BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 1 tháng 3, 2021

CHÙM THƠ XUÂN TÂN SỬU CỦA VĨNH HOÀNG


  
                    Nhà thơ Vĩnh Hoàng

 
LÊN GHẾ NÓNG
 
Tý về chốn cũ, Sửu lên ngôi
Ghế nóng luân phiên, đến phải ngồi
Dồn sức chọi nhau, mùa lễ hội
"Thua mưu, đốt đít chuyện bôi vôi"
Dẫu không luồn lách bò hơn Rắn
Thì cũng tự tin bước kịp Người
Trách nhiệm nặng nề đang gánh vác
Nước trong...Nước đục... Chỉ vì tôi...
 
                             Vĩnh Hoàng
                        Xuân Tân Sửu 2021
 
 
CÁI LÒNG THAM
 
Làm sao diệt được cái lòng tham:
Bởi nó sinh ra cảnh bạo tàn
Tham bạc, tham quyền, tham sắc dục
Muốn danh, muốn lợi, muốn giàu sang
Mồi ngon cám dỗ tâm tâm trong trắng
Gái đẹp trêu ngươi dạ nhúng chàm
Một phút lỡ lầm, đời chấm hết:
Thế mà ... biết thế, cứ vương mang
 
 
RA ĐI THANH THẢN
 
Hai tay duỗi thẳng lúc ra đi
Chẳng nắm, chẳng mang một thứ gì
Trả lại cho đời, cho tất cả
Chỉ còn danh phận, chẳng còn chi
Sinh thời gieo được, mầm nhân ái
Cuộc sống vô thường, phút biệt ly
Thanh thản hướng về, miền cát bụi
Lỗi lầm xin hưởng - Lượng từ bi.
 
 
LA THỤY KHAI BÚT
 
Thanh thản thưởng trà bên cội mai
Vẻ Xuân, ướm mộng đón Xuân lai
Trần gian mà tưởng như tiên cảnh
La Thụy ru hồn, nét bút khai.
 
                                  Vĩnh Hoàng

NHỚ ĐỤN RƠM – Đinh Hoa Lư




Chắc sẽ có bạn đọc mỉm cười "lạ gì cái đụn rơm mà viết!" nhưng do cái xóm Cửa Hậu tiếng ở thành phố lại giáp ranh với những đám ruộng hai thôn Hạnh Hoa cùng Trí Bưu nên tôi mới nhớ mãi chuyện cái đụn rơm rồi kể lại ít nhiều cho bạn đọc nghe chơi:
 

Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2021

DỖ... – Thơ Tịnh Bình

 
  


DỖ...
 
Dỗ ngày nín gió chừ mây khóc
Trải phiến mưa buồn hoen ướt mi
Bến vắng đò xưa nằm hiu hắt
Lỡ chuyến sang ngang hụt xuân thì
 
Ta dỗ buồn ta tươi ý thơ
Nghe xanh màu nắng phía xuân chờ
Gió ngang vườn cũ chừ im tiếng
Cách mấy xuân rồi lặng phím tơ
 
Thao thiết chiều buông bầy chim mỏi
Gác núi tà dương ánh tịch liêu
Khuấy nước vọng tìm hình trăng cũ
Chạm buốt đông về lối quạnh hiu
 
Mấy độ vàng thu sầu riêng bóng
Mỗi bận xuân về lẻ thềm hoa
Thuyền mây lưu lãng phương trời mộng
Người vờ chẳng thấu nỗi tình ta...
 
                              TỊNH BÌNH
                               (Tây Ninh)

