Tiệc cưới con trai út của mình được tổ chức vừa xong. Đây là đoạn phim chiếu trong tiệc cưới ở nhà hàng Minh Thơ (Thị xã LaGi, Bình Thuận) trưa ngày 10/01/2016.
Hình ảnh trong video clip do hai cháu chụp chuẩn bị cho đám cưới.
TÔI ĐI RỒI... Một mai kia, thân tôi không còn nữa, Mảnh hình hài tứ đại trở về không.. Sẽ tuân theo đúng định luật vô thường, Phàm hình tướng, tất nhiên đều hủy hoại... Tôi đi rồi giòng thời gian vẫn chảy, Vẫn ngày đêm tối sáng đuổi theo nhau, Vẫn bình minh rực rỡ ánh muôn màu Và chiều xuống hoàng hôn rồi đêm tối. Vẫn bàng bạc trăng vàng soi muôn lối, Muôn nghìn sao lấp lánh ở không trung, Mây vẫn bay, gió thoảng với bảo bùng, Cùng thảm hoạ thiên tai thường xuyên đến... Tôi đi rồi, có chăng vài thương mến, Hay buồn phiền thầm lặng hoặc chê bai, Theo thời gian sẽ biến nhạt mờ phai, Rồi tắt lịm, lặng rơi vào quên lãng... Từng thế hệ nối đuôi vào dĩ vãng, Vẫn chào đời khôn lớn đến già nua, Vẫn quay cuồng trong nhịp sống tranh đua, Đầy loạn động giữa cuộc đời ô trọc. Tôi đi rồi vẫn còn nhiều tang tóc, Nghĩa trang buồn tăng mọc những nấm mồ, Bao vòng hoa tươi thắm biến dần khô, Sầu lặng lẽ theo chơn người quá cố... Trên báo chí vẫn còn nhiều cáo phó, Với đau buồn mất mát của thân nhân, Và phân ưu thân hữu ở xa gần, Cầu hồn được phiêu diêu miền vĩnh cửu... Vẫn nhảy nhót trên cành mùa hoả lựu, Chim tung tăng ca hót mỗi sớm chiều, Giữa đêm trường văng vẳng tiếng hạc kêu, Và mưa xuống côn trùng hoài rên rĩ... Gió Xuân đến, cỏ hoa đầy sinh khí, Hè vẫn sang, inh õi tiếng ve sầu, Rồi Thu về cây lá lại thay màu, Đông tuyết lạnh phủ trùm màu tang trắng... Vẫn còn mãi những cuộc tình cay đắng, Chưa đạt tên, đã vội vã xa lìa, Nhiều gia đình êm ấm bổng phân chia, Vẫn thường xảy dưói bầu trời mưa nắng... Trên xa lộ, những tuyến đường dài dẳng, Vẫn ồn ào xe cộ chạy liên miên, Và đêm đêm phố thị vẫn lên đèn, Luôn hờ hững vô tư như thường thấy... Có cũng vậy..không tôi... Đời vẫn vậy.. Vẫn vận hành, chuyển động chẳng ngừng nguôi, Ước nguyện sao giây phút vĩnh biệt đời, Lòng thanh thản nhẹ nhàng rời dương thế... Phước Tuyền Ngô Quang Huynh (July 10, 2012)
... Tôi cũng được nhà giáo, nhà thơ La Thuỵ tặng quyển THƠ ĐỜI NGÂN VỌNG.
Tập thơ không dài, không ngắn. Tròn bốn mươi lăm bài. Theo tôi, mỗi bài là một tiếng ngân vọng khác nhau - vì thế, đã tạo nên một âm thanh du dương, trầm bổng trong lòng người đọc rất tuyệt vời...
Với tôi, tôi yêu thích nhất là bài THẢ của La Thuỵ. Tôi đọc bài THẢ khi buồn, khi vui và cả khi hồn mình thanh thản hay đang tuyệt vọng...
Chừ đây mình thả hương nồng Phiêu phong hoài vọng rêu rong cõi người
Không biết có phải tác giả muốn nói hãy THẢ vào cuộc sống này những "hương nồng" cho nhau dẫu chỉ còn là "hoài vọng" trong cuộc đời ta...
"Hương nồng" này không phải chỉ dành cho tình yêu mà là cả tình người trong tất cả chúng ta!
Đọc hai câu này tôi cảm nhận được thiện tâm của nhà thơ - thật chan hoà, nhân ái. Mà tại sao lại không cho nhau để...
