BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2025

XUÂN XUÂN 60, XUÂN LAM ĐIỀN – Thơ Chu Vương Miện


   

XUÂN XUÂN 60
 
60 năm cuộc đời
Ngừơì chết không còn gì? để nói
chỉ để dành cho kẻ sống nói thôi?
mà noí cái chi? bây giờ
thiên hạ ghét nhất là cái tôi?
chỉ thích riêng mỗi cái nồi
nấu cơm cùng nấu cháo?
nấu hầm bà lằng và nấu xôi
người chết có khi khỏe cái thân
người sống bon chen nợ với nần?
tóc trắng trên đầu sao trắng quá?
nỗi sầu nản theo lá rụng đầy sân?
chả có ai? và cũng chả muốn gì?
mới ngày nào? chả biết cái chi chi *
bây giờ thời biết hết trọi
chờ mãi một chuyền xe đi?
kẻ soạn ra bản nhạc thời đã chết?
mà kẻ hát permanent cũng chả còn?
thiên hạ hầu như quên để ý
còn ta? thời chả làm sao quên?
60 năm cuộc đời?
Xào đi xào lại cũng thế thôi?
Đao to buá lớn tiền dông trước?
Không tiền đành đứng khóc thôi?
 
* Thơ Duơng Khuê

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2025

50 NĂM CUỘC CHIẾN VN, NHỮNG ĐỨA CON MỸ ĐEN CÒN SÓT LẠI – Đinh Hoa Lư


                

PHẦN MỘT    

Vừa lên khỏi con dốc Sơn Mỹ một đoạn là quán chè mụ Mít. Cái quán đơn sơ do chỉ có một cái bàn gỗ ọp ẹp, hai tấm ván bìa làm thành hai cái ghế dài, nửa tấm ván lớn làm bàn. Chỉ vậy mà quán chè mụ Mít khá đông khách. Khách của quán phần đông là đàn bà, con gái, những người đi bán than dưới chợ tỉnh La Gi về. Nhà họ đều ở cùng thôn này, nên không không xa lắm.

Hình cắt lại từ clip bạn cùng thôn - các cô gái thồ than người xã Sơn Mỹ hình tết 1987. 
Họ bán than tại thị trấn LAGI xong lên lại nhà và hay ghé hàng chè mụ Mít

Quán chỉ bán vài loại chè bình thuờng như đậu đen, đậu đỏ, đậu xanh... không màu mè như chè đô thị, tuy vậy mà đông Khách. Tầng lớp lao động, rẫy rừng, ly chè, mụ Mít đập cho vài cục đá lạnh thế là họ 'thỏa mãn' rồi. Mụ nhớ, thì mụ rắc cho một giọt dầu chuối cho thơm ly chè, nhưng mụ quên thì thôi, không ai phiền hà.

Quán nước bên đường 1995 (dốc Sơn Mỹ xuống chợ Cam Bình, hình của ĐHL)

Trời xế chiều. Mấy o bán than, mấy ôn đạp xe buôn heo con, coi bộ cũng hết. Hơn nữa, mụ chỉ còn một ly chè cho thằng con út. Con trai mụ đi rẫy, chiều nào hắn cũng về sớm.

XÉT LẠI NGHI ÁN TÔN THẤT NHÀ LÝ BỊ CHÔN SỐNG

Sử chép rằng năm 1232, Trần Thủ Độ lập mưu chôn sống hơn 300 tôn thất nhà Lý khi họ đang tế lễ. Sự việc đến nay vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ.

Chân dung Trần Thủ Độ. Ảnh minh họa. Nguồn: Internet.
 
