BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 17 tháng 12, 2023

CHỮ NHO... DỄ HỌC (2) – Đỗ Chiêu Đức


           
                                                Thầy đồ Đỗ Chiêu Đức

Bài 2
         
Không phải cái gì cũng có hình dáng để vẽ ra được, cho nên ngoài cách Tượng Hình để vẽ nên chữ, ta còn có cách CHỈ SỰ.
 
2. CHỈ SỰ 指事 :
        
Chỉ Sự là dùng một ký hiệu hoặc hình tượng tiêu biểu nào đó để chỉ những sự việc không có hình tượng mà tạo nên chữ viết, hoặc dùng một chữ tượng hình có sẵn, thêm hoặc bớt nét để làm thành một chữ mới. Tiếng Anh gọi là Indicatives.            
Xem các ví dụ sau đây:
              
              

               

                    1               2             3             4            5

Phía trên là ký hiệu chỉ các số đếm ngày xưa, diễn tiến thành các chữ NHẤT , NHỊ , TAM ...

Bên dưới có 5 chữ theo thứ tự sau đây: 

1. NGUYÊN :         
Hình người quỳ xuống có một vạch trên đầu để chỉ Ý, nên NGUYÊN có nghĩa là : Đầu, là bắt đầu, là Chính. Ví dụ:
   * Nguyên Thuỷ 元始 là Bắt đầu, là Mở đầu.
   * Nguyên Đán 元旦 là Ngày bắt đầu của một năm.
   * Nguyên Thủ 元首 là Người đứng đầu trong một nước.
   * Nguyên Phối 元配 là Người phối ngẫu chính thức, là Vợ
       lớn, khi vợ mất cưới vợ kế, thì gọi là Kế Phối 继配.
      
Câu đối Tết nổi tiếng bao gồm cả trời đất là:
                  
Nhất nguyên phục thuỷ,     一元復始,                  
Vạn tượng canh tân.           萬象更新。 

Có nghĩa:            
Một dòng nguyên khí của trời đất trở lại lúc ban đầu.           
Muôn vàn hiện tượng (bao gồm người, vật, sự vật) đều đổỉ mới.
 
 2. ĐÁN :       
Hình mặt trời mới mọc, một vạch ở phía dưới tượng trưng cho đường chân trời. Nên Đán có nghĩa là Ngày mới bắt đầu, tức là Buổi Sáng, như
    * Đán Mộ 旦暮 có nghĩa là Sớm Tối, Sáng Chiều.
    * Đán là ngày Mùng một Âm Lịch, nên ngày mùng một Âm lịch đầu tiên của tháng đầu tiên gọi là Nguyên Đán ( Tết Nguyên Đán ).
     * Đán là Ban ngày đối với DẠ là Ban đêm.
     * Nhất Đán 一旦 là Một ngày nào đó, mà cũng có nghĩa là
        Trong Một Ngày nữa.

Tăng Quảng Hiền Văn có câu:               

Bách niên thành chi bất túc,    百年成之不足,                 
Nhất đán hoại chi hữu dư.       一旦壞之有餘。 

Có nghĩa:
    -  Cái mà ta gầy dựng cho thành đạt thì một trăm năm vẫn còn chưa đủ. Nhưng...
    -  Cái mà ta muốn phá tán hủy hoại thì trong một ngày cũng có thừa (thời gian để làm việc đó rồi). Ví dụ:  
 Sự nghiệp gầy dựng cả trăm năm của ông cha để lại, con cháu chỉ cần cờ bạc phá tán trong một buổi là tiêu tan hết rồi ! (không cần phải tới một ngày!).

3. THIÊN :        

Như ta đã biết trong phần Tượng Hình, người đứng dang hai tay ra là chữ Đại là Lớn, nhưng đầu vẫn phải đội trời, nên vạch ngang trên đầu người chỉ Trời, nên Thiên là Trời. Ta chỉ thấy được bầu trời xanh lúc ban ngày, nên Thiên cũng có nghĩa là Ban Ngày. Nhưng Trời như thế nào ? Trời lạnh lẽo của mùa Đông, Ấm áp của mùa Xuân, Nóng bức của mùa Hè và Mát mẻ của mùa Thu, nên Trời còn có nghĩa là MÙA, ví dụ:

   * Xuân Thiên 春天 là Mùa Xuân, Hạ Thiên là Mùa Hè, Thu Thiên là Mùa Thu và Đông Thiên là Mùa Đông. 

    * Nhất Thiên 一天  là Một Ngày, Lưỡng Thiên là 2 ngày...

    * Thiên Không 天空 là Bầu trời, Thiên Nhỡn 天眼 là Con mắt của trời, là Con Mắt của Cao Đài Giáo toả sáng khắp nơi, còn gọi là Tuệ Nhỡn 慧眼 : Con nắt của Trí Tuệ!           

Trong Tăng Quảng Hiền Văn có câu:                 
Thiên nhỡn khôi khôi,      天眼恢恢,                 
Báo ứng thậm tốc !         報應甚速。
 
Có nghĩa:            
Mắt trời lồng lộng, nhìn khắp cả, nên...            
Sự báo ứng sẽ diễn ra rất nhanh!
 
4. LẬP :        
Lập là Đứng, ta thấy hình người dang tay đứng hiên ngang trên mặt đất, vạch ngang phía dưới chân người chỉ mặt đất. Nên Lập là Đứng, như :

  * Độc Lập 獨立 : là Đứng riêng một mình, không dựa dẵm vào người khác. Nước Độc lập là Nước tự chủ, có chủ quyền riêng, không bị thao túng bởi ngoại bang. Trong nghề võ có thế "Kim Kê Độc Lập" là Thế đứng vững dàng như con gà trống vàng đứng một chân một cách hiên ngang vậy!  