DỊCH GIẢ ĐOÀN MẠNH THẾ: DAO SẮC KHÔNG GỌT ĐƯỢC CHUÔI – Đặng Xuân Xuyến


Dịch giả Đoàn Mạnh Thế
 

Năm 1998, lần đầu gặp, thấy anh phong độ, trẻ trung, nghĩ anh chắc chỉ ngoài bốn mươi tí ti nên gọi anh xưng em ngọt sớt. Mãi sau này biết tuổi, ngại quá, xin chuyển sang xưng cháu gọi chú cho phải đạo thì anh gạt: - “Đừng gọi tớ là chú, già lắm. Tớ hơn cậu chưa đến 30 tuổi, đang quen anh anh em em, chuyển sang xưng hô chú cháu nghe buồn cười...” . Ừ. Tặc lưỡi, cũng như dịch giả Trần Đình Hiến đi! Bố cũng anh xưng em. Con (con vợ lớn của dịch giả Trần Đình Hiến) cũng anh xưng em. Năm thỉnh mười thoảng mới gặp, gọi anh xưng em cũng chẳng chết hàng tôm hàng cá nào, cốt vui vẻ khi gặp mặt, công việc được như ý, là ổn. Từ đấy, lại anh anh em em, nhiều lúc rượu vào còn hứng lên cốc đầu “ông anh” như gõ đầu trẻ, rồi tưng tửng phán: - “Số anh sau này cũng thê lương lắm. Vợ bỏ! Con chê! Về già sống cảnh đói nghèo, đơn độc!”. Anh cười khì khì: - “Chú biết cái đếch gì mà phán! Lại nghe thằng Hà (con thứ 2 của anh) nói khi rượu vào chứ gì? Ừ. Số anh nó nhọ như thế nên cố tích đức để cải số đây. Mà số chú sau này cũng nhọ lắm, sướng hơn anh về vật chất nhưng tinh thần cũng sẽ mệt mỏi đấy.”.
 

Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2021

RẰM KHÔNG TRĂNG – Thơ Quang Tuyết


  
                             Nhà thơ Quang Tuyết
 

RẰM KHÔNG TRĂNG
 
Nơi tôi ở không có Tết Nguyên Tiêu
Chỉ lồng lộng bóng trăng từ dĩ vãng
Nên thơ thiếu một chút gì lãng mạn
Và thi ca thấm ướt giọt sương ngàn
 
Trời cao thẳm thiếu vàng sao lấp lánh
Mắt soi nhìn lạc lối giữa tàn khô
Tôi trải giấy nhặt tìm con chữ vụn
Nối thành câu nghe thơ bỗng hư vô
 
Đêm huyền hoặc nhỏ vào tim giọt đắng
Thương miền xưa vời vợi tháng giêng qua
Tiếng sáo trúc mang tinh cầu đi mất
Để lại đêm vằng vặc nhớ trăng nhà
 
                               Nguyên Tiêu Tân Sửu
                                      Quang Tuyết

HỎI EM... - Thơ Đoàn Giang Đông


  


HỎI EM...
 
Hỏi em gái nhỏ xinh kia ấy
Đang đứng chăn trâu ở chốn đồng
Tuổi độ bao nhiêu quê quán ở.?
Mới nhìn đã thấy má em hồng.!
 
Dẫu chưa quen biết lần nào cả
Sao thấy trong lòng cứ mãi say
Chắc ở nơi em nhiều quyến rũ
Đã làm bao kẻ ngát hương ngây.!
 
Hỏi giỡn vậy thôi... Nói thật nè
Cho anh theo với để cùng về
Và con trâu ấy ta cùng giữ
Với mái tranh nghèo đậm sắc quê
 
Chắc là em đã thuận ừ rồi
Từ nay ta sẽ chỉ thế thôi
Chiều sáng theo trâu đêm gối mộng
Mặn Cay Đắng Ngọt... Hưởng chung đôi...
 
                                   Đoàn Giang Đông

Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2021

TRĂNG NGUYÊN TIÊU - Thơ Trần Mai Ngân


 


TRĂNG NGUYÊN TIÊU
 
Nguyên tiêu đắm đuối trăng mờ nhạt
Hãy nói giùm ta một tiếng yêu
Bài thơ viết mãi còn dang dở
Trăng hãy thiêng liêng chở đến người...
 
Đêm nay trời nhuộm chỉ màu trăng
Khi xanh hy vọng lúc mong manh
Bàng bạc như lòng ai đã lạ
Và cả lòng ta bắt phải xa...
 
Nguyên tiêu trăng sáng soi đường lá
Có tỏ hay chăng dạ khúc tình!
 
                      Trần Mai Ngân

SẮC XUÂN, HÀ NỘI MÀ “TOANG” - Thơ Đặng Xuân Xuyến


  


SẮC XUÂN
(Cảm tác khi thăm vườn hoa nhà thơ Chử Văn Long)
 
Hoa bưởi thơm lừng cả không gian
Gió xuân hây hẩy, ngực căng tràn
Mấy giỏ lan rừng khoe lộc biếc
E lệ mai vàng nhuộm thắm xuân.
 
Hà Nội, ngày 23 tháng 02.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
 

Thứ Năm, 25 tháng 2, 2021

ĐẦU XUÂN VỊNH ẢNH LA THỤY - Châu Thạch cùng quý thi hữu


 


XƯỚNG:
 
 
 VỊNH ẢNH LA THỤY
 
Nhấm tách trà ngồi bên cội mai
Trần gian nào khác cõi thiên thai
Chân dung La Thuỵ hảo thi hữu
Tâm thủ xuân thi xuân ý lai!
 
