BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 20 tháng 11, 2018

TỰ KHUYÊN MÌNH, TUỔI HỔ - Thơ Nguyễn Khôi


         Nhà thơ Nguyễn Khôi


TỰ KHUYÊN MÌNH
(Tặng các bạn cùng lên lão 60)
       
Đã sang tuổi 60
Không nên hung hăng nữa
Kẻo thế gian chê cười...
Đã sang tuổi 60
Ăn nhậu cũng ít thôi
Rượu bia xơi giảm hẳn
Gọi là mà góp vui.
Đã sang tuổi 60
Thôi cay cú với Đời
Trời cho khỏe là quý
Tâm hồn luôn thảnh thơi.
Đã sang tuổi 60
Chức tước cũng xin lui
Tất cả bằng KHÔNG cả
Cát bụi, cát bụi thôi !
Khỏe thì tăng đi chơi (1)
Yếu thì về trông Cháu
Hưu trí cũng Đẹp rồi
Chớ "tiếc đời" mà cáu ?!
Hứng thì làm Thơ chơi
Viết dăm câu khoái chí
- Hãy yêu thương bạn đời
Đừng gây sự dở hơi...
Đã sang tuổi 60
Hiểu đời cũng ngắn thôi
càng buồn càng chóng xỉu (2)
Cứ vui vui mỉm cười...
CÁI GÌ cũng vừa thôi (3)
Tranh đua
thôi
nhường Trẻ
và cũng nên ít lời
Nhớ mình đã 60.

Trại Hào Nam - Hà Nội 5-2-1998
                Nguyễn Khôi
------
(1) chơi Văn Thể Mỹ
(2) xỉu = đột quỵ (té xỉu =ngã)
(3) Cái gì = cái chi chi (tự suy luận)

CÓ MỘT NGHỀ NHƯ THẾ - Thơ Đinh Văn Nhã, nhạc Bùi Anh Tú.


   

CÓ MỘT NGHỀ NHƯ THẾ

“Có một nghề bụi phấn bám đầy tay
 Người ta bảo đó là nghề trong sạch nhất
 Có một nghề không trồng cây vào đất
 Mà mang lại cho Đời đầy trái ngọt hoa tươi”!

 Có một nghề rèn luyện cả đời người
 Để mang lại sự tốt tươi cho thiên hạ
 Có một nghề thật đớn đau nghiệt ngã
 Để mang tặng cho Đời những Tài tử Giai nhân
 Lặn lội cả đời nhả kén tơ ươm
 Cho loài Người được khoác lụa vàng óng ả

 Có một nghề vượt bao khó khăn cao cả
 Để rèn luyện cho Đời những nguồn lực vô biên
 Có một nghề luôn đào tạo những “Tài, Hiền”
 Cho đất nước được bình yên thịnh vượng!

 Có một nghề luôn tạo niềm vui sướng
 Cho bao người đạt sự nghiệp thăng hoa
 Có một nghề từ sáng đến chiều tà
 Dạy dỗ học trò miệt mài không ngơi nghỉ

 Có một nghề ngay từ trong suy nghĩ
 Nhận trách nhiệm với Đời,
 Làm Thầy của cả những bậc Vĩ nhân!

 Có một nghề cũng có lúc quên thân
 Mang con chữ gieo vần nơi heo hút
 Có một nghề bỏ tiền lương mua giấy bút
 Dạy các em thơ xứ Mèo Vạc vùng cao
 Xua nắng Hè Thu, cõng gió Đông vào
 Thổi mát rượi những ngày Hè oi bức!

 Có một nghề cứ mỗi khi thức giấc
 Đã nghĩ nặng tình về thế hệ mai sau.
 Nguyên khí Quốc Gia sẽ lắng đọng về đâu?
 Khi Hiền Tài không được nuôi trồng chăm bón!
 Ôi Trời Đất giao cho ngành ta trọng trách lớn
 Nghiệp mênh mang mà chức sắc lại cỏn con!

 Ta luôn ước mơ cho Đất nước được vuông tròn
 Thoát địch họa và tai ương rình rập
 Phải gắng xây một lâu đài vững chắc
 Cho Tổ Quốc được yên vui, Đất nước được thái bình.
 Cho Quê hương trong đó có mình
 Được hưởng trọn quang vinh ấm no hạnh phúc!