Nghi án từ sử cũ Đại Việt sử ký toàn thư, kỷ Trần Thái Tông chép: “Nhâm Thìn năm thứ 8 (1232)… Tháng 8, gió to, dân gian phát dịch lệ, nhiều người chết. Trần Thủ Độ giết hết tôn thất nhà Lý. Khi ấy Thủ Độ chuyên chính lâu ngày, đã giết Huệ Tôn, tôn thất nhà Lý đều bùi ngùi thất vọng. Mùa đông năm ấy, nhân người họ Lý làm lễ cúng các vua Lý đời trước ở Thái Đường xã Hoa Lâm, Thủ Độ ngầm đào hố sâu làm nhà lên trên, đợi khi người ta uống rượu say, giật máy chôn sống hết. (Xét thời Trần Anh Tôn còn có người họ Lý làm tướng; vả lại sử của Phan Phu Tiên không thấy chép, việc này chưa chắc đã có thực, hãy tạm ghi lại)”

Khâm định Việt sử thông giám cương mục cũng chép tương tự Đại Việt sử ký đồng thời ghi chú thêm rằng: 
“Thái Đường: tên thôn, thuộc huyện Đông Ngàn, tỉnh Bắc Ninh; chỗ này là hành cung nhà Lý trước”.

Đại Việt sử ký toàn thư là cuốn sử cổ nhất chép về sự kiện này, các sử gia đời sau đều theo đó mà biên chép vào sách của mình như Việt Nam sử lược của Trần Trọng Kim, Việt sử tiêu án của Ngô Thì Sỹ. Tuy nhiên, ngay trong các lối chép của cuốn sử cổ nhất là Đại Việt sử ký ta cũng đã thấy có điều chưa chắc chắn. 
Sau khi chép lại sự việc trên thì Ngô Sĩ Liên viết thêm trong ngoặc rằng: Xét đời Trần Anh Tôn còn có người họ Lý làm tướng và trong sử của Phan Phu Tiên không thấy chép nên sự việc chưa chắc đã có, nay hãy cứ tạm ghi lại.
 

TÂN KỶ NGUYÊN NHỊP BƯỚC THỜI GIAN – Trần Vấn Lệ



Hết tháng Ba thì qua tháng Bốn, dòng thời gian cuồn cuộn cứ trôi, những người đi ngày một xa xôi, những người về hứa hoài cũng có...
 
Năm mươi năm giống một ngày triêu mộ vậy mà dài thành tháng thành năm, thành thế kỷ, thành kỷ nguyên... thành nhân, thành kết thúc một đời thành bại!
 
Không cần ở New York để nhìn giờ-thời-đại, cứ trước chợ Bến Thành nghe ngựa-hí-thời-gian.  Cái đồng hồ gắn trên tháp chợ vang vang tiếng hịch Trần Nguyên Hãn giữa bạt ngàn thăm thẳm...
 
Xưa, người mình thương yêu nhau lắm lắm...nên diệt được quân Nguyên, đuổi sạch bóng quân Minh!  Nay người mình cũng đem lại hòa bình hai-thế-kỷ-năm-mươi-năm-huyền-thoại...
 
Hãy dễ thương như trẻ con hay nói:  Hết Tháng Ba Thì Tháng Bốn Tiếp Theo!  Hãy dễ thương như bắc cái thang thì trèo...Trèo tới cửa Thiên Đường ta ngồi diễu thuyết!
 
*
Một bài Thơ Tự Do hay Tân Hình Thức nói về Chúa Trời, ai dám xé không?  Những bài Lục Bát Diễn Ca về Sư Minh Tuệ nghe êm êm, nghe dịu mát đường tu...
 
Chúng ta đi tới nhen, đừng có oán có thù, đếm Một Hai Ba Bốn rồi Thiên Thu Vạn Đại.  Chúng ta hãy nhìn cuộc diễu binh có trai có gái, chúng ta hãy nghe những bài diễu văn ca ngợi tuổi thanh xuân!
 
