BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Tư, 6 tháng 5, 2015

NÓI VỚI ANH…MÙA HẠ ĐẾN - Thơ Nguyễn Thị Đông


      


       NÓI VỚI ANH… MÙA HẠ ĐẾN
      *Anh và các con yêu dấu

       Anh nhé! Hạ về hoa phượng thắm
       Rợp đường che nắng lối ta qua
       Anh còn nhớ thương thời xa vắng
       Kỷ niệm bên đời ta mến nhau .

       Anh nhé! Bây giờ nơi quê ấy
       Ve sầu thánh thót gọi mùa sang
       Dấu chân in bước đường đi học
       Ánh mắt anh cười, tình vương mang.

       Anh nhé! Đã bao mùa phượng nở
       Đường đời hai đứa bước chung đôi
       Thư viết vụng về không dám gởi
       Để rồi phượng thắm cả đời nhau.

       Anh nhé! Biết bao điều muốn nói
       Như màu mực tím viết thành thơ
       Trong em tất cả là anh đó
       Và các con yêu, hạnh phúc đầy.

                     NGUYỄN THỊ ĐÔNG

                          Texas. 4/2015

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

MỘT MẢNG CHIỀU - Xuân Ly Băng, Tuấn Kim, Hoàng Thuý


                        
                                      Nhà thơ Xuân Ly Băng

Có lẽ Xuân Ly Băng là nhà thơ công giáo được biết đến nhiều nhất sau Hàn Mặc Tử. Xin giới thiệu bài thơ MỘT MẢNG CHIỀU của nhà thơ Xuân Ly Băng (tức Đức Ông Linh Mục J.B. Lê XuânHoa):

Từ cảnh chiều tà êm ả, thanh bình với khói lam chiều lờ lững toả trên mái tranh nghèo cùng với tiếng tiêu xa vắng của chú mục đồng đang ngất ngưởng trên lưng trâu chậm bước trở về thôn vắng, đến cảnh chiều tinh khiết, thanh thoát theo tiếng sáo diều vi vu của đất trời giao hội "mùa xuân giữa mùa thu". Một mảng chiều mà hồn người cảm thức được hạnh phúc tuyệt trần trong "bầu trời giăng mắc lưới tình yêu" với hồng ân bao la của Thiên Chúa luôn tuôn chảy dạt dào...




























                       Thơ: Xuân Ly Băng.
                       Nhạc: Tuấn Kim.
                       Tiếng hát: Hoàng Thuý.


      MỘT MẢNG CHIỀU

      1.
      Mẹ cho con một mảng chiều
      Có mây giăng tím chở nhiều nhớ nhung
      Có đàn sáo lượn bên song
      Lưng trâu có chú mục đồng thổi tiêu
      Hoàng hôn lá rụng thật nhiề
      Khói lam tỏa nhạt xóm nghèo bơ vơ
      Mẹ cho con một trời thơ
      Trong chuông nhật một nhà thờ xa xa.

      2.
      Mẹ cho con thêm một mảng chiều
      Có tên của Mẹ trên trời yêu
      Trong mây ngũ sắc in hình Chúa
      Có nhạc thiên đàng trong tiếng tiêu
      Mẹ cho con thêm một mảng chiều
          Có tà áo Mẹ đẹp trời yêu
          Có mây lộng lẫy gối chân ngọc
          Bên Mẹ sao trời lượn phiêu diêu
          Mẹ ban cho con một mảng chiều
          Bầu trời giăng mắc lưới tình yêu
          Cho người nhân thế cảm nhận được
          Lòng Chúa yêu họ biết bao nhiêu.

          3.
          Mẹ ban cho con một mảng chiều
          Đẹp như hạt ngọc mắt người yêu
          Trong như suối nhạc thơm vườn ngự
          Với Mẹ nữa là thật phong nhiêu
          Mẹ cho con thêm một mảng chiều
          Đẹp như xuân đến giữa trời yêu
          Có hoa nở rộ vườn thơm ngát
          Có bướm vàng giỡn nắng đìu hiu
          Mẹ cho con thêm một mảng chiều
          Có nhạc mưa buồn phổ cành tiêu
          Như lời tình tự trái tim Mẹ
          Nhắc nhở con rằng hãy mến yêu.

          4.
          Mẹ cho con một mảng chiều
          Có mây giăng thấp chở nhiều nhớ nhung
          Có đò đưa khách sang sông
          Có mưa gió giữa một vùng hoàng hôn
          Mẹ cho con một mảng chiều
          Bên tòa Đức Mẹ rụng nhiều lá khô
          Có đoàn em bé bi bô
          Đua nhau lượm lá đốt cho sạch vườn
          Tòa cao con thấy Mẹ buồn.

          5.
          Mẹ cho con thêm một mảng chiều
          Có bài hòa tấu giữa cô lieu
          Lời ca óng chuốt bay như ngọc
          Vun vút lên trời một cõi yêu
          Mẹ cho con một mảng chiều
          Lá hoa không rụng mặc nhiều gió mưa
          Con sông vắng tiếng đò đưa
          Chiều mưa ngâu, báo thay mùa Mẹ ơi!
          Mẹ cho con thêm một mảng chiều
          Mặt trời lưu luyến mặt trăng yêu
          Bên thì đỏ ửng bên xanh xám
          Phút giây giã biệt… gió đìu hiu.
          Mẹ cho con một mảng chiều
          Mặt hồ thu nở thật nhiều hoa sen
          Trông hoa mà nhớ gót tiên
          Dấu hài chân Mẹ ở miền trăng sao
          Mẹ cho con một mảng chiều
          Trời cao vun vút sáo diểu vi vu
          Một mùa xuân giữa mùa thu
          Chân trời cũ ấy xa mờ Mẹ ơi!

