BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2025

KIM NGÂN CA SĨ - Thơ Châu Thạch


 

Xưa em là ca sĩ
Lẫy lừng trên sân khấu
Em chính là người mẫu
Trong ánh đèn lưu ly
 
Nay em thành tiều tụy
Trên đường phố Hoa Kỳ
Em làm người homeless
Lang thang bàn chân đi
 
Xưa em là ngọc quý
Nay em là viên bi
Lăn bên bờ bên bụi
Tóc bạc màu kaki
 
Thương em còn tiếng hát
Vang vọng một thời xưa
Qua trăm gió ngàn mưa
Vẫn mang hồn ca sĩ
 
Khen em không quỵ luỵ
Vẫn ngạo nghễ giữa đời
Vẫn hát và rong chơi
Như cây tùng sương gió
 
Nhìn em anh sáng tỏ
Một triết lý giữa đời
Em KIM NGÂN sáng ngời
Em mới là ca sĩ!
 
Cho đời lời tinh túy
Cho đời lời lung linh
Cho đời lời chí tình
Không cần đời trả lại!
    
               Châu Thạch
 

ĐỜI CHỈ ĐẸP TÌNH MẤT VUI - Trần Vấn Lệ



Rồi một ngày mới nữa... Nó sẽ cũ chiều nay!  Vẫn kìa những đám mây làm cho nó u ám!
 
Những đám mây màu xám... Trước mặt tôi, màn hinh...khuôn khổ tờ giấy xanh, những chữ in xuất hiện...
 
Nó giống như mặt giếng / nước nằm yên trong veo.  Nước chứa sáng, chứa chiều...có thể có bị múc...
 
Thời gian không biết khóc / chỉ nghe tiếng nước reo...cái hơi mát đáng yêu tỏa ra... trời mát rượi!
 
Vài bụi hoa được tưới.  Vài con bướm sẽ bay.  Có thể vài đám mây:  áo quần phơi dây thép...
 
Ngày nào thì cũng đẹp!  Tôi biết ơn câu thơ... Tôi nghĩ em cũng chờ tôi thốt ra lời đó!
 
*
 
Em à, anh biết dỗ cách nào cho em vui.  Anh nói em là trời - bầu trời chứa hờn giận...
 
Em mím môi.  Em cắn / tình anh mà rưng rưng. Ai biểu ghen quá chừng, anh viết chơi, cũng giận...
 
Người ta nói "Đời lận đận"... vì tấm áo miếng cơm, vì sáng sớm chiều hôm / phải lao tâm lao lực...
 
Còn "Tình là trăm khúc"... buồn, nếu nối dở dang!  Khi vẹn thề thì nàng... và chàng... bớt bớt lời thủ thỉ!
 
Lâu nay đời bỏ thí những câu thơ nguyên văn. Hồ Dzếnh thì viết rằng:  Đời chỉ đẹp những khi Còn Dang Dở, Tình mất vui Khi Đã Vẹn Câu Thề!".
 
Vợ thường chìa môi trề... đuổi chồng về với nội.  Chồng... có lẽ... gian dối, khoác áo và bỏ đi...
 
Đời dang dở mấy khi cũng là Đời-Phải-Sống! Tình thật hết xúc động khi bàn tay lạnh tanh!
 
*
Ngày hôm qua - qua nhanh.  Ngày hôm nay - ngày khác!  Bài Tình Xa, em hát, nghe hay... hay, nhói lòng...
 
Chuyện "Núi cách, Sông ngăn"... nhìn hoàng hôn... thì thấy!  Thơ là dòng nước chảy, múc lên, đục hay trong?
 
Em ơi nụ hoa hồng ngày ngày vì em nở.  Nó thành một nụ nhớ tàn còn nguyên sắc hương!
 