                           Châu Thạch
 

CHIỀU XUÂN - Thơ Lê Phước Sinh


  


CHIỀU XUÂN
 
Anh tóc bạc, nếp nhăn luống tuổi
Em tươi trẻ, sánh cùng đôi
mặc kệ ai thoáng liếc cười cười
Cà Phê bên nhau, tâm tình suốt buổi
Góc quán nhỏ, chỗ ngồi thật ấm.
 
                          LÊ PHƯỚC SINH 

VỀ TẬP "64 BÀI THƠ HAY" VÀ NHỮNG TINH HOA - Nguyễn Thị Xuân

   
Nguyễn Thị Xuân   
GV Trường THPT Ba Đình, Hà Nội
           
 
Cuối mùa đông vừa qua, nhà thơ Phạm Ngọc Thái đã cho ra đời tập thơ mới, với tên đề: "64 BÀI THƠ HAY", Nxb Hồng Đức 2020. Tổng quát về tập thơ, nhà giáo Nguyễn Thị Hoàng - Nguyên GV Trường ĐH Sư phạm viết: 

    ... " 64 bài thơ hay là hay theo các cung bậc khác nhau. Hầu hết được rút ra từ trong "Tuyển thơ chọn lọc" đã xuất bản 2019... Trong đó có số bài hay vọt lên thành những đài thi ca tuyệt hay! ".

MẸ TÔI VÀ "LỜI NGƯỜI RA ĐI" – Đinh Hoa Lư



 THÀNH KÍNH PHÂN ƯU!
 
Trang web blog Bâng Khuâng xin thành kính phân ưu cùng nhà văn Đinh Hoa Lư (NH  Đinh Trọng Phúc), quý anh chị Đồng môn Nguyễn Hoàng: Đinh Thị Hiệp, Đinh Thị Minh Tâm và gia quyến !
Nguyện cầu hương linh Cụ bà sớm an nghỉ nơi cõi Phật !

 *
 
              MẸ TÔI VÀ “LỜI NGƯỜI RA ĐI”

                   (Thương nhớ ngày MẠ RA ĐI  23/2/2021)
                                                                Đinh Hoa Lư
 

Mẹ tôi thời 27 tuổi


Một chiều anh bước đi
Em tiễn chân anh tận cuối đồi
Nghe dặn lời
Rằng chiến đấu đừng sờn lòng
Rằng sóng gió đừng sờn lòng
Đừng nề gian khổ !...

                               Trần Hoàn
(Nhạc kháng chiến chống Pháp)
 
Một ngày con cháu về thăm mẹ tôi. Cả nhà tuy đông đúc nhưng mẹ tôi chẳng nhớ tên ai? Trí nhớ càng lúc càng thui chột, teo tóp dần dần dù cho những đứa con gần nhất. Căn bệnh Alzheimer gặm nhắm từng tế bào não của mẹ tôi từng ngày từng giờ... Từ phương xa tôi không còn hi vọng mẹ tôi nhớ ra tôi được nữa.
 
Lần cuối mẹ tôi còn nhớ ra tôi, còn bịn rịn lúc chia tay tôi do linh tính báo cho Mẹ biết rằng hình ảnh tôi sẽ chia tay trong trí nhớ Người vào một ngày tháng Sáu năm 2012.
 
Đúng vậy đã chín năm rồi, trí nhớ mẹ tôi 'ra đi' từ đó. Ngay cả  đứa em gái hay về chăm sóc Mẹ, người vẫn chập chờn lúc nhớ lúc không? Và hôm đó con cháu đoàn viên bên mẹ tôi, vui vẻ với mẹ tôi bảo mẹ tôi hát đi hát đi. Có ai ngờ, mẹ tôi lại hát bài ca kháng chiến mấy mươi năm trước, cái thời Kháng Chiến, thời mẹ tôi hay bao lứa thanh niên nam nữ nước nhà trong đó có mẹ tôi còn là con gái - một thời xuân sắc.




Qua video tôi nghe và nhìn thấy rõ ràng mẹ tôi hát bài LỜI NGƯỜI RA ĐI có câu còn nguyên không sai chữ nào:
 
"Ngày nào nghe tiếng chim
Ca líu lo trên cành hoa đào
Em nhủ thầm
Rằng bóng dáng người tình về
Về đến bến đò đầu làng
Là giờ anh về ! ..."
 