                             Xuân Ly Băng

Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

VŨ TRỤ VÀ TA - Thơ Ngô Quang Huynh

Sau khi trang blog http://phudoanlagi.blogspot.com đăng bài thơ viết bằng bốn sinh ngữ MAI TÔI ĐI, tác giả  Phước Tuyền Ngô Quang Huynh lại gửi email cho chúng tôi bài thơ khác cũng viết bằng bốn sinh ngữ :Việt Nam, Anh ngữ, Pháp ngữ và Tây Ban Nha ngữ, xin giới thiệu bài thơ VŨ TRỤ VÀ TA cùng quý bạn đọc!

       Kết quả hình ảnh cho HÌNH ẢNH TRÁI ĐẤT VÀ VŨ TRỤ
       
             VŨ TRỤ VÀ TA

             Ta đứng nơi đâu ở chốn nầy,              
             Trong lòng vũ trụ giữa trời mây,                      
             Không bằng hạt bụi bay lơ lững,
             Đâu bến đâu bờ, Đông với Tây...

             Ta chính là ai giữa cuộc đời,
             Như thuyền nan nhỏ ở ngoài khơi,
             Từ xa nhìn lại, đâu là bóng,
             Một chấm li ti giữa biển trời...

             Hãy phóng hồn mình tận cõi xa,
             Muôn vàn tinh tú, cõi ngân hà,
             Mênh mông ánh sáng từ xa thẳm,
             Hàng triệu quang niên mới đến ta..

             Chiều kích ta có đến cỡ nào,
             Trí óc thông hiểu được là bao,
             Ba chiều đang sống, nhưng nào biết,
             Vô vạn chiều kia, quả thật cao !..

             Nhìn ta quá nhỏ giữa không gian,
             Tuổi thọ trung bình chẳng tới trăm,
             Vùn vụt ngày qua cùng tháng lại,
             Năm này vừa tới lại qua năm...

             Thân xác ta mang ở cõi trần,
             Chỉ là tứ đại, chỉ phù vân,
             Mong manh yếu ớt như làn khói,
             Ngày tháng trôi qua biến đổi dần...

             Ta dù thông thái, học vị cao,
             Trí tuệ cao siêu đến cỡ nào..
             Làm sao sánh được không gian ấy,
             Mà cứ nghênh ngang, vẫn tự hào...

             Vũ trụ và ta chắc khác nhau,
             Mênh mông trời rộng đủ sắc màu,
             Thời gian vẫn tiến hoài không nghỉ,
             Nhìn lại ta già thấm thoắt mau...

             Ta sẽ về đâu, cảnh giới nào,
             Khi hơi đã cạn, sức mòn hao,
             Không gian hiện thực không còn nữa,
             Vũ trụ tâm linh sẽ đón chào...

             Thôi đừng khắc khoải những lo toan,
             Cuộc sống đâu bền ở thế gian,,
             Vũ trụ muôn đời không biến dạng,
             Đời người qua lẹ tựa sao băng...

             Phước Tuyền Ngô Quang Huynh

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

CHIẾC GIÀY PHA LÊ CHÂN TRÁI - Lê Duy Đoàn


             
              Tác giả Lê Duy Đoàn


CHIẾC GIÀY PHA LÊ CHÂN TRÁI
                                      Lê Duy Đoàn

         Bên kia sông, nỗi nhớ nhung,
         Ngày xưa hoa mộng tưởng chừng mới qua,
         Em đi trong "cõi người ta",
         Khi mô về lại quê nhà hỡi Em ?

Trần gởi tặng Vân mấy câu lục bát khi tìm ra địa chỉ email của nàng. Bài lục bát mở đầu ba chữ “bên kia sông” là tên một bài hát của Nguyễn Đức Quang nàng hay hát nho nhỏ Trẩn nghe. Nàng hát bài này thay đổi lời một chút “ hát cho vừa mình anh nghe thôi” để kết thúc bài với ánh mắt tình tứ. Đó là âm vang và hình ảnh thân thiết của hai người trong một thời lửa đạn. Bên kia sông là nhớ nhung.
Vân trả lời ngay:
“Làm răng anh tìm ra em hay rứa? Bao nhiêu năm rồi anh hí? Nhớ ngày xưa quá anh ơi, đúng là những ngày tươi đẹp ít ỏi trong suốt cuộc đời của em. Mấy mươi năm rồi, trải qua bao nhiêu dâu bể sóng gió cuộc đời, những ngày xưa ấy dù chỉ còn là kỷ niệm nhưng đó là thời gian em trân quý nhất. Cõi người ta anh nói đó đúng là “của người ta” chứ không phải của mình. Em lưu lạc quê người và lạc lõng ngay chính trong căn nhà của mình anh à. Lòng em khi mô cũng như còn rớt lại trên mảnh đất quê nhà, nơi chúng ta có những ngày đẹp đẽ bên nhau.Chưa về hưu nên em ít về. Về một lần nhiêu khê phức tạp lắm anh ơi. Khi nào về em chắc chắn em sẽ đến thăm gia đình anh. Anh mấy con mấy cháu rồi  
 

Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

CHẠNH LÒNG - La Thuỵ, Bích Long cùng các thi hữu

                  

                          Thơ: La Thụy
                          Giọng ngâm: Bích Long


                           CHẠNH LÒNG

              Hoàng hôn bảng lảng chạnh lòng ta
              Chung rượu đầy vơi đượm bóng tà
              Tráng khí ngày nao dường úa lạnh
              Hùng tâm thuở ấy chợt trôi xa
              Nghiêng chiều rót mãi : thơ buồn rụng
              Dốc nắng hứng hoài : mộng đẹp qua
              Chếnh choáng mạch sầu càng ứ đọng
              Hoàng hôn bảng lảng chạnh lòng ta

                                                       La Thuỵ

                                 HỌA 

              Bài hoạ 1

                         NỖI LÒNG

              Trăng ứa tơ sầu, trăng với ta!
              Đài hoa sương đọng  buốt canh tà
              Cung trầm ý nhớ chùng đêm vắng
              Phím vút  lời thương vọng nẻo xa
              Vò võ hiên lòng theo tháng đợi
              Mịt mù bóng nhạn với ngày xa
              Chuông đâu gọi thức cơn trầm mặc
              Trăng ứa tơ sầu, trăng với ta!
                                               Ca Dao

Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2015

VIDEO CLIP NGÂM THƠ "THẢ" - La Thuỵ, Bích Long


    

               Thơ: La Thuỵ.                          
               Diễn ngâm: Bích Long                      
               Video clip: Phú Đoàn.


