BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Tư, 18 tháng 4, 2012

NGƯỜI BẠN CŨ


                       Truyện ngắn của Nguyễn Khắc PhướcPhóng tác theo chuyện QT kể.
                       Quý tặng đồng môn Nguyễn Hoàng nhân ngày hội trường 6/2912.
                                  
                                     

      Nếu không có buổi họp chuẩn bị cho lễ kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường thì tôi đã không có dịp gặp lại Khoa, người bạn cùng lớp, sau 40 năm cách mặt.
       Khoa ngồi cùng bàn với tôi từ những năm đệ nhất cấp sang đệ nhị cấp, sau đó, khi rời Hội An ra Huế, mỗi thằng học mỗi trường, nó học luật, tôi học sư phạm, ở cư xá khác nhau,  phần tôi túi bụi lo chuyện học hành vì sợ quân dịch nên thỉnh thoảng mới gặp nhau ở quán cà phê đường Trương Định, chỗ sinh viên thường hay lui tới.
       Khi tôi đến dự buổi họp thì không biết Khoa đang có mặt ở đó. Nó ngồi đối diện với tôi nhưng tôi không nhận ra. Chỉ khi anh đại diện ban liên lạc giới thiệu, chúng tôi mới ồ lên ngạc nhiên rồi tay bắt, mặt mừng. Sau buổi họp, tôi mời Khoa ra quán nước để hai người tâm sự cho thỏa.
      Hồi trung học, nó không những là bạn thân của tôi mà nó còn léng phéng tán tỉnh Thúy- cô em gái của tôi - nên thường la cà đến nhà tôi, giả bộ trao đổi chuyện học hành với tôi, nhưng thực ra chỉ để gặp Thúy và tặng thơ tình mà nó hầu như luôn để sẵn trong túi, kể cả khi ở lớp. Thúy thường cho tôi đọc thơ của nó, nhưng vì tế nhị, tôi không bao giờ kể gì với Khoa, với lại, tôi cho đó là việc của trẻ con, không cần quan tâm. Tuy nhiên, tôi không phải là thằng tốt đẹp gì nên  thường tỏ ra có quyền hành với nó, và ngược lại, nó cũng luôn tử tế với tôi.
       Mấy năm ở đại học, vì quá bận học hành nên tôi không biết hai đứa nó có còn liên lạc với nhau không. Nếu hai đứa nó đến được với nhau thì tôi cũng mừng vì Khoa có đến hai giấy hoản dịch, một vì lý do gia cảnh vì nó là con trai độc nhất, một vì lý do học tập. Tôi mà rớt thì phải ra chiến trường, còn nó rớt thì chẳng hề hấn gì, vẫn tiếp tục học thoải mái. Thế nhưng khi tôi sắp hết năm thứ hai thì Thúy buồn bả bỏ ăn mấy ngày, hỏi ra thì Khoa đã bỏ lên rừng theo Mặt trận, chỉ để lại cho Thúy ít dòng. Chuyện sinh viên bỏ lên rừng theo cách mạng là chuyên thường, không làm ai ngạc nhiên. Riêng Khoa, chẳng bao giờ nghe nó nói chuyện chính trị, chỉ biết làm thơ tình, với lại, nó cũng chẳng hoạt động gì nổi trội như viết báo hay tham gia trong ban đại diện sinh viên, và ba nó, vì một chân có tật, phải đi khập khiểng, nên bên nào cũng chê, do đó,  sự ra đi của Khoa làm tôi ngạc nhiên. May mà tôi không phải đi lính, nếu ngược lại, e rằng có lúc hai thằng chúng tôi sẽ bắn vào nhau trên chiến trường.
       Mọi chuyện đều đi vào quên lảng trong cái vòng xoáy của thời cuộc đổi thay nhanh chóng. Chiến tranh thì lo không biết còn hay mất, hòa bình thì lo miếng cơm manh áo, nên trong suốt mấy chục năm, thú thật,  tôi quên phéng nó. Quên cũng là may cho nó bởi nó đã khiến em gái tôi phải sầu muộn một thời gian dài. Chỉ một hai năm gần đây, nhờ công nghệ thông tin nên các bạn cùng lớp lập một danh sách gởi về cho tôi, trong đó, tên Lê Chí Khoa kèm ghi chú: "Nghe nói ở miền Nam, không rõ địa chỉ."
        Bây giờ, thằng Khoa bằng xương bằng thịt với mái tóc muối tiêu dài kiểu nghệ sĩ đang ngồi trước mặt tôi bên bờ sông Hoài và kể về phần đời của nó mà tôi không hề biết tới.
        Khoa kể khi tổ chức đưa nó lên chiến khu (à, thì ra nó thuộc một tổ chức cơ sở hoạt động bí mật ở nội thành mà tôi không hay). Sau một trận đánh nó bị thương nhẹ, được đưa ra Hà Nội chữa bệnh và học tiếp, không phải luật mà là văn. Sau ngày giải phóng, tổ chức phân công Khoa về miền Tây, giữ chức phó ty thông tin. Trước khi đi, Khoa có về thăm nhà và thấy cha mẹ nó đang nuôi một bé trai lai, môi dày, da ngăm, nên nó khá bực tức. Bao năm đi đánh Mỹ bây giờ về nhà lại thấy trong nhà mình có thằng con của Mỹ, thật là trớ trêu. Nó thấy thằng bé cũng dễ thương nhưng lại sợ ảnh hưởng đến lý lịch trơn tru không dính dáng một chút gì đến chế độ cũ của mình, lại thuộc vào thành phần cơ bản, được