BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 23 tháng 3, 2021

SỚM MAI THỨC DẬY, NGƯỜI THIẾU PHỤ... ĐỢI CHỜ - Thơ Đan Thụy


   


SỚM MAI THỨC DẬY
 
Sớm mai thức dậy
Bỏ lại nụ cười
đặt cược niềm tin
Như cánh hải âu vượt ngàn sóng gió
Em lớn khôn theo những thăng trầm
 
Em biết phận đàn bà như chiếc lá
Gió mùa thu len nhẹ cũng chơi vơi
Khoảnh khắc ấy... thoảng qua ngàn giấc nhớ
Ghi trọn tháng ngày đôi mắt... xa xôi
 
Em cúi xuống nhặt bóng đời thay đổi
Nét duyên xưa giờ đã nhạt nhoà
Anh đổi khác bên thềm chiều nắng quái
Nỗi buồn em đong đếm tháng ngày qua
 
Cơn gió nhẹ dỡn đùa tung điều ước
Bước chân mềm không qua nỗi buồn riêng
Em mặc cả trước thềm xuân nở muộn
Xin nắm chặt tay người tìm chút bình yên
 
Trong thinh lặng giữa sắc màu cuộc sống
Ngô nghê lòng đằm thắm giấc trăm năm
Chiều nghiêng rồi những nợ vay buông bỏ
Trên bài thơ không đoạn kết một đời...
 

Thứ Hai, 22 tháng 3, 2021

RÉT XUÂN – Thơ Tịnh Bình

  
  
           Nhà thơ Tịnh Bình


RÉT XUÂN
 
Dậy thì bông gạo triền đê
Rét xuân ngòn ngọt cập kê tuổi hồng
 
Lỡ thì ả bấc gió đông
Vụng tay đan áo cô phòng nhớ ai...
 
Tầm xuân buông tiếng thở dài
Tháng Ba gạo đỏ mối mai bưởi bòng
 
Thuyền hoa áo lụa sang sông
Chơ vơ bóng nước mênh mông bến bờ
 
Nửa xuân thả hết dại khờ
Nửa xuân như thực như mơ dùng dằng
 
Mùa còn xiêm áo bâng khuâng
Tựa cửa ngóng rét nàng Bân có về...?
 
                                TỊNH BÌNH
                                  (Tây Ninh)
 

Chủ Nhật, 21 tháng 3, 2021

VŨ ĐIỆU CUỐI CÙNG – Thơ Quách Như Nguyệt

‘Careless Whisper’ được viết bởi George Michael khi nam ca sĩ, ‘song writer’ người Anh này mới có 17 tuổi. George Michael viết chung bản nhạc này với Andrew Ridgele, trong ban nhạc Wham. Michael bán được hơn 100 triệu album khắp toàn cầu, là một trong những nghệ sĩ có số Album bán chạy, có số kỷ lục cao nhất trong mọi thời đại.


  
              Nhà thơ Quách Như Nguyệt
 

VŨ ĐIỆU CUỐI CÙNG
 
Anh nắm tay em, dìu em ra sàn nhẩy
Nhạc quá lớn, lòng anh buồn biết mấy
Tâm không an nên mấy lần trật nhịp
Bản nhạc buồn, muốn khóc, thấy bi ai
 
Em trong tay đã sợ phải chia tay
Chân tội lỗi làm sao mà nhẩy nỗi?
Cố giả vờ dù lòng đang bối rối
Xin tha thứ, anh biết mình có lỗi
 
Cơ hội đến, anh vụng về đánh mất
Có được em còn có thêm người ta
Em bỏ đi, ôi buồn dâng chất ngất
Mất em rồi, đâu nào dám kêu ca
 
Em đi rồi, anh nhẩy với ai đây?
Nhạc đam mê, người chung quanh đầy dẫy
Anh cô đơn, khổ sở, buồn quá đấy
Đời không em, thế giới quá hao gầy!
 
