BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 22 tháng 6, 2023

CŨNG TẠI CÁI ÔNG KHUẤT NGUYÊN CỦA NƯỚC SỞ - Phiếm luận của Đỗ Chiêu Đức


TIẾT ĐOAN NGỌ: Tết Giữa Năm
 
Mùng 5 tháng 5 là TIẾT ĐOAN NGỌ 端午節, theo Ngũ hành Bát quái, vì số 5 thuộc dương, nên Tiết Đoan Ngọ còn gọi là Tiết ĐOAN DƯƠNG 端陽. ĐOAN: là Đầu mối, là mở đầu; NGỌ: là giờ Ngọ, là giữa trưa; còn DƯƠNG là mặt trời, là khí dương, ĐOAN DƯƠNG có nghĩa là bắt đầu lúc khí dương đang thịnh. Còn ĐOAN NGỌ là bắt đầu lúc giữa trưa. Theo truyền thuyết Trung Hoa...

Thứ Tư, 21 tháng 6, 2023

BỨC THƯ TRONG CHIẾC VÍ - Truyện ngắn của Arnold Fine (Mỹ), Thụy Chi dịch


Minh họa: Mai Minh.

Cách đây đã lâu, vào một ngày giá rét, tôi đang đi trên đường thì tình cờ nhặt được chiếc ví. Trong ví không có giấy tờ cá nhân, chỉ có 3 đô la và một lá thư đã nhàu nát. Nhìn lá thư, có vẻ như được chủ nhân mang theo bên mình đã nhiều năm.
Dòng chữ còn rõ ràng và đọc được duy nhất trên chiếc phong bì là địa chỉ người gửi. Tôi mở bức thư ra. Bức thư được viết cách đó gần 60 năm, từ năm 1924. Tôi đọc bức thư thật kỹ, hy vọng tìm được chút manh mối có thể xác định danh tính người chủ chiếc ví.
 
Đó là một bức thư chia tay. Với nét chữ mảnh mai thanh thoát, người viết thông báo cho người nhận có tên “Michael” rằng mẹ cô không đồng ý cho cô gặp anh nữa. Mặc dù vậy, cô vẫn mãi yêu anh. Thư ký tên Hannah.
 

Thứ Ba, 20 tháng 6, 2023

TRI ÂM HÀNH – Thơ Kha Tiệm Ly


   
 

TRI ÂM HÀNH
(Riêng cho hảo hán Lê Mai Lĩnh)
 
Tâm giao đâu cần chung chén rượu,
Nhưng gian truân đo được sức anh tài.
Cơn giông tố làm chim bầy cánh rũ,
Nhưng đại bàng lại thỏa sức cao bay!
 
Vai miền Trung gánh hai miền Nam, Bắc
Năm năm gồng mình hứng chịu thiên tai
Nên huynh muốn Trường Sơn núi cao, cao thêm mãi,
Tôi muốn Cửu Long chín nhánh, nhánh thêm dài!
 
Huynh bao năm đã thành thân viễn xứ,
Nhưng tình núi sông há một sớm phôi phai.
Tôi vá víu từng câu thơ cơm áo.
Giữa quần sinh sao lại thấy lạc loài!
 
Huynh gởi lòng vào câu văn khí phách,
Tôi ném bút cùn vô những cơn say.
Thơ té giếng, gom đem đi bán mảo,
Tan chợ chiều, đổi được đồng một đồng hai!

*
Chiến chinh hề, thây phơi trăm họ
Chiến địa hề, thịt rữa xương phai,
Chiến binh hề, đâu hẹn ngày trở lại
Chiến mã hề, độc hí giữa đồi cây!
Chinh phụ hề, năm canh vò võ,
Nghiêng mặt sầu, lệ nhỏ bi ai!
Xương máu người gởi nơi rừng núi,
Để lại chi đây một tấm thẻ bài!
 
