BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2022

MAI EM CÓ VỀ, ĐẦY VƠI QUẢNG TRỊ ! - Thơ Thùy Châu


   
 

MAI EM CÓ VỀ, ĐẦY VƠI QUẢNG TRỊ !
 
Mai em có về thăm vùng kỷ niệm
Nhớ ghé dùm anh gác nhỏ giáo đường
Đi lại dùm anh con đường đất đỏ
Ghi dấu một thời những bước chân thương
 
Mai đây có về thăm vùng hỏa tuyến
Xin nhớ dừng chân gốc phượng bên đường
Nơi đã cho anh lần đầu bắt gặp
Ánh mắt em cười trong nắng chiều vương
 
Mai tê có về thăm quê mình đó
Xin nhớ nghe em chốn cũ Nguyễn Hoàng
Ngôi trường thân thương của thời hoa mộng
Mãi đứng lặng buồn trong nắng chiều loang
 
Quảng Trị thân thương mang nhiều nỗi nhớ
Thạch Hãn  Nhan Biều chợ Sãi cầu Ga
Những con đường xưa những ngày gió lộng
Áo trắng ai bay trong nắng chiều tà
 
Mai em có về cho anh san sẻ
Gửi hết chân tình của kẻ phương xa
Đến nơi chôn nhau khô cằn sỏi đá
Nỗi nhớ quê xưa mãi chẳng nhạt nhòa.
 
                                          Thùy Châu
                                         (09/6/2015)

RỒI CHỈ THẾ THÔI - Thơ Quang Tuyết


   
         Nhà thơ Quang Tuyết

 
RỒI CHỈ THẾ THÔI
 
Thế rồi cũng đến lúc chia tay
Sân cỏ mượt
Nụ hôn ngọt bờ môi tháng tám
Em thẫn thờ đưa tay ôm chắn
Chút dư hương trong giọt nắng muộn màng
Con đường rộng thênh thang
Rắc đầy phấn thông vàng
Một mình em trên lối mòn xưa cũ
Biển cuồng si làm đau con sóng vỗ
Tóc rối ngậm ngùi
Biết gởi gió....
Về đâu?
 
Rồi ta sẽ lãng quên nhau
Như chưa một lần hay biết
Những con đường tình tha thiết bước chân qua
Chiếc lá thu phai
Bàng bạc ánh chiều tà
Ray rứt mãi chút muộn màng tình tự
 
Em thầm hỏi...
Bước chân người xưa nếu về qua chốn cũ
Có gợn sóng trong lòng
Nỗi tiếc nuối bâng khuâng?
Còn nhớ đến màu mắt ai thẳm xanh
Như miền hoang biển mặn ?
Hay ánh trăng xưa
Xanh muôn thuở diệu kỳ
 
Lạ lùng thay
Từng bước nhẹ em đi
Còn vương mãi nụ hôn chiều tiễn biệt
Biết bao giờ
Bao giờ anh hiểu được
Thôi cũng đành
Đã đến lúc chia tay...
 
                                      Quang Tuyết
 

CHIỀU NƠI ĐẤT TRÍCH - Thơ Hạ Thái


  
                             Nhà thơ Hạ Thái


CHIỀU NƠI ĐẤT TRÍCH
 
Mây chiều ơi ! mây chiều!
bàng bạc tản xa xôi
mang buồn hai thế kỷ
lững lờ… chậm rãi trôi!
 
Vết hằn còn in đó
khó nhạt nhòa phôi pha
tàng lưu trong ký ức…
theo suốt cả đời ta...
 
Qua rồi thời cung kiếm
ngựa bỏ lại rừng khuya
đâu gươm mài bóng nguyệt
mộng ước kể như thừa.
 
Mười năm dài diện bích
ngày về đò vắng đưa
tìm rừng khuya bóng ngựa
đồi sim tím trăng mơ...
 
Gió khơi hồn khắc khoải
phù vân loang cuối đồi
rượu buồn đêm tẻ lạnh
cóng buốt tháng ngày trôi...!
 
Dò quanh người thưa thớt
nhìn nhau cũng ngậm ngùi
xót lòng thương cố quận
với nỗi buồn chơi vơi!
 
Buổi chiều nơi đất trích
mờ mắt ngóng xa xôi
bước chân còn lầm lũi
lang thang mãi phương trời !
 
