BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2021

CHUYỆN VĂN BẰNG Ở ĐẠI HỌC VĂN KHOA HUẾ DƯỚI CHẾ ĐỘ VIỆT NAM CỘNG HÒA TRƯỚC ĐÂY – Hoàng Đằng


Viện Đại Học Huế
 
Chuyện cũ lâu lâu ôn lại kẻo quên. Trong thời gian học ở Viện Hán Học Huế, tôi có ghi danh học thêm ở Đại Học Văn Khoa Huế. Giờ tôi muốn ôn lại phần các văn băng Cử Nhân nơi đây cấp.
 
Đại Học Văn Khoa không phải là một trường độc lập mà chỉ là một phân khoa của Viện Đại Học Huế. Viện Đại Học Huế được thành lập năm 1957 và Đại Học Văn Khoa cũng ra đời lúc đó.
Ở Đại Học Văn Khoa Huế, từ năm 1957 đến cuối thập kỷ 1960 (tôi quên năm chính xác), học để lấy Văn Bằng Cử Nhân tức là văn bằng tốt nghiệp Đại Học Văn Khoa theo chế độ chứng chỉ.

Năm đầu, học chứng chỉ Dự Bị Văn Khoa, sau đó, vô chuyên ban, mỗi năm có thể học 2 chứng chỉ.
Ngoài chứng chỉ Dự Bị Văn Khoa, mỗi văn bằng Cử nhân phải thêm 4 chứng chỉ chuyên ban. Do đó, ai học tốt, có thời gian theo học, chỉ cần 3 năm là có văn bằng Cử Nhân.
Từ cuối thập kỷ 1960, Đại Học Văn Khoa Huế bỏ dần chế độ chứng chỉ, chuyển sang "niên chế"; theo "niên chế", muốn có bằng Cử Nhân, phải học đủ và học tốt 4 năm.

Tuy đã mở niên chế, Đại Học Văn Khoa Huế, qua những năm 1970, vẫn mở lớp dạy các chứng chỉ để những sinh viên đã có một số chứng chỉ trước rồi có thể hoàn tất chương trình học Cử Nhân và được cấp bằng.
 

GỬI EM BAN MAI – Thơ Trần Mai Ngân


  


GỬI EM BAN MAI
 
Lấy ban mai đời điểm trang áo mới
Đón em về nhan sắc ngự bình an
Mùa Thu sao cứ mãi mãi lang thang
Hãy dừng lại như thời hoàng kim cũ...
 
Chờ bước nhẹ gót hồng bài luân vũ
Điệu nhạc valse trời đất lẫn vào nhau
Chiếc eo thon, đôi má phấn hồng đào
Vòng xoay tít khép em vào bất biến...
 
Hôm ấy hạnh phúc khẽ khàng lên tiếng
Sợi nắng vàng nhuộm trên tóc trên tai
Mở khuy áo trầm hương nhè nhẹ bay
Đôi tay vụng nên tình tôi cũng vụng...
 
Huy hoàng khắc dấu sát na trầm lắng
Hẹn hò xưa môi mắt lạ lùng thương
Bóng chim Di mờ trong tuyết trong sương
Câu thơ viết run đôi tay luống tuổi...
 
Muôn trùng thương với muôn trùng mộng cũ
Lấy ban mai tôi gửi hết về em!
 
                                               Trần Mai Ngân

 