                   THẢ
              (Tặng TMN)

        Chừ đây mình thả hương nồng
        Phiêu phong hoài vọng rêu rong cõi người
        Mai kia thả nốt tuổi trời
       Thời gian cuốn hút phận đời mong manh.
        Sắc không ừ thả bồng bềnh
        Mộng lòng dù đã ươm xanh... thả dần.

                                                   La Thuỵ

Thứ Năm, 19 tháng 3, 2015

MAI TÔI ĐI... - Ngô Quang Huynh


Nhà thơ Phước Tuyền Ngô Quang Huynh  

Sau khi trang blogspot của chúng tôi đăng bài thơ MAI TÔI ĐI ... qua giới thiệu của một người bạn, tác giả Phước Tuyền  Ngô Quang Huynh đã gửi email đến chúng tôi, cho biết bài thơ đã đăng bị mất đi đoạn cuối, hơn nữa bài thơ không chỉ là thơ song ngữ thôi, mà còn được tác giả viết bằng 4 thứ tiếng: Việt Nam, Anh ngữ, Pháp ngữ và Tây Ban Nha ngữ. Chúng tôi đã điều chỉnh bài viết theo nội dung email của tác giả. Mời quý bạn xem!


       mua-thu-10

                      
     LỜI  MỞ ĐẦU CỦA TÁC GIẢ

     Bài Thơ "MAI TÔi ĐI" 
     (4 sinh ngữ - 4 languages)
     1. Mai Tôi Đi (Vietnam)
     2. Tomorrow I will go (English)
     3. Demain Je vais aller (Français)
     4. Mañana Voy a ir (Español)

Vài dòng tâm sự:

1. Cách đây mấy tháng, tôi đã đến thăm một thân nhân (cô cháu),
48 tuổi, bị bệnh ung thư tại Bệnh Viện, và sau đó qua đời...
Thấy người rồi nghĩ đến mình, ngày giờ đó hình như cũng đã chập chờn thấp thoáng không xa đối với tôi, vì nay đã 81 rồi; mặc dù vẫn cố gắng giữ thân tâm an lạc, nhưng cũng cần chuẩn bị cho mình một "cuộc ra đi" nhẹ nhàng, an bình, thanh thoát..., nhất là tránh hốt hoảng kinh hoàng trong giờ hấp hối lâm chung... mà trong các cuốn sách như Tử Thư Tây Tạng hoặc Chủ Động Cái Chết của Đức Đạt Lai Lạt Ma đã chỉ dẫn....Nhìn lại trong thời gian qua, các thân bằng quyến thuộc của chúng ta đã có lắm người từ giã cõi trần, từ trẻ đến già...nên cuộc ra đi cũng là việc bình thường thôi....vì có sanh tất phải có tử...Vì vậy, nên tôi cố gắng ghi lại vài cảm nghĩ nầy bằng thơ... với ước nguyện là những thể thức hậu sự rất đơn giản, vì không muốn gây phiền toái và mắc nợ người còn sống... vì không có cơ hội để đền đáp lại...

2. Bài thơ "Mai Tôi Đi", thoạt tiên sáng tác do cảm hứng, nhưng e ngại đưa lên Diễn Đàn, vì có những ý tưởng hơi táo bạo khác với truyền thống xưa nay, như là: khi trên giường bệnh, xin đừng bàn bạc, thăm hỏi, hoặc cầu an; khi nằm xuống xin đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu... hoặc lo âu vì có vị cho rằng yếm thế, bi quan, trối trăn than thở...Vì vậy, chỉ gửi cho một vài thân hữu để thăm dò dư luận... Không ngờ, có vị nào đó lại chuyển tiếp đến nhiều nơi nhưng không ghi bút hiệu Phước Tuyền của tôi mà chỉ viết tắt NQH (Jul. 31 ,2013, hoặc ghi là không rõ Tác Giả), và được phản hồi rất thuận lợi. Có người đã post lên Web. Hoa Sen, nhưng thiếu đoạn cuối kèm với bản chuyển ngữ bằng thơ do Roberto Wissai/NKBa (Aug. 14, 2013). Từ Sep. 9, 2013, cho đến hôm nay Jun. 19. 2014, số người truy cập đã lên trên 9963 lần. Nếu vào Web. thuvienhoasen.org, ở trang mục Thơ Văn sẽ thấy.. và có rất nhiều Web từ Huê Kỳ, Úc Châu, Âu Châu, Gia Na Đại, Việt Nam đăng lại.

3. Mặc dù khả năng sinh ngữ hạn hẹp, nhưng vì muốn dịch lại bài thơ theo ý mình bằng Anh, Pháp, và Tây Ban Nha ngữ, mục đích để cho đầu óc hoạt động, nếu không, đâm ra đần độn lú lẫn u mê vì tuổi cũng xế chiều rồi (81), nên đã gồng mình, vơ vét moi móc quơ quào những chữ nghĩa còn sót lại trong đầu óc để chuyển ngữ lại bài thơ bằng 3 ngôn ngữ nầy.
Chắc chắn sẽ có nhiều thiếu sót về tiếng Anh, nhất là tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha... Ước mong quý vị trước đây đã học chương trình Pháp hoặc thông thạo ngoại ngữ vui lòng duyệt lại cho... Mọi phê bình, chỉ giáo, đề nghị hoàn chỉnh bài thơ xin được trân trọng hoan nghênh và chân thành cảm tạ.

