BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI ẤT TỴ 2025 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 13 tháng 7, 2023

THƠ CHÀO VĨNH BIỆT QUẢ THẬN TRÁI – Trần Thoại Nguyên


Trần Thoại Nguyên xuống tóc để phẫu thuật cắt bỏ quả thận trái 
và sẽ hóa xạ trị tiêu diệt tế bào ung thư
 
1.
ANH CHƯA CHẾT ĐÂU EM!
 
Qua đợt cấp cứu khẩn quyết xuyên 2 BV Tây Nguyên (TP Buôn Ma Thuột) & BV Gia Định (Sài Gòn), thoát khỏi bàn tay của em Tử Thần, tôi đã hoàn hồn lại đây!
 
Nói với em yêu, hai con gái yêu quý Trần Hồng Thoại Dung ở Melbourne Australia & Trần Hồng Thoại Nga ở Houston Texas USA cùng các bạn yêu thương!
 
Anh chưa chết đâu em
Cây lá vườn trời quá dịu êm
Bộ phận nào của cơ thể cũng quý
Quả thận ơi! Em quý như quả tim!
 
Hai ba ngày đi tiểu ra máu
Tưởng do ăn mận tím, thanh long
Bỗng cơn đau thắt chịu không thấu
Bí tiểu. Bởi bàng quang trống không!
 
Qua Siêu âm, X quang, chụp MRY cắt lát
Sỏi thận u thận suy nhược chức năng
Thận treo ứ nước, truyền dịch mát
Nên đã tiểu thông nước tiểu vàng!
 
Anh chưa chết đâu em
Bụi Đời Thi Sỹ số còn hên!
Bướu bể thận, u hiền hay u ác tính
Ôi xác thân nầy huyễn hóa như nhiên.
 

LỜI TÌNH CA - Thơ Hồng Thúy, nhạc Phạm Mạnh Cương, ca sĩ Hà Thanh trình bày


       


LỜI TÌNH CA

Bài ca ấy còn mãi dư âm
Mắt nhung huyền gợi nhớ xa xăm  
Tiếng hát nào trên môi xao xuyến
Câu ân tình dệt muôn bướm hoa
 
Ngày xưa đó ngời thắm thanh xuân
Nắng đan mềm từng cánh me bay 
Thướt tha chiều lên ngôi sắc phố
Con đường quen hẹn ước mơ đầy
 
Chợt như khói… tình bỗng mong manh
Tựa cơn gió… mộng thoáng qua mau
Lời trăm năm chỉ còn dĩ vãng   
Bến sang ngang… lạnh thấm vai sầu
 
Cuộc tình đó phai cõi thu vàng
Trả em hết những lối xưa về
Trời giăng lũ bạc trắng mây ngàn
Chờ ai nữa lá rơi ngoài hiên
 
Dòng nguyệt khúc…vụn vỡ đôi bờ
Đàn xao xác… lạnh lẽo phương trời
Bao cô đơn bẽ bàng cung phím
Hắt hiu xa… một bóng bên đời.
                                   
                               Hồng Thúy

NGOÀI NGƯỜI LÀ NGƯỜI – Phụ lục “Đồ Long nữ tử” của Chu Vương Miện



Buổi sáng vào quãng giờ Thìn, quận chúa Triệu Mẫn đã dừng kiệu và vào ngay Vạn An Tự cho đòi lập tức hai lão Huyền Minh và tổng quản Ô Vượng A Phổ vào dậy việc. Nhiệm vụ của hai lão là mang thuốc giải độc “Thập Hương Nhuyễn Cân Tán” cho các quần hùng cuả bốn phái còn lại là Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My và Hoa Sơn uống. Đến giờ Ngọ thì mời phái Hoa Sơn là tự động ra về, không cần phải người đưa đón nữa. Riêng phái Nga My thì tự do, muốn ở lại chơi một thời gian ngắn nữa cũng được. Hai phái trên thì trân trọng mời đến phòng khách để dự tiệc trà. Riêng phần Tổng quản Ô Vượng A Phổ tự mình cắt đặt lo liệu một buổi tiệc chay “rất là có chất lượng” ở ngay phòng trệt ngay bên cạnh phòng khách để chiêu đãi quần hùng của các đại môn phái. Ngay bây giờ thì cho kêu Ôn Ngoạ Nhi chuẩn bị một bữa tiệc trà bánh ngọt, để quá giờ Ngọ thì quận chúa nương nương có một buổi trà đàm, tuyệt đối không dùng phụ nữ và những người có Võ Công làm nhân viên phục vụ, bày ở phòng trệt ngay dưới đất. Ba người nhận lệnh hoả tốc đi ngay.