Thứ Ba, 8 tháng 6, 2021

TUỆ SĨ TRÊN NGÕ VỀ IM LẶNG – Tâm Nhiên


Thiền sư Tuệ Sĩ và cư sĩ Tâm Nhiên

 
Ngược xuôi nhớ nửa cung đàn
Ai đem quán trọ mà ngăn nẻo về
 
Đó là hai câu thơ mở đầu tập thơ Giấc Mơ Trường Sơn của Tuệ Sỹ. Quê quán Quảng Bình, sinh năm 1943, Tuệ Sỹ nhỏ hơn Phạm Công Thiện 2 tuổi, cũng là một bậc thiên tài xuất chúng, làu thông kinh điển Nguyên thủy, Đại thừa và nhiều thứ tiếng Anh, Pháp, Đức, Nhật, Hán, Phạn, Pali. Khi mới vừa 26 tuổi đã viết Triết Học Về Tánh Không làm chấn động giới văn nghệ sĩ, học giả, thiện tri thức Việt Nam thời bấy giờ. Cùng đứng tên trong nhóm chủ trương tạp chí Tư Tưởng của Đại học Vạn Hạnh, Sài Gòn, trước năm 1975, Tuệ Sỹ cũng là giáo sư giảng dạy Thiền Tông, Trung Quán Luận ở Đại học Vạn Hạnh và Cao đẳng Phật học viện Hải Đức, Nha Trang, nổi bật lên như một hiện tượng độc đáo, gây bao nguồn cảm hứng cho những tâm hồn ưa thích thiền học, thi ca và phiêu lãng. “Chỉ một bài thơ, Tuệ Sỹ đã trùm lấp hết mọi chân trời mới cũ, từ Đường thi Trung Hoa tới siêu thực Tây phương.” Bùi Giáng đã nhận định như thế về Tuệ Sỹ qua bài thơ Không Đề:
 
Đôi mắt ướt tuổi vàng cung trời hội cũ
Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn
 
Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan
Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng?
 
Đếm tóc bạc tuổi đời chưa đủ
Bụi đường dài gót mỏi đi quanh
Giờ ngó lại bốn vách tường ủ rũ
Suối nguồn xa ngược nước xuôi ngàn
 

CON XÍT TRONG BÀI DÂN CA “TRỐNG CƠM” LÀ CON CHIM GÌ ?

“Trống cơm” là bài dân ca nổi tiếng mà hầu như người Việt Nam nào cũng từng nghe. Trong bài này có câu “một bầy tang tình con xít, ớ mấy lội, lội, lội sông ớ mấy đi tìm em nhớ thương ai…”. Vậy con xít là con gì?
 
 

Đã có nhiều ý kiến được đưa ra để giải thích về hình ảnh "con xít" trong bài hát "Trống cơm", trong đó có một quan điểm nhận được sự tán đồng rộng rãi: Con xít chính là chim xít còn có tên gọi khác là trích cồ, trích xanh, công nước. Chim xít là giống chim đẹp với màu lông xanh mướt, màu đỏ của mỏ và mồng.




Đây là một số loài chim có hình thái bên ngoài giống nhau thuộc chi Porphyrio, họ Gà nước. Chúng định cư phổ biến ở khu vực Nam Bộ, dễ dàng bắt gặp tại các Vườn quốc gia Tràm Chim, U Minh Hạ, Đất Mũi...
 


Chim xít trưởng thành dài 28-29 cm, có ngoại hình khá bắt mắt. Phần đầu, cổ và phần dưới cơ thể chim xít màu xanh dương, phần còn lại phía trên màu xám, mỏ, mào và chân đỏ

 

Trong tự nhiên, chim xít sống quanh những vùng ngập nước (“ớ mấy lội, lội, lội sông”), trước đây xuất hiện nhiều tại các vùng đồng bằng sản xuất nông nghiệp nên rất quen thuộc với nông dân.
 


Bàn chân chúng có những ngón rất dài, thuận tiện cho việc chạy trên lá các loài cây thủy sinh như sen, súng và các bề mặt bùn nhão.

 

Loài chim này có tính tập thể rất cao, thường sống thành bầy đàn (“một bầy tang tình con xít”). Khi có kẻ lạ mặt xâm phạm lãnh thổ, nhất là vào mùa sinh sản, quần thể chim xít sẽ hợp lực để đánh đuổi cho được.
 


Thức ăn của chim xít khá đa dạng, từ sâu bọ, động vật thủy sinh cho đến các loài thực vật như cỏ và lúa.
 
 

Mùa sinh sản của chim xít là tháng 11 đến tháng 8. Con mái đẻ 4-7 trứng mỗi lứa. Chim non có màu nhạt hơn chim trưởng thành.
 


                  Một số hình ảnh khác về chim xít.
 


                  Chim xít có mỏ đỏ.
 
 

                   Chúng thường đi theo đàn.
 
 

                        Bàn chân chim xít dài.