                                                 Phước Tuyền Ngô Quang Huynh
                                                             (Jun. 19, 2014)
..............................

BÀI THƠ "MAI TÔI ĐI" ĐƯỢC VIẾT BẰNG 4 SINH NGỮ

MAI TÔI ĐI ...

Mai tôi đi...chẳng có gì quan trọng,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...

Bên giường bệnh, Tử Thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.

Khoảnh khắc cuối.. Đâu còn gì tha thiết..
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi...

Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để bước vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ...

Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đàng sau những níu kéo giựt dành,
Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế...

Mắt nhắm rồi... Xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu.
Gây phiền toái, nợ thêm người còn sống...

Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi vẫn tay không.
Bao trầm thăng, vui khổ suốt quảng đường,
Nay rũ sạch...lên bờ, thuyền đến bến...

Nếu tưởng nhớ..Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người,
Cứ bình tâm, thoải mái với vui tươi,
Kẻ đi trước, người sau rồi sẽ gặp...

Cầu Ơn Trên, xác hồn xin phó mặc,
Sống hiện tình, những giây phút thiên đàng,
Ngày qua ngày, kết lại chuổi bình an
Là nguyện vọng thời gian còn tại thế...

    Phước Tuyền/Ngô Quang Huynh 
                   (Jul. 31, 2013)

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015

NHƯ GIẤC MƠ THÔI - Nhân Chứng, Thu Tuyết



Nhạc phẩm Như Giấc Mơ Thôi của tác giả Nhân Chứng, làm tôi chạnh nhớ đứa con trai đã đột ngột đi về miền miên viễn khi tuổi đời ba mươi đang còn xanh thắm cách đây ba năm.


               Nhạc & lời: Nhân Chứng.
               Trình bày: Thu Tuyết.
               Video clip: Phú Đoàn.

Mùa Chay  của Thiên Chúa Giáo được khởi đầu bằng nghi thức xức tro trên đầu. Linh mục đọc "Hỡi người hãy nhớ mình là tro bụi và sẽ trở về bụi tro” và xức tro trên trán tín hữu. Nghi thức xức tro bắt nguồn từ truyền thống xa xưa của dân Do Thái. Trong Cựu Ước, mỗi khi muốn tỏ lòng ăn năn hối cải, người Do Thái thường xức tro lên đầu, ngồi trên đống tro và mặc áo vải thô hoặc xé áo ra. Việc xức tro và xé áo trước hết nói lên sự buồn phiền đau đớn vì đã phạm nhiều tội lỗi. Việc xức tro và xé áo cũng làm cho tội nhân ý thức thân phận con người bọt bèo, cuộc đời mau chóng tàn phai như giấc mộng. Đời người như một nắm tro bụi, chỉ một làn gió nhẹ thoảng qua đủ xoá sạch vết tích.                             
Nhạc phẩm Cát Bụi cũng được nhạc sĩ Trịnh Công Sơn lấy nguồn cảm hứng từ sách Sáng Thế: Thiên Chúa dùng bùn đất tạo dựng Ađam. Sau khi Ađam phạm tội bất phục tùng,Thiên Chúa phạt ông và con cháu sẽ trở về với cát bụi. (x. St 1,26-3,24).
................................
Vừa post bài này vào buổi sáng 8/3, thì gần 12 giờ khuya cùng ngày, mình đột ngột nhận hung tin: Ông anh rể (chồng chị ruột của mình) vừa qua đời vì tai nạn giao thông (chỉ cách nhà anh ấy ở Tánh Linh - Bình Thuận chưa đầy 200m). Mới cười nói sang sảng cùng thân hữu chiều ngày 8/3/2015, bỗng chốc anh biến thành người thiên cổ ngay trong  tối khuya hôm đó, chết gần nhà nhưng không có một người thân bên cạnh (do hay tin quá muộn). Ôi! CÁT BỤI phận người!!                                                                                                                                                 La Thụy   

Thứ Hai, 23 tháng 2, 2015

DÒNG SÔNG THÁNG GIÊNG - Thơ Đoàn Thuận


         
                      Tác giả Đoàn Thuận



DÒNG SÔNG THÁNG GIÊNG               

Tháng giêng đến và dòng sông vẫn chảy               
lau trắng bờ hoa dại nở ngàn năm               
người đã đến đã quên dòng sông ấy               
ta về treo nỗi nhớ dưới bóng râm.               

Tháng giêng đến dòng sông về xa thẳm               
gộp đá xanh hồn nhiên thêm xanh rong               
người đã đến tạc thơ vào hồn đá               
từng lời chiều thả lạnh xuống hư không.               

Tháng giêng đến dòng sông không tiếng sóng               
dưới chân ngày hoa cỏ mờ bên đồi               
sợi khói mỏng vắt ngang lời đã cũ               
một thoáng buồn chạm nhẹ xuống dòng trôi.                                                          

                                                 Đoàn Thuận


Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015

CHÙM THƠ XUÂN LA THUỴ

  


   TÂN NIÊN KHAI BÚT
                   
   Nâng chén hòa vui ấm giọng ca
   Ý tình thao thiết bút thêu hoa
   Mai e ấp nụ ươm vàng nắng
   Sen khẽ khàng hương ủ đượm trà
   Bấc lạnh nỗi niềm đông tận nhỉ!
   Rượu nồng sắc vị xuân khai a!
   Lâng lâng thi tứ tươm trào giọt
   Cánh mộng dần bay vào thẳm xa.
 
 
   THƯỞNG XUÂN
 
   Mai vàng đào thắm toả hương hoa
   Tết đến vui xuân nào chỉ ta
   Cùng hát cùng đàn , vài cốc rượu
   Cũng ngâm cũng vịnh , dăm ly trà
   Xôn xao tình gợn hồn đang trẻ
   Xao xuyến thơ ngân ý chửa già
   Khai bút lòng bừng bao nắng ấm
   Bên thềm lãnh lót yến oanh ca.
 