Ôi kỳ diệu thay! Con cái, tên tuổi và ngay tuổi mẹ tôi hôm đó 83 thì mẹ tôi nói mới... 38? Nhưng bài ca hơn 60 năm trước thì mẹ tôi lại nhớ. Phải chăng những ký ức còn lại nơi những tế bào tận cùng của não bộ mẹ tôi con bệnh Alzheimer chưa ăn đến? Phải chăng đó là những phần đời, những kỷ niệm xa xăm của một đời người còn lại ở đó? Bao kỷ niệm thơ ngây một thời con gái của mẹ tôi chôn chặt tận đáy lòng như 'bừng tỉnh' lại một lần cuối cùng của một đời người. Một người vợ và một người mẹ của những đứa con.

 


Những kỷ niệm càng xưa, như những lớp trầm tích lắng xuống vực sâu ký ức. Do nằm ở lớp cuối cùng nên con bệnh chưa kịp đưa móng vuốt quái ác đến kịp chăng? Chỉ có tên tuổi và hình ảnh con cái lần lượt mờ dần, nhạt dần trước tiên cho con bệnh thế kỷ đó thôi.
 
Một ngày xưa còn trong kỷ niệm, những người ra đi những lời dặn dò những trang hùng sử còn in dấu liệt oanh trong tim bao người thiếu nữ VN ngày xưa đó. Cho đến ngày già xế bóng lời ca từ đáy lòng mẹ bật ra cho con cháu nghe như lời dặn dò cho những kẻ kế tiếp ra đi Tôi rất cảm động nhưng rồi bỗng thấy buồn cho những ký ức còn đọng lại trong lòng mẹ tôi chẳng còn gì nữa, họa chăng vài mảnh vụn của Tiếng Xưa còn lắng lại ở tận đáy lòng của mẹ, Mẹ ơi...
 
                           Chiều nhớ mẹ và căn bệnh lu mờ trí nhớ Alzheimer
                                                          Đinh Hoa Lư
                                                            15/2/2016
                                           Edition ngày mẹ ra đi 23/2/2021

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2021

VỚI HIỆN THỰC ĐỂ TỒN TẠI LÀ ĐIỀU TẤT YẾU - Thơ Khaly Chàm


   
                Nhà thơ Khaly Chàm
 

với hiện thực để tồn tại là điều tất yếu
 
niệm thần chú ghép những hạt lửa
ngửa mặt nhìn hư vô sực nức mùi tử khí
ảo giác rối loạn nguyên tố thuyết ngũ hành
mặt trời định vị chẳng biết đang cười hay khóc
ý tưởng về chuyện tắt lửa đã qua hàng triệu năm
vi lượng nước mắt máu lấp lánh không ngừng
 
mặt đất tự lập trình uốn cong ước lệ
chuyển điệu tính hình dung âm dương nhã nhạc
nhân âm tiết run rẩy trong cuống họng bầu trời
trầm thánh kinh nhật tụng xác người
tiếng kèn bầu đám ma thè lưỡi liếm chơn hồn buồn bã
bóng đen nhát búa vang nhịp khô khốc trên mặt ván gỗ
và ta không hẹn trước điều gì
trong ly rượu suông niềm bi quan đang sủi bọt
 
thành phố với những ô cửa thường khóa trái
lũ sẻ nâu trên vòm lá hoang hoải phát rồ dại đói rã
chúng ướp ánh sáng vào tiếng hót thảng thốt khàn đục
thị dân đờ đẫn như loài hoa cúc rệu héo qua mấy ngày xuân
người ta rất ngại khi rời khỏi nhà bước ra phố xá
sợ đánh rơi trái tim bất cứ lúc nào không hề hay biết
chuẩn mực hàm ý sự mai táng hiện thực vào ký vãng u buồn
 
em, đã lâu lắm rồi phải không
chúng ta thinh lặng tự tách rời nhau
chẳng dám như hai con rắn lục đen quằn quại trong ngôi cổ mộ
nhưng không ngừng những mộng tưởng phi thường
nguyên khởi sự hoài nghi nụ hôn nhầy nhụa khả ái
ký ức rờ rẫm mằn mò khuôn mặt ta
dần tan chảy loang vào bóng tối của tiền kiếp
tiếng rên rỉ bám níu ngôn ngữ nguyện cầu
như thế, chúng ta đừng bao giờ hối hận em nhé
với hiện thực để tồn tại là điều tất yếu
 
                                                                  ttlocninh đêm 2/2021
                                                                          khaly chàm