 
Nguồn:
https://kienthuc.net.vn/khoa-hoc/mot-bay-tang-tinh-con-xit-khong-ngo-con-xit-dep-the-nay-1544597.html

CÀY "RUỘNG CHỮ" ĐỜI THÊM VUI - Phùng Trang Nhung

 


“Cỏ Phiêu Bồng” là một trong bốn tập thơ đã được xuất bản của nhà thơ - nhà giáo ưu tú (NGƯT) Võ Văn Hoa. Trong "Cỏ Phiêu Bồng", tôi mê và thích thú nhất là bài thơ "Ruộng Chữ"
 
"Ruộng Chữ" gồm bốn khổ thơ được viết dưới dạng thơ 6 chữ. Nó như những bước chân khoan thai, thong thả của một NGƯT sau bao năm tất bật, miệt mài cống hiến những đóng góp to lớn cho nền giáo dục Quảng Trị quê nhà. "Gác kiếm" là cách nói hài hước để chỉ việc về hưu. Phó trưởng phòng giáo dục trở về làng "cày ruộng chữ", vui với các áng thơ, vui với cảnh thanh tịnh tuổi xế chiều. Thầy giáo già sinh năm 1954 gấp lại trang giáo án, xếp lại bảng đen phấn trắng cùng chồng hồ sơ sổ sách để đón "Mùa xuân tươi rói nắng hồng" nơi thôn quê. Ông như được hoà mình vào cánh đồng, dòng sông với nguồn thi ca bất tận "Đời vui được làm lữ khách/Được về thăm mỗi bến sông".
 

Thứ Hai, 7 tháng 6, 2021

NỖI BUỒN LẤP LÁNH – Thơ Tịnh Bình


   
            Nhà thơ Tịnh Bình

 
NỖI BUỒN LẤP LÁNH
 
Nhặt bóng mình trên cành xuân úa
Vạt nắng đầu ngày tội nghiệp
Cố hong khô cơn mưa ban sáng
Sửa soạn lại lược gương
Bước thanh xuân vồi vội
Đi tìm giấc mơ chấp chới bay...
 
Đi qua ngày nâu xám
Mùa tự dỗ mình bằng khúc hát mơ xanh
Mặc loài gió không nguôi cơn nức nở
Làm rơi vỡ một làn hương
 
Cánh bướm nhỏ không thể níu giữ bước chân xuân xa dần
Những bông hoa lụi tàn trong chiếc bình gốm cũ
Ô cửa im lìm từ chối một ban mai
Chiếc đồng hồ thong thả nhịp sau cùng
 
Ngày đầy gió
Giấc mơ vỗ cánh bay giữa mùa hư thực
Thả xuống nỗi buồn lấp lánh
Trong thế giới riêng mình
Sau cánh cửa tự an yên...
 
                                                                Tịnh Bình
  

CHÙM THƠ “ĐÔI...” CỦA LÊ VĂN TRUNG


   

 
ĐÔI CÕI ĐÔI NƠI
 
Em co rút cửa thiên đường chật hẹp
Đâu thấy ta lồng lộng giữa trần gian
Dẫu mai kia dưới chín tầng địa ngục
Giọt rượu đời xin cạn với trăm năm
 
                        (Cát bụi phận người)
 

KỶ NIỆM KHÓ QUÊN THỜI LÀ LÍNH VĂN NGHỆ - Đặng Xuân Xuyến



Khi con trai (Đặng Tuấn Hưng) bỏ học trường Đại học thương Mại (Hà Nội) để theo học khoa diễn viên, trường Đại học Sân khấu Điện ảnh thành phố Hồ Chí Minh, tôi rất lo vì nghề diễn viên cực và bạc lắm. Không theo nghiệp diễn nhưng từng là lính văn nghệ, đã tham gia Hội diễn toàn Quân năm 1985 tại Bộ Tư lệnh 350 Kiến An, Hải Phòng nên tôi hiểu được phần nào mặt trái của nghề diễn. Năm đấy, tôi cùng đồng đội mang giải B về cho Binh đoàn Hương Giang. Thời đấy chỉ có giải A, giải B, giải C và giải Khuyến khích, không có giải Huy chương vàng, bạc hay đồng như bây giờ.
 