Mai kia thả nốt tuổi trời Thời gian cuốn hút phận đời mong manh
... Đời người tưởng dài nhưng đôi khi như thoáng qua và mong manh lắm ! La Thuỵ nói đúng .
Hãy bỏ hết đi những đôi mắt trần gian , những tia nhìn ganh ghét , thù hằn - để ta nhẹ nhàng và sống trong yêu thương chân thành nhất . Vì đời vốn vô thường , vốn hợp tan...
Sắc không ừ thả bồng bềnh Mộng lòng dù đã ươm xanh... thả dần
Cuối cùng là gì...
Là sắc không, không sắc... trong đạo thuyết của nhà Phật - trong Bát Nhã tâm kinh...
Ta không quá vui, quá đau buồn khi được mất. Hãy hiểu, hãy thấu "phận đời mong manh" lắm !
Và có yêu thuơng đến đâu, oán hận đến đâu cũng có một lúc ta phải buông và thả đi... Thiết tha cũng vậy , cách xa cũng vậy .
Tôi xin được bắt chước nhà thơ La Thuỵ...
"Mộng lòng dù đã ươm xanh ... thả dần"
Đây là cảm nhận của riêng tôi về bài thơ THẢ. Tôi viết lên như một lời cảm ơn gửi đến La Thuỵ quý mến.
Nếu có sai sót hoặc không đúng ý nhà thơ mong không chấp nhé !
Chúc La Thuỵ luôn thành công và hạnh phúc trong cuộc sống .
Thân mến !
THẢ (Tặng TMN) Chừ đây mình thả hương nồng Phiêu phong hoài vọng rêu rong cõi người Mai kia thả nốt tuổi trời Thời gian cuốn hút phận đời mong manh. Sắc không ừ thả bồng bềnh Mộng lòng dù đã ươm xanh... thả dần.
Tác giả Phước Tuyền Ngô Quang Huynh vừa gửi email cho chúng tôi một bài thơ khác cũng viết bằng bốn sinh ngữ :Việt Nam, Anh ngữ, Pháp ngữ và Tây Ban Nha ngữ, xin giới thiệu bài thơ LOÀI HOA ĐẸP NHẤT cùng quý bạn đọc!
LOÀI HOA ĐẸP NHẤT
Những đoá hoa đẹp thật mong manh, Chỉ cơn gió nhẹ giựt xa cành. Sớm mai phơi phới khoe sắc thắm, Chiều rụng não nề giữa cỏ xanh. Chẳng bướm ong nào đến viếng thăm, Khi hoa vàng úa, vết tàn nhăn. Ai đây đắm đuối thường lui tới, Cũng ngại, e rồi trốn biệt tăm. Thôi đừng mê dại với tình si, Say đắm bên hoa chẳng đặng gì ? Cố gắng nhắc mình luôn tĩnh mộng, Dù rằng lộng lẫy cũng tàn đi... Hoa đã nở rồi, nghĩ phận hoa, Thời gian sống đẹp được bao xa. Để rồi như thấy trong linh ảnh, Từng cánh hoa rơi bóng xế tà... Hồn ta bay tận ở nơi đâu, Vũ trụ trời cao chốn biển sâu, Vạn vật quay cuồng "sinh với diệt". Huống hồ hoa đẹp với muôn mầu. Có một loài hoa thật đẹp sang, Muôn đời tồn tại với thời gian, Gió cuồng sóng loạn không lay chuyển, Đó: "Hoa Tình Thương" chẳng vỡ tàn.
Em kiều mị bất ngờ ta choáng váng
Phút giây nào thảng thốt đến mê si
Từng ép xác dưng không chừ thoáng đãng
Lòng Tiểu Phi* đồng vọng viễn khúc gì?
Ừ, Mai Hoa Đạo* mỹ nhân kỳ ảo
Kiếm ngây tình, lãng tử muốn Tầm Hoan*
Lâm Tiên Nhi* từng đêm về cởi áo
Dợn sóng tình mê mải cõi hồng hoang
Vô tình kiếm, bên hông đa tình khách
Có bừng lên sát khí chấn đêm trường
Chừ phóng kiếm ném tung vào tuyệt cốc
Dạo sông hồ khinh khoái gót Lưu Hương* ...