Mình có thể là cặp đôi lý tưởng
Cặp tình nhân yêu nhau, hiểu và thương
Vui biết bao, nhẩy đầm suốt đêm trường
Tình mình đẹp hơn chúng ta mường tưởng
 
Anh tội lỗi, anh là người phản bội
Em bỏ đi là việc quá đúng rồi...
Hãy tiếp tục tàn nhẫn, dấu yêu ơi!
Biết mình sai nên anh buồn quá đỗi
 
Cứ trách anh, tim cứ lạnh, hững hờ!
Không xứng đáng với tình em đâu bé
Một mình anh cô đơn, quạnh quẻ
Sự thật quá phủ phàng, bỡ ngỡ, bơ vơ…
 
                             Quách Như Nguyệt
                                March, 17, 2021
 

TIẾNG KHÓC GIỮA RỪNG KHUYA – Truyện ngắn của Đinh Hoa Lư




Khoảng thời gian mới sau 1975 rừng Tân Thắng thuộc huyện Hàm Tân, tỉnh Thuận Hải (bây giờ là tỉnh Bình Thuận) còn rậm rạp âm u. Rừng bạt ngàn đầy gỗ quý như sao, gõ kiền trắc... đếm không xuể. Cây dầu còn mọc dày mọc ken đặc với nhau. Thợ làm nghề rừng Tân Thắng không cần vào sâu cũng có cây dầu thừa mứa đi lấy dầu bán cho bạn ghe thuyền đánh cá vùng biển Lagi. Dầu ở đây không phải là dầu chạy máy mà để trét ghe cho nghề làm cá ngoài biển Hàm Tân.                           
 

Nghề lấy dầu rái
 
MA RỪNG
 
Tư Cầu hôm nay đánh xe bò vào sâu trong rừng để kiếm thêm vài khúc gỏ lớn hơn. Vì hám lợi gã mới ra trễ. Rừng còn rậm có nghĩa còn lâu mới ra con đường mòn chính cho xe bò. Theo con đường mòn chính này gã mới về đến Tân Thắng được. Trời đã khá chiều, bóng rừng đại ngàn bắt đầu đen xỉn lại làm Tư Cầu phát hoảng. Gã càng lúc càng gấp rút đánh cái roi vào lưng con bò nghe đen đét.
 

MƠ EM, GÁ TÌNH – Thơ Đặng Xuân Xuyến

   
  
                             Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến  

 
MƠ EM
 
Đã dặn lòng chỉ được ngắm em thôi
Sao cứ để tim mình nhức nhói
Em bên ai nói cười vui vẻ thế
Tay trong tay mắt cứ biếc như cười.
 
Ừ thì rằng nó trẻ, đẹp trai
Nó giỏi giang lại con nhà quyền thế
Nhưng van em đừng dịu dàng như thế
Có gì hay mà tíu tít nói cười?
 
Ta thực lòng chỉ muốn ngắm em thôi
Đâu dám ước điều ta mong đợi
Chỉ tại em cứ thản nhiên rời rợi
Đốt lòng ta bằng ánh mắt biết cười.
 
Ta nhủ lòng đừng mãi ngu mơ
Nhưng tim ta cứ run rẩy đợi chờ
Ta già rồi, ốm yếu lại ngu ngơ
Sao cứ khát giấc mơ em, rõ khổ.
 
         Hà Nội, chiều 18.02.2014
               Đặng Xuân Xuyến 
 

NHỮNG THAY ĐỔI TÂM LÝ NỔI BẬT Ở TUỔI MỚI LỚN – Vũ Thị Hương Mai


   Tuổi mới lớn cần sự chăm sóc và hướng dẫn của cha mẹ để con vững bước vào đời.
 

Như bài trước chúng tôi đã trình bày về đặc trưng tâm lý tuổi dậy thì, gồm những điểm lưu ý:
 
- Tính khép kín và cảm giác cô độc
- Tính đối kháng và tính phục tùng
- Tính độc lập và tính ỷ lại
- Lý trí và tình cảm
 

Thứ Bảy, 20 tháng 3, 2021

TẬP THƠ “CHA KHÓC CON” CỦA NHÀ THƠ PHẠM NGỌC THÁI VÀ GIẢI NOBEL VĂN CHƯƠNG – Phạm Đức Nhì


Nhà bình thơ Phạm Đức Nhì


Lời Nói Đầu
 
Cách đây vài tuần tôi có nhận được email của cô giáo Nguyễn Thị Hoàng (do Phú Đoàn - chủ trang web Bâng Khuâng - chuyển) nhờ “phổ biến rộng rãi” để tìm người dịch tập thơ Cha Khóc Con của nhà thơ Phạm Ngọc Thái sang Anh Ngữ đồng thời “chỉ đường, vạch lối cho nhà thơ gửi tác phẩm đi tham dự giải Nobel quốc tế.”
 