Mây viễn xứ xót thương người xa xứ,
Sương biên thùy, có lạnh buốt hai vai.
Năm tháng đại ngàn nghe gió hú,
Mỗi bận chướng về lại thiếu một nhành mai!
 
Muốn nghe Lý tướng quân sang sảng đọc thơ trên sông Như Nguyệt
Và dũng sĩ Lam Sơn tuốt gươm thề ở hội Lũng Nhai
Muốn nghe sóng Bạch Đằng thét gào dữ dội,
Nghe trận Ngọc Hồi quân giục trống inh tai!
Muốn nghe Ức Trai đọc Bình Ngô Đại Cáo,
Muốn thấy nghĩa binh mòn núi giáo gươm  mài.
Cho tổ quốc nghìn thu thêm vĩ đại,
Trước ngoại cường, lòng sắt há lung lay.
 
Huynh vẫn giữ lòng ngay như trúc,
Cổ lai hy không thẹn mặt râu mày.
Tôi một thuở cũng mọp mình trên lưng ngựa,
Hốt biến trở thành một gã say!
Quên hết nhục vinh, quên câu thành bại,
Đăng đắng cõi lòng nên rượu ngọt thành cay!
Vẫn quý nhau vì một lời nghĩa khí,
Dù kẻ đầu gành, kẻ vạn lý thiên nhai!

*
Đò định mệnh chực chờ bến nước,
Hào kiệt anh hùng rồi cũng hóa tro bay!
Tôi, chiếc bách chòng chành trên sóng nước,
Nên tương phùng đâu dám hẹn ngày mai!
 
                                            Kha Tiệm Ly
 

EM CÓ HAY – Thơ Phan Quỳ


  


EM CÓ HAY!
 
Em xa như trăng tỏ
Em gần như áng mây
Làm sao anh giữ được
Một khoảng trời trên tay?
 
Em buồn như liễu úa
Em vui như mộng đầy
Anh ở đây lặng ngắm,
hạnh phúc. Em có hay?
 
Em đi, sầu cây cỏ
Em về, lá hoa reo.
Lòng anh ngày trẩy hội.
Lung linh nắng mừng theo.
 
Áo em màu muôn thuở
Tóc em dài trăm năm
Anh nghe mình vụn vỡ
Tan đi giữa đêm rằm.
 
Em có thấy ăn năn?
Em có lần xưng tội?
Về trước Chúa Hài Đồng
Em có nhắc tên anh?
 
Rằng anh nhiều tội lỗi
Vì cứ theo em hoài.
Rằng em cần sám hối
Vì gây nhiều đắm say.
 
Nầy em, em có hay???
 
                   Phan Quỳ

GẶP LẠI NHỮNG NHÀ VĂN TUỔI NGỌC - Lê Công Sơn

Trước 1975, song song với việc ra báo dành cho tuổi mới lớn thì nhiều nơi còn chủ trương thực hiện các tủ sách viết về học trò, trong số ấy, đình đám nhất vẫn là Tuổi Ngọc.
Việc NXB Văn hóa Văn nghệ (TP.HCM) quyết định làm “bà đỡ” cho một số tác giả của “thiên đường không tuổi” này trở lại đã mang đến bất ngờ thú vị cho độc giả.
 

     GẶP LẠI NHỮNG NHÀ VĂN TUỔI NGỌC
                                                                                     Lê Công Sơn
 
Các nhà văn Tuổi Ngọc có sách xuất bản vừa ra mắt là Đinh Tiến Luyện với “Anh Chi yêu dấu”, Từ Kế Tường ngọt ngào “Tình yêu có màu gì”, Mường Mán say sưa “Cạn chén tình”, Hoàng Ngọc Tuấn tít tận “Ở một nơi ai cũng quen nhau”, Nguyễn Thị Minh Ngọc hoài niệm “Tuổi ngọc ngày chưa xưa” cùng Đoàn Thạch Biền hồn nhiên với “Đâu phải cái gì cũng mong manh”. Đây là những cây bút góp mặt thường xuyên trên tuần báo Tuổi Ngọc mà những trang viết của họ từng tạo thành hiện tượng của dòng văn học “tươi xanh”, hay còn gọi bằng một cái tên quen thuộc “Tuổi của những tháng năm đẹp nhất đời người”.