                              Hạ Thái
 

HÃY GIỮ GIÙM TÔI NỬA TRÁI TIM KHÚ ĐẾ - Thơ Lê Mai Lĩnh


   
                          Tác giả Lê Mai Lĩnh
                   (Nhà thơ Sương Biên Thùy)

 
HÃY GIỮ GIÙM TÔI 
         NỬA TRÁI TIM KHÚ ĐẾ
 
Nửa trái tim tôi, em cất giữ từ lâu
Nhớ cẩn thận, đừng để rơi để rớt
Tôi sống được, nhờ nửa trái tim đó
Em để mất tiêu, là đời tôi mất tiêu.
 
Từ em đến, đời tôi nhiều đổi thay
Hơi thở khác đi, nhịp tim đập khác đi
Môi cười tươi, tiếng nói như ngựa hí
Mỗi sáng mai, trong tôi, nở những nụ hồng.
 
Em là Trăng là Hằng hay là Nguyệt
Vằng vặc em, những khung trời sáng
Em lụa vàng trên những đồng cỏ nội
Bao la trời trong, mênh mông sương mai.
 
Em, dẫu muộn đến, nhưng vẫn là tình thứ nhất
Em, mối tình đầu, muôn kiếp đã chờ mong
Em, đúng - không sai - à quà trao từ Thượng Đế
Em, hãy cùng nhau, ta chấp nhận trận tình.
 
Em, ngọt ngào tiếng hót họa mi
Em, dịu dàng dáng mèo khoan thai
Em, mượt mà tóc buông bờ vai
Em, là Hằng là Trăng là Nguyệt.
 
Em, thiếu nữ hoa khôi thời con gái
Em, là trăng góa phụ thời mặn mà
Em, là nàng thơ thổi lịm hồn thi sĩ
Chết hồn ta, ta chấp nhận, chết hồn ta.
 
Những ngày trăng xưa lạc lối quê nhà.
 
                                       Lê Mai Lĩnh
                                         16/6/2014

MÃI HOÀI NHƯ RỨA - Truyện ngắn của Nguyễn Đặng Mừng

                                       (Kính tặng chị TKL)
 
Nhà văn Nguyễn Đặng Mừng
      
Từ ngày Nhan trốn đi ngày tháng dài ra. Mối tình đầu của tôi tội nghiệp như cọng khoai lang sau mùa lũ. Nhan đi đâu mấy tháng rồi bặt vô âm tín.
 

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2022

CHÙA HÀ, LINH THIÊNG VỀ CẦU TÌNH DUYÊN – Đặng Xuân Xuyến


Chùa Hà (Thánh Đức tự)

Chùa Hà có tên chữ là Thánh Đức tự, trước kia thuộc làng Dịch Vọng (tên nôm là làng Vòng), huyện Từ Liêm, nay thuộc phố Chùa Hà, phường Dịch Vọng, quận Cầu Giấy, thành phố Hà Nội.
 
Có hai truyền thuyết về chùa Hà.

Truyền thuyết thứ nhất:
 
Vào thời Lý, khi vua Lý Thánh Tông trị vì, lúc đã 42 tuổi mà vẫn chưa có con nên đã cầu tự ở một ngôi chùa mà sinh ra Thái tử Càn Đức, do đó ngôi chùa này gọi là chùa Thánh Chúa để kỷ niệm sự kiện này. Trên đường đi vua còn ghé qua một ngôi chùa khác và ban tiền bạc cho chùa để trùng tu lại, vì vậy chùa này (chùa Hà) còn có tên là Thánh Đức tự.
 
Truyền thuyết thứ hai:

Chùa Hà được xây dựng lên để vua Lê Thánh Tông bày tỏ lòng nhớ ơn các đại thần như Nguyễn Trãi, Nguyễn Xí, Đinh Liệt đã phế bỏ Lê Nghi Dân để phò tá ông lên ngôi vua vào năm 1460.
 

THỜI GIAN VÀ CUỘC SỐNG, ĐỐI DIỆN VỚI THỰC TẾ - Đức Hạnh cùng quý thi hữu


  


THỜI GIAN VÀ CUỘC SỐNG
 
Hoa kia còn biết giờ tàn
Đời người sinh tử vội vàng hơn hoa
Thì giờ chớ để trôi qua
Tuổi xuân là những món quà Trên ban
Tình yêu nhiệt huyết chứa chan
Hãy luôn phấn đấu kẻo tàn ước mơ...
Thời gian chẳng có đứng chờ
Hãy nhanh thực hiện cho đời ngát hương

Dù cho bão tố bấp bênh
Quyết tâm chèo chống chẳng nên u buồn
Thuyền hoa cập bến cội nguồn
Bình minh rực rỡ tỏa muôn nẻo đường
Nhìn xem ngọn núi am tường
Biết dòng mạch chảy nuôi từng mầm xanh
Biết sông hòa nhập biển xanh
Không còn đơn lẻ, biến thành đại dương

Trăng nước còn rõ lối đi
Chân ta chớ để những gì cách ngăn
Tâm hồn chớ để đóng băng
Tình yêu chẳng để nhỏ nhen tầm thương
Chiếc lá còn biết vấn vương
Khi lìa khỏi cội nhớ thương rừng già
Dù cho cuộc sống chóng qua
Ngàn hoa vẫn nở đượm đà hương thơm.