Nói dóc để em thương bài thơ anh ngồ ngộ! (**)
 
                                                                                    Trần Vấn Lệ

(*) Hồ Dzếnh, tác giả bài thơ Ngập Ngừng, sau ngày 30-4-1975 từ Hà Nội vào Sài Gòn, gặp bạn cũ, ông bảo họ sửa giùm lại hai câu thơ của mình lâu nay vẫn bị đọc sai.  Ông nói, mà ai cũng nói:  Đời Dang Dở... hiểu là công việc dự tính chưa thành hay không thành thì còn phải làm tiếp và vì tình yêu đời mà thấy đời còn Đẹp nên...Yêu!  Còn Tình đôi lứa là tuyệt vời khi đi bên nhau, tay trong tay dắt díu (không phải dắt dìu) trên con đường hoa mộng; đêm đêm thệ hải minh sơn... nếu lén cha mẹ hay người quen được để gặp nhau, để cùng đi chơi đâu đó.  Có khi vào Chùa!  Chưa nghe ai nói có đi vào Nhà Thờ!  Thề thốt... Vui lắm!  Thế mà toại nguyện, ký giấy hôn thú, về chung một nhà, có lúc giận nhau, có lý, kể cả vô lý thì ồn, xóa "nhời thề" trong chớp mắt!  Chàng phân bua thì... "Mày nói mày nghe, tao không nghe mày nói!".  Tiếng khép cửa cái rầm, cái chữ Vui bẹp dúm...  Hồ Dzếnh chép tay lại bài thơ, có gửi đăng báo, có hình chụp bản thủ bút của tác giả... Tôi có cắt, giữ, mà mất rồi!

(**) Tôi để ý, sau Lễ Valentine, trên vách nhà hay nhánh cây trong vườn, nào đó, có những bó hoa hồng treo chúc xuống... Những bó hoa đó héo rồi khô, người ta vẫn để yên.  Tôi tin: hương, sắc hoa không tàn!  Nói cách nào, dù rất hiền mơ, cũng là nói dóc!  Đoạn trường ai có qua cầu mới hay, Nguyễn Du bảo thế!  Biết rồi, khổ nắm lói mãi... thì Vũ Trọng Phụng nha!

Thứ Năm, 26 tháng 6, 2025

CHÚC MỪNG VÀ CẢM ƠN NHÀ THƠ LA THUỴ - Trần Mai Ngân



Vượt gần 300km khoảng cách Bình Thuận và Vĩnh Long, hôm qua 25/6/2025 quyển Tạp Luận CHỮ NGHĨA VĂN CHƯƠNG của tác giả La Thuỵ đã đến địa chỉ nhà tôi.
 
Cầm quyển sách trên tay, cảm nhận đầu tiên là sự nền nã, nhã nhặn nhưng không kém phần trang trọng trong việc thiết kế bìa về kích cỡ và màu sắc - tất cả rất hài hoà.
Quyển sách gồm 211 trang với 23 bài tham luận gồm nhiều chủ đề nhưng đều liên quan đến văn chương thật lí thú.

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2025

BAO GIỜ NHỈ TÔI VỀ THĂM XỨ QUẢNG – Thơ Trần Trung Đạo


   
               Tranh "Hội An" của Họa sĩ Dư Mỹ  tặng Trần Trung Đạo


Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng
Mười năm dài mộ mẹ chẳng ai trông
Cỏ có cao hơn nỗi nhớ trong lòng
Ðất có lạnh hơn mùa đông Bắc Mỹ
 
Hải Vân đứng ngậm ngùi bao thế kỷ
Chảy về đâu lai láng nước Thu Bồn
Thuở học trò tôi hay đứng ven sông
Nghe nước vỗ dưới chân cầu Vĩnh Ðiện
 
Còn chăng nhỉ những con đường kỷ niệm
Những bạn bè dăm đứa lạc nơi đâu
Tóc chưa xanh mà đã vội hoen màu
Thời ly loạn tìm nhau trong ký ức
 