 Nghề Nhà Giáo được vinh danh tiến bước
 Cùng mọi nghề xây mực thước cho đời
 Cho Thiên hạ mãi mãi xanh tươi
 Cho cuộc sống được đổi đời oanh liệt
 Cho thế gian ai ai cũng nhận biết
 Nghề Giáo là Thầy giúp đất nước được thăng hoa!

                                                       Đinh Văn Nhã
                                                      Hà nội 6/1/2017




     Nhạc: Bùi Anh Tú
     Lời: Phỏng thơ Đinh Văn Nhã
     Ca sĩ:  Lương Nguyệt Anh


Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2018

BÌM BỊP KÊU... - Thơ Trần Mai Ngân


   
              Nhà thơ Trần Mai Ngân


BÌM BỊP KÊU...

Bờ sông cũ, con Bìm Bịp cũ
Cất tiếng kêu chiều đã mênh mông
Khàn giọng thôi... lòng cũng xa lòng
Chị đã bước theo chồng, thôi hết !

Về bên đó làm dâu, làm vợ
Có khi nào chị nhớ dòng sông
Một chiều thu hay tối cuối đông
Chị đã khóc trên vai người ấy!

Xa đến vậy và lâu đến vậy
Mấy mươi năm chị dối lòng mình
Hạnh phúc đầy ngà ngọc lung linh
Là gia sản cho người ngắm nghía!

Bìm Bịp kêu chiều nay thấm thía
Chẳng buồn đâu, chị chỉ đau thôi
Chân trời là nơi chốn xa xôi
Tình ở đó làm sao chị đến...

Ngày và tháng chia nhau chống chếnh
Sắc và hương vẫn ngát ngát hương
Chị biết rằng mình vẫn mãi thuơng
Hình bóng ấy vẫn luôn bên chị

Bìm Bịp kêu tiếng chiều tiều tụy
Nước sông trôi... cứ dập duềnh trôi
Chị cố cười... phải cố cười thôi
Đã phung phí ngàn năm nỗi nhớ !

                          Trần Mai Ngân
                             17-11-2018

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2018

NGÔI TRƯỜNG CŨ, ƠI 10A3 - Video clip La Thụy ngâm thơ




NGÔI TRƯỜNG CŨ - ƠI 10A3

Gần bốn mươi năm rồi, phải chăng thế
Ơi, mái tôn vách ván sân trường xưa
Ơi bè bạn ! Thẹn thò ngày mới lớn
Ghế cầm tay thắm dệt đóa hoa mơ

Nguyễn Hoàng (*) ! Thôi vời vợi ngôi trường cũ
Ngăn phên gót vẫn thích hơn tường vữa
Tiếng học ồn ta vẫn thấy véo von
Còn chăng hương má cốm đến thơm giòn ?

Mắt mở lớn lũ học trò thuở ấy
Những Cường, Oanh, Bình, Phú… lộng hồn trai
Chân chập chững vẫn vào đời mạnh bước
Ươm mơ hồng luôn dự phóng tương lai

(Còn măng sữa nhưng tưởng rằng vượt lớn
Bàn sự đời “từng trải” đến ngây ngô !
Thơ vụng dại cho rằng tài xuất chúng
Xô tượng thần đạp ngã những ngai thờ

“Cánh sen vàng”, “cành trúc” thơ ngày cũ
Đám trai non háo hức cố thi tài
Gieo vần họa, tôn xưng làm tam tuyệt
Ơi cuồng kiêu ! Thơ dại hơn loài nai )

Thương thắm thiết lớp 10 xưa cũ đó
Tảng đá buồn rêu phủ tên A3 ?
Thương Non Nước hang sâu cùng dốc núi
Mây bay về ai nhắn kể chuyện ngày qua

(Lan và Thắm còn than chăng chân mỏi
Hường Trúc ơi, vẫn ngọt nước dừa tươi
Trên đỉnh núi nhấm hoài vắt xôi dẻo
Thoáng mắt nhìn Thân có thấy bồi hồi )

Và Phi Hải cát vàng chao sóng vỗ
Ta ngày xưa nồng ấm đẹp hồn mơ
Chưa yêu thương sao lòng hoài rộn rã
Ơi Thuận Thân ! Ơi ngày tháng xa đưa !