chiếu cố. Khoa khuyên cha mẹ nên gởi thằng bé lại cho cô nhi viện, nơi cha mẹ nó tản cư đến ở, nhưng lúc đó. một vì phần cô nhi viện nơi nuôi thằng bé đã giải tán, một phần vì cha mẹ nó nhất quyết không chịu, nói: Bao năm ba mẹ không biết con sống chết thế nào, nên cố xin thằng bé về nuôi để sau này nhờ cậy nó, bây giờ để người khác nuôi, sao đành. Với lại, những người phụ trách cô nhi viện đã tin tưởng gởi gắm và mình lại chịu ơn họ nên không thể phụ lòng. Mình đưa nó về nhà mình chớ nó đâu có tự đến. Mình không nuôi nó thì có người khác xin ngay. Hơn nữa, nó khỏe mạnh cùi cụi, dễ bảo, sai đâu chạy đó. học hành thông minh.
         Khoa đành khăn gói lên đường làm nhiệm vụ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho mình nếu chuyện này lộ ra.
         Chừng hơn mười năm sau, Khoa được tin Minh - thằng em nuôi của Khoa - được xuất cảnh theo diện con lai, và vài năm sau thì cha mẹ Khoa được xuất cảnh theo diện gia đình có con lai. sang sinh sống với Minh ở nước ngoài. Hôm cha mẹ Khoa vào Sài Gòn ở nhà người bà con để chuẩn bị lên máy bay, vợ chồng Khoa và hai con có đến thăm để tiển đưa. Đó là lần Khoa gặp cha mẹ sau cùng và đó là lần cuối. Chừng hai năm sau khi cha mẹ Khoa ổn định chỗ ở, vợ chồng Khoa và hai con được bảo lãnh xuất ngoại. Khoa quyết đinh để vợ và hai con đi, còn Khoa ở lại một mình, nói lúc nào có điều kiện sẽ sang. Lý do mà Khoa không muốn đi là do trước đây Khoa đã lỡ khuyên cha mẹ đuổi Minh, mặc dù Minh không hề biết, nhưng tư cách sĩ khí đâu mà nay lại chịu để Minh giúp đỡ? Điều cha mẹ Khoa mong mỏi trước đây bây giờ trở thành hiện thực và Minh đúng là một người con có hiếu. "Nó là một thằng con nuôi lai nhưng tốt hơn nhiều thằng con ruột không lai, trong đó có tao," Khoa nói.
        Hai lần Khoa cần phải đi nhưng đi không được vì đều đang đi công tác nước ngoài, đó là lúc cha  nó mất đột ngột, rồi không lâu sau, mẹ nó cũng mất đột ngột vì đột quỵ. Rồi vì chờ quá lâu,vợ Khoa làm đơn ly dị và đã lấy chồng khác. Khoa không nói nhiều về chuyện vợ nó ly dị, có lẻ bởi đó là chuyện khó tránh của nhiều gia đình có hoàn cảnh tương tự và tôi cũng tế nhị không hỏi gì thêm.
         "Mấy năm làm việc bân rộn nên không biết buồn, nay về hưu, cảm thấy trống trải quá. Chợt nhớ quê hương, bà con, bạn bè nên bò về thăm," Khoa nói.
         "Tại sao mầy không sang sống với hai con cho sướng?" tôi hỏi.
         "Sướng cái con khỉ chùa cầu thì có! Mầy nghĩ mình không thạo tiếng người ta thì chỉ có mà ngồi nhà xem ti vi suốt ngày. Thì cũng được đi, nhưng oái oăm là thằng rể và con dâu tao đều là người bản xứ, cha chúng nó đều đã tham chiến tại Việt Nam và đều đã chết trận, ai cấm chúng nó nghĩ có thể bố vợ và bố chồng chúng nó đã từng bắn nhau  với cha chúng?" 
         "Người ta đang kêu gọi bỏ qua quá khứ,  cùng nhau hợp tác, hướng đến tương lai, còn mấy cứ ôm khư khư dỉ vảng nặng nề đó   làm gì. Giả dụ như mày có đánh nhau với cha chúng nó cũng là chuyện thường tình của chiến tranh," tôi nói.
         "Biết vậy nhưng đó là chuyện quốc gia, còn riêng mình vẫn cảm thấy khó ở. Trong trường hợp của tao, vì cùng là thành viên của một gia đình cùng chung sống dưới một mái nhà nên cái tâm của mình không thể thoải mái được," Khoa nói.
         "Nghĩa là bây giờ mày sống tự do một mình bằng lương hưu, lâu lâu có các con tài trợ, phải không? Thỉnh thoảng giao du với em út? Vậy thì có tiên mới sướng hơn mầy, còn đòi gì nữa? "
         "Nhưng vẫn thường trực cô đơn và không biết làm gì cho hết thì giờ," Khoa nói,
         Khoa chuyển đề tài: "Cho tao gởi lời xin lỗi Thúy và cả mầy nữa, dù muộn."
         "Mầy có lỗi gì đâu. Bỏ một người để lo cho triệu người là chuyện chính đáng," tôi nói.
          "Mầy lên lớp chính trị thì thua tao dù mầy là giáo viên dạy văn. Bây giờ Thúy ra sao, đang ở đâu, gia đình thế nào?" Khoa nói.
          "Nó đang ở với con gái trên Đà Lạt. Chồng nó mất lâu rồi."
          "Tôi nghiệp Thúy! Thôi được, mầy cho tao địa chỉ của Thúy. Sau ngày hội trường, tao sẽ đi Đà Lạt."
                                                                                                                   