                                                                                        Trần Vấn Lệ

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2025

ĐƯA EM VỀ QUÊ HƯƠNG – Đinh Hoa Lư


                

Cách đây hơn nửa thế kỷ, có con đường mới trong đoạn đường từ Quảng Trị vô Huế được xây đắp mới. Thời gian đầu tiên khi con đường mới đó vừa hoàn thành có một thời gian rất ngắn chúng tôi thường gọi là "Xa Lộ Đại Hàn". Người kể xin thưa thật, đó là cái tên "truyền khẩu" do cái tên Đại Hàn do một số chúng tôi hay nói cho đúng là người thành phố Quảng Trị do thấy có một đơn vị Đại Hàn thực hiện công trình làm đường này mà gọi thế. Cái tên đó không có ai công nhận hay văn bản nào nói thế nên sau này không ai gọi nữa và chẳng ai nhớ.  Đầu tiên là con đường 'thử xe' cho những chiếc honda mới toanh cho "các cô, các cậu" từ thành phố QT chiều chiều 'vù' ra vừa thử tốc độ những chiếc honda mới tậu lại vừa hóng mát.
 

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2025

THIẾT THA 切磋 - Ung Chu, Hán Việt Thông Dụng



Trong Hán ngữ, "thiết tha" 切磋 có một nét nghĩa bóng là đau xót. Nghĩa đen là:
- thiết : cắt, như trong "thiết diện", "thảm thiết", "thống thiết"
- tha : mài cho nhẵn bóng.
Do đó, "thiết tha" 切磋 hay "tha thiết" 磋切 gợi lên nỗi đau xót thống thiết như cắt như mài. Chẳng hạn, tác phẩm nổi tiếng tại vùng văn hoá Hán tự là "Sở từ" 楚辭 ở thiên "Cửu hoài" 九懷 có câu thơ: "Bi tai vu ta hề, tâm nội thiết tha" 悲哉于嗟兮 內切磋 (buồn thay than ôi, trong lòng đau xót).
Trong tiếng Việt, "thiết tha" hay "tha thiết" có thể nói về cảm giác xót xa trong lòng, trong "Cung oán ngâm khúc" 宮怨吟曲 của Nguyễn Gia Thiều 阮嘉韶 có câu:
 
Khóc vì nỗi thiết tha sự thế
Ai bày trò bãi bể nương dâu?
Trắng răng đến thuở bạc đầu
Tử, sinh, kinh, cụ làm nau mấy lần?
 
"Thiết" còn có nghĩa là sát, thân cận, gần gũi, như trong "thân thiết", "thắm thiết". Trong tiếng Việt, "thiết tha" hay "tha thiết" còn có thể nói về tình cảm thắm thiết, gắn bó: yêu nhau tha thiết, thiết tha công việc... "Thiết" còn có nghĩa là cần kíp, cấp bách, như trong "cấp thiết", "cần thiết". Trong tiếng Việt, "thiết tha" hay "tha thiết" cũng có thể nói về cảm giác cần thiết, mong cầu được đáp ứng: nguyện vọng tha thiết, thiết tha yêu cầu...
Hiện tượng đa dạng hoá ý nghĩa của "thiết tha""tha thiết" trong tiếng Việt, ta có thể đánh giá là do yếu tố "tha" bị mờ nghĩa khi vận dụng thực tế vào ngôn ngữ, tạo cảm giác tổ hợp này bao gồm một yếu tố rõ nghĩa là "thiết" và một yếu tố hài hoà ngữ âm nhưng có vẻ rỗng nghĩa là "tha" (bị nhìn nhận như một từ láy). Vì thế, 3 nét nghĩa kể trên tuỳ vào cách hiểu yếu tố "thiết" là thống thiết hay thắm thiết hay cần thiết.
                                                                                            Ung Chu

ĐỌC “LOẠN THỊ” THƠ TUỆ SỸ - Châu Thạch




VÀI LỜI PHI LỘ:

Đại lão hòa thượng Thích Tuệ Sỹ, người mà bất ký tôn giáo nào cũng kính phục. Ngài viên tịch, để lại vô vàn nỗi niềm thương tiếc cho những ai biết đạo lý làm người. Chúng tôi không phải là nhà phê bình thơ, không phải là người có học, không phải là người Phật tử, chỉ là người yêu thơ. Bởi kính trọng nhân cách làm Người của ngài và nhân cách thơ của ngài, chúng tôi rung động đặc biệt với 7 bài thơ của ngài, nên viết cảm nhận về 7 bài thơ ấy. Đó là những bài thơ:
- Khung Trời Cũ -Mưa Cao Nguyên -Hận Thu Cao -Ác Mộng -Bài Thơ Cuối Cùng - Loạn Thị -Tống Biệt Hành.
Hôm nay mời quý vị đọc cảm nhận bài thơ “Loạn Thị”. Mong góp cho đời chút hương vị thi ca. Trân trọng!
                                                                               Châu Thạch
 
LOẠN THỊ
 
Cắt gân máu chiêm bao quỉ hiện
Ai làm gì bên chiếc ghế mây
Vách tường trắng bàn tay năm ngón
Một bông hồng năm cánh đang xoay
Chồng gối cao không thấy mặt trời
Trên khung cửa con chim thắt cổ
Đàn kiến bò hạt cát đang rơi
Tôi nhắm mắt trầm ngâm ánh lửa
                                         Tuệ Sỹ
 
                    ĐỌC “LOẠN THỊ” THƠ TUỆ SỸ 
                                                                                      Châu Thạch
 
Loạn thị là gì? Loạn thị (Astigmatism) là tật khúc xạ ở mắt do giác mạc ghi nhận những hình dạng khác thường so với hình thực tế… Những tia sáng khi đi vào mắt thay vì hội tụ lại một điểm lại bị khuếch tán trên võng mạc, khiến hình ảnh thu được có hình dạng méo mó và nhoè. Bài thơ trên đây tuy lấy tựa đề là “Loạn Thị” nhưng ta không thấy gì là loạn thị như định nghĩa ở trên mà có vẻ như là tác giả đang bị rối loại tâm thần nên cái nhìn thấy toàn ảo giác
 

THẤY XANH XANH NHỮNG MẤY NGÀN DÂU – Trần Vấn Lệ



Nhắm mắt lại, nước mắt, cứ chảy ra... là Vui?  Nhắm mắt lại, thở thôi... ôi chao mình còn sống!
 
Muôn năm... Ngày Giải Phóng!  Bao nhiêu năm kiếp người?  Mẹ, Cha đi đâu rồi... Tôi tù về cứ hỏi!
 
Chiến tranh, Má đóng "gói" đem vào rừng, cho ai?  Cậu Mười bỏ đời trai sau mười năm ra Bắc, 
 
Anh Hai chân còn một,  chống gậy đi lãnh lương!  Cậu Tám ở Côn Lôn... ít nhiều được han hỏi!
 
Má về nằm bên Ngoại, Cha bên Nội.  Mồ!  Mồ!  Con thì đi ở tù, khiêng gỗ hò... hò dô!
 
Hạnh Phúc nhờ Cụ Hồ.  Có nhà nhờ...theo Ngụy... bây giờ không cãi lý.  Sống thái bình là Vui!
 
Hết cái thời chia đôi, bây giờ là thống nhất, bây giờ là bao cấp... rồi bao bố...dĩ nhiên!
 
Hãy chờ đợi Kỷ Nguyên -  Cái Kỷ Nguyên Mới Mẻ.  Lãnh Tụ đang nói thế, Nhà Nước đang thu gom...
 
Toàn dân lại Biết Ơn!  Biết Ơn!  Sống và Sống!  Thở than là Phản Động!  Hy Vọng...Bao Cao Su!
 
Từ Cách Mệnh Mùa Thu đến bây giờ:  Đời Mới.  Có ăn và có nói... năm mươi năm...cờ bay!
 
*
Tôi rút nhang từng cây cắm xuống từng nấm đất.  Tôi không lau nước mắt... Anh Hai tôi đứng cười...
 
Mây trên trời cứ trôi...Trôi về đâu, không biết.  Ôi con sông chảy siết xanh biếc cánh đồng dâu!
 
