BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2020

LỆ NGÁT, LINH HỒN NHỮNG CHIẾC GHẾ, LỜI CỦA GIÓ - Thơ Lê Văn Trung


       


LỆ NGÁT

Giọt nắng vàng thu buồn vướng lại
Cho màu hoàng yến cũng vàng hơn
Tôi thấy mây chiều như cánh bướm
Vờn theo áo lụa cuối sân trường

Từ buổi chưa rằm trăng đã hương
Từ buổi tóc huyền lóng lánh sương
Em qua chiều tím mềm như gió
Rung nhẹ vào tôi một phím buồn

Ta mộng về đâu? Mơ về đâu?
Mà lòng nhau như ngỡ tìm nhau
Ngày nắng, ngày mưa, ngày gió lạ
Trang thơ dang dỡ tự ban đầu

Em thắp hoàng hôn thơm ngát lệ
Tôi thắp tình tôi trầm hương bay
Và tan vào mắt, chìm trong mắt
Lệ người đẹp như giọt rượu cay

Từng giọt thu vàng rơi nhẹ quá
Tóc người cũng nhuộm cả hồn thu
Làm sao tôi níu chiều thu lại
Cho thắm nguyên sơ giấc mộng đầu!
                               

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2020

VỀ TÌM RU LẠI TUỔI MƠ, RƯỢU CHIỀU CÔ LỮ - Thơ Nguyên Lạc


   


VỀ TÌM RU LẠI TUỔI MƠ

1.
Tôi về ru lại bóng tôi
Tôi về ru lại một thời xưa xa

Bóng tre ngậm ánh trăng tà
Gió đưa bụi chuối tiếng gà sớm mai

Tôi về ru lại tình hoài
Về tìm ru lại hình hài chân quê

Đòng đòng lúa ngả bờ đê
Thương ai mưa nắng đi về sớm hôm
Trâu về nghé ngọ chiều buông
Trăng thanh giã gạo vui luồn vào tâm

Tôi về tìm lại mùi hương
Tôi về ru lại cố hương ngày nào

2.
Xa quê từ thuở ba đào
Tôi về tìm lại thấy bao đoạn trường
Đâu rồi dáng cũ quê hương?
Đâu rồi rám nắng hồng thương má nào?

Hai mươi năm vậy đó sao?
Hai mươi năm đủ nỗi đau đổi dời?

3.
Tôi về ru lại tình tôi
Tôi về ru lại một thời cố quên
Cố quên có nghĩa không quên
Tôi về ru lại... mình ên bóng mình!

Đâu rồi hình dáng thân quen
Em ơi có biết tìm em tôi về?
Tôi về bóng rũ đường đê
"Kêu chiều chim vịt buồn thê thiết buồn" [*]

Tôi về cùng nỗi hoài hương
Ru tôi đỏ mắt tà dương rụng sầu!

Về chi tôi hỡi còn đâu?
Động chiều chuông vọng não câu vô thường

Hai mươi năm phải tha hương
Một đời lữ thứ đầy hồn quê xưa
Về tìm ru lại tuổi mơ
Còn chi đâu nữa... thẫn thờ... Quê ai?!

..........

[*] Chiều chiều chim vịt kêu chiều/ Bâng khuâng nhớ bạn, chín chiều ruột đau - Ca dao

ĐỌC TẬP THƠ “BÀI THƠ VUI TẶNG CUỘC ĐỜI TÔI” CỦA TẦN HOÀI DẠ VŨ - Châu Thạch


                       
                         Tần Hoài Dạ Vũ qua nét vẽ của Chóe


ĐỌC TẬP THƠ “BÀI THƠ VUI TẶNG CUỘC ĐỜI TÔI” CỦA TẦN HOÀI DẠ VŨ                                                      
                                                                                        Châu Thạch 

     Tần Hoài Dạ Vũ, thi nhân mà tôi yêu mến thơ ông từ khi còn rất trẻ. Cho đến nay, sau bao nhiêu đổi thay của lịch sử - xã hội, tôi lại càng cảm thấy yêu thơ ông nhiều hơn trước nữa . 

TRẦM LUÂN - Thơ Lê Phước Sinh


   


TRẦM LUÂN

bong bóng nổi
sau cơn mưa
lang thang

chùm ý tưởng băng rả
nghiệm suy
vô vọng

mồng một tháng bảy âm lịch
sụt sùi

trời cúi xuống nhìn đất
hỏi
về đâu?

