BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2022

HỒN VÔ SỞ CƯ - Thơ Tô Thùy Yên


  

HỒN VÔ SỞ CƯ
 
Thôi đã mấy đời chim khách nôn nả
Ghé cổng báo mừng lầm.
Trúc ra hoa, trúc chết.
Khóm trúc nhà, thôi đã mấy đời hoa.
 
Chàng chưa về.
Sao chàng mãi chưa về?
Gió nước cầu âu mọi nhắn hỏi.
Họa bèo mây biết loáng thoáng tin chàng,
 
Mảng mảng huyền thoại lữ khách rách tứ tán.
Kẻ chiêm nghiệm trần gian
Miên viễn đang trên đường…
Mộng rủ dẫn…
Tâm tư trời đất nghe chưa trọn,
Nỡ nào tự ý bỏ ra ngang?
Lịch sử mỗi thời, một mặt nạ.
Đất thay tên,
Người chẳng nhận ra nhau.
Đời có sao sống vậy?
Ai vừa ý chính mình?
Thơ đã viết trăm bài,
Vẫn tình si một bài chưa tụ tứ.
 
Ta thấy lạ lẫm mặt trời mọc,
Tạo vật chừng đang mở, mở ra.
Rừng lên tiếng rừng, biển tiếng biển,
Tràm vui xôn xao mênh mang ta.
 
Mừng dun rủi gió đưa gió đẩy…
Quán dốc, đường quan,
Tình cố tri đãi người sơ ngộ.
Chim hối giục chiều,
Cạn, cạn này chén hôm nay.
 
Trời đất, ồ, tính khí thất thường,
Chén mai sau nào dám hẹn.
Đứng chỗ kiếp người,
Nhón chân, phóng mắt,
Xây xẩm muôn trùng cuộc hậu lai.
Con vượn non cao khóc cách biệt…
 
Bóng ta tách vượt ta.
Gió thổi qua truông, gió kéo qua đầm.
Ta mờ người chạy đuổi,
Càn, càn băng hiện đại lạnh rồi thây…
Ngồi, ngồi lại, định thần cõi sáng tối,
Rũ bỏ mọi bình sinh,
Dẫy, dẫy phá tự thể tù ngột,
Chàng hóa thân từ mỗi độ hoa.
 
Bước, bước tiếp khỏi tầm tiếng hú cất thăm dò,
Hú, hú tiếp…
Sao nghĩa đời không xuất lộ cho?
Hoa nở hẳn đau nở
 
Mỗi bài thơ, một biển dâu riêng.
Cùng nỗi chết ăn đời ở kiếp,
Mọi việc chừng không đáng nói thêm.
Đêm nao, chợt động lòng trăng sáng,
Thiền sư mơ màng như chuyện ai.
Cát nổi, cát lặng, cát nổi, lặng…
Hồn hỡi hồn, hồn vô sở cư…
 
                                      Tô Thùy Yên
                                          9-2005
 

Thứ Năm, 30 tháng 12, 2021

KÝ ỨC VỀ TRƯỜNG XƯA, BẠN CŨ: LÊ MINH VÀ NHỮNG THỦ KHOA TRƯỜNG TRUNG HỌC NGUYỄN HOÀNG QUẢNG TRỊ - Nguyễn Đặng Mừng


Tác giả Nguyễn Đặng Mừng.    

Duyên cơ đã cho tôi được quen thân cả ba thủ khoa vào đệ thất Trường Trung Học Nguyễn Hoàng Quảng Trị, Lê Minh niên khóa 1965, Lê Đức 1966, và Nguyễn Đức Tùng 1967. Đậu vào Nguyễn Hoàng đã khó, đậu thủ khoa là một vinh dự. Cả ba rất giỏi các môn khoa học mà lại đặc biệt yêu văn chương. Chúng tôi thường trao đổi với nhau những cuốn sách văn học, những tạp chí hay như Văn, Bách Khoa, Văn Học thời đó.
 
Số phận của ba thủ khoa ấy giờ thế nào?
 