Cho tôi ghé thăm trường Trần Quý Cáp
Những màu rêu gạch ngói cũ còn chăng
Bài thơ xưa còn đọng dấu bên thềm
Tôi vẫn viết nhưng thơ buồn hơn trước
 
Ðường Phố Hội chưa mưa đà ngập nước
Những căn nhà lụp xụp nối vai nhau
Ðình Cẩm Phô, khu Khổng Miếu, Chùa Cầu
Tên nghe lạ nhưng vô cùng tha thiết
 
Cho tôi ghé bến xe đò Nam Phước
Lần cuối cùng em đến tiễn tôi đi
Giờ chia tay sao chẳng nói năng gì
Ngàn năm để mây buồn vương trong mắt
 
Bao giờ nhỉ tôi về thăm Núi Quế
Ðứng bên cầu Chợ Ðụn nước trôi xuôi
Mùa sim lên tím rực cả lưng đồi
Hương ngây ngất tôi mộng thành thi sĩ
 
Ai đứng đó bên kia bờ Giao Thủy
Khăn lụa vàng còn chít ở ngang vai
Nghiệp tầm tơ khuya sớm vẫn đeo hoài
Nghề canh cửi chắc còn nhiều cực khổ
Trái tim tôi có một dòng máu đỏ
 
Sẽ một ngày chảy đến tận Câu Lâu
Nước sông Thu dù lụt lội đục ngầu
Nghe vẫn ngọt như bòn bon Ðại Lộc
Bao giờ nhỉ tôi trở về Ðà Nẵng
 
Nghe ngàn khơi thổi lạnh xuống sông Hàn
Bến Bạch Ðằng còn những chuyến đò ngang
Ngày hai buổi nối cầu qua An Hải
Em Trường Nữ có bao giờ trở lại
 
Thả tơ tình trêu chọc đám con trai
Ðường Hùng Vương thuở ấy rất là dài
Sao quá ngắn trong những chiều chung bước
Mây có trắng trên đỉnh chùa Non Nước
 
Mưa có buồn giăng kín núi Tiên Sa
Về chưa em sương phủ xuống Sơn Chà
Còn chăng nhỉ dấu chân tình trên cát
Tôi một dạo hay ôm đàn đứng hát
 
Bài ca buồn tiếng quốc vọng đêm khuya
Quảng Nam ơi khúc ruột đã chia lìa
Chiều viễn xứ ngậm ngùi cho non nước
Tôi đã bảo thơ tôi buồn hơn trước
 
Ðời lưu vong chưa hẹn buổi quay về
Câu hỏi nầy chỉ hỏi để tôi nghe
Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng.

                                   Trần Trung Đạo

CHẠM – Thơ Trần Mai Ngân


    

Mùa Hạ chạm vào tôi
Nhành Phượng đỏ cháy rực
Tiếng ve, tiếng ầu ơ buổi trưa ký ức
Mẹ ru tôi… tay quạt không ngừng
 
Mùa Thu tới lưng chừng, lưng chừng
Chiếc lá rơi chạm vào tôi kỉ niệm
Một nhánh sông ngưng trôi tháng bảy
Khi người về từ chốn xa xôi…
 
Những năm tháng chạm vào tôi - trưởng thành rồi già cỗi
Vẫn nỗi niềm trọn vẹn với yêu thương
Đi qua gần hết vô thường
Chỉ còn lặng lẽ như dường đã lâu!
 