                                                                                                 Nguyễn Khắc Phước
                                                                                                           18/4/2012

Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

HOÀI CẢM


           


                                             HOÀI CẢM
                              Cánh nhạn tung trời vun vút bay
                              Hồ trường dốc cạn đẫm men cay
                              Văn chương nợ ấy còn chưa trả
                              Giáo nghiệp phận này lại phải vay
                              Mộng đẹp chưa tròn mà bỗng tỉnh
                              Tình hồng chẳng vẹn chợt thêm say
                              Lá vàng bay lả ngoài song đó
                              Thoảng tiếng đàn ngân ai nối dây !?!
                                                                     LA THỤY


                                     HỌA


                                      CUNG ĐÀN SẦU
                               Đìu hiu gió thổi, thổi mây bay
                               Một khúc nhạc sầu gợi đắng cay
                               Phím mộng ngày xưa bao kẻ nợ
                               Cung tình thuở trước mấy ai vay
                               Se lòng lặng lẽ se niềm nhớ
                               Buốt dạ âm thầm buốt giấc say
                               Nửa mảnh trăng thu buồn diệu vợi
                               Buông đàn thổn thức lệ vương dây.
                                                                    BẢO TRÍ

                                              CỐ LÝ
                               Mây trắng trời xa lặng lẽ bay
                               Trông vời cố lý mắt cay cay
                               Một trời thương nhớ mơ cùng hẹn
                               Vạn nẻo ân tình trả lại vay
                               Sáng sống tha hương đời cố tỉnh
                               Chiều trông viễn xứ rượu còn say
                               Chập chờn thực ảo nào ai biết
                               Lỡ một cung sầu ai nối dây!?!
                                                      SƯƠNG LAM

                                            HOÀI CẢM
                               Ái tình như gió cuộn diều bay
                               Mưa tạnh mây tan hơi rượu cay
                               Đem vận vào thơ thơ ray rứt
                               Gửi trao cho gió gió vần vay
                               Trốn vào cõi lặng lòng trầm tỉnh
                               Thoát xuống miền ồn trí ngất say
                               Mới biết chạy đâu cho hết phận
                               Thả diều nối tóc quấn làm dây                                                                                                                                        VÕ SĨ QUÝ