NGÀY CUỐI NĂM DƯƠNG LỊCH – Thơ Trần Mai Ngân


  


NGÀY CUỐI NĂM DƯƠNG LỊCH
 
Ngày cuối năm dương lịch
Chị bán hàng rong đạp vòng xe mỏi
Tiếng rao mềm theo tờ lịch vừa rơi
Một năm qua rồi chơi vơi chới với…
 
Ngày cuối năm dương lịch
Anh vá xe bên lề đường
Khâu nốt cái ruột cũ mèm cho ông xe ôm
Tỉnh lỵ nhỏ nên đường đi cũng ngắn… Chắc không sao!
 
Ngày cuối năm dương lịch
Bên cửa sổ trên toà nhà cao thiệt cao
Có chị bếp đôi mắt buồn da diết
Đếm tiền gửi về quê - biết niềm tin vẫn còn…
 
Ngày cuối năm dương lịch
Những mảnh đời thấp bé mỏi mòn
Hy vọng một ngày mai
Của tương lai hai không hai hai (2022)…
 
Và em…
Cũng ngày cuối năm dương lịch
Quay lại bến sông xưa
Thả nỗi buồn theo dòng nước
Cầu ước một bình an…
 
                                         Trần Mai Ngân

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2021

NÚI NHẠN PHÚ YÊN, ĐÂU ĐÓ NỖI LÒNG ANH CÒN NỢ EM - Nguyễn Quyết


Tác giả Nguyễn Quyết


Từ Nam ra Bắc, miền Trung là khúc ruột, nơi đây đất cằn lên sỏi đá, bỏng rát gió Lào và lũ lụt cả mùa đông. Đâu đây vang vọng khúc ca “Hận Đồ Bàn”, những di tích xưa cổ còn đó, chứng nhân bao thăng trầm biến cố.
 

XƯA EM GẮP MIẾNG THỊT GÀ ! – Đoàn Xuân Thu



Thưa bà con! Giống như người Tàu ở Hong Kong, ở Macau, người Tàu ở miền Nam Việt Nam mình, nhứt là ở Chợ Lớn, đa số nói tiếng Quảng Đông (Cantonese), kế đến mới tới tiếng Triều Châu; chứ không nói tiếng Quan Thoại (Mandarin) - tiếng Phổ Thông, trừ ra những ai có đi học trường Tàu mới biết...
 
Dân Sài Gòn thường chê những người ưa nói Thánh nói Tướng; nói Trời nói Đất; nói không đâu vào đâu là: “Đồ nói Quảng nói Tiều!”
Bà con người Việt rặt ri mình vốn tánh xởi lởi, không xét nét nhỏ mọn, chi li: ai là người Quảng Đông, Triều Châu, Phúc Kiến, Hải Nam hay Khách Gia (người Hẹ) gì hết ráo. Mà gọi chung là: Các Chú, Chệt hoặc Ba Tàu.
(Đất lành chim đậu mà! Đến đây thì ở lại đây… Bao giờ bén rễ xanh cây… hết về…)

Đàn ông thì mình gọi là Chú Ba; đàn bà thì mình gọi là Thiếm Xẩm. Chú và Thiếm hết ráo, coi như ai cũng bà con hết trơn hết trọi hè!
 

Thứ Hai, 27 tháng 12, 2021

CHÙM THƠ MỪNG GIÁNG SINH - Châu Thạch


  

BÊN CÂY THÔNG GIÁNG SINH
 
Bên cây thông Giáng Sinh
Em đứng thật là xinh
Mừng em mùa Giáo Lễ
Em thấm nhuần lời kinh
 
Em là người nên thánh
Em người nữ thức canh
Em là chiên ngoan đạo
Chúa ban em phước lành!
 
Một mai em cất cánh
Bay qua từng vì sao
Trong chỗ ngồi sự sống
Em vui hưởng ngọt ngào
 
Anh là anh rất mọn
Trong chuồng chiên có nhau
Hôm nay và mãi sau
Ta cùng Cha Thiên Thượng
 
Gởi em một lời mến
Gởi em một lời thương
Mai sau trên Thiên Đường
Dẫu không là chồng vợ
 
Tình không còn cách trở 
Bởi dục vọng trần gian
Hóa thân về Thiên Đàng
Linh gội hồn ta sạch
 
Tình không còn xa cách
Tình trong trẻo vô biên
Tình như thánh như hiền
Bởi không còn nguyên tội
 
Ta không còn chịu lỗi
Của A-Đam, Ê-Va
Vườn Ê-Den chúng ta
Không còn cây trái cấm!
 