                                                                  Trần Mai Ngân

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2025

BIÊN BẢN 編本 - Hán-Việt Thông Dụng, Ung Chu



"Biên bản" 編本 là một từ Hán-Việt người Việt tự tạo từ rất lâu, chuyên để gọi các loại văn bản được biên soạn, ghi chép cho mục đích công vụ, họp hành...
- biên : sắp xếp, sắp đặt, đặt chuyện, biên soạn, viết, ghi chép, như trong "biên kịch", "biên lai", "biên nhận" ("biên lai" 編來 và "biên nhận" 編認 cũng là các từ Hán-Việt người Việt tự tạo), đã được Việt hoá thành động từ "biên" trong tiếng Việt
- bản / bổn : tập vở ghi chép, văn bản, như trong "kịch bản".
"Việt-Nam tự-điển" (1931) của Hội Khai Trí Tiến Đức ghi:
- Biên bản 編本. Những tờ giấy biên những việc gì thuộc về công-sự: Biên-bản việc bầu cử, biên-bản việc tố-tụng, biên-bản việc hình án.
Xét cách đọc là "bản" thay vì "bổn", ta đoán rằng từ "biên bản" xuất phát từ các địa phương ở phía Bắc. Tại Hà Nội, sách "Từ hàn cử yếu" 詞翰舉要 (có đủ các lối đơn-từ giấy-má làm việc quan hơn 100 thể) xuất bản năm 1924 có phần hướng dẫn quy cách viết các biên bản.
                                                                                               Ung Chu

HỒN ĐẠI VIỆT, GIỌNG HÀN THUYÊN - Nguyễn Hiến Lê


Thi sĩ Đông Hồ (1906-1969)
 
Một trong những nét đẹp nhất mà cũng đặc biệt nhất của đạo Nho, không thấy trong các triết học khác, là gây được cái truyền thống tiến vi quan, thoái vi sư. Học là để tu thân, mà tu thân là để giúp nước, bằng “chính”“giáo”. Gặp thời loạn không thể thi thố tài đức để cứu dân được thì trở về dạy dân để chuẩn bị cho một thời khác.
 
Khổng tử đã tạo nên truyền thống ấy: ông là người đầu tiên mở các lớp tư thục bình dân ở Trung quốc, vừa làm chính trị vừa dạy học, khoảng sáu mươi bảy tuổi, biết đạo mình không nhà cầm quyền nào muốn theo, mới quay về chuyên việc dạy học. Nội điểm đó, ông cũng được tôn là “vạn thế sư biểu” rồi. Ông “khai lai” rồi Mạnh Tử “kế vãng”. Đời của Mạnh cũng y hệt đời ông, cũng bôn ba các nước chư hầu cho tới già rồi cũng trở về dạy học và có lần thốt ra câu bất hủ này: Người quân tử có ba niềm vui mà một trong ba niềm đó là được các anh tài trong thiên hạ để dạy dỗ (đắc thiên hạ anh tài nhi giáo dục chi).
 

CHỮ NGHĨA “NỆ HÁN” ĐÃ LÀM SAI LỆCH TIẾNG VIỆT KHÔNG THỂ TƯỞNG! - Matthew NChuong


Hình ảnh trong Chùa Đất Sét (Sóc Trăng), theo đạo Bửu Sơn Kỳ Hương (Phật Thầy Tây An), CÚNG DƯỜNG bằng thư pháp.

* Âm Hán-Việt chỉ là một phần trong tiếng Việt, và khi gọi "nệ Hán" nghĩa là lấy cách dùng chữ của người Hán làm "chuẩn" úp chụp xuống cách dùng TIẾNG VIỆT CỦA NGƯỜI VIỆT!
* Hai chữ “CÚNG DƯỜNG” bị giải thích méo mó, sai trật tinh yếu của đạo Phật …!

&1&

1a) Để gìn giữ nền tảng của tiếng Việt, trong nhiều thế kỉ ròng rã, tiền nhơn chúng ta đã phải mượn chữ Hán để tạo chữ NÔM (không mượn, biết lấy thứ chữ gì để ghi lại TIẾNG NÓI của người Việt?).
Chữ Nôm thành hình bằng nhiều cách: ghép hai chữ Hán lại với nhau thành một chữ (khiến cho người Hán, và những ai “nệ Hán” chỉ riu ríu dùng Hán mà thôi, nhìn vô là bù trất!);
mượn nguyên dạng chữ Hán, NHƯNG:
- tuy đồng âm (mượn âm Hán-Việt HV mà đọc), NGHĨA THÌ KHÁC HOÀN TOÀN.
- hoặc đồng nghĩa, nhưng “dị âm” (tức ĐỌC BẰNG QUỐC ÂM, khác với âm HV).
- đặc biệt, xin chú ý, là cách thức ĐỌC BẰNG QUỐC ÂM (“dị âm”) và NGHĨA CŨNG KHÁC (“dị nghĩa”) so với chữ Hán.