       

    

                 
   

Thứ Hai, 19 tháng 6, 2023

THUYỀN GIẤY, MÙA ỔI CHÍN - Thơ Tịnh Bình


    
                     Nhà thơ Tịnh Bình

 
THUYỀN GIẤY
 
Ai bảo trời mưa không dứt
Nhớ trưa ngọn gió mát lòng
Ai làm giọt mưa rơi mãi
Biết có hờn dỗi gì không?
 
Ai hát mênh mang câu hát
Giọt cà phê nghe đắng lòng
Quán vắng buồn chăng ghế trống
Người xưa còn nhớ ta không?
 
Áo trắng một thời hạ đỏ
Mắt biếc một trời thương mong
Bầy ve chỉ yêu mùa hạ
Phượng chín mấy tầng thinh không
 
Lặng thầm mây ngang phố cũ
Thuyền giấy ai thả bên thềm
Phập phồng bóng mưa hư ảo
Chở mùa thơ ấu trôi êm...
 

MUỐI MẶN – Thơ Lê Phước Sinh


  
                         Nhà thơ Lê Phước Sinh

 
MUỐI MẶN 
 
Lao xao ngoài Biển - Sóng
Vọng động đắng trong lòng
Dẫu bạc đầu, luống tuổi
Đau đáu, ngẩng về Đông...
 
                Lê Phước Sinh

NỢ NHAU KIẾP NÀO - Nhạc Khê Kinh Kha, Bảo Châu trình bày, Lanney Trần cảm nhận



CẢM NHẬN “NỢ NHAU KIẾP NÀO”, NHẠC KHÊ KINH KHA  

                                                                                          Lanney Trần

Cali, ngày … tháng …
Những dòng chữ viết dang dở xen kẽ lẫn nhau giữa lúc tỉnh giấc với nước mắt và khi ngất đi chẳng biết bao lâu. Một tí gì đó để lại cho những người bạn của tôi có thể hiểu thêm về người con gái thầm kín năm xưa. Bố tôi nói đây là chặng đường Thập Giá mà Chúa muốn tôi phải vượt qua …, tôi chỉ ước ao đến những bụi calla lilies trắng ở cuối con đường …
 
Tôi kg biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ nghe tiếng mẹ gõ cửa phòng, “Vy ơi, có bạn con đến thăm con nè…”. Một dòng sóng điện từ đâu chạy khắp người tôi, tôi mừng rỡ hớn hở, vui sướng gồng mình ngồi dậy, “anh đã đến thật sao…” Nụ cười của niềm hạnh phúc hiện sẵn trên môi chờ đợi cánh cửa phòng hé mở, tiếng của mẹ lại vang lên, “nó ngủ trong phòng đó, con cứ vào đi.” Cánh cửa phòng hé mở, niềm vui trong thoáng chốc đã vụt tắt, kg phải là người tôi đang mong mỏi chờ đợi…
 