NHỚ TRIÊNG ĐẬU HŨ – Đinh Hoa Lư


“Triêng” hay gánh đậu hũ   
 
Triêng - hay gánh - đậu hũ Huế và Quảng Trị của các o không khác gì nhau. Một đầu là hũ đậu, nó được bao quanh một lớp vải rơm để giữ nóng. Phía đầu gánh khác là cái thùng gỗ đựng những thứ cần thiết như chén muỗng, đường , chanh hay vài thứ lặt vặt khác. Thau nước rửa chén nằm dưới. Đôi ba miếng lá chuối, nổi bập bênh cho nước khỏi chao. Tôi không biết miêu tả thế nào thêm nữa cho tận tường gánh hàng nay, nhưng có điều tôi chưa quên là tiếng rao của mệ hay các o khác mỗi lần triêng hàng ngang ngõ:
 
    - Ai... đậu hũ khôông!?
 

O LỰU - Truyện ngắn của Ngô Hương Thủy


Nhà văn Ngô Hương Thủy


Năm tôi lên chín tuổi, mẹ mất. Chị Cả đi lấy chồng xa, chị Hai còn dại lại đang cắp sách đến trường, Ba tôi nhờ người bác tìm hộ một người giúp việc. Và o Lựu xuất hiện trong gia đình.
 

Thứ Ba, 23 tháng 2, 2021

LẮNG NGHE... - Thơ Trần Mai Ngân


  


LẮNG NGHE...
 
Tôi nghe quạnh hiu về nơi đây
Giữa Xuân trần thế đang mời bày
Lao xao ngàn hoa sắc hương bay
Tôi nhớ mãi mùi thơm xưa say...
 
Tôi nghe tiếng đời trôi qua tay
Hôm qua... hôm nay nắng xuân đầy
Ơn em có còn...có còn... hay ?
Đôi mắt đăm đắm tình rủi may...
 
Tôi thấy nụ cười ai hư vô
Mênh mông sương khói tựa mơ hồ
Gối tóc chiêm bao ta vào mộng
Ủ tình một đóa rất mênh mông
 
Hư không, hư không... ơi... em ơi
Mùa Xuân, mùa Xuân hay tàn Đông
Xin cho ru nhau cả tấm lòng
Mặc trời là Xuân hay tan Đông
 
Em ơi! có không, có không... không?
Sao tiếng đời vô vọng đợi trông
Chín tầng mây thinh không thinh không
Em có quay về... Tôi đợi mong!
 
                                       Trần Mai Ngân

TỨ TUYỆT VÔ ĐỀ, TRĂNG BẾN GÀNH HÀO - Thơ Nguyên Lạc


  
 
 
TỨ TUYỆT VÔ ĐỀ
 
1.
Chiều cuối năm lòng ta thương biết mấy
Nhu mì em và thủa ấy sao quên?
Góc phố xưa ta vội vàng hôn lén
Nên một đời mãi nhớ cái không tên!
 
2.
Thương biết mấy huyền nhung dài mây tóc
Sáng xuân hồng tha thướt áo ai bay
Mắt ai liếc khiến hồn ta điếng ngất
Nên thiên tai ám ảnh mãi một đời!
 

CHÙM THƠ “CŨNG ĐÀNH...” CỦA LÊ VĂN TRUNG


  


CŨNG ĐÀNH
 
thôi thì mình ta vậy
ly rượu buồn chao nghiêng
uống cho lòng đỡ nhớ
uống cho lòng nguôi quên
 
hạt mưa chiều oan nghiệt
rơi vỡ màu trăng non
người bao vòng sinh diệt
ta mấy cõi tồn vong
 
thôi đành lìa nhau vậy
chia cuối bãi đầu ghềnh
áo phai chiều lữ khách
tóc bạc trời oan khiên
 
giọt rượu buồn mỏi mệt
chảy hoài qua trăm năm
hành hương về cõi chết
còn bao nỗi thăng trầm
 
thôi thì mình ta vậy
ngồi đợi cuối trời thu
một phương người xa lắc
một phương ta bụi mù
 
chưa tàn cơn dâu bể
tình cõi Bắc trời Nam
trăng treo hồn cố xứ
bến trọ lòng ly hương
 
ta muôn vòng lận đận
người vạn nẽo lao đao
ai mõi mòn đứng gọi
lời vọng suốt nghìn sau
 
ta mỏi mòn đứng goi
dưới chân đồi nhân gian
lá buồn rừng năm cũ
rụng kín mồ tang thương
 
thôi đành lìa nhau vậy
đâu đó bến sau cùng
giọt rượu đời cay nghiệt
ta rót vào hư không
 
 Lê Văn Trung
(Đồng Nai 2002)