Việc làm bác ái nở hoa
Chớ nên tham vọng mù loà lương tri
Chớ nên gây chuyện sầu bi
Cũng đừng chiếm đoạt điều chi của người
Việc làm chính nghĩa rạng ngời
Tâm hồn tinh luyện thảnh thơi tuổi già
Dù mai Thần chết ghé qua
Bóng chiều tử biệt thoát ra bên ngoài

Tựa xuân trời đất đổi thay
Chắp đôi cánh mới vươn bay lên Trời.
Tiền tài danh vọng thả rơi
Có chăng tội, phúc vẫn mời theo ta
Hành trang chuẩn bị về Nhà
Việc làm tại thế nở hoa ân tình
Thực hành đạo lý công minh
Đi trên đường Chúa thắm tình yêu thương…
 
Đức Hạnh
05 06 2022
 

TA KHÉP LẠI ÁNH NHÌN – Thơ Khaly Chàm



 

ta khép lại ánh nhìn
 
đi…
tâm tưởng được khai phóng
huệ năng có thể sẽ nhói sáng
thèm có giọt nước mắt viền dưới mi
màu lưu li huyền ứng giấc mơ người
 
đứng…
chân gõ nhịp trên mặt đất
điều khác biệt của một niềm tin
sự sống luôn bị vỡ giữa vô vàn va đập
mơ hồ cõi âm những ngọn nến được thắp sáng
 
ngồi…
ngẫm mình như loài bọ ngựa
không hề hiện mặt nòi tình trong trí nhớ
nắng và gió chui vào sự hanh khô hoàn hảo
trên đầu bầu trời dường như đang cao hơn
là tội đồ để dễ dàng làm một kẻ ngoa ngôn
 
niệm…
luôn mở mắt
ta thấy mình luân chuyển trong một phép nhân
tay nâng đỡ tay khi những ngón đang ngủ
kí ức dục tính như mây vân cẩu
biến đổi chăng hồn nhiên ám thị
 
                                                   ttcuchi 6/2016
                                                      khaly chàm
                                                              

TỨ KHOÁI CỦA NGƯỜI XƯA - Phiếm luận của Đỗ Chiêu Đức



Năm 1964, khi tôi thi đậu bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp, có bác tài phú Gia làm chung chành lúa với ba tôi trong nhà máy xay lúa Công Thành của Thị trấn Cái Răng, bác đọc thấy tên tôi trong Danh Sách Thí Sinh Thi Đậu Bằng Trung Học được đăng trên báo, bác đã chúc mừng ba tôi và khen tôi còn nhỏ mà đã đậu Diplom (diploma) và đọc một câu trong bài thơ Tứ Khoái của người xưa là "Kim bảng tánh danh đề 金榜姓名" cho ba tôi nghe. TỨ KHOÁI của người xưa là 4 cái KHOÁI nào ? Xin kính trình với Quý Thầy Cô và bằng hữu một bài thơ xưa nữa, bài thơ TỨ KHOÁI , nói về bốn cái "KHOÁI" nhất của các Cụ ngày xưa như sau:
 
Cửu hạn phùng cam vũ,         久 旱 逢 甘 雨,              
Tha hương ngộ cố tri.            他 鄉 遇 故 知.             
Động phòng hoa chúc dạ,      洞 房 花 燭 夜,              
Kim bảng quải danh thì.        金 榜 掛 名 時.
                   
Chú thích:
 
    1. CAM là Ngọt. Vũ : Là Mưa. Như Phong Vũ 風雨 : là Mưa gió. Còn được đọc là VÕ. Vd như : Đão Võ 禱雨 : là Cầu cho mưa xuống.
    2. Cố : Là Xưa, là Cũ. Vd : Cố nhân 故人 là Người xưa, Cố Tri 故知 là Người quen biết cũ.     
    3. Quải : Là Treo. Quải danh 掛名 là Tên được treo lên. "Quải danh thì 掛名時" là Khi tên được treo lên.
 