Anh V. bước vào, tay cầm chai nước Gatorade đưa cho tôi, “Hey kiddo”. Cầm chai nước, lòng tôi thắt lại, mới hôm nào anh cũng đã gởi cho tôi chai nước này, và ân cần nói với tôi, “em biết kg, dù mình cách xa nhau 3000 miles, nhưng anh và em cùng đang uống chung một chai nước.” Nghẹn ngào xúc động với cái lãng mạn tình tứ của anh, tôi đã cười thật sung sướng. Anh V. ngồi xuống cạnh tôi, móc trong túi áo ra cái phong bì màu đỏ, “lì xì cho bé nè, anh đưa ba má đi chùa rồi sẵn ghé thăm em luôn.” Tôi gượng cười cám ơn, với tay để nó vào cái hộp cạnh đầu giường chung với những phong bì đỏ khác mà tôi đã nhận được. Giữ chặt con gấu nhỏ với đám lông còn bê bết vì nước mắt vào lòng, mắt cứ dán vào cái phone như chờ đợi một tín hiệu hiện lên từ nó. Anh cắt ngang dòng tư lự của tôi, cầm phone của tôi lên, như hiểu ra được điều gì, anh hỏi, “em hôm nay ốm lắm rồi, có ăn được gì kg?”. Tôi lắc đầu thì thào, “em mệt”. Anh nhìn tên người trong phone rồi lại nhìn tôi, tiếng thì thào như hơi thở tôi nói khẽ, “cuối tuần nghỉ lễ, chắc ảnh đi chơi cho khuây khỏa …”. Hơi thở đứt quãng, tôi nói vừa đủ cho mình nghe, “miễn là anh vui vẻ, như vậy tốt hơn”. Hai dòng nước mắt lại lăn dài xuống má, vội vã nắm tay anh V. lại khi anh vừa định gọi số phone ấy, lắc đầu. Tôi vỡ òa lên khóc như một đứa bé, anh dỗ dành đứa em gái, “đừng khóc nữa, em phải vui thì em mới khỏe được, thì bệnh của em mới hết.” Tôi kg biết mình đã khóc nức nở trên vai anh bao lâu và mệt mỏi lịm đi từ lúc nào, chỉ nhớ anh kéo chăn đắp cho tôi, tiếp theo là tiếng đóng cửa khe khẽ sợ đánh thức hay làm tôi giật mình.
 
Tôi chìm vào giấc ngủ, giật mình nhìn đồng hồ, 12:30 sáng, như một thói quen đã in sâu trong tâm trí, tôi bấm từng mẫu tự, “ngủ ngon ox, I love you.” Định thần, ngón tay đau đớn như ngàn mũi kim đâm, bấm “delete”. Giọt nước mắt cùng tôi hồi tưởng lại, lần đầu tiên tôi phá giấc ngủ của anh cũng bằng 1 message tương tự, anh bảo tôi, “anh hạnh phúc lắm khi nhận được nó, biết em đang nghĩ tới anh. Em đừng ngại nó phá giấc ngủ của anh, chỉ cần khi mở mắt ra, thấy phone chớp chớp với message của em, anh vui và hạnh phúc lắm.” Và kể từ đó, nó đã trở thành một điều kg thể thiếu giữa chúng tôi. Có khi chỉ vài 3 chữ, có khi thì chỉ là một “Muahzz” ngắn ngủi, nhưng tôi biết nó mang lại niềm vui cho anh. Và khi anh vui thì đó là hạnh phúc của tôi.
 

HỘI Ý, GIAO BAN ĐÊM – Phụ lục “Đồ Long nữ tử” của Chu Vương Miện



Ngày mai thì phái đoàn Minh Giáo chia tay ai về nhà nấy, ai về chốn đó. Ai đi theo Hàn sơn Đồng thì về Hoài Bắc, ai theo Từ Thọ Huy thì về Cam Thiểm. Những nhân vật quan trọng thì đi theo Dương Tiêu, Phạm Dao về hướng Tây, tức là trực chỉ chùa Thiếu Lâm Hà Nam tiến phát, phụ giúp Trương giáo chủ nhằm cứu thoát Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn. Những nhân vật dư thừa không dùng vào việc gì thì trực chỉ về ngay tổng đàn Quang Minh ở sa mạc Gobi. Lo trấn giữ không thì sợ bão cát thổi bay thánh địa đi mất? 

Thứ Bảy, 17 tháng 6, 2023

CHẠM – Thơ Trần Mai Ngân


    


CHẠM
 
Mùa Hạ chạm vào tôi
Nhành Phượng đỏ cháy rực
Tiếng ve, tiếng ầu ơ buổi trưa ký ức
Mẹ ru tôi… tay quạt không ngừng…
 
Mùa Thu tới lưng chừng, lưng chừng
Chiếc lá rơi chạm vào tôi kỉ niệm
Một nhánh sông ngưng trôi tháng bảy
Khi người về từ chốn xa xôi…
 
Những năm tháng chạm vào tôi - trưởng thành rồi già cỗi
Vẫn nỗi niềm trọn vẹn với yêu thương
Đi qua gần hết vô thường
Chỉ còn lặng lẽ như dường đã lâu!
 