Tôi đã tra cứu và viết bài Phạm Ngọc Thái Và Giải Nobel Văn Chương để góp một phần nhỏ trong việc “chỉ đường” để nhà thơ Phạm Ngọc Thái thực hiện ý nguyện của mình. Độc giả có thể đọc bài viết theo link sau đây:

http://phamnhibinhtho.blogspot.com/2021/03/pham-ngoc-thai-va-giai-nobel-van-chuong.html
 
Tập thơ Cha Khóc Con của Phạm Ngọc Thái (phiên bản Phú Đoàn chuyển cho tôi - được copy từ Việt Nam Thư Quán) có 38 bài thơ (CHÚ THÍCH 1) ở dạng e-book. Để độc giả tiện theo dõi, ở cuối bài viết có phần PHỤ LỤC gồm 38 tựa đề theo đúng thứ tự và cái link dẫn đến e-book. Con số trong ngoặc đơn sau câu thơ được trích dẫn chính là số thứ tự của bài thơ có câu thơ đó.



ĐỔI TÊN LÀNG: VỚI NHIỀU HỆ LỤY – Võ Văn Cẩm

Đây là ý kiến của một người con làng Đâu Kênh, Triệu Phong, Quảng Trị xa quê. Rất đau lòng khi tên làng không còn, xin bà con xa gần góp ý. Ý kiến của bà con là sức mạnh đòi lại tên làng.

 
Tác giả bài viết Võ Văn Cẩm

 
NỖI ĐAU CỦA NHỮNG ĐỨA CON LƯU LẠC
 
Ai dám nói quê tôi nghèo? Chỉ nghèo cái tên làng như hiện nay thôi!
Chữ nghĩa đâu? Đâu Kênh của 600 năm văn hóa?
Đâu Kênh là làng Đại xã, có 9 xóm: xóm Triêu, Xóm Đùng, xóm Hói, xóm Bàu, xóm Rào Thượng, xóm Rào Hạ, xóm Kiệt, xóm Cồn, xóm Bồi. Đâu Kênh có nhiều công trình văn hóa tâm linh như: Đình làng, Chùa Thiên Tôn, Lục Miếu, Âm hồn, Bàu Sen.
Làng tôi có 5 họ: Họ Võ, họ Đoàn, họ Lê, họ Đỗ, họ Nguyễn, các họ tộc là là sợi giây cột chặt dân làng qua Hội đồng chức sắc.
 

NÂNG NIU... – Thơ Trần Mai Ngân


   


NÂNG NIU...
 
Em nâng niu vết nứt rạn thời gian
 
Trên khuôn mặt, trên bờ vai... ngực ấm
Vì đó là dấu tình yêu đằm thắm
 
Của đôi ta của sự chia ly
Như mây bay qua chẳng để lại gì
Dư âm cũ giấu nhau vào ảo mộng...
 
                            Trần Mai Ngân
 

VẪN... – Thơ Phan Quỳ


   
                             Nhà thơ Phan Quỳ


VẪN...
 
Vẫn biết
Hữu hình tất hữu hoại
Nhưng lòng vẫn buồn tênh
Khi mình mắt môi mỏi
Chân xuống đời chênh vênh.
 
Vẫn hiểu
Nương nhờ nơi cõi tạm
Mai về chốn xa xăm
Lòng vẫn hoài lưu luyến
Chút giao tình mong manh.
 
Vẫn thương
Những tia nắng bên thềm
Mỗi buổi sớm mai lên
Cơn mưa chiều chợt xuống
Ướt nhoà trang sách thơm.
 
Vẫn yêu
Tình yêu thời thiếu nữ
Đi qua cùng thời gian
Vẫn nồng nàn như thử
Chưa một lần sang ngang
 
Vẫn mong
Ngày mai trời lại sáng
Ta vào đời thênh thang
Lòng ta như thuở nọ
Bởi chưng đâu héo tàn...
 
                    Phan Quỳ

Thứ Sáu, 19 tháng 3, 2021

CHUNG THỦY – Truyện ngắn của Trạch An Trần Hữu Hội



Để tưởng nhớ nhà văn quá cố Trạch An Trần Hữu Hội người bạn từng gửi bài qua trang Blog “Theo Bóng Thời Gian” trước khi Trạch An in sách.
Đinh Hoa Lư đã nhờ con gái mua cuốn “Hạt Mầm Trót Vay” trên Amazon. Cuốn sách vừa tới hôm nay tại SanJose ngày 18/3/ 2021.

                                                                                    Đinh Hoa Lư


Nhà văn Trạch An Trần Hữu Hội

 
CHUNG THỦY 
                                      Truyện ngắn của Trạch An Trần Hữu Hội

Chị Phụng nắn nắn bàn chân, nước mắt ngân ngấn ở hai khóe mắt ! Hơn sáu tháng nay, cứ ngồi may chừng một giờ là bàn chân trái sưng vù lên, trước nay thì ít thôi, nhưng càng ngày càng to thêm ra và đau rần lên tới tận mông. Cơn đau cứ âm ĩ,  nắn nắn liên tục  hay có xoa bóp dầu thì đỡ…Nhưng bưng một cái gì hơi nặng thì chao ơi ! như có ai bóp mạnh, vuốt lên xuống không ngừng trong các đường gân thớ thịt!
 