KÝ ỨC ĐÊM... - Chùm thơ Đặng Xuân Xuyến


   
 
LẠI NỮA...
 
Lại nữa, một đêm. Lại một đêm
Lại nghe rón rén mé bên thềm
Lại mùi ngai ngái nơi chăn đệm
Lại tiếng thở dài buôn buốt đêm.
Chủ nhật, 01 tháng 06-2025
 

CẠN ĐÊM
(với Khờ)

Men theo hơi rượu cuối ngày
Nghiêng bình để rót cho đầy cữ say
Ừ nào túy lúy đêm nay
Rượu ngon ủ kỹ tao mày cạn đêm.
Hà Nội, đêm 3 tháng 7/2024
 
 
BUỐT ĐÊM
 
Một tiếng còi tàu ghiến nát đêm
Một tiếng ho đêm rục gối mềm
Một người lụi cụi soi chăn đệm
Một ánh mắt buồn buôn buốt đêm.
Đêm 03 tháng 04 năm 2024

CHÚA NHẬT NGÀY KHÔNG XẤU CẢM TẠ ĐỨC CHÚA TRỜI - Trần Vấn Lệ



"Chúa Nhật, mình làm gì?".  Vẫn câu hỏi mọi khi tôi hỏi người thương lắm, nàng đưa tay tối nắm...
 
Đôi môi nàng tươi thắm.  Một nụ hôn đầu ngày.  Chúng tôi tay-trong-tay.  Chúng tôi cùng đi chợ...
 
Mở máy xe.  Máy nổ.  Chúng tôi đang trên đường.  Hai bên là phố phường, nhớ Việt Nam quá đỗi...
 
Bạn quê nhà qua nói:  "Thành Phố chừ là Phường,  Huyện, Quận đều xóa hết.  Kỷ Nguyên Mới hay thiệt:
 
...cả nước:  Một Cái Làng!
 
Chỗ to to thì  Xã! Thương yêu còn chỉ Má, Cha bỏ mẹ nó thôi... Tôi nhắc, nàng bật cười.
 
Tiếng cười thật thú vị!
 
Phải thế chứ!  Chứ lỵ!  "Ai mà đi hết bể chẳng về lại cái Làng?".  Trần Văn Thủy, nhà  văn có dẫn ra câu đó...
 
Và... chúng tôi vào chợ!
 
*
Ngày Chúa Nhật ngày Chúa.  Nghe tưng bừng tiếng chuông.  Chuông xé tan màn sương.  Thế gian vui mở hội!
 
Vào hàng hoa tươi rói, tôi ngó mặt, nàng vui.  Rồi hàng trái cây tươi.  Rồi hàng thịt, hàng cá...
 
Rồi kệ bày hàng hóa, nàng chụp vài thứ cần - thí dụ cục xà bông, thí dụ chai nước mắm...
 
Xong hết, cùng chầm chậm, đẩy xe ra trả tiền.  Nàng giành:  "Để cho em", tôi tưởng bạn cùng nhậu...
 