NGẬM NGÙI TIỄN BIỆT NHÀ THƠ TÔN NỮ HỶ KHƯƠNG – Trần Kiêm Đoàn




 Chuẩn bị mở quà Giáng sinh năm 2021 và đón năm mới dương lịch 2022 thì được tin nhà thơ Tôn Nữ Hỷ Khương vừa ra đi, tôi nhớ ngay bốn câu thơ đã trở thành “Poetry Logo” gắn liền với tên tuổi của chị mà ai cũng sẽ rất ngạc nhiên nếu có một vị nào đó không thích:
 
 Còn gặp nhau thì hãy cứ vui,
 Chuyện đời như nước chảy hoa trôi
 Lợi danh như bóng mây chìm nổi
 Chỉ có tình thương để lại đời.
                      (Còn gặp nhau)
 
 Sở dĩ bốn câu thơ nhẹ nhàng, đơn giản và đại chúng đó trở thành “biểu tượng thi ca” của chị vì nó vừa nói lên một điệu sống quá hài hòa và tươi mát, vừa là lời minh họa cho chính cuộc đời riêng tư và nghệ thuật của chị.
 

MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG – Thơ Nhật Quang


 
                     Nhà thơ Nhật Quang


MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG
 
Bâng khuâng thu
treo cánh lá chơi vơi
chạm làn gió nhẹ vương trên phố vắng
đếm giọt miên man
cà phê buồn thầm lặng
giấu ngược vào lòng lệ đắng mặn dấu môi
 
Và dường như mùa đông đã tới
ru ráng chiều còn ngù say
tóc gió em bay khuất miền xa nhung nhớ
anh buông tiếng thở
nghe chuông trầm vọng trôi tháng ngày
 
Mùa đông này
bỗng như dài lê thê
anh nằm co ro giữa miền ký ức…
đêm hao gầy mảnh trăng cô đơn thổn thức
giấc chiêm bao… hình bóng em về?
 
Gió đông lạnh
rung bờ vai khe khẽ
một ngày bẽ bàng nỡ vội cách xa?
anh cúi mặt hoang mang
hàng cây bên đường cũng vội trút lá
niệm khúc… buồn cuộc tình bỗng phôi pha.
 
                                                Nhật Quang

BIẾN TẤU TRONG GIAO HƯỞNG – Thơ Khaly Chàm


 
                       Nhà thơ Khaly Chàm


biến tấu trong giao hưởng
 
mùi hương da thịt tích tụ trong tàn tro
dáng lửa huyền ảo liên kết với tâm linh để bày trò lễ nghi mai táng
bất chợt, tôi thèm được nghe giọng nói tự tình của bài thơ về số phận
thời gian tích cực khoan xuyên thủng hộp sọ
ý tưởng như con thuyền ma lênh đênh quanh vòng thủy não
hôm nay, có thể nhiều người thích trang điểm thẫm đen màu sợ hãi vây quanh diềm mắt
 
mặt trời từng ngày vẫn mọc không phụ thuộc sự suy tư
thói quen của niềm đau khôn ngoan dần mọc rễ trong tận cùng khái niệm
nhục thể rạo rực trần truồng dục tính nhưng chẳng thấy khuôn mặt      
người đàn bà của quá khứ đang phô bày hình thái loài bướm đêm tươm mật và quyến dụ
như một trò đùa cố tạo vẻ hào nhoáng chờn vờn vỗ đôi cánh mỏng
 
những đứa trẻ côi cút nằm co ngủ mơ nhìn diện mạo thiên đường cổ tích
mường tượng chúng như lũ mèo hoang thoi thóp chờ đợi phép mầu cứu rỗi từ chủ nghĩa bốc phét ảo tưởng
có thể, cuống họng thành phố không ngừng nhú chùm con mắt vi trùng nhọn hoắt
chẳng ai cần sắp đặt việc trình hiện cơn đói dành cho những ngày mất ý thức về sự sống còn
 
hôm nay, trên những con đường không còn bung tràn rực rỡ thứ âm thanh tụng ca hạnh phúc khôi hài
đã lâu lắm rồi, tôi cùng hồn phách nằm ngửa mặt trên đất hoang lạnh ẩm hơi nước
tôi quên bẵng giáo điều đã dạy tôi nhớ thì thầm khởi niệm
hiện tại hai tay tôi luôn bám níu vào hơi thở chính mình
cho dù đã chuyển hóa thành hồi ức buồn thảm
nhưng tôi tự nhủ lòng phải cố vượt lên khỏi chiều sâu huyệt mộ
 