Cùng ngó lại mà cùng chẳng thấy...
Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu!
Ngàn dâu xanh ngắt một màu,
Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai? (*)
 
                                                                               Trần Vấn Lệ
                                  
* (Thơ Đoàn Thị Điểm, Chinh Phụ Ngâm Khúc)

HÒA HỢP HÒA GIẢI DÂN TỘC 50 NĂM SAU CÒN SỚM, VỪA TẦM HAY ĐÃ MUỘN – Trần Kiêm Đoàn


Gặp nhau trên hai chiến tuyến 1972 và 50 năm sau gặp nhau anh em cùng một nhà.
 
Kỷ niệm 50 năm, ngày chấm dứt chiến tranh, Việt Nam thống nhất đất nước; nhưng dân Việt vẫn còn phân hóa theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bởi vậy mới có vấn đề “Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc” đặt ra 50 năm sau như một vấn nạn dân tộc chưa có một giải pháp đồng thuận, vừa tầm hay một cách tiếp cận hài hòa cho cả hai phía thắng và thua, trong nước và ngoài nước.

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2025

NÓI VỚI THỜI GIAN – Đinh Hoa Lư

                                    Thương tặng Bà Xã

               

Trời vào đông ngày ngắn dần. Ánh chiều vội buông khi vạt nắng vàng cố gắng sưởi ấm mấy lùm bach đàn bên vệ đường. Ngày lễ Tạ Ơn xe cộ ít chạy. Mọi người đoàn tu ấm cúng với gia đình. Lò sưởi nhà ai đang nhẹ nhàng tỏa khói. Những làn khói xám mang mùi thơm nồng nàn của nhựa thông bốc lên lơ lững trong không khí lành lanh đầu đông làm ấm lòng khách bộ hành. Người ta liên tưởng đến mùa NOEL đang đến, rất gần.

LA JACARANDA XA XA – Trần Vấn Lệ



              Một mai sau cơn mê, qua cuộc đời bềnh bồng...
                                  (Lời nhạc của Trần Nhật Ngân)
 
Cánh đồng cỏ, bạn thấy:  Đó là một Nghĩa Trang.  Bạn không thấy hoa vàng mà hoa tím.  Đẹp chứ?
 
Đất bằng phẳng, không mộ.  Đừng nghĩ thế mà lầm!  Đây, yên nghỉ ngàn  năm... của nhiều người đã chết!
 
Một người đi mải miết, hoa tím nở trên đầu.  Tím!  Ôi tím, một màu, lòng nào vui cho được?
 
Bao nhiêu người đi trước, hoa tím nở tiễn đưa... "người đi độ trước mình đưa tiễn, đến lượt mình đi... (*) hoa tím bay!
 
Tôi, hết phố, tới đây:  cổng nghĩa trang rộng mở.  Nhớ Phạm Tăng (*), tôi nhớ:  Hai Câu Thơ Nghẹn Ngào:
 
(*) "Người đi độ trước, mình đưa tiễn... Đến lượt mình đi - vắng một người!".  Biết thế ... là khi mình đã chết... còn câu thơ để gió bay hơi?
 
*
Còn chừng tháng nữa, mùa hoa tím.  La Jacaranda buồn.  Xa. Xa.   Xa... Tôi mở giấy, nhìn, trang giấy trắng, mực trào ra, tím,... sẽ phôi pha?
 
Tôi viết gì đây?  Hay chẳng viết?
Viết chi thì cũng chuyện quê nhà!
Chuyện đi, về lại, chia rồi tụ
Non Nước... trong thơ của Tản Đà!
 
Ông Tản Đà đi năm mốt tuổi, đường về Tiên Cảnh hoa nào bay?
 