 
  TÌNH XUÂN
 
  Bướm vàng điểm phấn má hồng nhung
  Thánh thót cung đàn gọi cõi không
  Xôn xao nhựa chuyển run cành lá
  Phơi phới tình xuân phả nhạc lòng.

  Thấm đẫm sắc trời ngây ngất biếc
  Thời gian chao cánh dậy mầm thơ
  Thu tàn đông tạ quay tròn đất
  Mây nước hồi sinh rạo rực mùa.

  Gió khẽ vương hương hồn cây cỏ
  Oanh yến hòa ca ấm điệu vần
  Ờ thiên kỷ hết ta còn đó
  Vật đổi sao dời xuân vẫn xuân.

                                   La Thuỵ

Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2015

XUÂN TẠ… - Nguyễn Hùng Dũng


   com-img

    XUÂN TẠ...

    Tờ lịch cuối, hững hờ rồi khép lại
    Phút giao thừa, man mác đón xuân sang
    Tuổi năm mươi, còn lắm chuyện ngổn ngang
    Chuyến tàu đó, trăm năm mà vô định.

    Ta thắp hương, xông trầm đêm trừ tịch
    Hái lộc non, sắm chút lễ lòng thành
    Ngước lên trời, đêm nay sao tĩnh mịch
    Các thần tiên, bận chếnh choáng hơi men.

    Thiên địa phong trần, hồng nhan đa truân
    Ta nam nhi, sao trôi giạt trần thân
    Ba mươi năm chưa một lần quy cố
    Ta trở thành kẻ phụ bạc vong ân.

    Hơn nửa đời theo sơn tràng, hạ bạc
    Chả được gì, cho tới cả hôm nay?
    Rượu cuối năm, sao lạt thếch thế này
    Hay cũng thể, đời ta lắm tẻ nhạt.

    Mãn Giác bảo: Xuân khứ bách hoa lạc
    Rồi lại thêm: Xuân đáo bách hoa khai *
    Xuân chỉ là luân hồi theo nhà Phật
    Lẽ thường tình, xuân đến, rồi xuân đi.

    Đêm thiêng liêng, cả trời đất vu qui
    Tạ tổ tiên, cả phụ mẫu sinh thành
    Tạ vợ con, cả bè bạn xung quanh
    Tạ luôn cả ta bà trong cõi thế…

    Hoa đào rơi, hay hoa mai rụng hết
    Sinh ký, tử quy mới có buổi về
    Bỏ cả trăm năm, mà vượt cõi mê
    Mùa xuân đó, thì mênh mang vô tận.

                            Nguyễn Hùng Dũng

    *Xuân đi trăm hoa rụng
     Xuân đến trăm hoa cười.