  * LẬP là Đứng một cách vững chắc, là Gầy dựng nên. Ta có các từ sau :
  * Lập Thân 立身 : là Làm cho bản thân mình đứng vững chắc trong cuộc sống.
  * Lập Gia 立家 : Gầy dựng nên gia đình, tương tự ta có từ:
     Lập Nghiệp, Lập Chí, Lập Pháp ....

5. DIỆC  :          
Hình người đứng dang 2 tay có 2 chấm 2 bên nách, nên DIỆC có nghĩa gốc là Cái Nách, nhưng được sử dụng làm Phó Từ có nghĩa là CŨNG, là CHẲNG QUA, CHỈ LÀ ... tuỳ theo nghĩa trong câu. Ví dụ:        

Trong bài hát nói "NGHĨ TIẾC CHO AI" của Cao Bá Quát có 2 câu thơ chữ Hán như sau:
     
Ngã DIỆC tri phi ninh tác ngã,     我亦知非寧作我,           
Nhân vô bất thị thả khan nhân.    人無不是且看人

Có nghĩa:     

- Ta CŨNG biết là mình sai đó, nhưng ta thà giữ lấy cái sai của mình, Còn ...    
 - Người không có gì không phải hả, thì hãy chờ xem người (đúng như thế nào đây?!).       

 Hai câu thơ chứng tỏ được sự lẫy đời và cao ngạo của Chu Thần Cao Bá Quát!

                                THƯỢNG                     HẠ                      TRUNG

Chữ Chỉ Sự đơn giản nhất là chữ THƯỢNG và chữ HẠ . Nét ngang là mặt đất, Một nét bên trên như cây nọc cắm trên mặt  đất là chữ THƯỢNG, nét dưới hoặc cây nọc trở đầu xuống dưới là chữ HẠ.
       
Chữ TRUNG là một vòng tròn có một vạch sổ ngay chính giữa, nên Trung có nghĩa là GIỮA, là bên TRONG, ta có các từ như:
   - Trung Tâm 中心 là Ngay chính Giữa.
   - Tâm Trung 心中 là Ở Trong lòng.
     Tâm Điểm là Điểm ở Giữa.
     Điểm Tâm là Ăn Sáng.
       
Thượng Trung Hạ luôn luôn đi kèm theo cuộc sống của con người từ ngàn xưa tới nay. Từ thời Chiến Quốc đã có các chức quan Thượng Đại Phu 上大夫, Trung Đại Phu 中大夫, Hạ Đại Phu 下大夫. Vật dụng, quần áo, trang sức, mũ mão... đều phân chia Thượng Trung Hạ, Tốt Xấu Vừa, ngay cả con người trong xã hội cũng phân chia Thượng tầng, Trung tầng và Hạ tầng Giai cấp, nên mới có câu nói:    

Thượng bất chính, Hạ tắc loạn.    上不正,下則亂。

Có nghĩa:         

Trên không ngay, Dưới lộn xộn!

Người trên trước mà không đàng hoàng, thì kẻ phía dưới thế nào cũng "dữ ngươi" mà làm bậy!
        
Xã hội ngày xưa thiếu Thầy Thuốc để cứu nhân độ thế, nên người Thầy Thuốc được tôn xưng là Đại Phu, cũng như ta tôn xưng Thầy Thuốc ngày nay là Bác Sĩ 博士vậy!
(Bác Sĩ 博士trong tiếng Hán là học vị Tiến Sĩ 進士. Người học ngành Y luôn luôn phải học đến nơi đến chốn để cứu người, nên thời gian học tập rất lâu rất dài, gọi Bác Sĩ là Tiến Sĩ thì cũng xứng đáng thôi !).
        
Trở lại với một chữ Chỉ Sự rất... đa sự, đó là chữ Mộc . MỘC là chữ Tượng Hình, theo hình vẽ cái Cây có cả phần Cành lá phía trên và cả phần Rễ cây phía dưới như sau:


                

                          

Từ chữ Mộc nầy, ta thêm phần trên một Gạch Ngang Ngắn chỉ phần Chưa phát triển của cây, thì ta có chữ VỊ , có nghĩa là CHƯA. Quá khứ Vị lai là chữ VỊ nầy. Còn...         
Nếu ta thêm một Gạch Ngang Ngắn ở trên phần rể cây  để chỉ phần cuối của thân cây thì ta có chữ MẠT , có nghĩa là CUỐI, HẾT. Như ta thường  nói "Thời Lê mạt" tức là thời gian "Cuối nhà Lê", còn "Mạt vận" có nghĩa là "Hết thời rồi!".          

Còn nếu ta thêm cái Ngang Ngắn đó ở dưới phần rể của chữ Mộc, thì ta có chữ BỔN là GỐC, là RỂ, là VỐN. Thành ngữ mà ai cũng biết là:                        
Mộc BỔN thuỷ nguyên.     木本水源. 
Ta nói là:    
Cây có cội, nước có nguồn!          

Ngày Tết, giới thương buôn hay chúc nhau:                    
Nhất BỔN vạn lợi.       一本萬利.
Có nghĩa:             
      Một đồng vốn, mười ngàn đồng lời! 