                                                                  Trần Mai Ngân

Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2023

MÙA QUA – Thơ Lê Kim Thượng


   
             Nhà thơ Lê Kim Thượng

 
 MÙA QUA
 
Mùa qua... Mùa nắng, mùa mưa
Nhớ ngày tháng ấy mình chưa... một mình...
Em còn tuổi nhỏ nguyên trinh
Áo dài trắng xóa lung linh dáng hiền
Nắng rơi tà áo nghiêng nghiêng
Làm duyên em xõa tóc tiên xanh trời
Tóc chia bao sợi tình rời
Sao em buộc chặt cuộc đời của tôi?
Đôi con mắt liếc gọi mời
Dáng xuân em đứng giữa trời mộng mơ
Nụ hoa hàm tiếu đón chờ
Nụ hôn rơi xuống đôi bờ hồng non
Tóc ôm khuôn mặt thon thon
Rèm mi cong vút... mắt tròn... Mắt Nai
Theo em ngàn dặm đường dài
Bao mùa lá rụng... miệt mài mộng du
Lầu Ông Hoàng... vắng tịch u
Cho tôi mười ngón tay ru thiên thần
Ánh trăng trải sáng trên sân
Ánh trăng trải sáng... trắng ngần ngực em
Giọt tình đọng ngọt môi mềm
Giọt tình đọng ngọt... êm êm da trần...                 
*  
Qua cầu... rơi lại dấu chân
Cầu quê lắt lẻo, đỡ nâng gót hồng
Bóng em ngã xuống dòng sông
Tình trôi theo sóng... Mênh mông tình buồn
Em đi tóc liễu dài suôn
Mắt Nai vương giọt mưa tuôn ngập ngừng
Giọt buồn trên mắt rưng rưng
Nửa chừng gãy gánh... Nửa chừng niềm vui...
Em đi mang hết ngọt bùi
Vây quanh tôi những ngậm ngùi nắng mưa
Sân ga kỷ niệm đón đưa
Công viên in dấu tình xưa xuân thì
Vẫy tay giã biệt em đi
Để tôi thành gã Trương Chi... héo già
Rượu hồng đưa tiễn tình xa
Vững tin rằng mãi trong ta... có người...
Bóng chim, tăm cá xa khơi
Mùa đi, mùa đến... Lá rơi ngập đàng
Thơ tình giờ đã sang trang
Tôi - Em lòng vẫn buộc ràng... thủy chung...
       
                        Nha Trang, tháng 06. 2023
                                 Lê Kim Thượng
 

PHIẾM VỀ CHỮ LẠC – Phiếm luận của Đỗ Chiêu Đức


Nhất Diệp Tri Thu 一葉知秋
                               
LẠC là Vui, LẠC là Liên Lạc 聯絡, LẠC là con Lạc Đà 駱駝... Trong bài viết nầy ta chỉ đề cập đến LẠC là Rơi, là Rụng, là Rớt... Theo "Chữ Nho... Dễ Học" thì chữ LẠC thuộc dạng Hài Thanh, có diễn tiến chữ viết như sau :
 
          Đại Triện        Tiểu Triện              Lệ Thư               Khải Thư
 
Ta thấy:
           
Qua Đại Triện Tiểu Triện đều có bộ dạng của chữ Thảo bên trên, đến chữ Lệ chữ Khải thì đã hình thành bộ Thảo như chữ viết hiện nay; phần bên dưới là diễn tiến của chữ Lạc dùng để chỉ Âm Đọc, còn phần trên bộ Thảo là Hoa Cỏ dùng để chỉ Ý Nghĩa. Nên nghĩa gốc của  chữ LẠC là chỉ "Sự Rơi, Rụng của Cây Cỏ Lá Hoa".
Như 2 câu cổ thi sau đây:
                          
梧桐一葉落,    Ngô đồng nhất diệp lạc,                          
天下共知秋。    Thiên hạ cộng tri thu.
 