PHỎNG VẤN NHẠC SĨ KHÊ KINH KHA - Nguyễn Tuấn Hoàng, "XIN TẠ ƠN EM" – Nhạc Khê Kinh Kha - Hoàng N. Minh trình bày


Khê Kinh Kha và hiền thê thuở còn son trẻ
 
         
Trong các chương trình “Hát Cho Nhau Nghe” mới đây, Thời Báo Radio được hân hạnh phát thanh bài hát “Xin Tạ Ơn Em” của nhạc sĩ Khê Kinh Kha ở thành phố Richmond, tiểu bang Virginia. Bài hát đã gây xúc động cho nhiều thính giả. Nhiều người đã gủi điện thư đến đài phát thanh khen ngợi. Và thể theo lời yêu cầu của một số quý thính giả, chúng tôi xin mở cuộc phỏng vấn với người nhạc sĩ tài hoa này. Quý vị có thể đón nghe phần phóng sự trên Thời Báo Radio, Toronto, phát thanh vào ngày thứ ba 17 tháng Bảy vào lúc 7 giờ tối. Nhân tiện đây, chúng tôi cũng xin nói thêm là trong chiều hướng phổ biến sáng tác của các nhạc sĩ hải ngoại, đài phát thanh Thời Báo đã phát thanh những chương trình “Hát Cho Nhau Nghe” có các tác phẩm của các nhạc sĩ Tùng Nguyên, Phan Ni Tấn, Khê Kinh Kha, Nguyễn Tuấn Chương, Nghiêu Minh, Hòa Bình..v.v. Chúng tôi sẽ có một chương trình “Hát cho Nhau Nghe” đặc biệt mà các thính giả của Thời Báo Radio sẽ hát những bài hát của nhạc sĩ Hòa Bình, chương trình này sẽ phát thanh trong một ngày gần đây. Sau đây là phần phỏng vấn nhạc sĩ Khê Kinh Kha.
 

Chủ Nhật, 9 tháng 7, 2023

GIỮA DÒNG THÁNG 7 – Thơ Phan Thạch Nhân


  

 
GIỮA DÒNG THÁNG 7
 
Lâu lắm chưa về qua xóm đạo
Đứng tựa bờ vai góc nhà thờ
Ngắm bóng hoàng hôn rơi mờ ảo
Thả hồn viết vội mấy dòng thơ
Em đã ra đi từ dạo ấy
Vần thơ tôi hoạ gửi trời mây
Giáo đường vắng bóng chiều đơn lẻ
Nhớ lắm nhìn quanh vướng gót giày
 
Lâu lắm chưa về qua xóm nhỏ
Tìm lại hôm nao tháng ngày này
Tan lễ em về ngang phố rộng
Áo dài vương vấn gió tung bay
Bên tôi em hát bài "Biển Nhớ"
Tôi dạo đàn theo nốt dại khờ
Chúa có buồn không nhìn hai đứa
Bao lời hẹn ước tựa cơn mưa
 
Lâu lắm chưa về qua phố núi
Thèm chuyến bay đêm ấm cả lòng
Thèm gió cao nguyên chiều mưa bụi
Bên nhau tôi thấy má em hồng
Tôi muốn lần theo những dấu giày
Tìm lại đoạn trường lắm chông gai
Em - Tôi, hai đứa về hai lối
Dấu chân buồn…
Tình chết
Không may.
 
                Café dọc đường 09/8/23
                     Phan Thạch Nhân

Thứ Bảy, 8 tháng 7, 2023

CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ: OAN ÔI ÔNG ĐỊA – Từ Kế Tường


Tấm hình Từ Kế Tường ngày xưa, 
lúc gặp "Oan ôi Ông Địa".
 
Sẵn có vụ cãi nhau ông Từ Kế Tường bây giờ không phải ông Từ Kế Tường ngày xưa trên Fanpage của... Từ Kế Tường. Nên chuyện để dành viết hồi ký, đành mang ra đăng Facebook cho vui vì có liên quan tới chuyện ông Từ Kế Tường thật ông Từ Kế Tường giả trước năm 1975.