Chúa Nhật ngày không xấu!  Cảm tạ Đức Chúa Trời...
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ 

BỐN BỀ TRĂNG MƠ – Thơ Nhã My, nhạc Phan Ni Tấn, Lê Anh Tuấn hòa âm, Huyền Anh trình bày


 Nhà thơ Nhã My

                

HÁT CÂU LỖI NHỊP – Thơ Huỳnh Tâm Hoài, nhạc Nguyễn Hữu Tân, Lê Hùng hòa âm, Huỳnh Thanh Sang trình bày

  


                 

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2025

LỄ CHA – Phiếm luận của Đỗ Chiêu Đức



Chúa Nhật thứ ba của Tháng Sáu hằng năm, là ngày LỄ CHA (Father's Day) của nước MỸ. Ngày LỄ CHA năm nay nhằm ngày Chúa Nhật 15 tháng 6 năm 2025.
          
 Ta thường gọi ngày LỄ MẸ là NGÀY HIỀN MẪU, nên khi đến ngày LỄ CHA thì rất nhiều người theo thói quen, thay chữ MẪU bằng chữ PHỤ, và gọi ngày Lễ Cha bằng NGÀY HIỀN PHỤ ??!!...
 
Ngày Lễ Cha, Father's Day, không thể gọi là ngày HIỀN PHỤ được, vì Hiền Phụ 賢婦 là VỢ HIỀN, chớ không phải CHA HIỀN. Muốn nói Cha Hiền thì phải gọi là TỪ PHỤ 慈父, lấy trong thành ngữ  "Phụ Từ Tử Hiếu 父慈子孝 ", tương đương trong tiếng Nôm ta là "Cha Hiền Con Thảo."  Trong gia đình Phong Kiến ngày xưa, người Cha luôn luôn nghiêm khắc và nghiêm cẩn trong mọi hành vi cũng như sinh hoạt của gia đình, nên còn được gọi là NGHIÊM ĐƯỜNG, NGHIÊM PHỤ.  Lời dạy của Cha thì gọi là NGHIÊM HUẤN, như trong Truyện Kiều, khi Thúc Ông bắt Thúc Sinh phải bỏ cô Kiều, cụ NGUYỄN DU đã viết:
                    
Thấy lời NGHIÊM HUẤN rành rành,                    
Đánh liều sinh mới lấy tình nài kêu.

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2025

TA ĐỢI EM TỪ BA MƯƠI NĂM – Thơ Vũ Hoàng Chương


  

Ta đợi em từ ba mươi năm
Uổng hoa phong nhuỵ hoài trăng rằm
Heo may chớm đã lên mùa gió
Ngăn ngắt chiêm bao lạnh chiếu nằm
 
Cúc tả tơi vàng mộng xác xơ
Hiên sương ngõ lá vẫn trông chờ
Đêm dài quạnh hé đôi song lớn
Nguyệt đọng vòng tay úa giấc mơ
 
Ngai trống, vàng son lợt sắc rồi
Lòng ta, hoàng hậu chẳng về ngôi
Hồ ly không hiện người không đến
Chỉ ánh trăng vào khuôn cửa thôi
 
Hiu hắt tình trai một kiếp suông
Mênh mông nệm gối rét căn buồng
Lệ sa bạch lạp ngàn đêm trắng
Thơ vút sầu say, rượu nhập cuồng
 
Đã mấy canh khuya nụ ngát nhài
Kết chưa thành mộng ý liêu trai
Lung linh nguyệt thấm vàng trang sách
Đợi chẳng bừng sen nhịp gót ai
 
Thôi thế hoài thơm tuổi dịu hiền
Cánh khô mầm lụi trót hoa niên
Chương đài ca quán, ôi hồng liễu
Nửa cuộc trần gian lợm yến diên
 
Khắp đã nghe tìm mỏi núi sông
Đâu sương vó ngựa, gió mui bồng
Gió sương giờ vẫn buồng đây lạnh
Em hỡi! phương nào em có không
 
                       Vũ Hoàng Chương

GẦN 7 THẾ KỶ TRUNG HOA BỊ CÁC "TIỂU QUỐC" CHIẾM LĨNH, CAI TRỊ ! - Matthew NChuong


Hình ảnh (MONGOL (Mông Cổ) xâm chiếm Trung Hoa

Ghi chú lai rai…

* Các "tiểu quốc" có dân số ít hơn hẳn, nhưng họ tấn công và đều chiến thắng, cai trị Trung Hoa. Khi nào thì "tiểu quốc" mới thua? Khi và chỉ khi giới cầm quyền "tiểu quốc" tự quì mọp mà thôi!