Có nghĩa:
              
- Một lá ngô đồng rơi rụng,              
- Thiên hạ đều biết thu sang!
 
      
Từ đó hình thành thành ngữ NHẤT DIỆP TRI THU 一葉知秋 : Chỉ cần một chiếc lá thôi thì đã biết mùa thu đã đến rồi. Trong truyện Kiều để diễn tả mùa thu đã đến từ lâu, cụ Nguyễn Du đã cho đến vài chiếc lá ngô đồng rơi rụng, khi tả đoạn Thúc Sinh về nhà thăm Hoạn Thư:
                        
Thú quê thuần hức vén mùi,                   
Giếng vàng đã rụng Một Vài Lá Ngô.
      
LẠC DIỆP 落葉 là Lá rơi. LÁ RƠI lại làm cho ta nhớ đến 2 câu thơ bất hủ của nhà thơ Giả Đảo trong bài Ức Giang Thượng Ngô Xử Sĩ 憶江上吳處士 :
                           
秋風吹渭水,      Thu phong xuy Vị Thủy,                               
落葉滿長安。      LẠC DIỆP mãn Trường An.
 
Có nghĩa:
                            
Gió thu sông Vị sóng vây,                   
Lá thu theo gió rụng đầy Trường An!
 

Thứ Ba, 13 tháng 6, 2023

LÒNG TRỜI VẬN NƯỚC – Phụ lục “Đồ Long nữ tử” của Chu Vương Miện



Cuộc thăm viếng bất ngờ, của phái đoàn nhà Minh. Cuộc tiếp đón cũng hết sức bất ngờ cuả chính quyền nhà đại Nguyên, qua cuộc thu xếp thần tình cuả Thất Vương Gia – người tạm thời xử lý triều cang khoảng vài năm nay khi mà gia đình hoàng gia [vua Thuận Đế cùng Hoàng hậu] di tản chiến thuật bỏ cuả chạy lấy người cấp kỳ về đại mạc. Ngài là em ruột cuả Hoàng Thượng chia quyền với ngài là Bình Nam Vương dòng bác cuả Hoàng thượng. Cuộc họp đột xuất trong lúc tình cảnh đất nước đang diễn ra cái cảnh “cháy nhà ra mặt chuột”. Bên phía nhà Nguyên thì có Thất Vương Gia, một người con trai là thế tử, và Bình Nam Vương hiện đang còn cầm quân. Bên nhà Minh thì có thủ lãnh Chu Nguyên Chương, đaị quốc sư Lưu Bá Ôn và Tướng Từ Đạt. Sáu người an toạ trên những tảng đá gạch vụn trước cửa Ngọ Môn. Bên trên thành có hai chữ Đại Đô. Không nước, không bánh trái gì cả. 

MƯA RƠI RỚT ĐÊM QUA – Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Nguyễn Tuấn, ca sĩ Thùy Dương trình bày


   
                    Nhà thơ Quách Như Nguyệt


MƯA RƠI RỚT ĐÊM QUA
 
Đêm hôm qua trăng với lá thì thầm
Mưa rơi rơi, mưa hát khúc nhạc tình
Một đêm đầy ắp bao kỷ niệm
Một thời con gái quá yêu anh
 
Sao gió về đêm lại rất hiền
Không tức giận mưa rơi não nề
Em đã một đêm thao thức mãi
Tiếc thầm tình chúng ta không thành
 
Nhưng anh ơi như thế cũng là hay
Không nên duyên song vẫn nhớ nhau hoài
Đêm hôm qua mưa gió nhiều lá rụng
Đêm hôm qua em nhớ anh vô cùng
 
                         Quách Như Nguyệt
 

       

MÔN VÕ LÂU ĐỜI Ở VIỆT NAM, CHUYÊN DÙNG ĐỂ KHẮC CHẾ VÕ TRUNG HOA

Nhất Nam là một môn phái võ thuật có lịch sử phát triển lâu đời của dân tộc ta. Đất tổ của môn phái nằm trên vùng đất tối cổ châu Hoan, châu Ái (tức vùng Thanh Hoá, Nghệ An hiện nay) địa thế như gốc một chiếc quạt xoè ra.
 