BÊN CỘI MAI GIÀ VỚI CẬU VÕ THẾ HÒA – Đinh Hoa Lư

Tưởng nhớ hương hồn cậu Võ Thế Hòa (Nại Cửu, Triệu Phong Quảng Trị)




Căn nhà và cội mai già vắng Cậu Hòa đã gần hai mùa xuân rồi. Hôm nay tôi ngắm cội mà cảm giác hình như nó có ‘linh hồn’ cùng ‘lặng buồn’ nhìn vào căn nhà im lìm từ ngày người cậu vĩnh viễn xa nó. Tôi lại nhớ về những năm niên thiếu tôi là đứa cháu ngoại hay về làng nhất. Cứ mỗi khi về tôi lại hay ghé thăm nhà Cậu. Dáng Mệ Tơ lom khom nở nụ cười hiền từ chào thằng cháu trên tỉnh. Rồi Dì Tưởng, một người dì tần tảo bán buôn cực nhọc từ những gánh rau hàng ngày người dì phải chạy bộ lên tỉnh. Rồi chuyện bà con trong làng, kẻ đi lính người tử trận nên làng ngoại mỗi lúc càng thiếu bóng thanh niên...
 

NHẠC SĨ NGUYỄN ÁNH 9 ĐÁNH GIÁ THẲNG THỪNG MỘT SỐ CA SĨ NỔI DANH, CHẲNG SỢ MÍCH LÒNG AI CẢ !

(Nguyễn Ánh 9 "mổ xẻ" Thanh Lam, Đàm Vĩnh Hưng, Hồ Ngọc Hà).
 


Với sự am hiểu sâu sắc, nhạc sỹ Nguyễn Ánh 9 không ngần ngại ‘mổ xẻ’ các gương mặt đình đám nhất làng nhạc Việt như  Thanh Lam, Đàm Vĩnh Hưng, Mỹ Tâm, Hồ Ngọc Hà.
 
- Có thâm niên 60 năm trong nghề, ông đánh giá thế nào về thị trường âm nhạc Việt Nam hiện nay ?

Việt Nam hiện tại chỉ có giải trí, không có nghệ thuật. Bây giờ, nhạc để xem nhiều hơn là để nghe. Người ta làm giải trí kiếm tiền, coi qua rồi bỏ chứ hiếm người tâm huyết làm nghệ thuật. Điều này khiến tôi buồn lắm vì con đường nghệ thuật của mình không có những người chung chí hướng để làm tốt vai trò nghệ sĩ.
 

CHÙM THƠ NGUYÊN LẠC

 
  
                           Nhà thơ Nguyên Lạc
 

MỘT ĐỜI NHỚ THƯƠNG
 
Vũng nước trong con cá lòng tong bơi lội
Xa nhau rồi tội lắm bậu ơi!
Chẳng thà không gặp thì thôi
Gặp nhau ruộng vắng... một đời nhớ thương! 
 
 
MÙI HƯƠNG ĐÊM NÀO
 
Cánh đồng trăng khuyết thầm thì
Thương em nguyệt quế nhu mì thân thương
Bể dâu một thuở đoạn trường
Thiên thu vẫn mãi mùi hương đêm nào
 
 
GIÓ CHIỀU
 
Chiều nào gió nhẹ bên nương
Thổi em hở áo ngực hường chín cây
Có người không rượu mà say
Trăm năm vẫn nhớ đỏ hây chiều chiều
 

CÁCH LY – Thơ Lê Phước Sinh


   


CÁCH LY
 
Bến Xe nằm ủ rủ
Phòng Trọ hờ đóng cửa
Có người đúng lặng lẻ
đợi lá Thu rụng về...
 
Nhân tình bị cách ly
biết đâu ngày đáo hạn
có chạy đôn chạy đáo
cũng ngửa mặt than trời.
 
Nóng ruột ở trong người
virus càng biến hóa
chơi trò Tôn Hành Giả
nhảy nhót mai đằng vân...
@
Dẫu mà có yêu tôi
chịu xa,
đừng xớ rớ !
 