La Thụy
* Cổ Long (1937- 1985) là nhà văn Đài Loan viết tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng. Ông cũng là nhà biên kịch, nhà sản xuất và đạo diễn. Các tác phẩm của ông đã được chuyển thể nhiều lần trên phim truyền hình cũng như điện ảnh. * Lý Tầm Hoan, Tiểu Phi, Mai Hoa Đạo, Lâm Tiên Nhi, Sở Lưu Hương ... : Tên nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Long
Chuyện hai người ấy nếu kể ra thì chẳng ai tin được. Ngay chính hai người cũng bàng hoàng bỡ ngỡ với chuyện tình của họ. Tình đến với họ như là điện xẹt, như là sét đánh ngang mày, thơ ngây mà nóng bỏng như trẻ thơ đùa với lửa . Ôi, chẳng có ngôn ngữ nào tả được “cú” này. Coup de foudre.
Trời cuối thu dìu dịu, thả bộ về nhà sau một bữa tiệc gia đình thân mật ở nhà hàng gần nhà, Thúy Vy miên man suy nghĩ về người đàn ông mới gặp lần đầu trong bửa tiệc, rồi mĩm cười một mình vì răng mà lại nghĩ tới người ta nhiều như rứa. Đã nhiều năm qua từ ngày chồng nàng qua đời đột ngột vì một cơn đau tim bột phát không kịp đưa đền bịnh viện nàng chẳng hề mảy may nghĩ tưởng đến ai. Nàng sống khép kín hàng năm trời trầm lắng trong niềm đau mất mát và dửng dưng với bất kỳ người khác phái nào tỏ ra quan tâm đến nàng. Dặn lòng như thế nhưng nào dễ quên. Người chi mà lạ, người ta đang hát bài “Mùa thu không trở lại” của Phạm Trọng Cầu trên sân khấu, tự dưng không cầm cái micro sans fil lù lù xuất hiện đến bên cạnh Thúy Vy nhập vô hát bè đoạn coda ngọt xớt giống như hai người đã tập dượt với nhau ăn ý từ lâu rồi. Người nghe vỗ tay ào ào làm Vy thấy lúng túng mất tự nhiên vì quá bất ngờ nhưng cũng cố trấn tỉnh để hát cho xong bài hát. Vậy mà anh ta cũng tự nhiên khoác nhẹ vai nàng cúi chào điệu nghệ làm như hai người là một cặp đôi hát bè cùng nhau. Tiếng vỗ tay lại rộ lên lần nữa làm Vy ngượng chín người. Vội vàng trờ về bàn ngồi, nàng cứ phân vân không biết ai mà chơi trội rứa hè? Sự xuất hiện đầy ấn tượng như thế làm nàng xúc động và nghĩ ngợi lung lắm.
1.Tam
độc: Gồm 3 tư tưởng Tham sân si (tham lam, giận dữ, mê đắm)
2.Ma
ha bát nhã: Nguyên nghĩa là trí huệ rộng lớn vô cùng, ý chỉ kinh Bát Nhã, nhưng
về sau thành 1 câu niệm thường thấy... trong phim
3.
Trì chú: Ý nói tu tập lâu dài, ở đây "chơi chữ" vì chú tiếng Hán Việt
còn có nghĩa là... nguyền rủa.
4.
Nhiên Đăng, Thích Ca và Di Lặc là thụ tam thế Phật, lần lượt là quá khứ chi phật,
hiện tại chi phật và vị lai chi phật. 5.
Niêm hoa vi tiếu: Vịn hoa mỉm cười, trích trong phần Thích Ca trả lời môn đệ
"Phật là gì?"
6.
Từ bi: Từ là yêu mến, bi là đau xót.
7.
Tiếp Dẫn là Tây phương chi phật trong hoành tam thế Phật.
8.
Nam mô có nghĩa là dựa vào
9.
Mấy cái chú thích ở trên là... nói lụi theo trí nhớ, nên tốt nhất đừng có tin.
Là Du… nhưng không là Du
Đắm trong yêu nhớ trầm phù si tâm
Hoa kia sắc tướng bụi lầm
Hồng nhan họa thủy? Án nhầm* … thiện tai!
Ừ thì mê lộ dặm dài
Sắc không hư ảo gót hài in rêu
Tình trần lơ lửng phong phiêu
Nghiệp duyên cởi buộc sớm chiều tụ tan
Am thiền Tiếp Hiện: vấn, nan?