/1/ Sắc tộc du mục Khitai (tiếng Ba Tư: ختن‎; phiên qua chữ Hán là 契丹: Khiết Đan) cư trú ở vùng Bắc Á, Trung Á. Họ tấn công nhà Tống của Trung Hoa, chiếm kinh đô Bắc Kinh và toàn bộ phía Bắc Trung Hoa, đẩy nhà Tống xuống phía Nam (sử gọi là "nhà Nam Tống").
Người Khitai (Khiết Đan) lập ra "Khiết Đan quốc" ((契丹國), còn gọi là nhà Liêu ( ). Cho dù là "ngoại tộc" ít hơn người Hán, nhưng họ buộc "đại quốc" Trung Hoa (Nam Tống) hàng năm phải triều cống cho họ.

Thứ Ba, 10 tháng 6, 2025

HUYỀN THOẠI BESAME MUCHO - Bùi Chí Vinh



Tôi và anh Trần Quang Minh tức Minh Bò (con trai cố giáo sư nhạc sĩ Trần Văn Khê) có nhiều kỷ niệm với nhau. Hồi ông Dương Đình Thảo, Giám đốc Sở Văn Hóa Thông Tin còn sinh tiền, tôi và anh cùng nằm trong phái đoàn báo chí văn nghệ đi lưu diễn huyện Duyên Hải mới thành lập. Phái đoàn do ông Dương Đình Thảo tức Sáu Thảo làm Trưởng đoàn quy tụ nhiều anh chị em văn nghệ sĩ nổi tiếng, trong đó có anh Minh Bò chuyên hát nhạc Pháp và biết nhái giọng muông thú giống quái kiệt Trần Văn Trạch, chú của anh. Phần tôi là chuyên gia đọc thơ.

TÌNH YÊU NÀO CHẲNG ĐẪM ĐẦY NƯỚC MẮT – Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Nguyễn Hữu Tân, ca sĩ Thúy Nga trình bày


Nhà thơ Quách Như Nguyệt


              

TÌNH YÊU NÀO CHẲNG 
                   ĐẪM ĐẦY NƯỚC MẮT

Nếu hỏi rằng anh có thật yêu em?
Nếu anh yêu tình có là vĩnh cửu?
Chắc là không, tình nào chẳng phiêu lưu
Tình yêu nào chẳng đẫm đầy nước mắt
 
Có những lúc đêm thật dài khuya khuắt
Anh có ngồi buồn bã nhớ thương em?
Gió hiu hiu rung động ở bên rèm
Anh có thấy tim mình khắc khoải
 
Nói với em tình mình là mãi mãi
Sao bây giờ chỉ gặp ở chiêm bao?
Lời hứa hẹn hóa ra là mộng ão
Vầng trăng kia rơi lệ đến khi nào?
 
Em hỏi anh sao tình mình sầu não?
Đôi tay em sao ngày một héo gầy?
Môi mộng ướt không người hôn khô héo
Em bây giờ tim hóa đá xanh xao
 
Gặp lại nhau chắc em làm mặt lạ
Vờ không quen chắc quay mặt hững hờ
Muốn hỏi anh sao tim em sõi đá?
Vẫn cảm sầu, đá biết khóc hay sao?
 
Vẫn mong anh có đời sống ngọt ngào
Vẫn nhớ anh dẫu tình là quá khứ
Anh yêu em một thời em biết chứ
Nhưng bây giờ chỉ còn lại trăng sao
 
Ngày qua ngày, lòng vẫn quá lao xao
Vẫn là em bài thơ buồn muôn thuở
Muốn hỏi anh sao tình mình dang dở?
Tự trả lời, sao biết được tại sao?
 