LÊ PHƯỚC SINH 

DỌC ĐƯỜNG GIÓ BỤI, ĐOẢN KHÚC 36 - 40 (TRONG 100 ĐOẢN KHÚC) – Thơ Khaly Chàm


   
                                   Nhà thơ Khaly Chàm
 

trích đoản khúc: dọc đường gió bụi
 
36.
ấp ôm cát bụi tìm hơi
non tơ sắc giới em cười ngả nghiêng
với tay khép mắt cửa thiền
rằng ta ngộ đạo xích xiềng khua vang
 
37.
nhìn chân mọc rễ dọc ngang
đất cong tầm mắt xác man dại rồi
dễ chừng lú giọng cái tôi
lưu thân nhí nhố đãi bôi cuộc người
 
38.
cởi truồng lõa thể mười mươi
triệu năm vẫn kiếp đười ươi bầy đàn
rừng xưa dựng khói tro than
dìu ta xuống phố dịu dàng ăn xin
 
39.
khóc cười là chuyện linh tinh
hãy đem số mệnh chúng mình ra phơi
ngửa mặt hú nắng khàn hơi
bóng ta trốn chạy cuộc chơi điêu tàn
 
40.
cô đơn là để thở than
sao bằng vũ trụ hỗn mang đêm ngày
nửa ta một mảnh di hài
nhập tràng sắc tướng quái thai mặt người
 
                                               khaly chàm
 

ĐỌC “VỀ LẠI CHỢ GIỒNG” THƠ TRẦN NGỌC HƯỞNG - Châu Thạch


   
VỀ LẠI CHỢ GIỒNG
 
Nhiều năm đi biệt không tăm tích 
Về chẳng còn ai nhận được ta 
Đường cũ thay tên nhà đổi chủ 
Lối vào kỷ niệm… biết đâu là 
 
Chợ Giồng đó buổi ta thăm lại 
Ở ấp Đông mà nhớ ấp Tây 
Ở ấp Thượng mà thương ấp Hạ 
Lòng ta bởi thế cứ vơi đầy 
 
Ta nhớ Vĩnh Bình thương Vĩnh Lợi 
Chưa nguôi ngày cũ tuổi thơ hồng 
Chiều nay trở lại bờ sông vắng 
Biết kể cùng ai chuyện đục trong 
 
Trôi giạt đâu rồi bao bạn lứa 
Thời tươi thắm nhứt mái trường thơ 
Đứa còn đứa mất ngàn dâu biển 
Kí ức mù giăng lớp bụi mờ 
 
Tóc thề ngả hẳn sang màu bạc 
Bạn học giờ thành U60 
Ai đứng bên nhà bồng cháu nội 
Ngỡ vầng mây bạc… lặng lờ trôi
 
Phố mới dựng trên nền chợ cũ 
Toà ngang dãy dọc Chợ Giồng ơi!
Đường thi xưa Hạ Tri Chương cũng 
Về lại thăm quê phải hỏi người! 
 
                           Trần Ngọc Hưởng
 
*
Nhà bình thơ Châu Thạch


ĐỌC “VỀ LẠI CHỢ GIỒNG” THƠ TRẦN NGỌC HƯỞNG  
                                                                                    Châu Thạch
 
Nhà thơ Trần Ngọc Hưởng sinh ra ở xã Tân Thới thuộc cù lao Lợi Quan (nay là huyện Tân Phú Đông) giữa bộn bề sông nước Tiền Giang.
 
Trước năm 1975 nhà thơ là sinh viên Đại Học Sư Phạm và Văn Khoa Sài Gòn. Thời kỳ nầy nhà thơ đã cộng tác với một số tờ báo văn học ở miền Nam. Tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm sau mùa hè đỏ lửa 1972, nhà thơ làm nghề thầy giáo suốt 40 năm và viết văn làm thơ, đã xuất bản 9 tác phẩm. 
 

NHỚ NGUỒN – Thơ Lê Kim Thượng


  
                Nhà thơ Lê Kim Thượng

 
NHỚ NGUỒN
 
Ngủ đi... giấc mộng tình quê
Đong đưa tiếng võng... vỗ về chiêm bao
Lời ru Lục Bát... Ca Dao...
Đưa ta về cõi trăng sao quê nhà
Đơn sơ cây ớt, cây cà
Chim cu, chim quạ... bay qua nỗi chờ...