                                                                                   Trần Vấn Lệ

NHƯ GIỌT SƯƠNG MAI – Thơ Khê Kinh Kha


   
                   

Nhà thơ Khê Kinh Kha



       như giọt sương mai

 
bước trăm năm còn đây trong quạnh quẻ
những mùa trăng đi,
tình thêm lá úa
như con nước xa nguồn, buồn vời vợi
như thu vàng gục chết trong lá cây
hạnh phúc xa vời
 ngoài tầm tay với
có ai biết, trăng cũng gìa theo núi
sông cũng buồn như con nước ra đi
và hoa lá cũng có ngày tàn úa
ai đã đến và đi như mây gió
ai vẫn ngồi bên hiu quạnh nhớ thương
ai mong đợi, ai âm thầm, tuyệt vọng
ai đã mang rượu đắng đổ đầy hồn
ai giết chết thơ tôi trong thê thảm
ai đã chôn ướcvọng vào mong lung
ai đã đốt cụm rừng xưa tuổi mộng
giữa đời người bóng tối rũ mênh mông
 
giữa mưa lạnh, nhìn quanh đời cô quạnh
vắng nụ cười, nước mắt uống đầy tim
này em hởi xin đừng hờn trách mãi
sống một đời,
chen lấn cũng vậy thôi
ta ở thế gian là trời đất định cho
duyên chồng vợ,
là nợ đời vay trả
xin cám ơn em người vợ chung thủy
cả một đời em khổ cực vì ta
cả một đời ta cũng dành cho em cả
bến trọ này rồi mai sẽ ra đi
để lại gì,
những dấu vết mộng mơ
 
thôi gác bỏ những nụ tình nức nở
thôi xếp lại túi phong trần một thuở
bỏ sau lưng những muộn phiền thế sự
và chôn cất những đua đòi trần thế
 
chút phù du thoảng qua như lá bay
đời không bận bịu thế mà hay
tang bồng một nẻo đường mây nước
thế sự xoay vần – ngoài tầm tay
 
mộng trăm năm để lại cho con cháu
theo cánh gío – nhẹ nhàng bước thảnh thơi
theo mây trời lênh đênh dạo sông núi
theo trăng cao đi khắp nẻo đường đời
bước trăm năm nhẹ như giọt sương mai
 
                                       Khê Kinh-Kha

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2025

VÌ SAO NGƯỜI VIỆT NAM XƯA THƯỜNG ĐẶT TÊN CÓ CHỮ “VĂN” VÀ “THỊ” ? – Bảo Ngọc

Ẩn sau hai chữ quen thuộc là cả một hệ thống tư duy, văn hóa và phân biệt giới tính trong truyền thống đặt tên của người Việt.


Trong rất nhiều gia đình Việt, đặc biệt là thế hệ ông bà, cha mẹ, ta dễ dàng bắt gặp những cái tên như Nguyễn Văn A, Trần Văn B, Lê Thị C, Phạm Thị D…. Hai chữ “Văn”“Thị” quen thuộc đến mức gần như trở thành một quy ước bất thành văn trong cách đặt tên. Nhưng tại sao lại là “Văn” với nam và “Thị” với nữ? Chúng có ý nghĩa gì và từ đâu mà có?
 

VIẾT “BÁNH CHƯƠNG” KHÔNG HỀ SAI CHÍNH TẢ - Hoàng Tuấn Công



Vua tiếng Việt mùa 3 tập 2 (8/3/2024) dẫn ngữ liệu: “đời hồi này như một ghánh phở bánh chương mỡ nguội đóng váng”, và đưa ra câu hỏi “có bao nhiêu lỗi sai chính tả”. Người chơi trả lời “có hai lỗi chính tả”. Chương trình chấp nhận và đưa ra đáp án “hai lỗi sai chính tả” đó là “GHÁNH” và “CHƯƠNG”.  Tuy nhiên Vua tiếng Việt không cho biết cụ thể “hai lỗi sai chính tả” đó phải viết lại thế nào cho đúng.
Lỗi “gánh” viết sai thành “ghánh” thì có lẽ ai cũng biết. Thế còn “chương” thì sao?
 