Trải qua hàng nghìn năm lịch sử dựng nước và giữ nước, các môn võ, bài võ cổ đã lưu truyền ẩn hiện trong dân gian, trong các dòng họ trau dồi, sáng tạo, giao lưu tiếp thu những tinh hoa của các môn võ của các dân tộc khác mà hình thành nên những đặc điểm riêng biệt phù hợp với thể trạng và tầm vóc của người Việt Nam.
 

Phái võ Nhất Nam là một môn phái võ có tính qui mô và tính tổ chức cao. Hệ thống môn công đồ sộ, toàn diện: quyền, binh khí, công phu luyện nội, ngoại… cùng với một hệ thống lý luận về tâm pháp, yếu pháp làm cơ sở và nền tảng lý luận cho người luyện tập, giao đấu và đối nhân xử thế. Hệ thống môn công của phái Nhất Nam được đúc kết, sáng tạo dựa trên sự vận hành của khí huyết, những đặc điểm tâm – sinh lý và cơ chế vận động cơ bắp của con người; huy động tối đa sức mạnh của bản thân, lợi dụng sức mạnh của đối phương để đánh đối phương.
 

TỰ TÌNH – Thơ Phan Quỳ


  
                  Nhà thơ Phan Quỳ


TỰ TÌNH
 
Ơi tia nắng vừa lên,
Xin một thoáng êm đềm,
Ơi cơn mưa chợt xuống
Mong đất trời bình yên.
 
Ngày qua như cơn mộng
Đêm đến tựa chiêm bao.
Còn, mất là hư ảo.
Sao lòng cứ chênh chao.
 
Niềm vui không ở lại
Nỗi buồn mãi dài lâu.
Lời thương dần xa ngái,
Thâm tâm chỉ một màu.
 
Lối xưa người đã cũ
Đường về chợt quạnh hiu
Ai đâu cười cuối phố
Giật mình gọi hoang liêu.
 
Ngược xuôi cùng con chữ
Lấp lánh một hương yêu
Ngỡ như tình trong ấy
Gởi sang một lần chiều.
 
Thương ngày không trở lại,
Thương đêm cũng qua đi,
Ta nghe lòng thầm thì,
Yêu người hãy từ bi.
 
Yêu ta, ngày chẳng lạ,
Yêu người, tình rất quen,
Yêu trong chiều vắng lặng.
Yêu thêm những im lìm.
 
                       Phan Quỳ

Chủ Nhật, 11 tháng 6, 2023

GHI NHANH VỀ NHÀ SÁNG TÁC ĐÀ NẴNG – La Thụy



Đoàn văn nghệ sĩ Bình Thuận chúng tôi được hội VHNT Bình Thuận bố trí đến nhà sáng tác Đà Nẵng để có thời gian thanh thản (tạm gác việc gia đình), tập trung viết những gì mình chưa viết được khi còn ở nhà.

Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2023

CHUYỆN LẠ NGÀY RẰM THÁNG TƯ NĂM 2023 – Đặng Xuân Xuyến



Sáng thứ 6, ngày 02 tháng 06 năm 2023, tức Rằm tháng Tư năm Quý Mão, tôi không nhớ chính xác giờ nhưng có lẽ khoảng trên dưới 10 giờ, lúc đấy tôi đang ngồi trước máy tính "đi thăm thú" facebook thì tự dưng có vài giọt nước khá to hắt mạnh vào mặt.