                   Lê Phước Sinh

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2020

DUYÊN THU, HƯƠNG CỐM, MẤT MÙA - Thơ Ái Nhân



ÁI NHÂN
Tên thật Bùi Cao Thế
Đt:0984470914
139- 399- Ngọc lâm – Long biên –Hà nội
TK Bùi cao Thế 10524096395016 Techcombank
Chi nhánh Chương dương – HN



DUYÊN THU

Thu vàng cúc nở hoa vàng
Giọt trăng lênh loáng hân hoan mắt cười
Xốn xang thao thiết lòng người
Môi thơ tươi rói khoe mười ánh trăng

Dịu dàng thơ hóa tay măng
Vuốt ve lên trắng da căng má hường
Cây mơ mọc giữa vô thường
Ngát xanh mơ ước thiên đường ái ân

Kiếp người đâu chỉ phù vân
Yêu thương nhau nhé vẫn gẫn dẫu xa
Rộng dài trời đất bao la
Trái tim nhân ái nở hoa dâng đời

GIỮ GÌN ĐÚNG MỨC QUAN HỆ NAM NỮ - Vũ Thị Hương Mai



Sau khi giới tính của nam và nữ đã phát triển đầy đủ thì việc sinh hoạt nam nữ là một đòi hỏi tự nhiên. Sức khoẻ của con người sẽ có lợi hơn nếu việc sinh hoạt này diễn ra bình thường, còn nếu thái quá thì sẽ gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể.

ĐỀN MẪU HOA DƯƠNG, LINH THIÊNG VỀ CẦU DUYÊN, CẦU CON - Đặng Xuân Xuyến


                               Cổng đền Mẫu. (Nguồn Báo Hưng Yên)

Đền Mẫu, còn gọi là đền Hoa Dương, toạ lạc ở phố Bãi Sậy, phường Quang Trung, thành phố Hưng Yên, được xây dựng vào thời Trần Nhân Tông, niên hiệu Thiệu Bảo nguyên niên (1279), được dân gian tín là linh thiêng có tiếng.

ĐI DỰ TIỆC CƯỚI - Hoàng Đằng


                           
                                      Tác giả Hoàng Đằng


ĐI DỰ TIỆC CƯỚI

Đêm đã khuya, hai ông mụ đang ôm nhau nằm; ông 80, mụ 77.
Già cả, không có nguồn thu nhập chi, hai ông mụ sống nhờ sự đóng góp của mấy đứa con.
Ông mụ không chịu ở chung với đứa nào cả. Sống chung, ông mụ mất tự do và dâu con, rể con cũng mất tự do.

VÀI NHẬN XÉT VỀ VẦN TRONG THƠ LỤC BÁT - Phạm Đức Nhì


               
                         Nhà bình thơ Phạm Đức Nhì

Vần Thơ Lục Bát Liên Tục Không Ngừng.

Thể thơ lục bát có lối gieo vần bài bản, nguyên tắc, vừa yêu vận, vừa cước vận. Tất cả những chữ vần với nhau đều là thanh bằng. Chữ thứ 6 câu lục vần với chữ thứ 6 câu bát, rồi chữ thứ 8 câu bát vần với chữ thứ 6 câu lục kế tiếp - cứ thế cho đến hết bài (1).

Thí dụ:

TRE VIỆT NAM

Tre xanh xanh tự bao giờ?
Chuyện ngày xưa... đã có bờ tre xanh
Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên lũy nên thành tre ơi?
Ở đâu tre cũng xanh tươi
Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu

Có gì đâu, có gì đâu
Mỡ màu ít chắt dồn lâu hoá nhiều

…………………………………………….
(Nguyễn Duy)

Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2020

MÊNH MÔNG THU - Thơ Trần Mai Ngân


   


MÊNH MÔNG THU

Mênh mông thu lả lơi
Nghe tiếng chiều chơi vơi
Mây trôi nhè nhẹ trôi
Chở nỗi buồn xa xôi!

Thu ơi! Thu à ơi
Ru vàng ngày hôm qua
Lòng vẫn lòng thiết tha
Nhạt nhoà chi kiếp hoa...

Hôm nay thu về đây
Men nồng đầy mê say
Mà tay không trong tay
Đau cơn mê thật dài...

Thu ơi! Thu lả lơi
Nghe tiếng chiều chơi vơi
Thu ơi! Thu lả lơi
Nghe tiếng chiều chơi vơi!