Ta hãy xem các hình minh họa sau:

          

                VỊ                         MẠT                     BỔN

Ngoài ra,          
Chữ MỘC còn cho các chữ vừa CHỈ SỰ, vừa HỘI Ý như chữ LÂM là Rừng, gồm 2 chữ Mộc ghép lại, và... chữ SÂM là Rừng Sâu, Rừng Rậm, gồm 3 chữ Mộc ghép lại.                   
Ở đây ta thấy... Ba cây chụm lại...không có thành hòn núi cao, mà thành Rừng Sâu nước độc với từ Sâm Lâm 森林  Rừng rậm (2 chữ nầy được ghép bởi 5 chữ MỘC mà thành).
         
Tương tự như chữ Mộc, ta có chữ NỮ là chữ Tượng hình như sau:     

             

            

Ta thấy...         
Hình của một cô gái ẻo lả, hai tay đưa ra trước với dáng điệu quỳ xuống như để hầu hạ ai. Nên NỮ là Con Gái, là Phái Nữ, giới tính bị ngược đãi kỳ thị trong xã hội phong kiến xưa. Về mặt diễn tiến của chữ viết, thì NỮ là con Gái chưa có chồng, đến khi có chồng rồi thì phải có con. Bấy giờ, phần trên của chữ NỮ được chấm thêm 2 chấm nữa, tượng trưng cho 2 cái vú để cho con bú, và đó chính là chữ MẪU là MẸ, theo diễn tiến của chữ viết như sau:  

              

                        Vậy nên...       

MẪU là chữ được hình thành theo CHỈ SỰ, do chữ Tượng Hình NỮ thêm vào 2 chấm mà thành. MẪU là mẹ, ta có các từ chỉ mẹ như sau:
    - Từ Mẫu, Hiền Mẫu, Huyên Đường.
    - Gia Từ, Gia Mẫu: là từ tự xưng mẹ của mình với người khác một cách khiêm tốn lịch sự.
     - Lệnh Từ, Lệnh Mẫu, Lệnh Đường, Lệnh Huyên Đường: là từ tôn xưng dùng để gọi hoặc để chỉ mẹ của người khác cho lịch sự, khách sáo.        
    Huyên Đường là từ chỉ chung về người mẹ mà Cụ Nguyễn Du đã dịch rất hay là NHÀ HUYÊN trong câu:               

Giọng Kiều rền rĩ trướng loan,               
NHÀ HUYÊN chợt tỉnh hỏi cơn cớ gì?! 

và khi đưa Kiều theo Mã Giám Sinh, Cụ cũng viết:                      

Bên ngoài chủ khách dập dìu,                
Một NHÀ HUYÊN với một Kiều ở trong.

Sau Mẹ là Cha, ta có chữ...      
PHỤ là CHA, cũng là chữ Chỉ Sự theo diễn tiến chữ viết như sau:

             

                        

Quan sát các hình trên, ta thấy...         
Hình của một người đàn ông đứng cong lưng về phía trước, hai tay dang ra một trên một dưới, phía trước đầu là một cây nọc dùng xăm lổ, bỏ hột giống để trồng trọt. Hình tượng của một người đàn ông đang lao động canh tác để nuôi sống gia đình, đó chính là Người Cha: Người lao động chính của gia đình. Các từ dùng để chỉ Cha có...
   - Từ Phụ, Nghiêm Phụ, Xuân Đường, (Thung Đường).
   - Gia Phụ, Gia Nghiêm là từ dùng để tự xưng cha của mình với người khác một cách khiêm tốn và lịch sự.
   - Lệnh Phụ, Lệnh Nghiêm, Lệnh Tôn, Lệnh Xuân (Thung) Đường là từ dùng để tôn xưng cha của người khác một cách khách sáo và lịch sự.      
Trong đêm khi đầu ấp tay gối, Kiều khuyên Thúc Sinh về thăm Hoạn Thư, nên chàng mới ...                    

Rạng ra trình lại THUNG ĐƯỜNG,               
Thúc Ông cũng vội khuyên chàng qui gia.     

Khi trở lại tìm Kiều không gặp, Kim Trọng đã đau xót đến nỗi “Máu theo nước mắt hồn lìa chiêm bao”, khiến cho ...                      

XUÂN HUYÊN lo sợ xiết bao,                  
Hóa ra khi đến thế nào mà hay ?!            

Lại một chữ Tượng Hình mà lại là Chỉ Sự nữa, đó chính là chữ CHÚC , ta hãy xem các diễn tiến của chữ viết sau đây:

                    

                       

Ta thấy ...        
Bên trái có một gạch ngang ba gạch xuôi như cái Bàn Thờ ông Thiên, phía trên có một gạch ngắn như cái dĩa đựng đồ cúng. Bên phải là hình tượng của một người quỳ trước bàn thờ  để van vái. Nên CHÚC là Những lời Van Vái khi cúng tế, thường thì đều là những lời tốt đẹp, đâu có ai vái những điều xấu bao giờ, nên sau nầy hễ "Nói Những lời Tốt Đẹp Cho Người Khác" thì gọi là CHÚC.         
CHÚC còn có nghĩa là Phù Thủy Nam, ta gọi là Thầy Pháp Thầy Cúng, người chuyên cúng tế ở các đình chùa miếu mạo, bây giờ là Ông Từ, nói theo chữ là Miếu Chúc 廟祝. và Ông Từ ngày nay chỉ ở để giữ chùa và ăn ké cơm chùa mà thôi!
Trong Tăng Quảng Hiền Văn có câu:             

Quan thanh thơ lại sấu,       官清書吏廋,               
Thần linh miếu chúc phì.    神靈廟祝肥。 