DUYÊN TÌNH – Thơ Nhã My, nhạc Trần Nhàn, ca sĩ Thái Hòa trình bày

  
             
                                  Nhà thơ Nhã My


      


DUYÊN TÌNH
(Mưỡu đầu)

Ông Tơ sao lại trèo leo
Nõ trao duyên cận lại đèo duyên xa...
Hỏi làm chi xe tơ nguyệt lão
Sợi tơ hồng sao cứ buộc ở xa xăm
Người gần bên chẳng hẹn trăm năm
 Lại chốn lạ mà tìm trao duyên cầm sắt
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng
Đã là yêu dẫu có nghìn trùng
Bao trắc trở chi mà ngăn cách được
 Tấm lòng thành vẫn trước sau như một
Nghĩa tào khang trói buộc đã an bày
Duyên tình ai khéo tìm ai...
 
                                                  Nhã My

TRƯA HÈ NGHE TIẾNG RU CON – Đinh Hoa Lư


                       

Chào bạn đọc,
   
Ắt hẳn bạn có thể đoán những cảm nghĩ của tác giả sắp viết ra đây là gì? Người viết muốn kể cho bạn nghe một lời ru hay thanh âm êm đềm trong vùng trời kỷ niệm. Ngày xưa có xóm vắng trưa hè khi quê hương Quảng Trị đang vào hạ. Mùa hạ của nắng nam Lào- nhưng cơn nóng như nung- khiến cả thành phố im phăng phắc dưới bầu trời oi ả. Làn không khí như đứng yên, không gian im lìm cùng trân mình chịu đựng...
 

Thứ Hai, 7 tháng 4, 2025

ĐẸP HƠN CHUYỆN THẦN TIÊN – Thơ Quách Như Nguyệt


   

 
Chuyện tình mình đẹp hơn cổ tích
Ly kỳ hơn, tình diễm tuyệt sắt son
Như trái táo, cắn vào thật là ngon!
Không hối tiếc ta yêu nhau tha thiết!
 
Chuyện tình mình sôi nổi hơn tiểu thuyết
Có đủ mùi ngọt bùi chát chua cay
Như rượu nhẹ một ly chẳng thể say
Mà ngây ngất ngọt thơm hơn là đắng
 
Chuyện tình mình mơ màng hơn mây trắng
Mây vô tư, mây bay mãi không ngừng
Chuyện tình mình đẹp hơn cả vầng trăng
Vầng trăng sáng đêm rằm ta cùng ngắm
 
Chuyện tình mình hay hơn là thần thoại
Anh yêu em, yêu bất chấp rủi may
Cảm ơn anh đã yêu em si dại 
Đã yêu em trọn hết cuộc đời này!
 
Chuyện tình mình, tình vĩnh cửu ngọt ngào
Như sao sáng trên trời cao, sáng chói!
Ở bên anh, hiểu được chân hạnh phúc
Có được anh, đời sống quá an vui!
 
Như câu cuối chuyện thần tiên cổ tích
"They lived happily forever..."
"Họ sống rất hạnh phúc trọn đời và mãi mãi..."
Chuyện tình mình đẹp tuyệt như thế đó
Chuyện tình mình hiếm có ở thế gian
 
                                        Quách Như Nguyệt

EM CƯỜI RỒI MÔ PHẬT NAM MÔ A DI ĐÀ – Thơ Trần Vấn Lệ


   


Em nói nghe buồn quá!
"... rồi mai mốt em già!".
Anh nâng một cành hoa
anh ấn đầu em xuống...
 
Em à, mai mốt muộn
biết lúc đó bao giờ?
Em vẫn em, bài thơ
anh yêu em từng chữ!
 
Không có chữ Quá Khứ,
cũng không chữ Tương Lai...
chỉ có mười ngón tay
em - Là Yêu Mãi Mãi!
 
Em là người con gái
Mạ sinh ra hồi nào
anh gặp mà ôi chao
Giai Nhân, còn ai nữa?
 
