ''Vu Lan báo hiếu'' và là mùa ''Xá tội vong nhân''. Trong ký ức non nót của đứa bé lên năm, tôi thật sự không nghe hiểu gì về những điều bà giảng giải, nào là sự tích Mục Kiền Liên - Thanh Đề hay chuyện ma qủy được thả về dương thế nên phải cúng kiếng... mà chỉ biết là ngày đó tôi được bà dắt đi cúng chùa, được đi chơi và ăn chè, xôi, bánh trái.

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2018

SOI…, MẤY DÒNG LỤC BÁT - Thơ Tịnh Đàm


       
                  Nhà thơ Tịnh Đàm

        SOI…

Soi tôi,
Một ánh mắt buồn
Một môi điềm đạm...
Vẫn luôn mỉm cười.

Một khuôn mặt
Kém sắc tươi
Gầy hao như thể...
Đợi người vuốt ve !

Soi tôi,
Cánh võng trưa về
Đong đưa...
Dỗ mộng
Mà nghe xót lòng !

Đời vui,
Được mấy ước mong ?!?
Trò đùa số phận
Rớt trong tay người !

Bây giờ,
Soi bóng tôi ơi...
Tuổi hoàng hôn
Đếm...
Đầy vơi nỗi niềm !

CHÙM THƠ VỀ QUẢNG TRỊ VÀ HUẾ CỦA HUY UYÊN


                 Nhà thơ Huy Uyên


MÙA HẠ, THƯ GỬI MỘT ĐỊA CŨ

Là khi sợi khói tơ vương mắc
mang chi em những kỷ-niệm bùi ngùi
là khi lạc tình xa mất
nghẹn lòng ở lại riêng tôi.

Phố, chiếc xe buýt già chạy quanh
em cắn môi
ngày tròn mười sáu tuổi
tương tư ngủ quên bóng hình
để sáng chiều cho ai thêm bối rối.

Tôi lặng im một mình cùng mùa hạ
từ em đi về mãi cuối sông
trên cao ai ru hoài đời lá
hỏi em còn có nhớ tôi không ?

Nửa đêm em thức dậy trong vườn
hương-hoàng-lan đậu hoài trên tóc
sáng chiều tôi thấy thương
cô-em-gái-tóc-vàng-sợi-nhỏ
mỗi lần ngang cửa sổ
liếc nhìn em tôi "người em xóm học".

Vương mắt ai ảo-hình khó phai
em tặng tôi nỗi đau có thật
xa nhau từ độ đầu hè
em bỏ tôi mà đi đâu mất.

Có phải tình ta như chiếc lá
em, bao năm rồi ở lại trong tôi
vườn cũ chao ơi, trăng-tàn-bóng-xế
sao em đi mà không hẹn ngày về.

Đã vĩnh viễn xa mấy đoạn đời tim
bao tháng ngày tôi lầm lũi bước
mộng tưởng người trôi nổi khuất chìm
biết chăng còn mất.

Ngỡ quanh tôi bông hoa cười mắt lệ
tóc ai bay mà ngơ-ngẩn tiếc sầu
thư tôi gởi về em quên địa-chỉ
tình ta rồi cũng đã phai mau
mùa hạ hôm qua bỗng quay về.