* Nghĩa từng câu:
 
Câu 1: Trời hạn hán lâu ngày, gặp được trận mưa rào (ngọt) đổ xuống.
Cầu 2: Ở nơi xa quê hương mà gặp được người quen cũ, bạn cũ.
Câu 3: Đêm động phòng hoa chúc khi ta kết hôn.
Câu 4: Khi được treo tên trên bảng vàng, tức là khi thi đậu làm quan.
      
Câu chót có dị bản là: "Kim bảng tánh danh đề 金榜姓名". Có nghĩa Tên tuổi được ghi lên trên bảng vàng, nghĩa thì cũng tương tự, nhưng "... quải danh THÌ" ăn vận với "... Ngộ cố TRI" ở trên hơn là "...tánh danh ĐỀ".
 

Thứ Ba, 7 tháng 6, 2022

TÌM VỀ - Thơ Nguyên Lạc


   
                  Nhà thơ Nguyên Lạc
 

TÌM VỀ
 
"Về đi tắm lại sông đầy!
Mà nghe con nước gọi ngày ra khơi"
 
Tìm về... cổ độ chiều rơi
Bên trời hụt hẫng người rồi chơ vơ
Còn riêng chỉ những vần thơ
Buồn theo năm tháng đợi chờ mong manh
Cố nhân? Mây trắng bay nhanh
Hững hờ hoa tím biếc dòng phù sa
Nghe môi đắng vị phôi pha!
Lạnh cơn gió bấc đầu mùa căm căm!
Mắt đầy sương khói mông lung
Về chi? nghe sóng vỗ lòng tha hương!
Bến xưa cùng nỗi đoạn trường
"Có ai tắm được hai lần dòng xưa?" *
Thôi tôi tình đó cũng vừa
Điêu linh đời đó đủ chưa... bạc đầu!
 
                                    Nguyên Lạc

.................
 
* Heraclitus

BAN MAI TRẮNG – Thơ Tịnh Bình


  
                           Nhà thơ Tịnh Bình

 
BAN MAI TRẮNG
 
Khi sắc hoa loa kèn trắng đơm lên ngày tinh khôi
Vạt nắng khu vườn trình diễn buổi mai tinh khiết
Chùm sương lóng lánh
Khẽ hát lên bài ca muôn thuở
 
Lặp lại bình yên quen thuộc trong cõi riêng
Ly cà phê sớm bên giá sách
Những bản nhạc giai điệu ưa thích
Tự biến mình thành một làn hương
sắc trắng
Này hỡi hoa loa kèn
Có hay tôi đang trầm mình trong đó?
 
Những bông hoa thức giấc
Và trò chuyện cùng tôi
Trong đôi mắt sương rung rinh
Lời nói vô hình
 
Vạt nắng thôi trình diễn buổi mai tinh khiết
Ánh sáng rực rỡ chạm vào tôi
Vỡ ra mảnh hương từ một bông hoa im lặng...
 
                                                  TỊNH BÌNH
                                                    (Tây Ninh)
 

TẢN MẠN CHUYỆN NGHỆ DANH CỦA CÁC “SAO” VIỆT – Đặng Xuân Xuyến

(In ở phần ĐỌC THÊM trong cuốn PHÍA SAU SỰ THÀNH ĐẠT của Phạm Thị Tuyết; Nhà xuất bản Thanh Hóa 2009)
 
Tác giả bài viết Đặng Xuân Xuyến

Khi bước chân vào làng giải trí, các nghệ sỹ rất cẩn trọng trong việc chọn nghệ danh bởi nghệ danh không chỉ đơn thuần là dùng để phân biệt giữa nghệ sỹ này với nghệ sỹ kia, mà nghệ danh còn khẳng định tên tuổi, đẳng cấp và ảnh hưởng sâu sắc tới tiền đồ... của nghệ sỹ đó. Nghệ danh được chọn lựa phải hội đủ một số yêu cầu: hay, lạ, dễ nhớ, không trùng lặp với tên của các nghệ sĩ khác và điều quan trọng là phải có ý nghĩa may mắn, tốt đẹp.
 

THƯƠNG TIẾC - Thơ Chu Vương Miện & M.Loan Hoa Sử

Nhà văn Trần Đĩnh qua đời người ngày 12 tháng 5 thọ 93 tuổi.
Nhạc sĩ Cung Tiến (1938- 2022) thọ 84 tuổi.
Nhà thơ & văn Hoài Ziang Duy (1948 – 2022) thọ 74 tuổi.

   


THƯƠNG TIẾC
 
Đời lạnh lùng trôi theo dòng nước mắt
Với bao tiếng tơ xót thương đời
“Tiếng Đàn Tôi”  -  Nhạc của Phạm Duy.