                                       Như Nguyệt

Thứ Hai, 9 tháng 6, 2025

DANH CA TUẤN NGỌC NÓI VỀ BỐ VỢ PHẠM DUY - Tùng Ninh



Danh ca Tuấn Ngọc nói thẳng về bố vợ Phạm Duy: "Có một điều kỳ lắm"
Vừa qua, tại một livestream, danh ca Tuấn Ngọc đã nhắc về bố vợ mình là đại nhạc sĩ Phạm Duy.
Ông nói:
 
"Tôi càng hát nhạc Việt Nam, càng nghiên cứu nhiều về nhạc Việt tôi lại càng yêu nhạc sĩ Phạm Duy. Có một điều kỳ lắm, mỗi lần nhắc đến ông Phạm Duy tôi lại càng cảm động vì đối với tôi, cuộc đời này phải biết ơn ông.
Tôi biết ơn ông Phạm Duy vì không ai đem đến cho xứ sở Việt Nam một kho tàng âm nhạc lớn như ông. Ông Phạm Duy có một không hai.
Bây giờ AI có thể làm nhạc, làm được mọi thứ nhưng không bao giờ làm được như ông Phạm Duy. Chúng ta sẽ không bao giờ có được những người nhạc sĩ như Phạm Duy.
Tôi may mắn vì sinh ra ở thời kỳ vàng son của nền tân nhạc Việt Nam với những nhạc sĩ tài hoa như thế, cái mà giới trẻ ngày nay khó có được vì sinh ra hai thời khác nhau.
Từ thời còn trẻ, ông Phạm Duy đã viết được trường ca nói lên tình cảm dân tộc, con người Việt Nam, từ dân ca tới văn hóa, nghe mà rùng mình vì quá hay".

BAO GIỜ GIẢI NGHĨA ĐƯỢC THƠ LÀ GÌ HỠI THƠ – Trần Vấn Lệ



Bây giờ là mùa Hạ... mùa Hạ của... ngày xưa?  Em à cây hoa mơ vì em nở hoa trắng...
 
Hoa trên trời, hoa nắng cũng vì em, nở kia... Mình đi lâu, chưa về, thương sao cây khuynh diệp...
 
Hai tà áo em khép, gió chưa nhiều bao nhiêu, em cứ đứng đăm chiêu... mắt bồ câu, ai biểu?
 
Em cứ vờ không hiểu anh biểu em làm gì... Lá khuynh diệp bay đi, đâu phải mùa Thu nhỉ?
 
Năm mươi năm hoài huỷ không mỏi chân một người!  Lịch sử không hổ ngươi kéo dài đời nhang khói!
 
Mùa Hạ không có tội. sao nó không tự do?  Nó không muốn hoa cờ, nó chỉ mơ hoa mộng...
 
Bao người đi tìm bóng trong mù sương trong trăng trong mờ ảo thế gian trong nhạt nhòa sóng gió...
 
Khi trở về cổ độ, lá vàng rơi, Thu ơi!  Nhớ lắm nha nụ cười em nửa vành nón lá...
 
*
Bài thơ này cho Mạ còn một chiều ru con.  Bài thơ này cho Non - Non Nước mình vĩnh biệt!
 
Em ơi mùa tha thiết bảng xanh bụi phấn vàng.  Phấn thông trong hành lang.  Áo dài em ngoài cổng...
 
Bài thơ này hy vọng người thả xuôi con sông người thả lệ đôi dòng người thơ con mắt ướt...
 
Bao giờ giải nghĩa được Thơ là Gì Hỡi Thơ?
                                                                                      Trần Vấn Lệ

VỀ QUÊ XƯA – Thơ Huỳnh Tâm Hoài, Nhã My, nhạc Phan Ni Tấn, Nguyễn Hữu Tân, giọng ca Phúc Duy


Nhà thơ Huỳnh Tâm Hoài