Thứ Tư, 11 tháng 2, 2015

NGÀY TẾT VỚI NGƯỜI CAO TUỔI Ở QUÊ TÔI - Hoàng Đằng


                            Tác giả Hoàng Đằng


       NGÀY TẾT VỚI NGƯỜI CAO TUỔI Ở QUÊ TÔI
                                                                        Hoàng Đằng

       Trong ngôn từ, Tết thường đi theo với sự nghỉ ngơi, sự vui chơi, sự hưởng thụ – nghỉ Tết, chơi Tết, hưởng Tết. Tuy nhiên, phần lớn người ta nghỉ Tết là chỉ ngưng công việc mưu sinh; nói phần lớn mà không nói tất cả vì một số người vẫn tận dụng dịp Tết để kiếm thu nhập: tham gia gian hàng ở hội chợ, chủ sòng bài, xem bói … 
       Thực tế trong ngày Tết, những người lớn tuổi phải làm những công việc tổn hao sức lực, đôi khi với nhịp độ còn cao hơn ngày bình thường.
      Mỗi người cứ tự ngẫm trường hợp bản thân của mình. Riêng tôi,  một người cao tuổi ở vùng quê, thì nhiều việc lắm, mệt mỏi lắm. Mời bạn đọc nghe tôi kể nhé!
Tôi chỉ giới hạn thời gian trong ngày MỒNG MỘT THÁNG GIÊNG.
        Từ tối hôm trước (30 tháng Chạp) cho đến giờ giao thừa, người cao tuổi quê tôi không ngủ, loay hoay chuẩn bị lễ cúng: têm cau trầu, xếp vàng bạc, giấy áo … bên cái TV bật sẵn để theo dõi tin tức đón Tết từng giờ ở các địa phương trong nước và trên thế giới, chờ nghe lời chúc đầu năm của vị nguyên thủ quốc gia; lời chúc Tết này quan trọng lắm vì đó là thông điệp phác họa những hướng đi của quốc gia trong thời gian tới. Chúng ta hãy ngẫm lại: Chủ tịch Hồ Chí Minh, trong lời chúc đọc giao thừa Tết Mậu Thân, có mấy câu “Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua; thắng lợi tin vui khắp mọi nhà …” là qua ngày mồng một nổ ra cuộc tổng công kích vào các đô thị miền Nam.
          Con dâu nấu xong lễ cúng giao thừa, ra mâm ra dĩa: xôi, chè, cháo thánh - ở nhiều nhà, thêm con gà trống tơ để nguyên con luộc chín, lấy giò, cúng xong, xem quẻ đầu năm. Lễ cúng bưng đặt ở 2 nơi: bàn thờ gia tiên trong nhà và bàn thờ đặt bên ngoài, giữa trời, nên dân gian dùng từ “Cúng Giữa Trời”, “cúng giữa trời” dâng lên các vị thần linh điều hành mọi việc trong năm mới, các âm hồn cô hồn vãng lai, hay quanh quẩn trong vườn ngoài ngõ. Kể một chuyện “hơi tệ” nhưng có thật: Trước đây, kinh tế khó khăn, việc ăn uống thiếu thốn, cúng xong lễ này, con cháu đang ngủ say, các cụ cao tuổi lợi dụng cơ hội xử nguyên cả con gà cho “đã thèm thịt”. Bây giờ thì khác rồi, các cụ bưng vô đặt giữa bàn ăn, tìm lồng bàn đậy lại, sáng mai ai xử thì xử, rồi nằm xuống nghỉ lưng cho đỡ mỏi.
        Sáng mồng một Tết, các cụ dậy hơi trưa hơn thường ngày vì do thiếu ngủ, rửa ráy mặt mày, bận quốc phục vào, ngắm lui ngắm lại, xem đã tề chỉnh chưa, bật căng dù che lên nếu trời có mưa xuân lất phất hay nắng gắt, nếu không mưa thì xếp dù cầm ở tay; từ các đường xóm, các cụ ra đình làng, đốt hương, lễ bái thần linh của làng, rồi đi thăm các cơ quan công quyền đóng trên lãnh thổ địa phương: Ủy Ban Xã, Trạm Xá, Trường Học. Ở những nơi này, vị đứng đầu cơ quan thường có mặt đón tiếp; có nơi, các cụ còn nhận được tiền lì xì – người ta gọi là tiền mừng thọ - đựng trong phong bì đỏ do các trưởng cơ quan trao tặng. Các cụ hãnh diện lắm, mừng lắm, vì có thêm tiền để chơi cờ sau này; chốc nữa, về đến nhà, các cụ khoe ngay với các cụ bà.
          Nhận phong bì xong, cụ nào thuộc họ nào thì về từ đường họ của mình, đốt hương, lễ bái Tổ Tiên.  Các cụ cũng làm như vậy  ở các nhà thờ chi, phái; nếu chưa có nhà thờ chi, phái thì đến các nhà đang thờ gia phổ chi, phái.
          Tới lúc này, nếu còn khỏe, các cụ đi thăm nhà con cháu nội ngoại; sự xuất hiện của các cụ ở nhà con cháu nào thì con cháu ấy rất tự hào; các cụ là biểu tượng của “Ông Thọ” – một trong 3 biểu tượng cho 3 điều ước của mọi nhà: Phúc, Lộc, Thọ. Nếu đã mệt, các cụ về nhà, ngồi tiếp các cụ bạn đồng trang lứa, người thân thích, con cháu tới thăm, chúc Tết. Những con cháu “ăn nên làm ra” đều không quên chuẩn bị sẵn phong bì lì xì cho các cụ. Nhờ thế, cái túi của một số cụ tối đến là căng đầy. Các cụ đưa tay xoa túi, rồi mỉm cười ra vẻ hạnh phúc lắm.
         Đến xế chiều, các cụ trở lại tập trung ở nhà thờ họ để cúng đưa Tổ Tiên. Tổ Tiên đã được rước về trong lễ cúng sáng 30 tháng Chạp. Lễ đón Tổ Tiên thường có cỗ bàn để dân họ liên hoan tất niên; còn lễ đưa, xưa kia có bánh trái, bây giờ chỉ hương, đèn, cau trầu và rượu. Việc sắm sửa các lễ cúng ở nhà thờ họ, ngày trước có định mức rõ ràng, lấy từ hoa lợi của ruộng hương hỏa do Tổ Tiên khai phá, tậu mua để lại, bây giờ, ruộng hương hỏa không còn vì đã đưa vào hợp tác xã, thành thử, dân họ, đến dịp, đóng góp; được nhiều thì lễ cúng sắm nhiều; được ít thì lễ cúng sắm ít. Theo đà tiến hóa của xã hội và theo cách nghĩ của các lớp trẻ sau này, việc cúng tế Tổ Tiên chắc chắn càng ngày càng giảm dù người ta đang có chủ trương duy trì “bản sắc văn hóa” truyền thống. Mỗi thời đại mỗi thay đổi; đó là cái đà lịch sử, ai mà cản được!
          Ngày đầu tiên của Tết trôi qua như thế. Ngoài việc đi thăm và tiếp đón khách, các cụ phải 3 lần - sáng, trưa và tối - cúng mứt, trà, bánh, trái trên bàn thờ gia tiên. Người ta quan niệm: Sau lễ cúng “lên nêu” ngày 30 tháng chạp năm trước, gia chủ đã mời gia tiên về cùng ăn Tết, thế nên đến bữa phải dọn mời các Ngài. Trước đây, phụ nữ trong mỗi gia đình phải nấu cơm, đồ ăn để dâng cúng từng bữa, nay, phần đông các gia đình đã cho qua việc nấu cúng. Kể ra đó cũng là một điểm đáng ghi nhận trong công cuộc giải phóng phụ nữ.
          Những điều viết trên đây là dựa vào phong tục tập quán ở quê tôi. Có thể mỗi nơi mỗi khác. Bài viết chỉ để chia xẻ và trao đổi.
                                                          Hoàng Đằng
                                 11/02/2015 (23 tháng Chạp năm Giáp Ngọ)

Thứ Năm, 5 tháng 2, 2015

CHÀO ĐÓN NĂM MÙI - La Thuỵ và các thi hữu


           


               ĐÓN NĂM MÙI       

               Tân niên rộn rã bước Dương ông
               Chào đón xuân tươi, vẫy nắng hồng
               Tô Vũ lưu danh bền dạ thép *
               Bá Hề nức tiếng vững gan đồng **
               Dán sừng lệ tết ca vang xóm
               Chuốc chén tình xuân tỏa ấm phòng
               Sáng giá “đầu dê” hàng chính hiệu
               Năm Mùi sung mãn đẹp lòng không?
                                                         La Thụy

*Vâng mệnh vua Hán Vũ Đế, Tô Vũ đi sứ sang Hung Nô. Ông bị vua Hung Nô đày đến đất Bắc giá lạnh hoang vu, không có người ở, để chăn dê rất cực khổ. Sau 19 năm, nhờ sự can thiệp của Hán Vũ Đế, ông mới được thả trở về Hán.
** Bá Lý Hề  bị nước Sở bắt làm nô lệ. Tần Mục Công biết Hề là người có tài, đem năm tấm da dê xin chuộc. Tần Mục Công chuộc được Bá Lý Hề đem về, phong ngay làm Tướng Quốc và ông Tướng Quốc này đã làm cho nước Tân thành giầu mạnh một thời và được mệnh danh là “ Ngũ Cổ Đại Phu”, nghĩa là ông Tướng Quốc năm bộ da dê.