Có nghĩa:       
- Ông quan thanh liêm thì người thư ký ốm (vì phải làm việc nhiều và không có tiền ... hối lộ !). Còn...     
- Ông thần mà linh thiêng thì ÔNG TỪ (người giữ chùa) sẽ mập ra (Vì có nhiều người đến cúng tế cho mà ăn!).        
Những từ được thành lập bởi chữ CHÚC rất nhiểu, nhất là vào dịp Tết Âm Lịch của ta. Ta thường gặp các từ như ...
    - Chúc Xuân, Chúc Tết,
    - Chúc Phúc, Chúc Thọ.
    - Chúc may mắn, Chúc làm giàu, Chúc mua may bán đắt, Chúc An Khang Thịnh Vượng... Chữ CHÚC đã được Việt hóa thành chữ NÔM và mất đi Ý nghĩa ban đầu là Lời VAN VÁI.
        
Chữ được thành lập theo lối Chỉ Sự còn rất nhiều, trên đây chỉ là những chữ tiêu biểu, và ... không riêng gì chữ Hán cổ, trong dân gian ta cũng có những câu chuyện Chỉ Sự về ngôn ngữ vô cùng lý thú ...
       
Xin mời cùng đọc một Bức Thư Chỉ Sự độc đáo sau đây...           

.... Ngày xưa, có một anh lính thú ở xa, nhân có bạn được phép về thăm nhà, mới nhờ bạn đem về cho vợ ở nhà trăm quan tiền và một bức thư.       
Giữa đường, anh bạn tò mò giở thư ra xem, không thấy ghi số tiền gửi là bao nhiêu cả, chỉ thấy vẽ bốn con chó, một hình bát quái, hai con dê và một cái chũm chọe, nên nảy ra cái ý ăn bớt. Về đến nơi, anh ta chỉ giao cho vợ bạn bức thư và bốn chục quan thôi.      

Người vợ xem thư biết thiếu tiền, lên quan nhờ phân xử. Quan hỏi :
- Chồng chị gửi người ta bốn mươi quan tiền, người ta mang về đưa tận tay cho, còn kiện cáo nỗi gì?
 Người vợ đáp:
- Bẩm quan lớn, anh ta ăn bớt ạ! Chồng con gửi cho con tới một trăm quan kia ạ!
- Sao chị biết?
- Bẩm quan lớn, thư chồng con viết rành rành ra đấy xin quan xem thư, sẽ rõ!     
Quan giở bức thư quái gở kia ra xem, không hiểu gì cả liền hỏi:
- Thế là thế nào? Bức thư không có chữ nghĩa gì cả, sao chị lại biết chồng chị gửi một trăm quan?
- Bẩm quan lớn, chồng con vẽ rõ ràng ra đấy. Bốn con chó là tứ cẩu, cẩu là cửu, tứ cửu là tam thập lục, là ba mươi sáu (36 ). Bát quái có tám cạnh, bát bát là tám lần tám vị chi là lục thập tứ, là sáu mươi tư (64). Sáu mươi tư với ba mươi sáu chả là một trăm quan đó sao?      
Quan cho là phải, bắt anh kia phải trả đủ số tiền. Nhưng ngài còn thắc mắc hỏi chị kia:
- Thế còn hai con dê và cái chũm choẹ là ý thế nào?     
Chị ta sượng sùng không nói. Quan hỏi mãi mới thưa:
- Ðấy là nhà con vẽ đùa thôi ạ !.
- Ðùa thế là có ý gì, phải nói ra cho rõ ràng.
- Bẩm quan lớn, hai con dê và cái chũm chọe là nhà con muốn hẹn con rằng, đến Tết Trùng Dương (ngày 9 tháng 9, còn gọi là Trùng Cửu) thì nhà con sẽ về thăm cái chũm chọe, ơ... không, thăm con… đấy ạ!
         
Đó, ta thấy CHỈ SỰ hay là thế, thú vị là thế, ngày xưa nước ta cũng đã có vô vàn cách Chỉ Sự để truyền đạt ý nghĩa và sự việc một cách độc đáo của riêng mình rồi!
                                                                                       杜紹德
                                                                                 Đỗ Chiêu Đức 

Thứ Bảy, 16 tháng 12, 2023

NHẬN ĐỊNH VỀ HỌC THUẬT PHẬT GIÁO CỦA NHÓM GIAO ĐIỂM – Gs Dương Ngọc Dũng


Ông Dương Ngọc Dũng - tiến sĩ tôn giáo học

Nhân dịp đọc cuốn Đối Thoại Với Giáo Hoàng Phaolô II do nhóm Giao Điểm biên soạn và xuất bản (1995, Hoa Kỳ), tôi cảm thấy cần phải viết để phê phán tất cả những sai lầm nghiêm trọng đầy rẫy trong một tác phẩm đối thoại với Đức Giáo Hoàng được tiến hành do những người có bằng cấp Ph.D (tiến sĩ) và tự nhận có trách nhiệm phải bênh vực cho Phật Giáo. Những tác giả này chỉ trích sự hiểu biết về Phật Giáo của Đức Giáo Hoàng và nhận định, phê phán toàn bộ triết học tư tưởng Thiên Chúa Giáo một cách ngây thơ nông cạn (có nghĩa là họ lại làm đúng cái công việc mà họ chỉ trích nơi Giáo Hoàng). Ngay cái tựa đề "Đối Thoại" cũng đã sai lầm vì các trí thức Phật Giáo trong nhóm Giao Điểm (ngoại trừ một vài tác giả thực sự có ý định đối thoại) chỉ làm một việc là công kích Thiên Chúa Giáo một cách phiến diện, nông nổi chứ không hề có ý muốn đối thoại trong tinh thần bao dung tôn giáo. Một tác giả trong tuyển tập nói trên (Hoàng Hà Thanh) thậm chí lên giọng chưởi bới Giáo Hoàng là "bố láo. Nói xàm". (sđd:158).
 

Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2023

NỤ CƯỜI NẮNG MỚI – Thơ Tịnh Bình


  


NỤ CƯỜI NẮNG MỚI
 
Uốn cong lời chim ban sớm
Nghiêng nghiêng một vạt tre già
Gió lá bâng khuâng hòa quyện
Trong mường tượng nỗi quê xa
 
Chìm trong mùa đông buốt giá
Mù sương hay khói chập chờn
Ô cửa ban mai ùa đến
Nụ cười nắng mới tơ non
 
Chuông gió treo ngoài hiên lạnh
Khẽ khàng đôi nhịp bâng quơ
Chợt nghe thẳm sâu miền nhớ
Dư hương mùa cũ dại khờ
 
Lối rêu bao mùa trăng đợi
Quê nhà niềm nỗi thiên di
Mái ngói bầy chim sẻ nhỏ
Âm thầm vỗ cánh bay đi...
 
                     TỊNH BÌNH
                        (Tây Ninh)

CHỮ NHO... DỄ HỌC (1) – Đỗ Chiêu Đức


                             
LỜI NÓI ĐẦU
         
"CHỮ NHO... DỄ HỌC". Trước tiên, đây là những hồi ức của một thời giảng dạy chữ Nho trên lớp, được viết lại để gợi nhớ cho một thuở vàng son đã đi qua, và cũng để tự ôn tập lại những kiến thức đã lâu ngày bị bỏ xó vùi chôn trong đống tro tàn của dĩ vãng. Vì thế, "CHỮ NHO... DỄ HỌC" là những bài viết trao đổi trên mạng qua hình thức email với các bạn bè, thân hữu, cựu học sinh, sinh viên ... ở hải ngoại trên khắp thế giới với mục đích vừa tiêu khiển, vừa gợi nhớ, vừa nhắc nhở lại những gì của quê hương Tổ Quốc đã qua để làm ấm lại chút lòng của những kẻ tha phương cầu thực đang sống tạm dung nơi xứ lạ quê người.
         
Vì là những bài viết trao đổi nhau để cùng học tập, nên "CHỮ NHO... DỄ HỌC" không phải là những bài học nghiêm chỉnh như sách giáo khoa chính thống. Đây chỉ là những bài giảng mang tính chất phiếm luận, tùy hứng và tự nhiên như là những lời đang giảng trên lớp của một giảng viên thỉnh giảng không một chút chính quy nào cả!
        
Cho nên, " CHỮ NHO... DỄ HỌC " được viết với những thói quen như sau:
   - Sử dụng từ ngữ tự nhiên của người dân đồng bằng Nam Bộ theo tập quán của dân Nam Kỳ Lục Tỉnh. Sử dụng nhiều từ " Thì, Là, Mà..." như đang nói chuyện.
   - Giảng lan man tùy hứng như một bài phiếm luận không theo một trình tự nào nhất định cả. Vừa cổ vừa kim, khi Đông khi Tây, lúc văn ngôn lúc thì bạch thoại....
   - Đôi khi lặp tới lặp lui nhiều lần một điển tích, một giai thoại văn học, một từ ngữ đặc biệt... để người đọc dễ nhớ và khỏi phải tra cứu lại tài liệu hay mất công tìm lại ở những bài viết trước.
   - Không có phần bài tập cho mỗi cuối bài, mà thay vào đó là phần Câu Đố Chữ lý thú cho mỗi cuối bài học.
       
"CHỮ NHO... DỄ HỌC" được soạn là do sự cổ vũ khuyến khích của các thân hữu gần xa với chút lòng của kẻ tha hương dị quốc ước mong được góp một chút gì đó để duy trì văn hóa dân tộc cho các thế hệ mai sau.
   
Học hải vô nhai, biển học mênh mông, dù cho có cẩn trọng như thế nào cũng không thể tránh khỏi có điều sai sót. Kính mong các bậc cao minh niệm tình hạ cố chỉ giáo cho.       
Rất lấy làm hân hạnh ! 
                                                                                        杜紹德
                                                                                   Đỗ Chiêu Đức 
*             
CHỮ NHO ... DỄ HỌC 
                                      
Bài 1:
          
Như ta đã biết, chữ NHO tức là chữ Hán cổ, công cụ dùng để truyền bá đạo Nho của đức Khổng Phu Tử mà thành tên. “Chữ Nho … Dễ Học” là cách nói khuyến khích cho người học bớt thấy khó khi học chữ Nho mà thôi.            
Chữ Nho được hình thành bởi Lục Thư là : Tượng Hình, Chỉ Sự, Hội Ý, Hài Thanh, Chuyển Chú và Giả Tá. Bây giờ thì ta bắt đầu ...Vỡ Lòng bằng chữ Tượng Hình nhé!

Thứ Năm, 14 tháng 12, 2023

CÂY MĂNG TÂY: CÔNG DỤNG, CÁCH CHẾ BIẾN VÀ BẢO QUẢN - Hoàn Mỹ

Măng tây cung cấp nhiều vitamin và dưỡng chất quan trọng cho sức khỏe của cơ thể con người, giúp hỗ trợ hệ tiêu hóa, cung cấp năng lượng, bảo vệ sức khỏe xương, da và hệ miễn dịch. Theo dõi bài viết dưới đây của Hoàn Mỹ để nắm được cách bảo quản cũng như phương pháp chế biến măng tây ngon nhất.
 