*
Một năm làm thơ không nhiều
Chỉ dăm ba bài
Đa số là cầu chúc và thương tiếc
Cho các nhà văn nhà thơ và nhà soạn nhạc…
Từ giã cõi tạm cõi trần
Để về cõi vĩnh hằng
Vô thủy vô chung
Mấy năm gần đây
Quý vị huynh trưởng “niên trưởng”
Rủ nhau cùng đi quá nhiều
Thương tiếc thì cũng chỉ để nơi lòng
Làm thơ đôi dòng
“tiễn biệt”
Vẫn biết rằng trong cõi đời ô trọc “đầu”
Có sống và có thác
Trong vòng “sinh lão bệnh tử”
Nhân sinh chả có một ai khỏi thoát
Các huynh viết văn làm thơ soạn nhạc
Cống hiến dâng đời
Cũng hoài mong có chút gì còn lại
“bất diệt”
Người già thương tiếc người già
Kẻ tài hoa thương tiếc kẻ tài hoa
Thế gian hạn hẹp
Bụi cát mù sa
Y như lầu Hoàng Hạc
Chim ngừng cánh một chập một thời gian
Rồi cất cánh bay luôn không trở ại
“Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản”
Ôi những “tài nhân & nghệ nhân” của đất trời ?
Đến nơi đây một lúc
Hoặc vài mươi năm
Hay một kiếp làm người
Rồi cũng theo chim Hoàng Hạc bay vút trời xanh
Than ôi!
 
                    Chu Vương Miện & M.Loan Hoa Sử
 

Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2022

ĐINH THỊ NHƯ THÚY, ĐÃ CÓ SAI LẦM Ở ĐÂU ĐÓ - Nguyễn Đức Tùng


Nhà thơ Đinh Thị Như Thúy

Sự chú ý của chúng ta là món quà tặng gởi cuộc đời. Sự chú ý của một cá nhân đối với một chi tiết tạo ra tâm cảnh. Con người bình đẳng trước ngôn ngữ, được tự do chọn lựa. Không có một tự do nào lớn hơn tự do suy nghĩ và biểu hiện. Những bài thơ hay đòi hỏi người đọc đi xa hơn nữa, nhìn thấy phía sau của sự vật, bên kia chân trời. Chúng ta di chuyển trong một thế giới hỗn loạn, đi tìm sự yên tĩnh ở nơi náo động, đi tìm thăng bằng ở nơi mất thăng bằng. Tất cả đều cần đến sự chú ý hay sự bao quát hoặc cả hai. Ngày hôm nay hầu hết người làm thơ có khuynh hướng viết dài. Đinh Thị Như Thúy cũng là một người như vậy, mặc dù trong các bài thơ của chị , các chi tiết được chú ý. Người đọc hôm nay ngày càng làm quen với các câu thơ dài, sự nối kết giữa chúng với nhau, với các hình ảnh lớn lao, bộn bề, sự mô tả từ xa tới gần. Thơ trữ tình được định nghĩa lại. Ngày trước, người ta tin rằng thơ trữ tình dùng để mô tả những xúc cảm cá nhân, không dùng để mô tả các sự kiện. Ngày nay thơ trữ tình cũng biến đổi, chúng dung chứa nhiều hơn các khả năng, mô tả các sự kiện khách quan, mô tả sự mất mát và sự toàn vẹn, mô tả sự đổ vỡ, đi tìm một năng lượng trữ tình trong những hình thức phi đối xứng.
 
Chiều có giới hạn
thủ đoạn, xảo trá vô hạn
đêm có giới hạn
kiểu cọ, vênh váo vô hạn
biển có giới hạn
nông cạn, dốt nát vô hạn
phi lý mãi đến chẳng còn phi lý nữa
Ào ạt đường về có cơn mưa
hào phóng ném muôn ngàn giọt lành
hào phóng phục sinh màu lá
ào ạt cá mòi phập phồng mang thả
những bọt khí tròn trong suốt
 

KỂ THÊM VÀI CHUYỆN... CỦA TÔI – Đặng Xuân Xuyến



Sáng 11 tháng 05 năm 2019, vào viện thăm người ốm, thằng em (xã hội) than thở: - Năm ngoái mẹ em đi xem, thầy nói năm 2019 đề phòng hao tổn nhân mạng. Về nhà mẹ cứ rầu rĩ, lo mẹ có mệnh hệ gì thì em sẽ khổ. Em càu nhàu là mẹ mê tín vớ vẩn. Giờ nhìn mẹ nằm một chỗ, đến cả em mẹ cũng không nhận ra... Em xót xa lắm.