Trường học cũ giờ tan thành cát trắng
Thầy cô xưa mù biệt với ngàn khơi
Thời “tản cư” chập chờn vương hư ảnh
Khói sương mờ hay kỷ niệm lên hơi

Thoáng kỷ niệm về bơi trong đáy mắt
Ta trầm ngâm hoài tưởng cả trời xưa
Nghe vang vọng dư âm bao tình mất
Thoảng bay cao diệu vợi những giai thừa

                                               LA THỤY

(*) Mùa hè đỏ lửa 1972, theo chân người tản cư Quảng Trị, trường Nguyễn Hoàng dời vào trại 5 Non Nước, Hòa Long, Hòa Vang, Đà Nẵng (gần Ngũ Hành Sơn – tức núi Non Nước). Cơ sở vật chất của trường thiếu thốn trăm bề, học sinh phải xách ghế đi học

      

NGUYỆN CẦU CHO CÁC ĐẲNG, NÉN HƯƠNG TRẦM - Thơ Đức Hạnh


   


NGUYỆN CẦU CHO CÁC ĐẲNG

CHÚNG con kính Chúa Trời Toàn thiện
CON thành tâm khẩn nguyện ơn Ngài
KHẨN tình Đức Chúa nhậm lời
NGUYỆN xin Các Đẳng về nơi Thiên đường

CẦU Cha Mẹ Chúa cho gặp gỡ
XIN tình yêu thắm nở hoa hồng
THIÊN đàng đón nhận chờ mong
CHÚA thương những kẻ có lòng ăn năn

XÓT cảnh thế Ngôi Hai cứu độ
THƯƠNG nhân loài nở rộ Thiên ân
CHA vừa mãn kiếp dương trần
MẸ cùng nối gót cũng lần ra đi

THỨ tội lỗi khi còn dương thế
THA sai lầm ân huệ Chúa ban
TỘI tình xóa sạch muôn vàn
LỖI tha mở cửa Thiên đàng hiển vinh.

Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2018

Ở VN, CŨNG NGHE MINH HỌA KIỀU CỦA NHẠC SĨ PHẠM DUY… - Đỗ Hùng

Nguồn:
https://vietbao.com/a73279/o-vn-cung-nghe-minh-hoa-kieu-cua-nhac-si-pham-duy

 
                                    Nhạc sĩ Phạm Duy

Ở VN, 
CŨNG NGHE MINH HỌA KIỀU CỦA NHẠC SĨ PHẠM DUY…

(Bài viết năm 2002, trước khi nhạc sĩ Phạm Duy được phép về VN).

Tôi là một người yêu nhạc của Phạm Duy từ hồi còn rất bé. Đã hơn ¼ thế kỷ trôi qua, ở Việt Nam, dù những ca khúc do ông soạn hoàn toàn cố tình "bị vắng bóng" trên các phương tiện thông tin đại chúng như radio, TV, báo chí… nhưng trong các quán nhạc hay phòng trà, trong các gia đình, âm nhạc của ông vẫn còn, người ta vẫn nghe, vẫn thuộc, vẫn chép lại lời nhạc và quảng bá cho nhau…
Năm nay nhạc sĩ Phạm Duy đã 81 tuổi. Ông là một nhân vật có "tài nghệ siêu quần" hay là "võ nghệ tuyệt luân" của đất nước Việt Nam trong lãnh vực nghệ thuật. Người ta đã viết và đã nói về ông quá nhiều, tôi mường tượng hình như nhạc sĩ Phạm Duy là người đã để cho "chảy nhiều mực và tốn nhiều giấy" nhất trong lịch sử văn hóa nghệ thuật của nước Việt Nam đương đại…

Ở Việt Nam, tôi cũng có nghe ngóng và theo dõi từng "đường đi nước bước" của nhạc sĩ Phạm Duy ở nước ngoài (điều mà từ năm 1975 đến giờ tôi vẫn làm). Tôi chờ đợi từng ngày Minh Họa Kiều II ra mắt như lời ước hẹn của ông khi Minh Họa Kiều I xuất hiện cách đây vài năm… Những nhạc khúc ông viết ra ở bên kia quả địa cầu, chắc ông cũng không ngờ rằng ở quê nhà có nhiều người âm thầm đi tìm kiếm, sưu tầm, gìn giữ quý giá tưởng như không gì còn quý hơn thế nữa. Tôi là một trong số rất nhiều người Việt Nam ở quốc nội đã làm công việc đó…



LỤC BÁT TỰ TÌNH - Thơ Trần Mai Ngân


   
                    Nhà thơ Trần Mai Ngân


LỤC BÁT TỰ TÌNH

1- Hư không nắm bắt làm gì
Mỉm cười thanh thản xuân thì còn không ?