Thành phần dinh dưỡng có trong măng tây

Cây măng tây chứa rất nhiều các chất dinh dưỡng quan trọng cho sức khỏe con người. Thông thường, trong mỗi 100gr măng tây sống thường chứa:
 
Calories: 20 calo
Nước: 93,22 gram
Chất đạm (protein): 2,2 gram
Chất béo: 0,12 gram
Carbohydrates: 3,88 gram
Chất xơ: 2,1 gram
Đường: 1,88 gram
Vitamin C: 5,6 mg
Canxi: 24 mg
Sắt: 2,14 mg
Magie: 14 mg
Phốt pho: 52 mg
Vitamin K, vitamin A, vitamin B6, vitamin B2, vitamin B1, vitamin B9, crom,…
 

Thứ Tư, 13 tháng 12, 2023

ĐỌC “BẾN ĐÒ CHIỀU” THƠ NGUYÊN LẠC, VẺ ĐẸP CỔ ĐIỂN - Châu Thạch


   
                            Nhà thơ Nguyên Lạc

 
BẾN ĐÒ CHIỀU
 
Chiều ru tím dòng sông rầu đứt ruột
Phiêu lưng trời mây trắng thiết thê!
"Hạc bay xa, hạc chẳng quay về"
Người xa bến mang theo trời xuân mộng
 
Chiều ru tím nỗi niềm thăm thẳm
Ước mơ xưa? Ngấn lệ trong lòng!
Bến đợi chờ biếc cả dòng sông
Và một bóng hồn nghìn trùng sóng vỗ!
 
Chiều đất khách tha hương buồn thiên cổ
Bến đò đây, nhân ảnh ở phương nao?
"Ngày tàn cố lý nơi đâu?
Trên sông khói tỏa gợi sầu lòng ai" [*]
 
                                         Nguyên Lạc
.............

[*] Ý thơ Thôi Hiệu
 

THU MONG CHỜ - Lời Nhã My, nhạc và hòa âm Trần Nhàn, ca sỹ Tâm Thư trình bày.

  
   
                          Nhà thơ Nhã My.


THU MONG CHỜ
 
Chiều thu xao xuyến lá rơi về đâu
Bâng khuâng xa vắng ôm một nỗi sầu
Nhớ hôm nào tay trong tay ngàn yêu thương
 Cùng mơ về tương lai trọn đời bên nhau
Ngày xưa thân ái bướm hoa cùng vui
Đùa trong cơn gió thoảng hương sáng ngời
Mát yêu kiều môi xinh tươi dệt uyên ương xây mộng lòng
Ước mỏ đời ta chung đôi
Rồi thu năm ấy tiển bao người đi
Trường xưa lớp cũ còn nghe câu thề
Hẹn chung vui ngày về
Niềm vui học trò có nhau ngày xanh
Người xa xăm năm tháng biết bao chờ mong
Đời trai chinh chiến phủ áo phong sương
Xót xa mình ai bơ vơ
Nhặt chiếc lá thu gởi người
Có hay rằng bao thu qua chờ mong
Chờ mong

     

Lời: Nhã My.
Nhạc & hòa âm: Trần Nhàn.
Ca sĩ Tâm Thư trình bày.
Video clip: Huỳnh Tâm Hoài.

Thứ Ba, 12 tháng 12, 2023

CHỮ NHO... DỄ HỌC (12) – Đỗ Chiêu Đức


Thầy đồ Đỗ Chiêu Đức

Trong các bài viết của tôi hay nhắc đến "Chữ Nho...Dễ Học". Mời bạn xem bài số (12) có bộ ĐÃI trong đó. Nếu thấy thích, tôi sẽ gởi cho toàn bộ gồm 38 bài "Chữ Nho... Dễ Học".                                                                                                                       Thân mến 
                        
CHỮ NHO ... DỄ HỌC  (12)
                               
Các Bộ 4 Nét
               
                         
                   
 
        
Như lần trước, trước khi đề cặp đến bài viết mới, ta giải đáp câu đố của bài  viết trước .
            
Thượng nhi bất thượng,      上而不上,           
Hạ nhi bất hạ.                     下而不下。          
Thả nghi tại hạ,                   且宜在下,            
Bất khả tại thượng.             不可在上。
 
Giải Đố:         
- Trên mà không trên, Chữ THƯỢNG mà không có phần trên thì chỉ còn lại chữ NHẤT .       
- Dưới mà không dưới. Chữ HẠ mà không có phần dưới thì cũng chỉ còn lại co chữ NHẤT .        
- Nhưng nên ở dưới, Trong chữ THẢ và chữ NGHI thì chữ NHẤT nằm ở phía dưới. Còn...         
- Không thể ở trên. Trong chữ BẤT và chữ KHẢ thì chữ NHẤT nằm ở phía trên cùng.       
Bốn câu đều xoay quanh chữ NHẤT , nên đáp án là chữ NHẤT. Nghĩa của 2 chữ THẢ NGHI là Nhưng Nên, và nghĩa của 2 chữ BẤT KHẢ là Không Thể, chỉ để đánh lạc hướng suy đoán mà thôi!        
1. BỘ TỈ :
    TỈ  : là SO SÁNH. Đây là chữ dùng Tượng Hình để Chỉ Sự theo diễn tiến như sau:

                 
       Giáp Cốt Văn  甲骨文                            Kim Văn 金文 

                 
             Đại Triện 大篆                                 Tiểu Triện  小篆

                                          Lệ Thư 繁体隶
Ta thấy:   
Hình vẽ 2 người song song như đang so sánh nhau xem ai cao, ai thấp, ai béo, ai gầy vậy. Nên TỈ là So Sánh, là Ngang Bằng, là Hơn Thua. Từ kép của SO SÁNH là TỈ GIẢO 比較, ngoài ra ta còn gặp các từ bằng chữ TỈ sau đây: 
    
TỈ THÍ 比試 : là Thi đua xem ai giỏi hơn ai.   
TỈ VĂN TỈ VÕ 比文比武 : So tài Văn Võ với nhau xem ai giỏi.     
TỈ DỤ : là Đem cái gần giống để so sánh cho người ta hiểu.     
TỈ NHƯ 比如 : là Giống như là...     
TỈ LÂN 比鄰 : là Nhà hàng xóm sát vách. Trong bài 送杜少府之任蜀川 Tống Đỗ Thiếu Phủ chi nhâm Thục Xuyên, người đứng đầu Tứ Kiệt đời Sơ Đường là Vương Bột đã viết :
                  
內存知己,      Hải nội tồn tri kỷ,                    
天崖若比鄰.      Thiên nhai nhược TỈ LÂN.
 
Có nghĩa:     
Trong bốn bể còn có người tri kỷ với nhau, thì dù cho ...    
Xa cách tận chân trời, cũng giống như là đang ở sát vách với nhau vậy!

Thứ Hai, 11 tháng 12, 2023

TẠP LỤC THI 22, 23, 24 – Thơ Chu Vương Miện


   


TẠP LỤC THI 22 

chồng ăn chả
vợ ăn nem
ông uống bia
bà xơi cà rem
không ăn
nhịn thèm
 
đời trong mà mình đục
càng nghĩ càng không vui
càng tức
bận tâm làm chó gì?
xả xui một bữa
mắn tôm bánh đúc
 

Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2023

BÙI GIÁNG BÌNH THƠ “KẺ Ở” VÀ SỰ CẦN THIẾT TRẢ LẠI TÊN TÁC GIẢ CHO “CHÍNH CHỦ” BÀI THƠ... - Bùi Giáng, Vân Long


Quang Dũng thời Tây Tiến

Trong tác phẩm “Đi vào cõi thơ”, Bùi Giáng đã viết về các nhà thơ, nhà văn: Tuệ Sỹ, Nguyễn Du, Nguyễn Trải, Chu Mạnh Trinh, Trần Trọng Kim, Huy Cận, Xuân Diệu, Hồ Xuân Hương, Rimbeaud,  Apollinaire, Chế Lan Viên, Nguyên Sa, Thanh Tâm Tuyền, Nhượng Tống, Nhất Hạnh, Trí Hải, Nguyễn Thị Hoàng, Hoài Khanh, Kiên Giang,Quang Dũng .v.v...
Các bài bình thơ các tác giả nêu trên được Bùi Giáng viết như tùy bút văn học. Đọc những tùy bút này, ta nhìn thấy tâm hồn ông mênh mang ảo diệu, thăm thẳm như bầu trời. Ông cảm nhận được những điều tinh vi huyền bí nhất của thi ca. Ông đúng là tri âm của các thi văn sĩ.
Chúng tôi xin giới thiệu bài viết của Bùi Giáng về Quang Dũng.
 
“KẺ Ở” là môt bài thơ độc đáo được giới yêu thơ ở miền Nam trước 1975 chép tay và chuyền nhau đọc. Đặc biệt “KẺ Ở” được thi sĩ BÙI GIÁNG viết lời bình và nhạc sĩ CUNG TIẾN phổ nhạc. Do hoàn cảnh chiến tranh, thiếu tư liệu văn học để tham khảo nên thi sĩ BÙI GIÁNG và nhạc sĩ CUNG TIẾN cũng như rất nhiều người cho rằng tác giả bài thơ “KẺ Ở” là QUANG DŨNG. Thực ra, bài thơ đó chính là bài “DẶM VỀ” của nhà thơ NGUYỄN ĐÌNH TIÊN. Dù có chút nhầm lẫn về tác giả bài thơ, nhưng thi sĩ BÙI GIÁNG đã rất tài hoa khi bình thơ - Một cách bình thơ đặc dị “rất Bùi Giáng’. Xin mời đọc!
 
 BÙI GIÁNG BÌNH THƠ: “KẺ Ở”
 
Mai chị về em gửi gì không
Mai chị về nhớ má em hồng
    
Chỉ hai câu đầu đã khiến người tê lạnh. Không có gì cả, không lời nào tha thiết, nhưng đúng như ông Huy Trân nói: “Thơ Quang Dũng ý đã nhiệt thành, cao đẹp, mà lời thơ lại êm ái gợi cảm vô cùng. Nói về thơ nhẹ nhàng, êm dịu, mà đọc tới đâu lâng lâng chết cả lòng đến đấy, thì thi ca hiện đại chỉ có Quang Dũng.”   
Thi ca hiện đại hay thi ca ngàn đời, thi ca Việt Nam hay thi ca thế giới – vâng – cũng chỉ riêng một Quang Dũng thôi.
 