Hồi đó, Từ Kế Tường đang phụ trách Trang Tuổi Ngọc trên nhật báo Công Luận thay Đinh Tiến Luyện bị động viên.  Phòng Tuổi Ngọc ở lầu 2 tòa soạn Công Luận số 14 đường Nguyển An Ninh Q1 Sài Gòn rất đẹp. Phòng có 2 bàn làm việc, máy lạnh, màn cửa bằng vải von màu trắng thơ mộng. Một bàn Từ Kế Tường ngồi. Bàn bên cạnh nhà văn Duyên Anh ngồi. Nhưng Duyên Anh chỉ tới lúc 9 giờ sáng, ngồi viết từng kỳ truyện dài đăng "phơi-zơ-tông" khoảng 30 phút là xong, giao truyện cho sếp typo xé nhỏ chia cho thợ sắp chữ, Duyên Anh "dzọt" lẹ đi đánh xì phé với Minh Vồ bên tuần báo trào phúng Con Ong mà Duyên Anh làm tới chủ bút. Chỉ có một mình Từ Kế Tường thủ trại chờ tiếp Bạn Ngọc. Hồi đó phòng Tuổi Ngọc mỗi ngày nhận được hàng trăm thư của độc giả tuổi nhỏ, tiếp vài chục khách Bạn Ngọc tới chơi và bóc giùm thư, sắp xếp thư, viết ngắn, thơ... vào sơ-mi riêng để Từ Kế Tường đỡ mất thời gian.

MẤY Ý KIẾN VỀ TÁC GIẢ BÀI THƠ “KHÓC BẰNG PHI” – Hoàng Đằng


Vua Tự Đức (1847- 1883)


KHÓC BẰNG PHI
 
Ới Thị Bằng ơi đã mất rồi!
Ới tình, ới nghĩa, ới duyên ôi!
Mưa hè, nắng chái, oanh ăn nói,
Sớm ngõ, trưa sân, liễu đứng ngồi.
Đập cổ kính ra, tìm lấy bóng,
Xếp tàn y lại, để dành hơi.
Mối tình muốn dứt càng thêm bận,
Mãi mãi theo hoài cứ chẳng thôi.
 
Tác giả bài thơ “KHÓC BẰNG PHI”, trong sách giáo khoa văn học, là vua Tự Đức (sinh 1829 – mất 1883; lên ngôi năm 1847).
 

LONG XÀ QUYẾT ĐẤU – Phụ lục “Đồ Long nữ tử” của Chu Vương Miện



Khi “Cô Gái Áo Vàng” đánh ra một chiêu, dao ngắn cùng nhuyễn tiên trên hai tay Chu Chỉ Nhược đều bị rơi xuống, người thì ngã sấp mặt xuống nền cỏ không ngóc đầu dậy nổi, thì ở trong đám những nhà sư áo xám, có một lão tăng bật lên một câu nói khẽ:
- Ồ Hoàng Sam Nữ Tử?
Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn đang ngồi trên một tảng đá nghỉ khoẻ với giáo chủ Trương Vô Kỵ bật đứng ngay dậy la to lên:
- Thành Khôn [Côn] ngươi đừng có chạy? Ta nhận ra tiếng nói của ngươi rồi!
Nhà sư áo xám, đứng thẳng người lên, không còn giả vờ làm người gù lưng đứng sau Không Trí thần tăng nữa, vỗ tay vào ngực bật cười lên ha hả:
- Chính ta là Thành Côn Viên Chân đây! Ngươi làm gì được ta nào?

ĐỌC “DỐC HOA VÀNG, NHỚ CẬU”, thơ Nguyễn Đại Hoàng - Châu Thạch


    
           Nguyễn Đại Hoàng đang phát biểu 
              tại diễn đàn Quán Văn                                       
 
          
DỐC HOA VÀNG - NHỚ CẬU
 
Tôi vẫn thấy- người về dốc thẳm
những mù sương Đà Lạt ngàn năm
những nụ cười im lặng xa xăm
những trang viết mang hồn đất nước…
 
Người ra đi – thơ còn xuôi ngược
để gởi tình yêu – gởi cuộc đời
những bài thơ tháng năm vẫn đợi
hoa quỳ vàng vời vợi cố nhân…
 
Hồn quê cũ mẹ hiền vương vấn
nếp nhà xưa mấy bận bâng khuâng
nhớ Nguyễn Hoàng - nhớ nắng Hải Lăng
mây trắng - nhớ tài hoa Quảng Trị
 
Tôi vẫn thấy người trên vạn lý
Hồ Xuân Hương lặng lẽ chiều buông
dốc hoa vàng
người đứng trong sương…
 
                            Nguyễn Đại Hoàng
 

ĐỌC “DỐC HOA VÀNG- NHỚ CẬU”, thơ Nguyễn Đại Hoàng                                                                                            Châu Thạch
  
Tôi chỉ mới biết nhà thơ Nguyễn Đại Hoàng gần đây. Tôi biết ông qua những bài tùy bút viết về thơ trên trang facebook có tên Anh Dung Hoang.
 