2- Trái tim vẫn đập một lời
Rằng anh là cả suốt đời của em !

3- Lo xa anh sẽ quên mình
Lo gần sau trước cuộc tình về đâu ?

4- Bể dâu thì mặc bể dâu
Đốt trăm định mệnh bắc cầu có nhau.

5- Mai sau còn có mai sau
Người về, tôi ở lòng đau xót lòng !

                            Trần Mai Ngân

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2018

MẤY DÒNG LỤC BÁT - Thơ Tịnh Đàm


        
                     Nhà thơ Tịnh Đàm


MẤY DÒNG LỤC BÁT

Buồn, vui
Cũng một chỗ này
Trà suông - Thiếu bạn
Nhắp cay nỗi mình !

Chút tình,
Gởi gió phiêu linh
Về phương trời nhớ
Bóng hình xưa, xa !

Chừng thôi,
Nhạt dáng hào hoa
Một tôi ngồi
Với mắt nhòa...
Đăm chiêu !

Niềm riêng,
Chưa nói bao điều
Đã nghe lòng gợn...
Ít nhiều phôi phai !

TỊNH ĐÀM
(Hóc Môn, TP. HCM)

NẾU KHÔNG CÓ TÌNH YÊU - Thơ Quách Như Nguyệt


     
   Nhà thơ Quách Như Nguyệt


NẾU KHÔNG CÓ TÌNH YÊU

Nếu không có tình yêu em thà làm tượng đá
Tim xi măng hứng mưa gió sương mù
Đứng giữa trời chẳng cần che dù lộng
Giương mắt nhìn đời bận đuổi bắt mộng mơ

Không có anh, em thà thành hoa dại
Mọc ven đường chờ ánh nắng bình minh
Lũ ong bướm em chẳng màng chẳng ngại
Dễ sống còn, kiêu hãnh một mình em 

Nếu không có tình yêu, em thà thành cọp trắng
Sống độc đơn… đón, săn mồi dưới ánh trăng
Chúa sơn lâm em một mình một cõi
Chẳng cần ai vẫn sống ở trên đời

Nếu không có tình yêu, em thà thành tượng đá
Nếu không có tình yêu, thà thành loài hoa dại
Nếu không có tình yêu, cho em thành cọp trắng
Nếu không có tình yêu, em chẳng muốn làm người

Nếu không có tình yêu đời sẽ buồn biết mấy!
Thiếu nụ cười, thiếu ánh mắt, thiếu môi hôn

                                        Quách Như Nguyệt


   

     Thơ Quách Như Nguyệt
     Nhạc Nguyễn Dũng
     Ca sĩ Ngọc Mỹ


    

     Thơ Quách Như Nguyệt
     Nhạc Nguyễn Dũng
     Ca sĩ Tâm Thư

CHÙM THƠ THIỀN 27, 28, 29 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


       

NHÂN

người miền này
người miền kia
xứ giàu
xứ nghèo
xã hội trình độ khác nhau
mức thu nhập không đồng đều
ý thức hệ khác nhau
thế là phải đánh nhau

người có vui có buồn
chuồn chuồn
khi bay khi đậu
sáo sậu
có khi hát có khi không
làm thuyền
khi neo bờ
khi xuống sông ?

say đôi lúc muốn tỉnh
tỉnh xong lại muốn say
điên hoàn toàn hạnh phúc
tỉnh ra thấy đắng cay ?

KHI TRỞ LẠI CẦN-THƠ - Thơ Huy Uyên


     
                Nhà thơ Huy Uyên


KHI TRỞ LẠI CẦN-THƠ

Mênh mông trời nước
về Cần-thơ với những đoạn rạch buồn
chim bay rồi biển trước
cá lội chiều sau sông.

Tôi tìm em hoài dưới ánh trăng xanh
bên đường quán nghèo cóc mít ổi
ai che nón khi chiều chưa kịp tới
nụ cười xinh hai mắt ướt đa tình.

Tôi lang thang một qua cầu Cần-thơ ngút mắt
đêm Chúa về hình như em đang đọc kinh
lạy Chúa của hai đứa mình
trôi theo sông mái chèo sớm khuất
(đã vây quanh người theo chuông ngân).