HIỆN HỮU – Thơ Lê Bá Lư


  
                  Nhà thơ Lê Bá Lư


HIỆN HỮU
 
dù ngày mai tận thế
trái đất này nổ tung
hôm nay ta đang sống
vẫn giữ lòng ung dung
 
hữu hình tất hữu hoại
quy luật của muôn đời
trần gian là cõi tạm
hãy nhẹ nhàng rong chơi
 
đêm nay trăng sáng lắm
xách võng đi ra vườn
giữa thênh thang trời đất
thấy mình hơn đế vương
 
chuyện ngày mai chưa tới
chuyện hôm qua đã qua
đêm nay là hiện hữu
trăng đang cười với ta...
 
Bà Rịa, đêm 20/12/2012
                    LÊ BÁ LƯ

CHIỀU TRÊN BIỂN, MONG MANH, THÀNH PHỐ CỦA TÔI – Thơ Nguyên Lạc


  


CHIỀU TRÊN BIỂN
 
Em xa quá
trôi mỏi mòn mây trắng
lời tình tôi không với đến phương người!
Xa ngút mắt quê hương vời thăm thẳm!
Biển biếc chiều hụt hẫng tình tôi!
 
Níu mây trắng gởi vần thơ thương nhớ
Chở giùm tôi...  phương ấy tít mù xa
Chuyển về giùm nhung huyền tóc. đỏ cong môi
Áo trặ́ng lụa thướt tha
mắt liếc dao cau... thuở phượng hồng xưa đó!
 
Chiều bên biển... ngút vời kia cố lý
Cánh buồm trôi... trôi...
có đến tận phương đoài?
Mùa chuyển lạnh. đông đã về em biết?
Chắc hồn tôi bông tuyết lại phủ đầy!
 
Em còn thắp tim mình riêng ánh lửa
Ấm vòng tay chờ ngọt nụ hôn môi?
Tôi vẫn nhớ thiết tha đời cô lữ
Mùi trầm hương ngây ngất phiến môi ai
 
Chiều trên biển rì rầm than bãi vắng
Sóng xuống lên như những tiếng thở dài
Buồn ai đó đỏ thẫm trời lặn trốn?
Sầu cho người hải âu tiếng bi ai?
 
Chiều biển biếc quê hương vời thăm thẳm
Cố lý tôi xa đó tận phương đoài
Cánh hồn này gió ơi nương giùm nhé
Đến cố nhân thuở ấy nỗi tình hoài!
 

ĐỌC “TA NÓI ĐỂ MÀ CHI” THƠ DUNG THỊ VÂN - Châu Thạch


  
                                           
                Nhà thơ Dung Thị Vân


TA NÓI ĐỂ MÀ CHI
 
Xin cảm ơn
Lời bạc của tình nhân
Cảm ơn người đã cho ta
Những bài thơ bọc bằng suối lệ
 
Cảm ơn người
Bên đây bờ vĩnh tận
Những tàn phai
Ta chưa kịp cựa mình
 
Tình nhân ơi
- có những điều
Viễn miền câm lặng
Có những dối gian trầy xước chẳng nên lời.
 
                                              Dung Thị Vân

 
ĐỌC “TA NÓI ĐỂ MÀ CHI” THƠ DUNG THỊ VÂN                                                                                            Châu Thạch
 
Nhà thơ Dung Thị Vân còn có bút danh khác là Lan Chi, Dung Vân, quê quán Đức Trọng - Lâm Đồng. Đã xuất bản 6 tập thơ: Như giấc mơ (2007), Nắng đổ về đâu (2007), Miền gió ngược (2010),  Tìm em gội giấc mơ vàng (2011), Tình như sương khói (2014), Miên trầm (2015), và nhiều thơ in trên các tuyển tập tạp chí trong và ngoài nước. 
 