                                                                          tpsaigon 12/2021
                                                                               khaly chàm

Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2021

“LỜI MẸ DẶN”, THƠ PHÙNG QUÁN VÀ “LỜI MẸ DẶN, THẬT HAY KHÔNG?”, THƠ HOÀNG VĂN HOAN - Ngô Minh



Bài thơ “Chống tham ô lãng phí” trong Giai phẩm mùa Thu tập II (9-1956) của Phùng Quán được những nguời cực đoan thời đó đánh giá là một bài thơ “nói xấu chế độ”. Sau nhiều lần học tập, viết bản tự kiểm điểm, bị “đấu tố”, Phùng Quán có nguy cơ bị khai trừ ra khỏi Hội Nhà văn, bị đưa ra khỏi biên chế Tạp chí Văn nghệ Quân đội, nơi anh đã dấn thân theo Vệ Quốc đoàn từ tuổi thiếu niên, rồi phải đi “lao động cải tạo” nhiều năm. Thực tế gần một năm sau, tức đến năm 1958, những hình thức kỷ luật này mới được thi hành, nhưng lúc đó ai cũng đã biết trước. Đối với người miền Nam xa quê hương, thân cô thế cô giữa phố phường Hà Nội như Phùng Quán, nguy cơ bị kỷ luật như thế là rất đáng sợ. Bị coi là “phản động”, ai cũng tìm cách xa lánh, lại bị tách khỏi môi trường lính quen thuộc, xa đồng chí, bạn bè, dễ làm người trẻ tuổi trở nên hoang mang tuyệt vọng, dẫn đến bệnh tâm thần hoặc tìm đến cái chết. Nhưng Phùng Quán thì không!

GIÁNG SINH – Thơ Trần Mai Ngân


   


GIÁNG SINH
 
Đồng hồ đúng 24 giờ
Mọi người ôm nhau chúc Merry Christmas!
Thì em và anh vẫn lặng lẽ đi bên nhau
Bàn tay không nắm lấy bàn tay
Giá lạnh... Đông của Sài Gòn lúc 24h đêm...
 
Trong trái tim anh và em
Gọi nhau bằng tiếng im...Yêu Dấu!
Chắc một điều chúng ta cùng hiểu thấu
Là một tình yêu mang đến nghìn sau...
 
Thời khắc qua mau
Anh và em hát bài thánh ca
Cả phòng vỗ tay... karaoke cho một trăm điểm tròn
Đâu ai biết ta đã hát bằng mỏi mòn tuyệt vọng...
Vũ trường đêm nay lạnh cóng
 
Ta dìu nhau những bước rumba
Vòng tay ôm không đủ gọi là
Đôi tình nhân thiết tha đêm thánh...
Đêm giáng sinh trời sao lấp lánh
 
Em trở về như một Lọ Lem...
Để rớt trái tim ở lại bên thềm
Đông buốt giá... trái tim rồi khô héo!
 
                                 Trần Mai Ngân
 

VŨ HOÀNG CHƯƠNG, LẠC LOÀI TRONG CÕI NHÂN SINH – Đỗ Trường


Thi sĩ Vũ Hoàng Chương


VŨ HOÀNG CHƯƠNG, LẠC LOÀI TRONG CÕI NHÂN SINH
                                                                                            Đỗ Trường

     (Viết nhân 100 năm ngày sinh của thi sĩ Vũ Hoàng Chương 1915-2015)