Mai chị về em gửi gì không
Mai chị về nhớ má em hồng
Đường đi không gió lòng sao lạnh
Bụi vướng ngang đầu mong nhớ mong
 
Đó là chỗ sơn cùng thủy tận của ngôn ngữ. Ngôn ngữ thần tiên hiển hiện tinh thể một cách không thấy hình hài máu me đâu cả. Người ta đã bao đời đi tìm cõi huyền nhiệm của ngôn ngữ thơ. Mỗi phen trở về, mỗi phen như bó tay lắc đầu, tuyệt nhiên không biết ăn nói ra sao cả. Đành chỉ nói quanh co. Và biết bao thy sỹ hoằng viễn đã nghĩ rằng, nguyệt rằng, mình sẽ suốt đời không làm một vần thơ nào cả - một phen để hội cái chỗ dị thường trống trải vắng vẻ trong lời man mác thiên tiên kia.
Lại có những nhà tư tưởng như Heidegger, viết bao pho sách lịch kịch nêu bao câu chất vấn u ẩn, đáo cùng vẫn chỉ nhằm mục đích nhiếp dẫn tư tưởng tới chỗ mép bờ bất khả tư nghị của thi ca.
Nerval sau những lần thành tựu cõi miền ngôn ngữ đó, ông bèn lao mình vào cõi ẩn mật vô ngần của một nguồn siêu thực không tiếng không lời Les Chimères.
Apollineire, sau phút dị thường bước lên tột đỉnh đạm nhiên kia, lập thời nhảy lùi làm thơ theo thể thái bông lông tầm phào, bất sá lam hồng tố bạch.
 
Mai chị về em gửi gì không?
 
Câu hỏi cũng lững lờ như lời đáp cũng lửng lơ. Hỏi mà cũng không hỏi, không nói, không ngó, không nhìn nhau …Và chỉ sau khi lên ngựa, chia bào, con người mới để lòng mình bay tỏa khắp đường đi.
 
Đường đi không gió lòng sao lạnh
Bụi vướng ngang đầu mong nhớ mong
 
Tâm sự của người đi, nhưng nhan đề là kẻ ở. Kẻ ở hay người đi cũng một tâm tình ly biệt. Đi giữa không gian, thì cũng như đứng ở trên dâu biển. Lòng sao lạnh? Vì lòng mang chứa tất cả khoảng vắng lạnh? Vì lòng mang chứa tất cả khoảng vắng lạnh không gian… Và tiếng “mong nhớ mong” kia cũng chỉ vọng vào được trong không gian xa hút mà thôi.
Nghĩa là vọng trở lại vào lòng mình. Từ lòng mình toả vào lòng vũ trụ. Lại từ lòng vũ trụ dội lại lòng mình. Đó là cái vòng kỳ ảo của mong nhớ mong. Và mong nhớ mong mênh mông như thế, thì mong nhớ mong là cõi của từ bi tế độ vậy.
 
Quê chị về xa tít dặm xa
 
Vì đó là một quê hương nào riêng biệt nằm tại một bến bờ bỉ ngạn nào vô tức vô thanh, vô biên vô tế.
 
Quê chị về xa tít dặm xa
Rừng thu chiều xao xác canh gà
Hoa rơi khắp lối sương muôn ngả
Ngựa lạc cành hoang qua lướt qua
 
Ngựa lạc? Dẫu ngựa không lạc đường vẫn cứ là lạc nẻo. Nghĩa là: ở trong cõi hư không bao la như thế, thì đâu cũng là lênh đênh, nhưng lênh đênh theo nghĩa vô ngần: trụ vô sở trụ.
Người ngồi trên ngựa cũng lạc ngựa luôn. Hươu trong rừng cùng một cảnh ngộ lạc loài như nhau, lại tam trùng lạc lõng nhau, vì bất ngờ sợ hãi nhau, quay đầu bỏ chạy. Lời thơ lại thêm một chút niêm hoa vi tiếu “theo ngó theo”.
 
Ngựa chị dừng bên thác trong veo
 
Nếu thác đục lầy cho một chút, ắt có phần gần gũi bụi hồng hơn. Nhưng tại sao thác lại trong veo cắc cớ ra như thế? Thì trần gian còn biết đem tâm sự hồng trần ký thác vào đâu? Đó là chỗ đạm nhiên huyền bí lô hỏa thuần thanh vậy. Nó đốt cháy linh hồn bằng một tiếng trong veo. Nhưng đốt cháy mà đâu có bỏng da bỏng thịt. Nó cháy để thăng hoa cho linh hồn về ba la mật, sau một phút linh hồn tạm dừng trong một phen tư lự. Vì dù sao trận giũ áo cũng còn vướng víu với nhân nghĩa nhân tình.
 
Ngựa chị dừng bên thác trong veo
Lòng chị buồn khi nắng qua đèo
Nơi đây lá giạt vương chân ngựa
Hươu chạy quay đầu theo ngó theo
 
Rồi sẽ xin khóc một cơn vô ngần cho trùng sinh trong vĩnh biệt:
 
Rừng đêm nhòa bóng nhớ hoang mang
Ngựa chị dừng bên thác sao vàng
Sao rơi đáy nước vương chưn ngựa
Buồn dâng đôi mi hàng lại hàng
 
Ta lại gián tiếp với một sự tình kỳ dị. Nói ra là buồn dưng đôi mi hàng lại hàng, nhưng có bao giờ mối sâu mênh mông và hầu như vô đối tượng lại tràn ra thành hàng lệ. Nhưng đây là hàng lệ riêng biệt của hư không đi về vui chơi êm đềm với không hư thái thiên nhiên tĩnh tịch. Người ta có thể khóc, nhưng không phải khóc vì một mối đoạn trường riêng tây trong một cảnh ngộ nhất định.