                             CHÀO XUÂN
                 Buốt lạnh tàn đông rồi cũng qua
                 Khoan thai xuân đến ấm bao nhà
                 Bâng khuâng nắng mới lừng hương tết
                 Biêng biếc chồi xanh thắm sắc hoa
                 Danh lợi: chán chê vòng tục lụy!
                 Rượu thơ: ngây ngất thú yên hà!
                 Thả hồn bay bổng cùng trăng nước
                 Hào sảng hát vang khúc túy ca.
                                                    La Thụy
       

Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

HÀN SĨ NGHINH XUÂN PHÚ - Kha Tiệm Ly


    

     
     HÀN SĨ NGHINH XUÂN PHÚ

     Tiền viết mướn chỉ đủ mua gạo lẻ lưng nồi,
     Nhà ở thuê kiếm đâu ra mai vàng trước ngõ!

     Nghĩ thân ta,

     Te  tua mái lá, mặc tình gió bấc mưa nam,
     Quạnh quẽ bàn thờ tủi thân ông sơ bà cố!
     Mua xôn giày dõm, lê mấy bước thì hả miệng hả mồm
     Ráng sức xe cùi, đạp vài vòng cứ trật sênh trật chó!
     Không hoa không quả, không nhang đèn, Trời Phật, Chư Thiên dù chẳng sân si,
     Chẳng chuối chẳng chè, chẳng hương khói, Ông Địa Thần Tài đếch thèm gia hộ!
     Tiền nhà tiền điện, chạy sút quần mệt bở hơi tai,
     Nợ mẹ nợ con, há tét miệng chửi banh ngoài ngõ!


     Thế nhưng,

     Cơm lưng bụng, quân tử cần chi hải vị sơn hào,
     Quần sờn mông, hảo hán chẳng màng chi tơ tằm vải bố!
     Dẫu nghèo tiền nghèo bạc, mà ba miền tao nhân mặc khách dẫy đầy,
     Lại giàu bạn giàu bè, cùng bốn biển, khí phách đệ huynh vô số!
     Từ người cửa rộng nhà cao,
     Đến kẻ đầu đường xó chợ!
     Luôn xa lánh phường chém chú đâm cha,
     Lại xót xa bọn trộm trâu trộm chó!
     Lòng như nước trong leo lẻo, mặc bấy người đổi trắng thay đen,
     Mặt tợ trăng sáng ngần ngần, dễ cho ai trét vôi trét lọ!

     Ô hô!

     Dù răn con khuyên cháu, chớ theo văn hóa bọn rợ Tàu.
     Mà ngứa bút khua nghiên, lại xổ văn … gừng vài câu đối.

     Đối rằng:

     Trong nhà năm xe sách vở mối mọt lăm nhăm,
     Ngàn dặm bốn hướng sông hồ anh em lố nhố.

     Cho nên,

     Đầy bè đầy bạn, lo chi chén tạc chén thù,
     Không vợ không con, sợ gì tiếng chày tiếng cối !
     Dăm lít rượu rừng rượu đế, sớm chiều mặc tình tỉnh tỉnh say say,
     Ba bữa cơm nguội cơm ôi, sáng tối chẳng sợ no no đói đói.
     Gạo rau phun thuốc, dại gì mà dộng cành hông,
     Rượu đế pha cồn ai nói chẳng say tới bến?

     Mắt nhìn hí hí, xem cuộc cờ, ung dung nâng chén uống râm ri,
     Lời thốt tràn tràn, luận anh kiệt, hào sảng vỗ bụng cười hô hố.                                              
     Đất cằn cây lớn, nơi hàn môn xuất hào kiệt  tàng tàng,
     Chùa rách Phật vàng, trong áo vá tỏa phong nghi lồ lộ.

     Xét mình:

     Dù chữ Dũng nào dám sánh Tăng Sâm,
     Còn chữ Hiếu vẫn thua xa Tử Lộ.
     Đức mỏng, đâu dám đo cùng bậc thánh, bậc hiền.
     Tài hèn, chẳng đủ bàn chuyện kim, chuyện cổ!

     Chẳng qua:

     “Phú quý do thiên”
     Quan trường tại số.
     Cam La má tròn phinh phính đã đạt công khanh
     Bá Lý tóc trắng phơ phơ mới ngồi trướng hổ!
     Trên cao chót vót mà dòng suối rộng được mấy tầm?
     Dưới thấp lè tè nhưng biển khơi sâu hơn nghìn bộ!
     Nơi quyền môn có khi thừa kẻ vô lại tham tàn.
     Chốn thảo lư lại chẳng thiếu bậc tài hoa đức độ!
     Chớ gặp khi thất thời mà dấm dứ dấm da,
     Đừng cậy lúc thượng phong mà xí xa xí xố!