                Trần Mai Ngân

ĐỌC “NỖI BUỒN ĐAN CẲNG CHÉO” THƠ ĐẶNG TƯỜNG VY - Châu Thạch


    
                     Nhà thơ Đặng Tường Vy


NỖI BUỒN ĐAN CẲNG CHÉO

Ai cầm tay ngọn gió
Xước cả một trời đau
Dấu sầu mang bụi đỏ
Đường về có còn nhau 

Nhịp đời nung đỏ đóm
Đếm từng hơi thở buồn
Gã mặt trời giấc muộn
Thôi làm bạn chim muông 

Cõng buồn sang ngõ nhỏ
Nói lời với người xa
Nổi trầm qua nhịp gõ
Thời gian có đâu là 

Vuốt giọt sương kẽ lá
Vô thường có gọi tên
Giả vờ thôi đừng dạ
Đời còn chút nhớ quên 

Ao tù qua mấy nẻo
Quạ quang quác trời xa
Nỗi buồn đan cẳng chéo
Chân trần thắt ngõ qua 

Tay buông lơi tràng hạt
Thôi nguyện cầu ngày mai
Chữ duyên còn bỏng rát
Chén rượu đời men cay. 

          Đặng Tường Vy 
              04/08/2020


        
                   Nhà thơ Châu Thạch

 ĐỌC “NỖI BUỒN ĐAN CẲNG CHÉO” THƠ ĐẶNG TƯỜNG VY 
                                                                                   Châu Thạch
                                                                   
     Những ngày trốn dịch Covid trong nhà, tôi tìm nguồn vui riêng cho mình, là đọc thơ của các bạn facebook, khám phá cho mình nhiều bài thơ hay của những tác giả còn xa lạ đối với tôi. Sáng nay vừa thức giấc, còn nằm trên giường đã đọc được một bài thơ hay. Đó là một bài thơ có ý tứ lạ lùng nhưng độc đáo.

TÌNH NGHĨA - Chu Vương Miện, Bùi Thị Minh Loan.


   
                                                       Nghệ sĩ Bùi Thị Minh Loan


TÌNH NGHĨA

chim xa rừng thương cây nhớ cội
người xa người quá vội người ơi ?
chẳng thà Ngô Việt đôi nơi
trách nhau chi nữa toàn lời xã giao
bậu một thuở qua Lào sang Thái
ta một thời đèo ải trú quân
hai ta sao cứ phong trần
phong đầy chướng khí, trần thì trần thân
năm mươi năm một vầng cổ độ
cơm xứ người bến cộ tiếc thay ?
trầu thì cả xứ trầu cay
mồm đâu há nổi nói này nói kia ?
rồi ta bậu mình chia đường nốt
bậu cứ đi còn một ta chờ
thế rồi rụi trọn giấc mơ
lại thêm chim Việt ngựa Hồ giống nhau ?
ngày xưa ngóng giang đầu xót ruột
ngày nay giờ lạnh buốt cầu treo
lạc nhau từ thuở đông triều
giờ đây chợ cột còn đeo chiền chiền
bậu chắc là Giáng Tiên bị đọa
xuống cõi trần xa cả phồn hoa
ra đi từ trẻ đến già
tha hương cầu thực “sáu ba” tới giờ
nam kha à lại giấc mơ ?

                           Chu Vương Miện


      

       Thơ: Chu Vương Miện.
       Giọng ngâm: Bùi Thị Minh Loan.

MÙA HÈ ĐẾN THĂM EM - Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Ngô Bảo Quốc


       
                     Nhà thơ Quách Như Nguyệt


MÙA HÈ ĐẾN THĂM EM

Đến thăm em vào mùa hè rực rỡ
Hè Cali không phượng đỏ ve sầu
Lần đầu tiên gặp em, vui òa vỡ 
Đâu ngờ rằng hạnh phúc đến như mơ   

Hàng phượng tím chúi đầu hôn nhau đó
Nhỏ và anh, mình bắt chước không nào
Hè nắng gắt nhìn nhỏ anh ngây ngất
Mầu tím buồn tim anh thấy lao chao

Tay nắm tay hai ta cùng đi dạo
Con đường tình mình rảnh bước rong chơi
Ngày mai nhé, em đưa anh ra biển
Thái Bình Dương, mây tím ở chân trời

Tối hôm nay mình lên đồi hóng gió
nhìn xa xa đèn thành phố lập lòe
Dẫy kim tuyến đủ mầu ta đứng ngó
Em, em à, trăng sao đẹp nên thơ

Đời đẹp quá, đẹp như những bài thơ
Em đã làm gửi anh đầy nhung nhớ
Anh đang ở thiên đàng nơi hạ giới
Ở bên em, anh chới với, chơi vơi….