Phải nói tuy mới biết ông, nhưng tôi vô cùng ái mộ bởi bài viết của ông ngắn gọn, súc tích, chính xác và trí tuệ.
 
Hôm nay lại được đọc bài thơ ông viết để tưởng nhớ cậu ruột của mình, nhà thơ, nhà dịch giả, triết gia Đỗ Tư Nghĩa, cũng là một đồng môn mà tôi hằng cảm phục, khiến tâm hồn tôi như gặp, cảm xúc trong tôi như gần với cảm xúc trong thơ.
 

SẦU CA, thơ Trần Văn Lương - THÁN CA, thơ Đỗ Chiêu Đức




Dạo:
    
Lời xưa trối lại còn đây,
Sao ta vô dụng thế này, hỡi ơi!
 

 
,
.

.
         
 
Âm Hán Việt:
   
SẦU CA
 
Bi văn tỏa thạch bi,
Di mệnh vĩnh nan di.
Lệ chí, duy hồng lệ
Y tiền tí lạn y.
  
Trần Văn Lương
 
Dịch nghĩa:
 
KHÚC CA SẦU
 
(Bài) văn buồn khóa chặt bia đá,
Lời (người xưa) trối lại vĩnh viễn khó thay đổi.
(Dù) gắng sức (nhưng) chỉ có lệ máu
Thấm (ướt manh) áo rách như trước.
 
Phỏng dịch thơ:
 
KHÚC CA SẦU
 
Hằn bia đá vết sầu dâu bể,
Di mệnh buồn há dễ đổi thay.
Trọn đời dẫu cố loay hoay,
Trên manh áo rách lệ nay vẫn hồng.          
 
                             Trần Văn Lương
                             Cali, 7/2023
 
Lời than của Phi Dã Thiền Sư:
 
Mộ bia buồn vẫn còn đó, di mệnh của người xưa vẫn còn đó.
Nhưng, than ôi, vì tấm thân vô dụng, bất tài vô tướng nên dù gắng gỏi thế nào cũng chỉ làm lệ máu rơi trên manh áo rách!  
Hỡi ơi!
 
HỌA VẬN:
 
Dạo:
               
Trăm năm bia đá thì mòn,          
Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ!
 
                 
歎歌                    THÁN CA
            
啤酒就口碑,     BI tửu tựu khẩu BI,             
迤邐總不移。     DI lệ tổng bất DI.            
厲鬼灑愁淚,     LỆ quỷ sái sầu LỆ,              
伊誰還有衣?     Y thùy hoàn hữu Y?!                     
 
     杜紹德                Đỗ Chiêu Đức
 
Có nghĩa:
        
- Rượu BIA làm nên BIA Miệng (Bia vào nói năng lung tung!).
Nhưng...        
- Lòng vòng rồi cũng không có thay đổi gì hết.        
- Qủy dữ thì vẫn chuyên rải ra những giọt lệ sầu mà thôi!...       
- Thử hỏi người nào còn có (cơm ăn) áo mặc đây?!
 
Diễn Nôm:
 
 * Song thất lục bát:
              
Nốc rượu bia, làm nên bia miệng,              
Lòng vòng rồi có tiếng nhưng không...             
Lệ sầu qủy dữ đừng mong...              
Ai người còn có áo hòng mặc đây?!
 
 * Lục bát:
              
Rượu bia bia miệng trơ trơ,              
Lòng vòng cũng rứa khó chờ đổi thay.              
Lệ sầu qủy dữ xưa nay,             
Khắp nơi cơm áo mấy ai đủ đầy!?
                                        
              Đỗ Chiêu Đức kính họa

Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2023

LỠ CHUYẾN TÀU QUÊ - Thơ Phan Quỳ


  
                           Nhà thơ Phan Quỳ


LỠ CHUYẾN TÀU QUÊ
 
Ta hẹn em một chiều thu tháng bảy
Lối đường xưa ta lần bước quay về.
Hành trang đây, cõi lòng ta rất vội
Bởi lâu rày ta lỡ chuyến tàu quê.
 
Đôi mắt em ta nghe chừng cay đắng,
Tràn lên mi niềm tủi nhớ mong chờ.
Hẹn một chiều hai mình hết bơ vơ.
Mặc ngày sau quanh ta tràn gió bão.
 
Nhắm mắt lại ta nghe đời hư ảo
Cháy trong hồn xao xác mấy vần thơ.
Nhớ thương ơi bao giây phút tình cờ
Bàn chân mộng, em vào đời diễm tuyệt.
 
Ta chờ em lúc trăng đầy trăng khuyết,
Em đợi ta thôi đã mấy mùa hoa.
Lời chưa nói đến bao giờ nói hết
Ta ngập ngùng bởi ngại những phôi pha.
 