***                  
Làng xưa, xóm cũ trong mơ
Đình xưa rêu ngói, bây giờ còn không
Se se gió Bấc cuối Đông
Tiếng đàn Vọng Cổ bềnh bồng... tình tang
Nắng rơi ngập cánh đồng làng
Mênh mông biển lúa óng vàng đong đưa
Bờ ao, bến nước, gốc dừa
Hương quê, hương đất thoảng đưa dịu dàng
Chiều trôi theo bóng mây ngàn
Bóng em trong nắng... nắng vàng hiu hanh
Chiều thơm khói bếp mái tranh
Vườn cau hoa trắng... trầu xanh mướt vườn
Hoa quê Dủ Dẻ nhả hương
“Gừng cay... muối mặn...” ngọt đường lời ru
Sông dài chảy mãi thiên thu
Ngàn năm soi bóng Vọng Phu trông chồng
Mùa xanh hương lúa đòng đòng
Tình quê lòng vẫn giữ lòng đinh ninh
Sóng đùa trăng... ánh lung linh
Nước trôi... trôi cánh Lục Bình tha hương
Ôm trăng ngủ giấc miên trường
Bốn bề tịch lặng... Vô Thường thành hoa...

***  
Ngóng trông quê cũ nhạt nhòa
Chiều hoang, loang tím vỡ òa... Buồn ơi...
Trăng nghiêng sao đổ trên trời
Nghe đêm huyền hoặc... nghe đời lãng du
Non cao gió thổi lời ru
Đau lòng Chinh Phụ... Chinh Phu võ vàng
Lẻ loi con Cuốc khóc than
Thương người xa xứ... phụ phàng tình quê
Làm sao bỏ được bộn bề
Cùng quê đối ẩm... rượu thề trăng suông
Quê người khúc hát buồn buồn
Câu ca “Uống nước nhớ nguồn...” buồn thiu
Gió Nam muộn thổi hiu hiu
Cửa Sài gió gọi hắt hiu thầm thì
Mười năm ghi dấu phân ly
Mười năm tình cũ... sầu bi bóng tà...
Tóc râu cằn cỗi tuổi già
Tình quê lòng vẫn thiết tha thắm đằm
Trời còn trăng khuyết, trăng rằm
Núi mòn, sông cạn... trăm năm một lòng...
 
                       Nha Trang, tháng 6. 2021
                            LÊ KIM THƯỢNG
 

VÔ CÙNG DỊU DÀNG HOÀN TOÀN NGUY HIỂM – Nguyễn Đức Tùng



Có người nhìn thấy cô ta leo qua thành cầu, bước theo tay vịn đi lần ra xa. Đây là cây cầu bắc qua khe núi, rất xa mặt nước, có sáu tuyến đường, hai bên có đường dành cho người đi bộ, xe đạp, thành cầu khá cao, ở giữa những nhịp cầu chỗ dây cáp treo có thêm những ô nhỏ nhô ra ngoài, có lẽ để cho nhân viên tu sửa làm việc. Bốn giờ chiều ngày thứ sáu, giờ tấp nập nhất của thành phố. Người đàn bà mặc áo len màu xanh dương, quần jean xám trắng, đi giày thể thao, tóc quấn cao. Cô ta đang chập chờn leo tới sát mép cái ô nhỏ, chồm người ra cúi xuống, hai tay đeo chặt dây cáp, một chân gác lên chuẩn bị leo qua tay vịn cuối cùng. Đoạn này sông vừa ra khỏi núi, chảy như thác trút nước xuống réo ầm ầm, rồi khi qua khỏi cầu gặp vực sâu đột ngột trở nên im lặng. Xe cộ chớp đèn ra hiệu cho nhau, những người đi bộ dừng lại mỗi lúc một đông nhưng không ai dám đi thêm bước nữa. Cô ta xua tay ra dấu cho mọi người không được bước qua thành cầu, những người lái xe chạy chậm lại, tò mò, kinh ngạc. Một người đàn ông tìm cách trò chuyện với cô trong khi chờ cảnh sát tới. Một người nào khác đã kịp gọi cảnh sát. Họ đang trên đường chạy tới, nhưng di chuyển chậm chạp vì chiều thứ sáu xe cộ quá đông. Trong những phút ngắn ngủi này, trước cái chết, đây là cuộc đối thoại giữa người đàn ông và người phụ nữ đứng trên cầu.
- Xin lỗi, nhưng bạn có thể quay lại đây được không?