Anh yêu quá tiếng em cười hớn hở
Miệng cười tươi, đôi mắt cũng biết cười
Em nhắm mắt hai vành môi hé mở
Cúi hôn em… tan biến với mặt trời…

                        Quách Như Nguyệt


      

Thơ: Quách Như Nguyệt.
Nhạc: Ngô Bảo Quốc.
Ca sĩ Quốc Duy trình bày.

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2020

CẢM TÁC DẠY TÁC PHẨM VỢ CHỒNG A PHỦ! - Thơ Võ Bích Phượng


   
                            Cô giáo Võ Bích Phượng


CẢM TÁC DẠY TÁC PHẨM VỢ CHỒNG A PHỦ!

Đông qua giọt nắng vừa rơi
Hồng Ngài năm ấy đất trời vào xuân
Lả lơi tiếng sáo thanh tân
Lửng lơ réo rắt vang ngân núi đồi
Có cô Mị trẻ xinh tươi
Giỏi giang hiếu thảo bao người mến yêu
Tài hoa khát vọng bao điều
Gửi vào tiếng sáo thật nhiều ước mơ
Nhưng vì món nợ ngày xưa
Mẹ cha vay mượn vẫn chưa trả rồi
Làm dâu gạt nợ nhà người
Cha con thống lý một đời hại dân
A Sử tàn bạo vô luân
Giam cầm chà đạp thanh xuân Mị rồi
Việc làm nặng nhọc chẳng ngơi
Làm thân nô lệ kiếp người ngựa trâu
Pá tra nham hiểm mưu sâu
Thần quyền mê tín trói đầu: trình ma!
Đời đời truyền kiếp chẳng tha
Sống nô lệ, chết thân ma nhà chồng!
Bao năm khổ nhục khốn cùng
Mị thành cái bóng lặng câm giữa đời !
Ngày càng không nói một lời
Lùi lũi cúi mặt buông xuôi giữa dòng
Bao mùa xuân hạ thu đông
Con rùa xó cửa còn mong đợi gì
Nhưng rồi tiếng sáo thần kỳ
Rập rờn nhắc Mị... xuân thì vàng son
Trai làng đứng nhẵn vách buồng
Ngày đêm thổi sáo héo hon đợi chờ...
Mị và A Sử bây giờ
Không tình thương lại hững hờ vô tâm
Bao đêm Mị đã khóc thầm
Từng tìm lá ngón... chết trong tủi hờn ...
Dặt dìu tiếng sáo đầu non
Lòng phơi phới rượu men nồng lâng lâng...
Thắp đèn, chảy tóc, vấn khăn
Mị còn trẻ lắm... đêm xuân gọi mời
A Sử trói đứng Mị rồi
Tiềm tàng sức sống bồi hồi mộng du
Dầu chưa lật mặt kẻ thù
Cũng là vượt thoát ngục tù trần gian
Than hồng vùi dưới tro tàn
Sẽ bùng ngọn lửa phá tan xích xiềng
Tỉnh mê thổn thức niềm riêng
Nước mắt như suối oan khiên đắng lòng!
Thời gian trôi đến mùa đông
Mị ra thổi lửa bếp hồng giữa sân
Thấy người bị trói tay chân
Là xác chết đứng! Cũng không việc gì!
Thản nhiên như chuyện mọi khi
Lòng Mị nguội lạnh...tức thì chảy tan
Thấy dòng nước mắt tuôn tràn
Lặng thầm chảy xuống hai hàng xót thương
Đời ta: đợi chết rũ xương
Người kia - A Phủ - hết đường sống sao?
Hỏi ai kêu thấu trời cao
Hổ ăn bò, bắt người vào thế thân!
Ác thay một lũ bất nhân
Xót người rồi lại thương thân phận mình
Bếp than vạc lửa... lặng thinh...
Nghĩ xong Mị quyết một mình mình thôi
Cắt dây! A Phủ chạy rồi!
Lặng thầm Mị đứng giữa trời tối đen
Bỗng ào Mị vụt chạy lên
Nắm tay A Phủ về miền Phiềng Sa
Cứu người và tự cứu ta
Tự do, hạnh phúc như là giấc mơ
Mùa đông năm ấy đến giờ
Từ đời thực bước vào thơ diệu kỳ
Đêm xuân tiếng sáo vọng đi
Nồng nàn men rượu sống vì được yêu!