Tác giả Đỗ Trường

 Khi tiếng kêu đớn đau của thi sĩ Hàn Mặc Tử ở phương Nam chợt vụt tắt, thì vòm trời thi ca đất Việt dường như chỉ còn một Vũ Hoàng Chương đang quằn quại với những vết thương xẻ nát tâm hồn. Thì kỳ lạ thay, từ chính vết thương đang rỉ máu ấy lại vẽ ra một lối đi riêng, một con đường cho thi ca ngay từ buổi đầu đến với thơ mới. Nếu ai đó đã nói, thơ là tiếng nói hồn nhiên trong trẻo của tâm hồn, là tuổi thơ của loài người còn xót lại…thì quả thật với Vũ Hoàng Chương, nó lại là tiếng bi ai được cất lên từ nỗi đau rách nát của linh hồn. Chính vì vậy, thơ ông đã chạm đến tận cùng nỗi đau và sự cảm thông của con người. Để rồi thơ văn Vũ Hoàng Chương không chỉ đóng đinh vào lòng người, mà còn dán chặt tên tuổi ông vào nền văn học nước nhà. Ông viết nhiều thể loại, từ thơ, văn đến cả kịch thơ…Hơn hai chục tác phẩm tuy chưa hẳn đã là nhiều, nhưng chính tư tưởng, hình tượng nghệ thuật mới làm nên chân dung và sự nghiệp sáng tác đồ sộ Vũ Hoàng Chương.

BÀI THƠ MẸ VIỆT NAM MUÔN ĐỜI - Thơ Xuân Diệu

“Bài Thơ Mẹ Việt Nam Muôn Đời” Xuân Diệu viết về Mẹ Việt Nam. Tác giả đã dùng hết những hình ảnh đẹp để miêu tả Mẹ. Nào là “bầu trời trong xanh, sông cũng long lanh”, “vào một buổi trưa lòng con sao cảm xúc”, “con là sáo mẹ là ngàn vạn gió, mẹ là trời con là hạt sương rung”. Bài thơ này in trong tập “Tập Dưới Sao Vàng” (1949). Đây là một bài thơ hay hiếm hoi của Xuân Diệu sáng tác sau 1945 và xuất bản công khai, không khô cỡ “ngói” như những bài thơ “cách mạng” khác của Xuân Diệu (không kể những bài thơ tình làm “chui” của ông)


  
              Xuân Diệu qua thư pháp Lê Vũ


BÀI THƠ MẸ VIỆT NAM MUÔN ĐỜI 

Nắng trong xanh, trời cũng trong xanh.
Mây bay, trái giỡn trên cành.
Một con chim cánh vàng như nắng
Bay qua thông còn hát thanh thanh.
 
Thông ngâm, sông cũng long lanh,
Nước non rất đỗi an lành,
Một buổi trưa của Mẹ hoa giam ríu rít
trong mành thời gian.
 
Trưa hôm nay lòng con sao cảm xúc!
Răng thánh tha như hai lượt phím đàn;
Bờ bên mắt lệ đầy như chẩy trút,
Vì vui, vì mừng, vì ngợi Việt Nam.
 
Trưa hôm nay con ngồi như trẻ nhỏ,
Giữa đáy trưa, trong lòng mẹ vô cùng.
Con là sáo, mẹ là ngàn vạn gió,
Mẹ là trời, con là hạt sương rung.
 
Sương uống mãi chẳng bao giờ hết sáng
Của trời cao chói lói mỗi triều ngày.
Sáo ca mãi lòng tre run choáng váng,
Gió vẫn đầy ngàn nội bốn phương bay.
 
Không nói được lời hương lên thỏ thẻ.
Không nói được trưa, không nói được ngày.
Không nói được lòng con tôn quý Mẹ,
Không nói được trời, không nói được mây.
 
Mẹ còn ngự mênh mông và diễm lệ,
Ánh linh lung soi đôi mắt dịu hiền.
Nước bông bống dỡn với trời se sẽ,
Canh la đà bên Mẹ vẫn làm duyên.
 
Núi cao ngất đứng hầu như trẻ nít,
Cuốn thân xanh dưới chân Mẹ biển nằm.
Sóng xếp nếp cảnh gia đình quấn quít,
Dờ con tầm hồi hộp mấy ngàn năm.
 
Miền Trung Bộ như vòng cung sắp bắn,
Dáng em Nam mềm mại chiếc chân giỏ,
Chị Bắc Bộ cánh quạt xoè tươi tắn:
Ba vẻ cùng biêng biếc một màu tơ.
 
Hồ sắc cốm hợp với đồng lá mạ,
Ao cá rô êm ả ngủ chờ sung,
Làng tre thầm điểm nhà vàng mái rạ:
Ôi những chiều quê, ôi những chiều hồng.
 