Rồi ta xa, trên dặm dài gió bụi,
Em quay về khâu vá những buồn vui.
Đem bướm hoa thêu vào đời hoang vắng.
Đem tơ trời dệt áo mộng tinh khôi.
 
Ta bặt tin nơi quê người biền biệt
Em âm thầm giữa phố cũ im hơi
Làm sao níu một quãng đời đã mất
Lối đi về rộn rã bước chân vui...???

Chiều nay nhớ, em ơi, ta thật nhớ
Má môi hồng, áo trắng, thuở xinh tươi.
Tay lần đếm, tờ lịch sao nhiều quá
Nao nức chờ giây phút được trùng lai.
 
Đường về quê, thơm ngát tóc mây cài...
 
                                           Phan Quỳ

ĐÃ LÂU RỒI – Thơ Khê Kinh Kha


   
                       Nhà thơ Khê Kinh Kha

 
ĐÃ LÂU RỒI
 
đã lâu rồi hồn mình quên xao động
như cánh diều không còn gió thoảng bay
như lá vàng im lìm trong mưa lạnh
chết âm thầm trên thảm cỏ xác xơ
 
như mùa đông về đây không hẹn trước
tuyết vô tình phủ kín lòng quạnh hiu
và cô đơn giăng đầy trên cánh gió
dưới hiên đời nhìn tuổi mộng ra đi 
như mặt trời tủi hờn trong mắt lạnh
như vòng ôm chưa trọn đủ ước mơ
như kỷ niệm xa mờ trong trí nhớ
những dại khờ bao lần ướt bờ môi
những mặn nồng của hai đứa mình thôi
  
anh đã quên những con đường phượng nở
tuổi học trò em đã nói yêu tôi
anh quên luôn những đêm dài thơ thẩn
những trăng vàng chen giữa bước chân em
nhớ làm sao những sao trời sáng quá
những sao trời rơi rớt trong mắt đen
những lần hôn, vội vã dưới mưa dầm
và hơi ấm mình truyền nhau vụng dại
 
anh quên bẵng dòng sông xưa nước cuốn
những ngọn đồi mây gió vẫn luyến thương
những suối ngàn trọn đời thương mưa lại
lúa lên mầm như hạnh phúc lứa đôi
bởi vì em mái tóc quá dịu mềm
bởi vì em tình mộng như cánh sen
nên anh đã trăm ngàn lần ước vọng
 
đã lâu rồi anh như mây lạc hướng
đi giữa đêm sâu không ánh trăng vàng
không thấy được hiện tại trên đôi tay
cũng không biết về đâu một ngày mai 
những buổi cơm anh cố ăn để sống
mà trong lòng nước mắt cứ như canh
và hồn mình thổn thức nỗi cô đơn
bao đêm dài không tìm ra giấc ngủ
bởi muộn phiền khô đắng cả tâm tư
 
đã lâu rồi anh không nhìn ra sự thật
bởi nơi đây sự thật quá tủi lòng
đến bao giờ anh tìm được niềm tin 
cho anh được ngủ vùi trong mái tóc
của một thời tuổi mộng ngát tình em
 
                                  Khê Kinh Kha
 

BIỂN MUỘN, THỊ TRẤN CHIỀU MƯA – Thơ Tịnh Bình


   
                   Nhà thơ Tịnh Bình


BIỂN MUỘN
 
Thôi biển đừng khóc
Sóng về đâu
Và gió về đâu...
 
Thăm thẳm xanh gợi muôn trùng da diết
Biển triệu tuổi rồi
Liệu có già chăng ?
 
Bạc đầu sóng gối đầu vai đá núi
Trăm năm ư ?
Chưa vãn cuộc mê tình
 
Chiều mọc muộn
Xóa mờ cơn dư ảnh
Ốc mượn hồn lẻ loi đời cát
Khua khoắng gì nhọc kiếp mê hoang...
 

NUỐI TIẾC, ĐÊM CÔ LỮ, TÌM ĐÂU THƠ? – Nguyên Lạc


   
                     Nhà thơ Nguyên Lạc

 
NUỐI TIẾC
 
Người đã đến đã đi như định mệnh!
Ta bên trời nuối tiếc mộng thời gian
Chiều cổ độ mây trắng bay thăm thẳm
Cố nhân ơi bi thiết nỗi điêu tàn!
 
 
ĐÊM CÔ LỮ
 
Trăng ơi! Lạnh lắm trăng ơi!
Phải trăng là Nguyệt mà tôi truy tầm?
Còn đâu! Thôi đã hư không!
Bên trời viễn mộng ngất lòng cố hương