     Chỉ tiếc cho:

     Núi cao nghìn trượng mà chẳng còn đá cứng gươm mài,
     Trời rộng thênh thênh lại chẳng dung đại bằng cánh vỗ!
     Chua xót lắm! Bụng kinh luân  mà giống túi đựng cháo đựng cơm,
     Cay cú thay! Vai thao lược lại thành giá máng quần máng áo! *
     Thả cần sông Vị. mà vắng người Văn, Vũ; chỉ hoài công chờ vận đợi thời,
     Đốt lửa non Lương, lại bặt tăm Tiều, Tống; đành phí sức đốn cây cưa gỗ!
     Cái lợi cái danh, từ xưa kèo cựa một mớ ba đồng,
     Cái đức, cái tài, ngày nay xa cạ một đồng ba mớ!
     Nghênh ngang ngọn bút, mà hùng tâm chưa vọt thấu chín tầng,
     Sang sảng lời thơ mà khẩu khí còn nằm im mấy độ !

     Tâm đắc quá:

     “Bần tiện bất năng di
      Uy vũ bất năng khuất”

     Thì sá chi câu:

     “Tiểu nhơn đắc thế tợ điểu phi thiên,
     Quân tử thất thời như ngư vô thủy”

     Hôm nay,

     Ngà ngà men rượu, hứng chí viết dăm chữ lăng nhăng,
     Thân thiết bạn hiền, vui miệng nói vài câu nhí nhố.
     Chúc mọi người an lạc bốn hướng đông tây,
     Hưởng mùa xuân hạnh phúc nhất nhì kim cổ!

                                                      Kha Tiệm Ly

Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015

DÁNG HOA - Thơ La Thuỵ


           


                    DÁNG HOA

                    Thuỳ mị trong chiều
                    Bên cầu soi bóng
                    Ta như lóng ngóng
                    Tim đập liên hồi
                    Thoáng nhìn đôi môi
                    Thắm trời hạ đỏ
                    Rặng mi biếc cỏ
                    Khoé mắt hồ thu
                    Hồn ta vỗ sóng
                    Chiều đông gió lộng
                    Đồng vọng âm ba
                    Diễm tuyệt dáng hoa
                    Bến bờ viễn mộng
                    Trùng khơi tình động
                    Man mác u hoài
                    Trầm mặc liêu trai ...

                                   La Thuỵ

          

Chủ Nhật, 18 tháng 1, 2015

QUÊ HƯƠNG TUỔI THƠ - Võ Công Diên


             
                Nhạc sĩ Võ Công Diên


       

                      Nhạc & lời:  Võ Công Diên
                      Tiếng hát: Ngọc Quỳnh
                      Video clip: Phú Đoàn


    QUÊ HƯƠNG TUỔI THƠ 

    1. Tìm lại tuổi thơ đi qua
     Nơi tôi sinh ra bên giòng Thạch Hãn
     Tìm bóng con đò chiều trôi êm ả
     Dong buồm về Cửa Việt chiều nay.

     Tìm lại những dấu chân quen
     Con đường xưa qua một thời đi học
     Hình bóng quê nhà trăng nghiêng thành cổ
     Để ta về Quảng trị quê hương.

     Tôi tìm về tìm lại tuổi thơ tôi
     Đây thôn Lam bên giòng sông Vĩnh Định
     Nhớ mỗi chiều về em thường ra sông gánh nước
     Dưới cội ngô đồng một dáng nón che nghiêng.

     Tôi tìm về tìm lại tuổi thơ tôi
     Đây Gio Linh mùa gió Lào cháy bỏng
     Nhớ đêm Gia Môn chia tay người ở lại
     Để bây giờ tiếc hoài tuổi thơ qua.

     2. Tìm lại tuổi thơ đi qua
     La Vang nơi đây Thánh Đường chiều buồn
     Ta nhớ năm nào dìu em sánh bước
     Con nguyện cầu Đức mẹ hiển linh.

     Tìm lại một chút hương quê
     Nỗi buồn tha phương một đời lưu lạc
     Nơi ấy quê nhà em thơ chờ đợi
     Ngày anh về thăm lại quê hương.

     Tôi tìm về tìm lại tuổi thơ tôi
     Bên kia sông những ngày tôi đi học
     Ngắm cánh phượng hồng sân trường mỗi trưa im lắng
     Đứng đợi anh về vạt áo trắng em bay.

     Tôi tìm về tìm lại tuổi thơ tôi
     Đây Thi Ông người thương giờ vẫn đợi
     Nhớ đêm trăng non chia tay người ước hẹn
     Để bây giờ tiếc hoài một vầng trăng.

                                         Võ Công Diên

Thứ Tư, 14 tháng 1, 2015

TA TRỞ LẠI CON ĐƯỜNG XƯA ÁO LỤA - Phan Phụng Thạch, Cao Hữu Điền, Trần Quang Lộc


                  Kỷ niệm 40 năm ngày mất (1973 - 2013)

                  Nhà giáo - thi sĩ PHAN PHỤNG THẠCH



                  



  



                     Thơ: Phan Phụng Thạch.

                     Nhạc: Cao Hữu Điền.

                     Tiếng hát: Trần Quang Lộc.

                     Video clip: Phú Đoàn.



         TA TRỞ LẠI CON ĐƯỜNG XƯA ÁO LỤA



          Ta trở lại con đường xưa áo lụa

          Hàng cây cao đứng đợi các em về

          Các em chưa về cây già bóng xế

          Ta cũng buồn đi giữa nắng lê thê



          Những chuyến đò ngang qua về Thừa Phủ

          Còn chở tình bên nớ tới bên ni

          Ta mỗi bước càng thêm dài nỗi nhớ    

          Những chiều mưa sớm nắng các em về



          Từ bờ bên ni nhìn qua Thành Nội

          Phượng đã tàn rụng xuống buổi đầu thu

          Làm sao quên những ngày qua bóng tối

          Lửa kinh thành ngùn ngụt khói âm u



          Ta trở lại giữa sân trường ngày cũ

          Lòng hoang vu nhớ cỏ dại ven đường

          Ôi những con đường cây già lá úa

          Có điều chi muốn nói với quê hương



                                       Phan Phụng Thạch