                                              CẢM HOÀI
                               Nhìn khói lam chiều vương vấn bay,
                               Bỗng dưng lòng quặn mắt hơi cay.
                               Nhớ về quê cũ duyên thề hẹn.
                               Quay lại tình xưa nợ trả vay
                               Nhấp chén trà xanh môi bỗng chát,
                               Uống li rượu nhạt dạ vừa say .
                               Mấy mươi năm lẻ lòng sao vẫn,
                              Lối cũ đường xưa cứ mãi dây.
                                                          NHẬT THỦY


                                            DÒNG ĐỜI
                               Phương trời cánh nhạn mỏi mòn bay 
                               Lá rụng ngoài song - nhấp chén cay 
                               Xuôi ngược dòng đời chìm lại nổi 
                               Đua chen thế sự trả rồi vay 
                               Mồi danh trước mắt làm mê luyến 
                               Bả lợi bên đường khiến đắm say 
                               Thành bại hơn thua nghe mặn đắng 
                               Cung đàn tri ngộ hãy nâng dây 
                                                                 LĨNH SƠN

                                       BẢ LỢI DANH 
                               Như cánh chim trời đã mỏi bay, 
                               Ngồi xem thế sự lắm chua cay.
                               Xưa nhiều nghiệp ác nên lo trả? 
                               Chừ được duyên lành chẳng sợ vay.
                               Bỏ lợi không màng lòng vẫn nuối, 
                               Kiếm danh cầu mãi dạ càng say. 
                               Đường đời xuôi ngược lênh đênh gớm. 
                               Kiếp phận trần gian nên phải dây. 
                                                                NHẬT THỦY

                                               VĂN THƠ
                               Chữ nghĩa thơ văn chẳng đong đầy
                               Một đời người dốc cạn đẫm men cay
                               Hàn nho lưu lạc còn ghi lại
                               Thi sỹ phiêu bồng nhẹ gió bay
                               Ước nguyện chưa tròn mà tỉnh mộng
                               Tình duyên chẳng trọn hết mơ say
                               Thắm tình bạn hữu muôn nơi ấy
                               Tri kỷ ai cùng chạm cốc  đây? 
                                                          HOÀNG HÔN


                                                ẢO ẢNH
                               Làn gió thoảng đưa áo khẽ bay

                               Dáng ai trong ảnh tựa men cay
 

                               Bâng khuâng dạ chữ tình chưa trả
                               Bổi hổi lòng vần nghĩa vẫn vay

                               Tìm bóng tri âm trong giấc mộng
                               Dựa hơi ý niệm giữa cơn say                   
                               Người xưa còn đó trong thơ họa
                  
                               Nét mực gãy rơi ai đỡ đây
                 
                                                     CHUYỆN NHỎ



                                            HOÀI CẢM
                               Gió mát trời xanh mây trắng bay
                               Có người thiếu phụ mắt cay cay
                               Bao năm khắc khoải ghìm thương nhớ
                               Một thuở u sầu chửa hết vay
                               Sớm tối thở than đời viễn xứ
                               Đêm ngày vui thú với men say
                               Nơi này có mấy người hay biết
                               Chỉ có mây trôi ai biết đây
                                                        THIÊN KHÚC
                                                                  
                                               HOÀI CẢM
                                Men nồng chếnh choáng thả hồn bay
                                Nhấp ngụm ly bôi túy lúy cay
                                Rót tiếp chung cười nhân ngãi mượn
                                Bồi thêm chén khóc ái ân vay
                                Tình trầm đáy cốc ngây ngô cạn
                                Rượu nhạt bờ mối ngất ngưởng say
                                Bạc phếch nhân tình duyên đã vỡ
                                Đàn xưa thôi gãy phím chùng dây
                                                                          PyN
                                                        
                                               HOÀI THÂN

                                 Đầy vơi chén cạn vút hồn bay

                                 Cuộc sống buồn vui lắm đắng cay

                                 Chếch choáng men nồng thân khóc mướn

                                 Ngã nghiêng khói lạnh nghiệp cười vay

                                 Bao chiều rượu đỗ không cần tỉnh

                                 Bấy sáng sương rơi vẫn muốn say

                                 Lá rớt ai hoài chiêu gió lượn….

                                 Đàn buông trổi khúc lệ so dây….

                                                             Ngoctuyencp



                                             BẦN THẦN
                                Tuổi tác gần như có cánh bay
                                Chan hòa mặn ngọt lẫn chua cay .
                                Học hành lắm chữ vay cần trả
                                Xướng họa nhiều thơ trả lại vay .
                                Đích đến huy hoàng khơi ước muốn
                                Đường lên khấp khểnh phải hăng say .
                                Biết làm sao nhỉ trời mau tối
                               Giày đã chớm mòn sắp đứt dây !
                                                      Trần Như Tùng