Em!  Hôn đi hoa nở!
Không ai nghĩ hoa tàn
không Không Gian, Thời Gian
chỉ...Đá Vàng làm chứng!
 
Em nói - anh cảm động,
anh nói, em nghe không?
Hoa cũng gọi là Bông
bềnh bồng mình bay nhé!
 
*

Chữ Đá Vàng em để
trước gió, gió không bay...
Anh yêu em ngón tay,
mười ngón là ngón út!
 
Em cười rồi!  Mô Phật!
Nam Mô A Di Đà!
 
               Trần Vấn Lệ

ĐÀ LẠT PHỐ NÚI - Thơ Hồng Thúy, nhạc Nguyễn Tuấn, ca sĩ Hà Thanh trình bày


   

ĐÀ LẠT PHỐ NÚI

Đà Lạt thân yêu cao nguyên phố núi
Nhớ nắng mênh mang ôm dáng hàng cây
Xuân Hương đôi bờ mơ xanh liễu rũ
Chan chứa tim ai tiếng gió reo Đồi Cù
 
Buổi chiều Cam Ly hẹn hò xưa vẫn thắm
Thung Lũng Tình Yêu đôi bóng còn vương
Muôn lời Than Thở lòng nghe xao xuyến
 Em nhắn gì trong lam tím hoàng hôn?
 
Về Tuyền Lâm khói sương rơi mờ lối
Trắng Thác Prenn ngỡ cơn sóng ngàn khơi
Cõi hoa vàng Mộng Mơ đầy tay với
Mimosa say đắm cả trời mây
 
Chợ Hòa Bình, Trại Hầm từng con dốc
Bước chân qua Palace áo mềm bay
Thủy Tạ ơi! hương tình cà phê cũ
Xứ hoa đào, Đà Lạt nhớ không vơi
                      
                                     Hồng Thúy


        

"MƠ TRĂNG", BÀI THƠ ĐỘC ĐÁO CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN – Châu Thạch


Tác giả bài viết Châu Thạch
 
Thật tình tôi rất yêu thơ Đặng Xuân Xuyến vì qua những bài thơ tôi đọc được, tôi khám phá ở anh một tâm hồn đầy ắp thơ. Người thơ không phải người sáng tác mới là thơ, lại càng không phải chỉ người sáng tác hay mới là thơ. Người thơ là người có tâm hồn nhạy bén trong cảm thụ những điều mà nhà thơ Hàn Mặc Tử đã viết: “Ai nói vườn trăng là nói vườn mơ. Ai nói đến mộng là nói đến tình. Người thơ là khách lạ đi giữa nguồn trong trẻo. Trên đầu Người là cao cả, vô biên và vô lượng: xung quanh Người là mơn trớn với yêu đương vây phủ bởi trăm dây quyến luyến làm bằng êm dịu, làm bằng thanh bai…” Thơ Đặng Xuân Xuyến chất chứa thật và đầy sự rung động của Người đi giữa nguồn trong trẻo, cho nên có đôi lúc ý, từ “mới lạ”, gây tâm lý “phản cảm” cho một ít người nhưng chính những ý, từ đó phát tiết được những điều bí ẩn của “nguồn trong trẻo” “vô biên và vô lượng” mà một tâm hồn nhạy bén phải dùng nó như dùng một tiếng đàn phá cách để truyền đi một thứ âm thanh lạ cho đời. Ví như bài thơ “Mơ Trăng”, ta tìm thấy ở đây một cơn mơ phi lý trong giây phút ái ân.
 

PHỐ THIU, CHUA – Thơ Lê Phước Sinh


 


Người đàn bà gãi ngứa
trở bộ.
Điếu thuốc lập lòe như ma trơi
ngáp
chờ khách.
 
Nhạc bù lu bù loa chập chờn
chảy dãi
gỡ ghèn con mắt.
 
Cây cầu vượt nhe hàm răng
nghịch ngợm
Ngày mai treo bandroll chạy mừng
Biến đổi khí hậu.
 
                              Lê Phước Sinh