Thì ừ, buông xả tâm an gột phiền
Toạ thiền quán tưởng diệu sinh
Sát na đốn ngộ sắc hình giai không
La Thụy
8/5/2015
* Chuyện “Chú Tiểu Bị Oan” ............. TÓM TẮT CHUYỆN "CHÚ TIỂU BỊ OAN" Trong phiên chợ có người bị mất trộm và người đó quả quyết là chú tiểu ăn cắp. Chú giải thích mấy cũng không ai tin. Sau, tìm được kẻ trộm người ta thả chú ra và xin lỗi. Khi về chùa - lạ lùng thay, Sư phụ bảo chú cúi xuống và đánh đòn. Chú nói : "Con vô tội và đã được minh oan rồi mà, sao sư phụ lại còn đánh con". Sư phụ nói: "Ta biết con vô tội và lương thiện. Nhưng ta vẫn đánh con là để con xem lại hành vi và dung mạo mình như thế nào mà bị nghi oan như thế, trong khi xung quanh có biết bao nhiêu người mà không ai bị nghi cả" ...
Có lẽ Xuân Ly Băng là nhà thơ công giáo được biết đến nhiều nhất sau Hàn Mặc Tử. Xin giới thiệu bài thơ MỘT MẢNG CHIỀU của nhà thơ Xuân Ly Băng (tức Đức Ông Linh Mục J.B. Lê XuânHoa):
Từ cảnh chiều tà êm ả, thanh bình với khói lam chiều lờ lững toả trên mái tranh nghèo cùng với tiếng tiêu xa vắng của chú mục đồng đang ngất ngưởng trên lưng trâu chậm bước trở về thôn vắng, đến cảnh chiều tinh khiết, thanh thoát theo tiếng sáo diều vi vu của đất trời giao hội "mùa xuân giữa mùa thu". Một mảng chiều mà hồn người cảm thức được hạnh phúc tuyệt trần trong "bầu trời giăng mắc lưới tình yêu" với hồng ân bao la của Thiên Chúa luôn tuôn chảy dạt dào...
Thơ: Xuân Ly Băng. Nhạc: Tuấn Kim. Tiếng hát: Hoàng Thuý. MỘT MẢNG CHIỀU
1.
Mẹ cho con một mảng chiều
Có mây giăng tím chở nhiều nhớ nhung
Có đàn sáo lượn bên song
Lưng trâu có chú mục đồng thổi tiêu
Hoàng hôn lá rụng thật nhiề
Khói lam tỏa nhạt xóm nghèo bơ vơ
Mẹ cho con một trời thơ
Trong chuông nhật một nhà thờ xa xa.
2.
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Có tên của Mẹ trên trời yêu
Trong mây ngũ sắc in hình Chúa
Có nhạc thiên đàng trong tiếng tiêu
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Có tà áo Mẹ đẹp trời yêu
Có mây lộng lẫy gối chân ngọc
Bên Mẹ sao trời lượn phiêu diêu
Mẹ ban cho con một mảng chiều
Bầu trời giăng mắc lưới tình yêu
Cho người nhân thế cảm nhận được
Lòng Chúa yêu họ biết bao nhiêu. 3.
Mẹ ban cho con một mảng chiều
Đẹp như hạt ngọc mắt người yêu
Trong như suối nhạc thơm vườn ngự
Với Mẹ nữa là thật phong nhiêu
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Đẹp như xuân đến giữa trời yêu
Có hoa nở rộ vườn thơm ngát
Có bướm vàng giỡn nắng đìu hiu
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Có nhạc mưa buồn phổ cành tiêu
Như lời tình tự trái tim Mẹ
Nhắc nhở con rằng hãy mến yêu.
4.
Mẹ cho con một mảng chiều
Có mây giăng thấp chở nhiều nhớ nhung
Có đò đưa khách sang sông
Có mưa gió giữa một vùng hoàng hôn
Mẹ cho con một mảng chiều
Bên tòa Đức Mẹ rụng nhiều lá khô
Có đoàn em bé bi bô
Đua nhau lượm lá đốt cho sạch vườn
Tòa cao con thấy Mẹ buồn.
5.
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Có bài hòa tấu giữa cô lieu
Lời ca óng chuốt bay như ngọc
Vun vút lên trời một cõi yêu
Mẹ cho con một mảng chiều
Lá hoa không rụng mặc nhiều gió mưa
Con sông vắng tiếng đò đưa
Chiều mưa ngâu, báo thay mùa Mẹ ơi!
Mẹ cho con thêm một mảng chiều
Mặt trời lưu luyến mặt trăng yêu
Bên thì đỏ ửng bên xanh xám
Phút giây giã biệt… gió đìu hiu.