KHÁT, ĐÊM Ở QUÊ – Thơ Đặng Xuân Xuyến


  
                              Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến


KHÁT
(Tặng V yêu)
 
Đừng em
Trời ngoài kia lạnh lắm
Em có nghe gió rít gai người
Nào ngồi xuống
Nhích gần anh chút nữa
Tay trong tay cho hơi ấm loang đều
Anh thật lòng. Chỉ với em thôi
Đừng nghi ngạ
Đừng gợi lời thề thốt
Ta khát nhau, chỉ vậy, đủ rồi
Em cần gì lời chót lưỡi đầu môi
Tình yêu mến đâu cần lời vô nghĩa
 
Nào nằm xuống
Vùi ngực anh
Dán chặt
Tay siết tay xua giá lạnh tan rời
Đôi ngực trần cọ xiết ngùn ngụt hơi
Dòng nham thạch cuộn từng cơn nóng hổi
Thế. Thế. Thế.
Căng người
Em hứng đợi
Môi đốt môi
Anh thiêu trụi đất trờ
Trăng thượng tuần ngấp nghé đón triều dâng
Tình chan chứa
Em ơi…
Tình chan chứa
 
Nào nằm xuống
Thỏa thuê từng cơn khá
Em, em ơi... đêm sắp qua rồi...
 
Hà Nội, đêm 18 tháng 01 năm 2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
 
 
ĐÊM Ở QUÊ
 
Gió buồn gẩy sợi mưa gầy
Đẩy vầng trăng khuyết lạc đầy ngõ xưa
La đà gió quẩn màn thư
Tiếng mưa ngoài ngõ cũng vừa chợt ngưng.
 
Làng Đá, 13 tháng 03.2020
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

KHIẾM THỊ MỘNG DU ÁM CHƯỚNG, ĐƯỜNG DẪN CHẠM SIÊU TƯỞNG - Thơ Khaly Chàm


  
                   Nhà thơ Khaly Chàm


khiếm thị mộng du ám chướng
 
ý tưởng dung chứa điều dị hợm
lưỡi tự nhiên cụt ngủn âm giọng ú ớ
bấu víu vách thời gian tay kích động niềm vui
nỗi sợ hãi nghịch lý trong miệng họng lưỡi lở loét
 
cứ nghĩ là sự mẫn tuệ với cái biết chính là đầu cơ
tích trữ thật nhiều cơn chiêm bao chỉ toàn là mây tro bụi
chờ thời khi đời nghiêng trên tấm địa đồ thảo nguyên và rừng đang cháy
rao bán giá hời và khuyến mãi nhưng chẳng ai mua
 
những tưởng chữ tìm cách giấu mặt      
ẩn nấp trong cụm hoa trên giấy dán tường màu gỉ sét
bóng tôi trò chuyện vô ngôn với lũ ma khát đói
những âm quen rào rạo nghiền nhuyễn câu thơ
bóng tối nôn ói một bầy bướm lập lòe đóm sáng
 
công án thiền phủ trùm em ngồi nhắm mắt
những con sóng biển ngừng thở trong cõi vô vi
những tin nhắn trong không gian đã vón thành giọt thủy tinh rơi lặng lẽ chạm điện thoại di động
hồn thơ hóa thân thành cừu chui rúc vào mắt cú xoay vòng
dường như, loài ngựa hoang hí vang trăng tàn nhỏ máu
 
                                                                      khaly chàm
                                                                  tptayninh 3/2020
 

Thứ Năm, 18 tháng 3, 2021

NGUYỄN KHUYẾN ĐƯA QUÊ VÀO THƠ – Thu Tứ

Nguồn:
http://tuanbaovannghetphcm.vn/nguyen-khuyen-dua-que-vao-tho-so-565/

Nhà thơ Nguyễn Khuyến.
 

Hình như nhắc việc học hành thi cử của Nguyễn Khuyến, người ta hay nhớ cái danh Tam Nguyên mà ít nhớ rằng ông cũng lao đao trường ốc có hạng. Nguyễn Khuyến thi Hương rớt liên tiếp 4 khoa (1852, 1855, 1858, 1861), đến nỗi phải “nghĩ”

Nghĩ tôi lại gớm cái mình tôi 
Tuổi đã ba mươi kém một thôi 
Bốn khoa hương thí không đâu cả 
Một mảnh vườn hoang bán sạch rồi. 

Mãi năm 1864, ông mới đỗ cử nhân. Tuy đỗ đầu thi Hương, nhưng vào thi Hội ông lại trượt liên tiếp ba khoa, đến năm 1871 mới đỗ thi Hội, thi Ðình (lại đỗ đầu).
 
Gần 20 năm mới xong “khoa”. Còn “hoạn”, tiếng rằng làm quan từ năm 1871 đến 1884, nhưng trong khoảng ấy Nguyễn Khuyến đã về quê cư tang mẹ mất 3 năm; khoảng 2/3 thời gian tại chức, ông làm học quan hay sử quan chứ không phải quan cai trị.(1)