Nhà
thơ Kha Tiệm Ly
NGHIÊNG
Cờ nghiêng tướng sĩ xôn
xao,
Ai nghiêng hôn trộm má
đào của em?
Bầu nghiêng, lãng tử say
mèm
Đèn nghiêng, mới biết màn
đêm não nùng.
Gối nghiêng, quạnh quẽ cô
phòng
Tóc nghiêng che khuất môi
hồng giai nhân
Áo nghiêng rũ bụi phong trần,
Tuổi nghiêng tiếc một trời
xuân năm nào
Ai nghiêng nhìn mắt ai
trao
Cây nghiêng, lá đổ trăm
màu tương tư
Chén nghiêng đợi rót rượu
hờ,
Ta nghiêng một chốc, dại
khờ trăm năm!
Lá nghiêng hứng trận mưa
dầm,
Đò nghiêng ta cứ tay cầm
tay nhau.
Đàn nghiêng nức nở tơ sầu,
Nón nghiêng nên để qua cầu
gió bay!
Chân nghiêng mỏi bước đường
dài,
Tay nghiêng tìm một bờ
vai ân tình.
Chiều nghiêng che má em
xinh,
Bóng nghiêng tìm dáng
băng trinh một thời,
Môi nghiêng tìm một bờ
môi,
Sầu nghiêng, tìm được một
lời nhớ nhung?
Má nghiêng tìm chút thẹn
thùng,
Tình nghiêng, để lắm lạnh
lùng cho em!
Anh nghiêng tìm chút
hương duyên,
Em nghiêng, rớt chút dịu
hiến cho anh
Đời nghiêng nặng kiếp
phiêu linh,
Khói nghiêng hư ào bóng
hình ngày xưa.
Duyên nghiêng tìm nụ hôn
thừa,
Lời nghiêng một chút cho
vừa lòng nhau.
Vôi nghiêng tìm một lá trầu,
Trầu nghiêng tìm một miếng
cau mặn nồng.
Vợ nghiêng tìm ấm hơi chồng,
Chồng nghiêng tìm vợ tấm
lòng thủy chung.
Thơ nghiêng, vần điệu não
nùng,
Mây nghiêng che núi,
nghìn trùng yêu thương.
Đá nghiêng, mấy tuổi đá
buồn?
Lợi nghiêng chi lắm mà
danh rẻ hời!
Rượu nghiêng tìm chút
tình thôi,
Ta nghiêng lần nữa nên đời
bơ vơ!