Mẹ cho con một mảng chiều
Mặt hồ thu nở thật nhiều hoa sen
Trông hoa mà nhớ gót tiên
Dấu hài chân Mẹ ở miền trăng sao
Mẹ cho con một mảng chiều
Trời cao vun vút sáo diểu vi vu
Một mùa xuân giữa mùa thu
Chân trời cũ ấy xa mờ Mẹ ơi!
Sau khi trang blog http://phudoanlagi.blogspot.com đăng bài thơ viết bằng bốn sinh ngữ MAI TÔI ĐI, tác giả Phước Tuyền Ngô Quang Huynh lại gửi email cho chúng tôi bài thơ khác cũng viết bằng bốn sinh ngữ :Việt Nam, Anh ngữ, Pháp ngữ và Tây Ban Nha ngữ, xin giới thiệu bài thơ VŨ TRỤ VÀ TA cùng quý bạn đọc!
VŨ TRỤ VÀ TA
Ta đứng nơi đâu ở chốn nầy,
Trong lòng vũ trụ giữa trời mây,
Không bằng hạt bụi bay lơ lững,
Đâu bến đâu bờ, Đông với Tây...
Ta chính là ai giữa cuộc đời,
Như thuyền nan nhỏ ở ngoài khơi,
Từ xa nhìn lại, đâu là bóng,
Một chấm li ti giữa biển trời...
Hãy phóng hồn mình tận cõi xa,
Muôn vàn tinh tú, cõi ngân hà,
Mênh mông ánh sáng từ xa thẳm,
Hàng triệu quang niên mới đến ta..
Chiều kích ta có đến cỡ nào,
Trí óc thông hiểu được là bao,
Ba chiều đang sống, nhưng nào biết,
Vô vạn chiều kia, quả thật cao !..
Nhìn ta quá nhỏ giữa không gian,
Tuổi thọ trung bình chẳng tới trăm,
Vùn vụt ngày qua cùng tháng lại,
Năm này vừa tới lại qua năm...
Thân xác ta mang ở cõi trần,
Chỉ là tứ đại, chỉ phù vân,
Mong manh yếu ớt như làn khói,
Ngày tháng trôi qua biến đổi dần...
Ta dù thông thái, học vị cao,
Trí tuệ cao siêu đến cỡ nào..
Làm sao sánh được không gian ấy,
Mà cứ nghênh ngang, vẫn tự hào...
Vũ trụ và ta chắc khác nhau,
Mênh mông trời rộng đủ sắc màu,
Thời gian vẫn tiến hoài không nghỉ,
Nhìn lại ta già thấm thoắt mau...
Ta sẽ về đâu, cảnh giới nào,
Khi hơi đã cạn, sức mòn hao,
Không gian hiện thực không còn nữa,
Vũ trụ tâm linh sẽ đón chào...
Thôi đừng khắc khoải những lo toan,
Cuộc sống đâu bền ở thế gian,,
Vũ trụ muôn đời không biến dạng,
Đời người qua lẹ tựa sao băng...
Trần gởi tặng Vân mấy câu lục bát khi tìm ra địa chỉ email của nàng. Bài lục bát mở đầu ba chữ “bên kia sông” là tên một bài hát của Nguyễn Đức Quang nàng hay hát nho nhỏ Trẩn nghe. Nàng hát bài này thay đổi lời một chút “ hát cho vừa mình anh nghe thôi” để kết thúc bài với ánh mắt tình tứ. Đó là âm vang và hình ảnh thân thiết của hai người trong một thời lửa đạn. Bên kia sông là nhớ nhung.
Vân trả lời ngay:
“Làm răng anh tìm ra em hay rứa? Bao nhiêu năm rồi anh hí? Nhớ ngày xưa quá anh ơi, đúng là những ngày tươi đẹp ít ỏi trong suốt cuộc đời của em. Mấy mươi năm rồi, trải qua bao nhiêu dâu bể sóng gió cuộc đời, những ngày xưa ấy dù chỉ còn là kỷ niệm nhưng đó là thời gian em trân quý nhất. Cõi người ta anh nói đó đúng là “của người ta” chứ không phải của mình. Em lưu lạc quê người và lạc lõng ngay chính trong căn nhà của mình anh à. Lòng em khi mô cũng như còn rớt lại trên mảnh đất quê nhà, nơi chúng ta có những ngày đẹp đẽ bên nhau.Chưa về hưu nên em ít về. Về một lần nhiêu khê phức tạp lắm anh ơi. Khi nào về em chắc chắn em sẽ đến thăm gia đình anh. Anh mấy con mấy cháu rồi