Gió qua bến Ninh-kiều hiu quạnh
mắt ai tím sáng trời đêm
rượu tình người mời chưa uống
bên sông ngơ ngẩn cuộc tình.

Em trăm vạn nẽo đường
để tôi đợi mà lòng bỗng sững
nhớ ai nước mắt rưng rưng.
 tình ngái xa về Cái-Răng, Mỹ-Thuận,

Xe xa người về Cần-thơ chở gió
tôi mang mây che kín dặm trời
sao nỡ em ơi
rót chi sầu vào thơ tôi từ độ ấy
mưa nhỏ từng giọt lấp tim tôi
xa người.

Tình của em mấy đoạn chao nghiêng
về Cần-thơ mà để tình ở lại.

                           Huy Uyên
              (Cần-Thơ mùa Giáng-Sinh)

NGƯỜI THÔN NỮ MIỀN SÔNG NƯỚC - Thơ Phạm Ngọc Thái


   


NGƯỜI THÔN NỮ MIỀN SÔNG NƯỚC

Nén hương lòng anh tưởng niệm mối tình em
Bóng trúc vắng, làng quê xanh viễn vọng
Giọt lệ đắng em hòa cùng anh uống
Chốn xa vời người lữ khách đứng dừng chân.

Xin để lại cho đời vài khúc ca ngân
Nghìn năm sau - Thế nhân ơi, hãy nhớ !
Tấm hình ta cùng nàng một thưở
Và cuộc tình nước mắt lẫn yêu thương.

Anh không thể mang em theo trọn kiếp thi nhân
Giúp em vượt qua đời bể dâu khốn khổ
Mai có đến gặp lại anh bên nấm mồ
                                  nơi chân trời, xứ sở
Xõa tóc mà than khóc cõi dương gian...

Anh vẫn chờ em ở dưới suối vàng
Ta hãy quên đi thế giới đầy bạo loạn
Để cùng em kết trăm năm tình bạn
Của tình yêu tự trái tim anh !

Anh vẫn thương em dù duyên phận bẽ bàng
Chẳng phải vì em, chẳng phải anh không muốn
Nhưng em ạ ! KIỀU đã nói rồi,
                                        đó là bể sống...
Tình giữa trần ai, nước mắt trộn cơm chan.

Dẫu phải biệt xa...
                           anh có hạnh phúc đâu em ?
Vẫn biết đời em cũng hòa dòng lệ đắng
Ừ, thì trang nam anh khinh thường kiếp nạn
Chỉ thương em là phận nữ nhi.

Hãy vững bước lên em vào thế giới của ca thi
Sẽ giúp em quên mọi điều sầu muộn
Anh chỉ tiếc không thể dìu em tới bến...
Mong đất trời có Thượng đế đỡ em đi !?

                           *

Thơ viết đã dài mà chẳng thỏa nỗi tình si
Ta lại cất tiếng gọi tên em:
-  Người thôn nữ miền sông nước...
Mai dân tộc có đặt ta nằm ở nơi nào
                                 dưới gầm trời tổ quốc
Hãy đưa mộ nàng về
                               chôn cạnh nấm mồ ta.

Để con cháu đời đời cất cao bản tình ca
" Không có chiến tranh,
                           chỉ có tình yêu bất diệt ! "
Anh sẽ nâng hình em bay trên đất trời nước Việt
Vượt qua mọi chủ nghĩa tới muôn năm.

Hãy đi cùng anh, mình không chết đâu em
Kinh thánh đã dậy rồi: nay chỉ là "cõi tạm"
Khi biết vượt qua đủ buồn đau, khổ nạn
Mới vào được ngôi đền...
                          - Tòa Thánh của tình yêu !

Ôi ! Người thôn nữ anh thương
Cuộc tình mình dù đắng đót bao nhiêu
Nhưng hãy nghe lời anh:
              - Ta được nhiều hơn mất...
Đã giúp em nhìn ra nghĩa sống
                          trong bể đời khốn kiếp
Vượt lên bão táp, phong ba.

Em hãy hòa nước mắt vào
                         viết những bản tình ca
Nó vĩ đại hơn các luận ngôn đảng phái
Ta sẽ là ánh sao băng trên thiên hà sông núi
Anh đợi đón em về
                               trong thế giới bên kia.

                                     Phạm Ngọc Thái