Quần xắn gối, chân nâu đi vặm vỡ;
Áo tứ thân hay theo nhịp gánh gồng;
Môi trầu thắm hạt na cười hớn hở;
Mẹ thái bình yêu những việc nhà nông.
 
Con chim hót, con bướm thì đập cánh,
Con cá bơi, con trâu lững lờ nhai,
Con nít chạy đuổi nhau cười nhí nhảnh,
Mẹ tươi vui ôm ấp cả trăm loài.
 
Việt Nam hỡi! ôi rừng vàng biển bạc!
Việt thanh thanh. Việt sắc sảo mặn mà,
Việt rộng mở như nụ cười nước Việt,
Việt muôn đời! con xin gửi bài ca.
 
                                    XUÂN DIỆU

Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2021

TÌNH THƠ – Cảm tác của Đức Hạnh

       Cảm ơn anh nhiều! 
       Mến chúc anh cùng gia quyến Noel an lành. 
       Năm mới 2022 – Hạnh phúc nha!

   

 
TÌNH THƠ
 [Cảm tác qua tấm hình]
 
Nhà thơ rạng rỡ tươi cười
Merry Christmas rạng ngời dung nhan
Bóng hình trông thật huy hoàng
Bồ câu vươn cánh rộn ràng mùa xuân
Chúc vườn thi tứ “Bâng Khuâng”
Nguồn thơ rộn rã tưng bừng bướm hoa
Tháng năm tình cảm đậm đà
Biết bao kỷ niệm nở hoa thắm tình…
 
                                      Đức Hạnh
                                      Noel 2021

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2021

QUÊ HƯƠNG NỖI NHỚ - Thơ Nguyên Lạc


   


QUÊ HƯƠNG NỖI NHỚ
 
1.
Bao năm không về quê cũ
Nhớ xanh lúa trổ đòng đòng
Lam chiều sáo diều tuổi nhỏ
Kêu chiều chim vịt sầu mong!
 
Cố hương trong hồn vẫn mãi
Ngày đêm con nước lớn ròng
Hoa trôi một dòng tím thẫm
Thương ơi tình đó nhói lòng!
 
Em tôi giờ đây vẫn đợi?
Tình tôi còn nhớ hay không?
Sang sông sáo giờ đã vội?
Xuân thu người đã theo chồng?
 
Bao năm đời này vẫn nhớ
Dù giờ tóc nhuộm thời gian!
Tha hương tháng ngày cơm áo
Trong tôi tình vẫn rộn ràng!
 
Mai đây trở về chốn cũ
Tìm ai mỏng mảnh hình hài
Xuân xanh vẫn còn thắm mãi?
Hay còng lưng bạc tháng ngày?
 
Mai đây người về quê cũ
Bạc đầu vẫn mãi nỗi xưa
Lớn ròng tiếng khàn bìm bịp
"Không lời chèo chống mỏi mê" [*]
 
2.
Bao năm không về quê cũ
Nhớ ơi mùa gió chướng về
Tha hương từ ngày dâu bể
Bao năm chưa vẹn câu thề!
 
Chiều nay bên hè phố lạ
Tự dưng lòng bỗng nhớ quê
Nhớ ơi nhớ sao là nhớ
Về không, ta có nên về?
Nhớ thơ "Hồi Hương Ngẫu Hứng"
Sao lòng buồn tái buồn tê!
"Ra đi trẻ, già trở về
Tóc rụng, giọng quê không thay
Trẻ con lạ nhìn trố mắt
Cười hỏi: Ông đâu đến đây?" [**]
 
Ông này từ đâu đến đây!
Tìm ai mà đến nơi này!
Tìm ai... biết tìm ai hở?
Ta về để ngắm mây bay!
 
                                  Nguyên Lạc
 
.............
 
[*] Bìm bịp kêu nước lớn anh ơi
Buôn bán không lời chèo chống mỏi mê.
                                                 (Ca dao)
 
[**] Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi,
Hương âm vô cải, mấn mao tồi.
Nhi đồng tương kiến, bất tương thức,
Tiếu vấn, khách tòng hà xứ lai?
                      (Hạ Tri Chương)