                        Tánh Linh, 12.01.2019
                             Võ Bích Phượng

TIẾNG SÁO BUỒN - Thơ Đoàn Thuận


       
                            Nhà thơ Đoàn Thuận


TIẾNG SÁO BUỒN

Lênh đênh xuồng nhỏ trên kênh,
ngày qua chưa hết, trăng lên cuối chiều.
chân trời xa vọng tiếng tiêu,
vi vu như thể sáo diều quê hương.

Âm rời từng nốt du dương,
nghe như tiếng nấc canh trường không tên
vô tình hay tự lãng quên,
đàn tranh sáo trúc buồn tênh giữa đời.

Kênh xuôi con nước về khơi,
sương mờ gợi nhớ lệ rơi giọt buồn.
dù mong phím thứ pha buông,
cho tâm an tịnh trước nguồn si mê.

Hoa trôi bèo dạt tư bề,
Tiếng tiêu hiu hắt, lòng tê tái sầu…

Hà Tiên, 1969
Cát Sỹ Đoàn Thuận

ĐỀN BẠCH MÃ - THÀNH HOÀNG CỦA THỦ ĐÔ HÀ NỘI - Đặng Xuân Xuyến



Đền Bạch Mã tọa lạc tại phường Hà Khẩu, tổng Đông Thọ, huyện Thọ Xương, phủ Hoài Đức (nay thuộc phố Hàng Buồm, quận Hoàn Kiếm, thành phố Hà Nội), được xây dựng vào cuối thế kỷ thứ IX, thờ thần Long Đỗ - vị thần gốc của Hà Nội cổ.

NỖI NIỀM KHI THẤY LẠI ẢNH GIẾNG LÀNG - Hoàng Đằng




Tình cờ tôi gặp bức ảnh trên mạng. Bức ảnh nằm trong album ảnh tỉnh Quảng Trị trước năm 1975. Ảnh đa số do binh sĩ hoặc nhà báo Mỹ chụp. Tôi nhận ra ngay đấy là bức ảnh cái giếng nước của làng tôi. Bao kỷ niệm vui, buồn về mảnh đất làng, về lịch sử làng, về bà con dân làng hiện về.

SỢI TÓC - Thơ Lê Kim Thượng


    


SỢI TÓC

Em qua đường nắng ngọt hương
Hàng Cây Gạo vẫn ven đường xôn xao
Thương em da trắng, má đào
Làn môi, sóng mắt gửi trao dỗ dành
Áo tà trắng xóa mỏng man
Nghiêng nghiêng nón lá, thanh thanh dáng hiền
Nắng qua bóng lá xiên xiên
Gió đùa sợi tóc bay nghiêng môi cười
Đỏ hồng đôi má hổ ngươi
Dịu dàng lời nói, nụ cười giai nhân
Bên em hơi thở rất gần
Mùi hương con gái lâng lâng bềnh bồng
Ru em... lòng ấp vào lòng...
Võng đưa chao mãi... hương nồng Phù Dung
Đôi tim hòa một nhịp chung
Hoa Thiên Đường nở trên vùng băng trinh...

 *
Tóc xưa buông xõa gợi tình
Tặng tôi sợi tóc, đinh ninh lời thề
Dẫu đi tám hướng sơn khê
Vấn vương sợi tóc... tìm về thăm nhau
Hoa trôi, nước chảy về đâu?
Bên sông sóng vỗ chân cầu buồn tênh
Cầu quê lắt lẻo chông chênh
Một bên nhung nhớ... Một bên bồi hồi
Hai người chung một trăng soi
Cô đơn bên ấy... lẻ loi bên này
Tình ta, như sợi khói bay
Lắt lay theo gió Heo May cuối mùa
Tình ta, mưa dội, gió đùa
Để Lầu Hoàng Hạc bốn mùa hoàng hôn
Tình ta, bới đất đem chôn
Biết đâu đất có tâm hồn... buồn chung?
“Đôi ta chẳng đặng, thì đừng
Phận duyên Trời định... nửa chừng xa nhau...”
                       
                           Nha Trang, tháng 8. 2020
                                LÊ KIM THƯỢNG

“...” Ca dao